Chương 5: Một Sớm Trở Lại Trước Giải Phóng 5

Người gác cửa liếc nhìn màu đồng thau trong tay Tiền Bảo Nha, gật gật đầu rốt cuộc đồng ý đưa cô đi vào.

Tiền Bảo Nha vừa vào cửa đã liếc nhìn bên trong, sau đó nhíu mày đi theo.

Xét cho cùng, không phải kiếp trước cô chưa từng thấy cách trang hoàng nào đẹp hơn thời thượng hơn thế này, cũng đã uống cà phê hòa tan mới xay, không có gì hiếm lạ.

Người gác cửa thấy vậy rất vừa lòng, đem người đưa tới hậu cần giao cho tiên sinh phòng kế toán gảy bàn tính cành cạnh.

Đợi người giữ cửa rời đi, Tiền Bảo Nha bàn giao mấy đồng tiền.

Tiên sinh phòng kế toán kiến thức rộng rãi, cầm đồng xu liếc mắt nhìn một cái phân rõ thật giả, rồi sau đó bèn kéo hạt bàn tính hai lần, đưa cho cô 75 đồng.

Lợi dụng thời gian đối viên xếp tiền, Tiền Bảo Nha tự mình tính nhẩm một chút.

Hiện tại, một đồng bạc có thể đổi được 128 tiền đồng, căn cứ tìnnh huốn ggiao dịch tiền tệ, mỗi ngày sẽ có một chút biến động, nhưng chênh lệch sẽ không quá nhiều.

Số đồng tiền này của cô cộng lại khoảng 6 giác, làm tròn số lên có thể đổi được 77 tiền đồng.

Bây giờ tới tay 75, đối phương trừ 2 tiền đồng làm phí thủ tục, cũng coi như công bằng.

Đương nhiên chuyện này không thể để những người trong nhà khác biết, bằng không bọn họ phỏng chừng sẽ đau lòng đến mức ăn không vô ngủ không được.



Sau khi kết toáng ấn dấu tay, Tiền Bảo Nha nhận tiền cảm ơn tiên sinh phòng kế toán, ra ngoài theo con đường mà cô đã đến trước đó.

Khi đi ngang qua sảnh, cô nhìn thấy những tờ báo mà khách đọc xong để lại ở gian hàng gần nhất, cô không khỏi xúc động.

Theo tình hình thế giới của niên đại này, trở thành một người có văn hóa rất được yêu thích và được người kính trọng, có nhiều cơ hội việc làm tiết kiệm chi phí, không phải lo lắng vấn đề cơm ăn áo mặc.

Nhớ năm đó cô cũng là một sinh viên tài năng tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, mặc dù thời đại học cô lơ là không nghiêm túc học tốt các kỹ năng chuyên môn, đến đây chữ phồn thể lại được dùng phổ biến, nhưng nói như thế nào cô cũng xem như một nửa trí thức không phải sao, dù sao cũng phải lợi dụng thế mạnh của bản thân chứ.

Bán hoa không phải là kế hoạch lâu dài, thu nhập ít ỏi đó cũng chẳng thấm vào đâu giải quyết hoàn cảnh gia đình.

Tiền Bảo Nha nhìn chằm chằm xuống tờ báo cân nhắc, cảm thấy chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.

Nguyên thân chưa từng học qua mấy chữ, một khi cô hấp tấp bại lộ ra ngoài sợ rằng không phải phải bị máu chó văng tung tóe đổ vào người.

“Này nhóc, không có việc gì thì nhanh chóng ra ngoài, tiếp tục xem cũng không ăn được, đi đi đi.”

Một nam nhân viên phục vụ thấy cô nán lại một hồi, chạy tới vung tay đuổi người.

Đối phương rõ ràng hiểu lầm ý định của Tiền Bảo Nha, cho rằng cô nhìn chằm chằm gian hàng vì nhìn bánh ngọt còn sót lại của khách hàng trên bàn, đều là phúc lợi của nhân viên cửa hàng, chắc chắn sẽ không tiện nghi người ngoài.



Tiền Bảo Nha không cố biện minh cho bản thân, xoay người rời khỏi quán cà phê.

Khi đi ngang qua cửa, bước chân cô hơi khựng lại, cô liếc nhìn bóng người phản chiếu trên cửa kính.

Chiếc áo sơ mi giặc đến ố vàng dài đến đầu gối, phối với chiếc quần đen đã cũ nát bên dưới, cùng với một đôi giàu vải dệt thủ công ẩn nấp mụn vá dưới chân, còn có một đầu mái tóc khô xơ, cột thành bím tóc cũng rối bù.

Đây là bộ dáng hiện tại của cô, nhìn một lần cay mắt một lần, quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Lại nói khối thân thể này tình trạng thật sự rất tệ, tay chân gầy như que củi, hai má hóp lại, toàn thân không có da thịt, vừa lùn vừa gầy, hoàn toàn nhìn không ra đã mười lăm tuổi.

Khuôn mặt này đương nhiên không thể nói ưa nhìn, nếu không phải có làn da trắng nõn thừa hưởng từ mẹ và lông mày rậm mắt to của cha, nói không chừng còn không bằng cấp độ khuôn mặt người bình thường.

Cho nên, không trách cô không cạnh tranh được với những cô gái bán hoa đang ở độ tuổi đẹp nhất, cũng không trách có người xem cô như một đứa tẻ.

Không phải cô gái xinh đẹp, đương nhiên không nhận được sự xem trọng và đãi ngộ tốt từ người ta.

Hiện thực như thế, Tiền Bảo Nha lạc quan tích cực.

Còn nhớ lúc ấy mới đến, nguyên chủ này đang bệnh nặng, bộ dáng giống như một con quỷ mất nước, trực tiếp làm bản thân bệnh qua đời, sau đó mới bị cô nhặt tiện nghi.

Sau khi trải qua trị liệu và tu dưỡng, bây giờ đã tốt hơn, bằng không cô cũng không dám ra ngoài dọa người.