Chương 5

Đối với tiến độ bên kia của Diệp Triều, Giang Vãn Ninh nắm rất rõ, tình cảm của hai người đang ở giai đoạn "tiến triển", có lẽ cậu ta đã ý thức được bản thân có chút thích cô, mặc dù trước mắt thứ tình cảm này vẫn chưa sâu sắc, nhưng xác thực có tồn tại.

Chẳng qua là, cơ chế bảo vệ của loài người sẽ khiến cậu ta sinh ra một loại tâm lý cự tuyệt: "Sao tôi lại có thể thích một người như cô, điều này là không thể, nhất định là ảo giác của tôi".

Cậu ta sẽ theo bản năng cự tuyệt cô, cố gắng giữ khoảng cách với cô, sau đó áp chế tình cảm của mình, sau cùng đem bản thân lấp kín trên con đường này, một khi cậu ta không khống chế được bản thân, kết quả liền như cô mong đợi.

Một mực kìm chế, cuối cùng sẽ chỉ khiến cho tình cảm càng cuộn trào mãnh liệt mà thôi.

Cho nên Vãn Ninh cũng không sốt ruột, mặc dù cả hai đã không gặp nhau một tuần, nhưng cô không lo lắng chút nào cả.

Cô hiểu rõ thói hư tật xấu của đàn ông, thứ càng dễ dàng có được càng không biết trân trọng, chỉ có không có được mới là tốt nhất.

Một khi cô biểu hiện như mong đợi của cậu ta, cậu ta sẽ cảm thấy cô cũng chỉ có như vậy.

Cho nên khoảng thời gian này, Vãn Ninh cũng không cố ý "trêu chọc" cậu ta.

Cuộc sống của cô dần dần trở về như thường, cô tốt nghiệp đại học không bao lâu, công việc cũng không khó tìm, nộp vài phần hồ sơ ở trên mạng, sau khi phỏng vấn thành công, liền chọn một công ty có điều kiện tốt, khoảng cách không xa rồi chính thức đi làm.

Mức sống ở thành phố A không thấp, Vãn Ninh thiếu kinh nghiệm, công việc không quá bận rộn, lương cũng không cao, nhưng cô cũng không quá để ý, cuộc sống 9 giờ đi làm 5 giờ tan làm này cũng không tệ, dù sao cô cũng không phải dựa vào số lương ít ỏi kia mà sống, đi làm cũng là vì không muốn để cho mình biến thành một kẻ ăn không ngồi rồi.

Mà Diệp Triều quả thật như tưởng tượng của cô vậy, không hề dễ chịu.

Thời điểm bận rộn đến cơm cũng không có thời gian ăn, nhưng rảnh một chút liền nhìn điện thoại xem có người nhắn tin cho cậu ta không, cậu ta biết cô không thích gọi điện thoại, cho nên đã lục tìm mục tin nhắn trong điện thoại, chỉ tiếc là dù có lật tới lật lui cũng không nhìn thấy tin nhắn khiến mình thỏa mãn.

Liên tiếp bị đối xử lạnh nhạt đến mức khiến cậu ta sinh ra một loại ảo giác bị lãng quên.

Loại cảm giác này không hề dễ chịu, điện thoại như trong dự liệu không thể xua tan đi tâm trạng kỳ lạ ngày càng nghiêm trọng trong lòng cậu ta, ngược lại là do suốt mấy ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, khiến tâm trạng cậu ta trở nên vô cùng phiền não.

Đợi đến khi định thần lại, người đã đến trước cửa nhà cô.

Đứng ở dưới lầu có thể nhìn thấy rõ ràng trong phòng không có người, bởi vì đèn đang tắt.

Cậu ta cau mày, hít một hơi thuốc lá, bừng tỉnh nhớ ra ban ngày cô phải đi làm, nhưng cô không có nói cho cậu chỗ làm việc của cô, Diệp Triều đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, trong ngực đầy ngột ngạt.

