Chương 4

Tinh thần của Vãn Ninh ngày càng tốt lên, mỗi ngày đều mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ, giống như thay da đổi thịt vậy, ngày một khéo léo và tươi đẹp hơn.

Sự lột xác này không chỉ là về ngoại hình, mà là về ánh mắt và khí chất của cô, khi cô không cử động thì nhẹ nhàng như một bức tranh mực tao nhã, một khi cô ấy cười, mọi thứ xung quanh đều trở thành hình nền của cô.

Một loại vẻ đẹp trong trẻo thuần khiết như pha lê.

Sự thay đổi này rất tinh tế, nhưng lại dễ dàng tiếp nhận, giống như cô sinh ra là để được như vậy, sinh ra là để được người ta ưu ái.

Từ sau khi Chu Yến bị cô từ chối, dường như cô đã tìm được mục tiêu sống còn của mình, ngày nào cô cũng đến đây để “an ủi”, mặc dù cô không bao giờ để ý đến anh ta, nhưng anh ta luôn tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại của mình và không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.

Vãn Ninh không thích anh ta lắm, anh chàng đó rất giống với người mà cô đã gặp trước đây, trong nội tâm có một sự cố chấp và điên rồ, hầu hết những kẻ biếи ŧɦái đều có biểu hiện tương tự như vậy.

Dù anh ta đã che giấu rất kỹ nhưng cô vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết của nó.

Vì vậy cô không có ý định dính líu quá nhiều đến anh ta.

Mặt khác, Diệp Triều nói rằng lần sau cậu ta sẽ đến nhưng tới giờ vẫn không thấy xuất hiện. Cô không thấy cậu ta cho đến khi cô xuất viện, cô nghĩ là do công ty bận quá, hoặc là có nguyên nhân nào khác, cũng may là cô không quan tâm lắm.

Tóm lại, ngay sau khi vết thương ở chân của cô lành lại, cô đã được xuất viện ngay lập tức.

Giang Vãn Ninh là con một, bố mẹ cô chỉ có một người con duy nhất là cô, trước khi cô tốt nghiệp, hai vợ chồng mua một tòa nhà kiểu căn hộ nhỏ trong thành phố, được trang trí rất đẹp, chỉ đợi cô dọn đồ đến, nên Giang Vãn Ninh đã về thẳng nhà sau khi xuất viện.

Còn những chuyện khác, tạm thời cô cũng chưa muốn để tâm.

Vì vậy, khi Diệp Triều đứng trước cửa phòng bệnh trống trải với bó hoa tươi trong tay, cuối cùng cũng có một vết nứt trong nụ cười được ngụy trang hoàn hảo trên khuôn mặt anh.

“Xuất viện rồi”. Giọng cậu ta nâng lên một mức độ.

Giọng nói của cậu ta có chút lạnh lùng, cậu liếc nhìn cô y tá trẻ đang dọn giường, vô thức liếc mắt: “Cô ấy xuất viện khi nào, tại sao không có ai nói cho tôi biết?”

Cô y tá không biết người đàn ông trước mặt mình, nhưng cô vẫn vui lòng giải thích: “Cô ấy đã xuất viện vào sáng ngày hôm trước, còn đi đâu thì chúng tôi cũng không rõ lắm, anh có thể gọi điện thoại cho bạn của mình”.

Nghe vậy, Diệp Triều lập tức lấy điện thoại di động ra, một lúc lâu sau mới phát hiện vị trí phía dưới có một dãy số kí hiệu “chị dâu”, liền bấm số không chút do dự.

Điện thoại chậm rãi được kết nối sau vài tiếng bíp, Diệp Triều cau mày, vừa định trút bỏ sự bất mãn, nhưng một giọng nói rất nhẹ từ phía đối diện vang lên: "Alo”.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại dịu dàng giống như suối núi chảy chậm về ban đêm, nghe có vẻ làm cho người ta có một ấn tượng tốt, người đó dường như sở hữu một loại ma lực kỳ lạ nào đó, ngay lập tức làm dịu đi cơn tức giận và khó chịu của Diệp Triều.

Không biết tại sao, thật khó để cậu ta mất bình tĩnh với một người như vậy.

Diệp Triều tức giận bĩu môi: “Chị dâu, chị xuất viện khi nào, sao không nói trước với tôi?” Tuy rằng trong giọng nói của người đàn ông vẫn còn có chút hờn giận, nhưng cơn tức giận trong lòng đã nguôi tan rồi.

Khi có cuộc gọi đến, Vãn Ninh đang ngồi ngoài ban công vươn người, không khí bên ngoài thật tốt, ngay cả tâm trạng của mọi người cũng trở nên rõ ràng hơn. Kể từ khi cô tiếp thu thân thể này, cô luôn chăm sóc bản thân, đặc biệt là khuôn mặt của mình, trải qua mấy ngày chăm sóc và điều dưỡng, ngoại hình của cô cuối cùng đã đạt đến trạng thái mà cô mong đợi.

Sau khi nghe được lời nói của cậu, những người trên ban công cũng không ngạc nhiên chút nào, cô xoa xoa bắp chân, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tôi có gửi tin nhắn cho cậu rồi”.

Giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi nghe không thể nào chịu nổi.

Cô đã nằm viện được hai tuần, cô đã nhắn tin cho cậu ta trước ngày xuất viện, tuy nhiên vì cậu ta rất bận nên có lẽ không có thời gian để đọc những thứ này.

Cho nên, là cô cố tình làm vậy, cố ý làm phiền và cố ý thu hút sự chú ý của cậu.

Nhưng sự chú ý đó là chưa đủ sao.

