Chương 3: Một Sớm Trở Lại Trước Giải Phóng 3

Lúc này mặt trời đã bắt đầu ngã về tây, trong lẵng hoa vẫn còn sót lại một ít bông hoa, căn cứ vào nguyên tắc tiền có thể kiếm được 1 phân thì một phân, Tiền Bảo Nha cũng không ném những bông hoa lát đác này xuống không cần.

Cô cẩn thận nhặt những cánh hoa, cành và lá bị gãy xuống, thu gọn lại và vẩy một ít nước, những bông hồng đỏ úa tàn bỗng trở nên ra hình ra dạng có thể bán được.

Dọn dẹp ổn thỏa, Tiền Bảo Nha đi ra khỏi góc phố, một lần nữa xuất hiện trở lại trên phố để tìm kiếm người mua.

Lúc này chuông đồng leng keng vang lên, cách đó không xa đi tới một người đàn ông cao gầy, mặt đen, đầu trọc, mặc áo khoác ngắn, quần đen, đi giày vải cũ, trên cổ quấn một chiếc khăn mồ hôi tráng, đang kéo một chiếc xe hùng hùng hổ hổ chạy đến.

“Nhị Nha, nhớ về nhà sớm một chút, đừng ở ngoài quá khuya, đừng để mẹ con lo lắng.”

Xe còn chưa đến gần, giọng nói khàn khàn của người đang ông thô lỗ đã vang lên.

Tiền Bảo Nha ngoáy tai, vội vàng đồng ý một tiếng, nhìn người cha tiện nghi đời này thở hồng hộc kéo khách chạy đến.

Lúc quay người lại, Tiền Lục bị con gái mở to mắt nhìn chằm chằm, theo bản năng dừng xe lại, cho rằng cô có lời muốn nói.

Tấm màn che mưa trên xe kéo được kéo xuống, nên bên ngoài không nhìn thấy gương mặt của người ngồi trên xe, nhưng có thể nhìn thấy người khách mặc một bộ sườn xám nền đỏ hoa nhí cổ chân đi tất ngoại, có một đôi giày da trâu màu đen trên bàn đạp.

Sắc mặt Tiền Bảo Nha thay đổi, thừa dịp cơ hội xe dừng lại trong chốc lát, cô lại chủ động tấn công.

“Quý cô này, mua không ạ? Hoa hồng tươi đẹp, cho dù nhét trong túi xách để lưu lại hương thơm hay mang về cắm hoa vào bình trang trí, đều rất tốt.”



Một vài lời khiến nghị của Tiền Bảo Nha nói vô cùng cám dỗ, Tiền Lục nghe thấy kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, sợ rằng mình sẽ làm vậy phật lòng khách quý, tiền xe xôi hỏng bỏng không.

Đang định bỏ ngoài tai lời nói của con gái, nhấc chân nhanh chóng rời đi, phía sau có người truyền đến động tĩnh.

Vị khách nữ trong xe mở rèm che mưa, dùng ánh mắt quyến rũ ẩn tình nhìn bó hoa hồng, chu môi đỏ mọng, người đẹp và hoa hồng đỏ lập tức bổ sung cho nhau, đẹp không thể tả.

Đối phương tựa hồ rất vừa lòng, tiện tay đặt xuống một đồng tiền, ra lệnh Tiền Lục tiếp tục kéo xe.

Không nói Tiền Lục làm thế nào quan tâm đến công việc, Tiền Bảo Nha bên này cười hì hì nhận tiền cao giọng nói cảm cảm, cho dù đối phương đã đi rất xa nghe không được.

Một đồng bạc, còn có giá trị hơn những đồng tiền trước đó.

Rõ ràng quý cô chủ nhân của hoa hồng hào phóng lại tùy ý, cấp dưới tùy tiện một chút cũng đủ cho người bình thường nhai thóc mấy ngày.

Tiền Bảo Nha không quan tâm đến những điều đó, miễn hôm nay cô gặp may mắn, dù sao những điều tốt đẹp như vậy không phải ngày nào cũng xảy ra, nếu gặp phải thì hãy cố gắng nắm bắt cơ hội, không gặp thì bỏ đi.

Nói kể từ khi đến nơi đây, đây vẫ là lần đầu tiên cô nhìn thấy ‘đại dương’ trong truyền thuyết.

Quả nhiên chói lóa dễ nhìn sáng leng keng như người cha tiện nghi nói, đương nhiên quan trọng nhất là giá trị nó đại diện.

Bây giờ một đồng bạc có thể mua hơn mười cân gạo chất lượng cao, bốn năm cân thịt lợn, 120 quả trứng gà, sáu thước vải bông, vân vân, sức mua có thể được nhìn thấy.



Tiền Bảo Nha cầm nó đã ở mặc sức tưởng tượng kế tiếp có thể mua đồ vật gì, cải thiện cuộc sống trong nhà một chút.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô không khỏi lắc đầu thở dài, thu dọn đồ đạc rời đi.

Ngẩng đầu nhìn lên, con đường trước mặt có nét đặc trưng, một bên là tòa nhà ba tầng quét vôi trắng kiểu phương Tây, một bên là tòa nhà kiến trúc Trung Hoa cổ kính, trong số đó có rất nhiều cửa hàng ở tầng một và tầng hai, tấm biển treo trên cửa tung bay giữa không trung.

Trên đường người đi đường mặc áo choàng hoặc áo khoác ngắn đi ở hai bên đi tới đi lui nối liền không dứt, thỉnh thoảng có những người kéo xe kéo và khách hàng leng keng chạy qua.

Cách một đoạn thời gian, còn có một chiếc xe điện chậm rãi đi ngang qua đường ray làm từ sắt thép ở giữa phố, dẫn đến mọi người nhường đường, ghé mắt nhìn chăm chú.

Nửa trung nửa tây, nửa mới nửa cũ.

Mọi thứ cũng nhắc nhở Tiền Bảo Nha, nơi này là dân quốc, thời kỳ hỗn loạn bất ổn trong sử sách.

Mà cô Tiền Bảo Bảo, đã từng sinh ra tại nơi cờ đỏ tung bay trong gió xuân, thiếu nữ văn nghệ thanh niên được tiếp thu giáo dục hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa, không hiểu sao cô lại xuyên không về thời đại cũ, trở thành Tiền Bảo Nha con gái thứ hai của gia đình người kéo xe kéo sống trong khu ổ chuột dưới thời Trung Hoa dân quốc Thượng Hải.

Nói đến so với Nhị Nha, thật ra cô thích người cha tiện nghi của mình gọi là Bảo Bảo hơn.

Cảm thấy mắc cỡ? Không tồn tại.

Bảo Bảo đã nghe hơn hai mươi năm ở kiếp trước, đã sớm hình thành thói quen tự nhiên, gọi Nhị Nha mới càng cảm thấy mắc cỡ biết bao.