Nhìn biệt thự được sửa sang mới mẻ và đẹp đẽ trước mặt, đáy lòng đột nhiên sinh ra một loại ưu tư gọi là phiền muộn, không biết bản thân gần đây bị làm sao, thật là giống như mất trí vậy, trạng thái rất không thích hợp.

Ban công của lầu 2 có đặt mấy chậu lan quân tử, đón gió đong đưa dưới ánh mặt trời, cậu ta híp mắt một cái, đột nhiên não nóng lên, xoay mình leo lên ban công, đợi đến khi lý trí dần dần khôi phục, người đã ở trên lầu 2 của nhà cô, cửa kính của ban công căn bản không ngăn được cậu ta.

Diệp Triều đi vào phòng khách, bên trong nhà có chút tối, cậu ta không mở đèn, thuận thế ngã ở trên ghế sô-pha, mùi hương quen thuộc thấm vào đầu mũi khiến cả người cậu ta thả lỏng không ít.

Cậu ta ngẩng đầu, đầu ngón tay chạm vào một khối quần áo mềm mại, cậu chớp chớp mắt, bên tai đột nhiên nóng lên một chút, là đồ lót của Vãn Ninh, cậu ta theo bản năng buông tay ra, nhưng mắt lại không nhịn được nhìn trộm.

Thì ra là đồ lót, chẳng trách, chẳng trách lại thơm như vậy.

Cô cũng thật là, lại có thể để những thứ này ở trong phòng khách, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?

Cảnh tượng trước mắt khiến chóp mũi cậu ta nóng lên, cậu ta nhanh chóng cầm chiếc khăn lông ở một bên phủ lên trên khối quần áo, sau đó giả vờ làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đi vào nhà bếp.

Bụng đói nên có chút khó chịu.

Cậu ta quen tay mở tủ lạnh ra, chợt cảm thấy sự quen thuộc của mình đối với nhà của cô có chút đáng sợ, nhận thức này khiến cậu ta có chút phiền não, nhưng lại không biết vì sao lại vậy.

Tựa như cảm xúc nào đó ngày càng không thể khống chế.

Chỉ tiếc trong tủ lạnh cũng không có thứ gì ăn được, Diệp Triều chán nản vài giây, lại ngã lên sô-pha, mê man ngủ thϊếp đi.

Đợi đến khi cậu ta tỉnh dậy, Vãn Ninh cũng đã tan làm rồi.

Âm thanh mở cửa của chìa khóa bỗng chốc khiến cho người đàn ông đang ngủ mê man trên sô-pha tỉnh lại. Cậu ta trở mình, nhìn thấy người phụ nữ trước cửa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chớp mắt vô hại, sau đó rũ đầu về phía cô làm ra biểu tình đau khổ: "Chị, cuối cùng chị cũng trở về, tôi cũng sắp đói chết rồi".

"Đói thì ăn cơm, chạy tới nhà tôi làm gì?" Giọng của cô có chút lạnh nhạt.

Diệp Triều bất mãn: "Nhưng tôi muốn ăn cơm chị nấu".

Giọng điệu cố chấp nghe vô cùng tự do phóng khoáng, Vãn Ninh thay dép xong bước vào phòng khách, người đàn ông trước mặt đã ngồi dậy, dáng vẻ dụi mắt như không có tinh thần gì.

Xưng hô của cậu ta đối với cô không biết từ khi nào bắt đầu từ "chị dâu" biến thành "chị", giọng điệu làm nũng cùng ngữ khí nói chuyện đều đang chứng tỏ cậu ta rất thân thiết với cô.

Giang Vãn Ninh nhìn cái đầu tóc mềm mại trước mặt, ngoan ngoãn như một con chó lớn, lại liếc mắt nhìn tình cảnh trên ban công, sắc mặt dần trở nên có chút nghiêm túc: "Lại leo lên lầu 2 để vào".

Cái đầu tóc mềm mại do dự gật gật vài cái, trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lộ ra một đôi mắt đào hoa đen láy: "Tôi đã đợi chị rất lâu".

Ngữ khí có chút oan ức, tôi đợi chị lâu như vậy mà chị vẫn chưa về, cho nên tôi bất đắc dĩ mới trèo vào.

"Cửa trên ban công" Cô nhớ đã khóa lại rồi, vậy vào bằng cách nào?



Vãn Ninh ngước mắt nhìn cậu ta, ánh mắt không tốt lắm.

Diệp Triều chớp mắt nhìn: "Cửa không có khóa, tôi đẩy một cái nó liền mở ra, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi".

Vãn Ninh: "..." phần linh kiện của chốt cửa rơi trên đất.

"Ngày mai tìm người giúp tôi sửa cửa".

"Biết rồi, chị".

Diệp Triều gật đầu cười híp mắt, cậu ta đi đến bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô, vừa bóp vai cho cô vừa nói: "Chị, chị làm việc ở đâu, công việc có mệt không, nếu mệt thì không bằng đến...".

Cậu ta còn chưa nói xong.

Bàn tay đột nhiên bị một ngón tay nhỏ nhắn đè xuống, cảm xúc mềm mại cào vào khiến lòng bàn tay cậu ta có chút ngứa, lời còn sót lại trong cổ họng ngừng lại, cậu ta cúi đầu, sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Chị, sao thế?"

"Cậu bị thương rồi".

"Cái gì bị thương?" Nếu cậu ta bị thương thì bản thân làm sao có thể không biết.

Vãn Ninh đem tay áo của cậu ta xắn lên hai lần, làm lộ ra một đoạn tay trắng nõn có lực, trên cánh tay nhỏ bị trầy xước một chút.

Cô nhướng mi, sắc mặt khó coi: "Bị xước da lúc leo lầu?" Cô hỏi.

Diệp Triều thuận theo tầm mắt cô nhìn cánh tay của mình, đập vào mắt là một vết xước lớn như nắp chai, trầy chút da, có chút máu đọng, lưu lại trên tay áo một ít máu, căn bản không thể tính là bị thương.

Cậu ta theo bản năng muốn rút tay về, lại bị cô nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, cô vừa buồn phiền vừa tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, Diệp Triều bị trừng mắt liền hoảng hốt, tứ chi tựa như mất khống chế, hoàn toàn không phản ứng.

Rõ ràng có thể nhẹ nhàng vùng ra, nhưng không biết tại sao, cậu ta lại không động đậy.

Sâu trong đáy lòng tràn ra cảm xúc lạ lẫm khiến nhịp tim của cậu ta đập nhanh hơn chút, cậu ta nhìn cô một cái, không nhịn được nói: "Chị, tôi không sao, vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại".

Cô ngước mắt, tròng mắt sạch sẽ sáng ngời ôn nhu nhìn hắn, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, giống như một cái bàn chải nhỏ, quét vào ngực khiến cậu ta vừa mềm vừa tê dại.

"Đừng nhúc nhích". Giọng của cô tựa hồ có chút không biết làm sao.

Diệp Triều lập tức đứng im, nhưng chỗ da thịt bị cô chạm qua lại nhanh chóng nóng lên, cậu ta lúng túng rời mắt đi chỗ khác, thử rút tay ra: "Chị, tôi thật sự không sao".

Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại giống như bị cái gì đó khuấy động vậy, mềm mại mà ấm áp, trong ngực tựa hồ có vài hạt hoa nhanh chóng lớn lên, hương thơm thanh mát thấm vào mũi, càng lâu càng thơm.

Vãn Ninh lại không buông tay ra như cậu ta nói, cô xị mặt, nhìn qua có chút không vui.

Diệp Triều dường như bị vẻ mặt của cô làm sửng sốt, nói được một nửa thì âm thanh đột nhiên ngừng lại, cậu ta luống cuống gãi đầu một cái, không biết nói gì mới đúng: "Chị, chị đang tức giận sao?"

Giọng điệu đặc biệt dè dặt.

Cậu ta lén quan sát gò má của cô, mặc dù nhỏ hơn cô 3 tuổi, nhưng cậu ta cao hơn cô rất nhiều, hai người đứng cùng một chỗ càng giống như người yêu chứ không phải chị em.

Một chữ người yêu khiến lòng cậu ta sinh ra sợ hãi, lông mi dài lo lắng run lên vài lần, cậu ta cụp mắt xuống, vội ngăn suy nghĩ tội lỗi trong đầu.

Từ góc độ này của cậu ta có thể nhìn thấy rõ một lớp lông tơ mềm và mỏng trên gò má cô, cô không trang điểm nhiều, dung nhan đẹp đẽ như tranh vẽ, lông mi dài và thẳng, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn vào vết thương của cậu ta, tròng mắt sáng ngời lộ ra cảm xúc gọi là đau lòng, Diệp Triều đột nhiên có chút mất khống chế.

Nhịp tim của cậu đập hơi nhanh.

Cậu ta lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người phụ nữ vì vết thương của cậu ta mà cảm thấy đau lòng, vết thương kia thậm chí còn không chảy máu, chỉ là trầy ít da, một chút cũng không đau, nhưng cô lại biểu hiện như cậu ta bị gãy tay vậy, loại cảm giác được quan tâm thật kỳ quái và xa lạ, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.

Ánh mắt Diệp Triều hơi trầm xuống, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu cứ tiếp tục như thế thì cậu ta chết chắc rồi, cậu ta sợ mình vạn kiếp bất phục, càng sợ cô...

Khụ

Cậu ta ho khan một tiếng che giấu tâm tình, khi vừa chuẩn bị rút tay về, người trước mặt lại đột nhiên buông tay cậu ta ra, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.

Một câu cũng không nói.

Không khí dường như có chút cứng lại.

Diệp Triều mím môi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, có quỷ mới biết trong khoảnh khắc cô buông tay cậu ra, cậu đã rất muốn cô đừng làm vậy.

Sao cô lại đột nhiên buông tay.

Ánh mắt dán lên dáng người mảnh khảnh kia, cậu ta đột nhiên cụp mắt xuống, cảm xúc phức tạp, cuộn tròn ngón tay, đầu ngón tay vô thức vuốt qua lại.



Nhìn dáng vẻ của cô hình như là đang tức giận, nhưng sao cô lại tức giận chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì cậu ta "bị thương", rõ ràng đến chính cậu ta cũng không thèm để ý "vết thương", sao cô lại phải lo lắng như thế .

Chẳng lẽ cô

Diệp Triều không dám nghĩ, bởi vì cậu ta cảm thấy đó là chuyện không thể, người cô thích là đại ca.

Cảm xúc đố kị lại sôi trào trong ngực.

Bàn tay theo bản năng nắm chặt lại, Diệp Triều đột nhiên cảm thấy ngực có chút buồn rầu, tựa như có gì đó đang dần lên men, cậu ta che ngực, trong lòng phiền muộn không lí do.

Vào lúc cậu ta do dự chuẩn bị rời khỏi đây, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, cậu ta ngước mắt, Vãn Ninh mang hòm thuốc đi tới trước mặt cậu ta, ánh mắt Diệp Triều chăm chú nhìn cô, tròng mắt đen nhánh có chút khó hiểu.

Cậu ta muốn cách xa cô một chút, nhưng lại không nhịn được đến gần cô hơn.

Cô kéo cậu ta ngồi xuống sô-pha, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, gần đến mức mùi hương trên người cô vương vấn trên chóp mũi của cậu ta, đó không phải mùi nước hoa mà là mùi thơm của riêng cô, chỉ cần cậu ta vừa cúi đầu thì liền có thể ôm cô vào trong ngực.

Cậu ta ngơ ngác nhìn động tác của cô, không nói một lời.

Nhìn cô nhẹ nhàng vén tay áo của cậu ta, để lộ ra vết thương bị trầy xước, cẩn thận lấy rượu sát trùng lau lên miệng "vết thương", ánh mắt Diệp Triều lóe lên, dường như cậu ta không cự tuyệt sự thân thiết của cô.

Nhận thức này khiến cậu ta có chút không biết phải làm sao.

Cậu ta thở dài trong lòng.

Ra sức không để lộ sơ hở.

Không được, tuyệt đối không thể, không thể dựa gần thêm nữa.

Im lặng một lúc lâu.

Cơ thể cậu ta khẽ nghiêng về trước, hai chân chồng lên nhau, một cánh tay khác chống trên đầu gối, con ngươi đen nhánh xoay tròn, nâng cằm tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của cô: "Chị, sao chị lại đối tốt với tôi như thế?"

Cậu ta khẽ cười, giả bộ không thèm để ý chút nào, lông mi dài giấu đi cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt, thanh âm nhàn nhạt, nghe qua có chút lãnh đạm.

Động tác lau chùi của Vãn Ninh ngừng một lát, cô ngẩng đầu lên, mái tóc dài xoã ra sau tai, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn, cô chớp mắt một cái, động tác dưới tay khẽ dùng sức: "Chẳng lẽ trước kia tôi không tốt với cậu sao?"

"Tê, đau đau, chị, nhẹ một chút". Rượu cồn xâm nhập vào vết thương chưa khép lại, đau đến mức khiến cậu ta nhe răng há miệng.

Bầu không khí đẹp trong nháy mắt biến mất, lộ ra bản chất áp bức.

"Bây giờ mới biết đau, lúc leo lầu sao lại không nghĩ đến bản thân sẽ bị đau, nếu như cậu té gãy chân thì sau này còn ai muốn cậu nữa?"

"Chị, tôi sai rồi, sau này không dám nữa, chị nhẹ một chút".

"Đáng đời, cho chừa, hừm". Mặc dù nói như vậy, nhưng động tác dưới tay lại càng nhẹ nhàng.

Sau khi xử lý xong vết thương, Vãn Ninh lấy ra một cái chìa khóa dự phòng từ trong túi xách, đưa tới tay cậu ta: "Chìa khóa của A Huyên, hắn không ở đây nên cho cậu dùng trước, sau này đừng leo lầu nữa, có biết rất nguy hiểm không?"

Cô liếc mắt mắt nhìn cậu ta một cái, giọng nói lạnh lùng như cũ nhưng cũng không thể giấu đi sự đau lòng và quan tâm.

Diệp Triều chớp mắt, đáy mắt lan ra ý cười, ánh mắt long lanh nhìn cô chăm chú: "Chị, chị rất quan tâm tôi thì phải".

Vãn Ninh vỗ vỗ cánh tay của cậu ta: "Tôi sợ cậu té, muốn hại tôi bị kiện ra toà, ai lo cho cậu chứ".

Diệp Triều dĩ nhiên không tin, cô ôn nhu như vậy, làm sao có thể không quan tâm cậu ta.

"Chị" cậu ta kéo dài giọng: "Chị chính là đang quan tâm tôi".

Cô cười khẽ, không phủ nhận, không nhịn được gãi cằm cậu ta, giống như trêu đùa con mèo nhỏ.

Những gì cô nói đều là thật, cậu ta không tin, là bởi vì cậu ta ngốc nha.

Cho nên, bị lừa cũng là đáng đời.

Diệp Triều tránh không kịp, bị cô chạm vào, ngón tay mềm mại dán trên da thịt cậu ta, cậu ta đột nhiên cảm thấy nơi bị cô chạm qua có chút nóng lên, cậu ta nghiêng đầu dời mắt, tai khẽ đỏ lên, ánh mắt đăm đăm chăm chú nhìn vào miếng băng cá nhân trên cánh tay.

"Chị, tôi cũng không phải là con cún đâu"

Cậu ta có chút ảo não đối mặt với cô, trong giọng nói lộ ra chút oán trách.

Vãn Ninh nghiêng đầu, mỉm cười chớp mắt, động tác vô ý phá lệ động lòng người: "Chó còn đáng yêu hơn cậu nhiều".

"...". Đùa gì thế, chó nhà cậu ta ngốc như vậy, sao có thể đáng yêu hơn cậu ta chứ.