Cô khẽ cong môi cười mỉm, để lộ ra tâm trạng tốt.

Diệp Triều sững sờ vài giây sau khi nghe được lời nói của cô, sau đó lập tức lật điện thoại, ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh trên màn hình vài cái, quả nhiên có một tin nhắn như vậy, đã hai ngày rồi, nhưng gần đây cậu quá bận rộn, những tin nhắn này đương nhiên bị phớt lờ đi.

Rốt cuộc còn những ai gửi tin nhắn cho cậu mấy ngày nay, nếu thực sự có việc gì gấp đều sẽ gọi điện trực tiếp.

Diệp Triều mím môi, không bao giờ chịu thừa nhận sai lầm của mình, cho dù có phạm sai lầm, tính xấu cũng sẽ khiến cậu ta vô thức đẩy lỗi cho người khác.

Thế là, anh chàng cau mày, trên đôi mày tinh xảo đó hiện lên một tia ương bướng.

“Nhưng mà tôi bận như vậy, lấy đâu ra thời gian đọc mấy cái tin này, hơn nữa sao chị lại không gọi điện báo trước cho tôi?”

“Tôi không quan tâm, đều là lỗi của chị dâu, hại tôi chạy một chuyến vô ích rồi”.



“Xin lỗi, là lỗi của tôi”. Vãn Ninh nhẹ nhàng nhìn về phía trước.

Cô thừa nhận lỗi lầm của mình quá nhanh khiến cậu cảm thấy bất lực và thất vọng, chẳng khác nào đấm vào bông cả.

Sắc mặt cậu thanh niên trầm xuống, vẻ mặt không vui: “Chẹp, tuy rằng chị đã nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái”.

“Vậy cậu muốn thế nào?” Vãn Ninh cười khẽ một tiếng, trong giọng nói có sự khoan dung và cưng chiều.

Cô đứng dậy đi tới trước gương, cô thuận tay từ trong tủ lấy ra một chiếc váy voan dài màu nhạt ở giữa, ướm thử vài lần lên người rồi sau đó vui vẻ mặc vào.

Những bộ quần áo này khá phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, vừa khoe được vóc dáng trên cơ thể lại vừa hợp với màu da, trông rất bắt mắt.

Người phụ nữ trong gương bỗng trở nên có sức sống hơn hẳn bởi chiếc váy voan màu nhạt, dưới ánh đèn ấm áp, làn da trắng nõn, mịn màng như ngọc bích, hàng mi dài in bóng mờ mờ nơi đáy mắt, Vãn Ninh mím môi nở một nụ cười nhẹ nhàng, người phụ nữ trong gương có khí chất tinh xảo của một đóa sen trắng vô song, để lộ ra vẻ dịu dàng lạ thường.

Cô vơ tóc lại thành một lọn dài đến thắt lưng, buộc thành một bím tóc lỏng và hơi bồng bềnh trước ngực, sau đó buộc một chiếc dây buộc tóc có móc bằng tay màu xanh lam ở cuối, cả người lập tức tăng thêm một chút gợi cảm và xinh đẹp.

Vãn Ninh liếc nhìn mình trong kính, người phụ nữ bên trong dịu dàng như một đóa sen tuyết đung đưa trong gió, cô son môi, khá hài lòng với mình của hiện tại.

Phía đầu dây bên kia “ừm” đã được một hồi lâu, như thể đang suy tư về điều gì đó.

Sau khi im lặng một lúc, dường như cậu ta đã nghĩ ra được cách tuyệt vời nên vui mừng nói lớn: “Không phải chị dâu từng nói muốn mời tôi đi ăn cơm sao, chi bằng hôm nay cùng tôi đi ăn, được không?”

“Nhưng hôm nay tôi đã mua rất nhiều đồ ăn và định nấu ở nhà”. Cô suy nghĩ một lúc và có chút do dự nói: “Hay là cậu tới nhà tôi ăn cơm đi”.

Diệp Triều vui vẻ đồng ý, có người mời cơm đương nhiên là vui rồi.

Chỉ là cậu ta không ngờ một đại tiểu thư như Giang Vãn Ninh sống trong nhung lụa không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì ấy vậy mà còn biết nấu ăn nữa, xem ra cô không vô dụng như cậu nghĩ.

Suy cho cùng trong lòng cậu, loại phụ nữ vừa yếu đuối vừa vô dụng hoàn toàn không xứng với anh cả của cậu.

Vừa không thể mang đến trợ lực cho anh ấy cũng như không thể sánh bước đồng hành, chính là giống như loài hoa cỏ dại vậy, giữ chơi thì được, nhưng cưới về nhà thì không được.

Không nghĩ quá nhiều, Diệp Triều tắt máy.

Trên đường đi, theo yêu cầu của cô, cậu ta vào siêu thị mua một chai nước tương và vài bịch gia vị, mua thêm vài hộp cánh gà và ít rau.

Một giờ sau, chuông cửa vang lên, Vãn Ninh đi ra mở cửa, một chàng trai khôi ngô sáng sủa đứng trước cửa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, có một kiểu sạch sẽ và tức giận chỉ có ở những người trẻ tuổi.

Cậu ta nháy mắt cười với cô, sau đó xách một bao rau lớn vào cửa: “Chị dâu, không ngờ chị lại biết nấu ăn”.

“Cho nên chị cố ý mua nhiều rau như vậy đến để sai bảo tôi sao?” Vãn Ninh mím môi cười khúc khích khi nghe những lời này, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.

“Tôi nào dám, không phải là vì chúc mừng chị dâu cậu thuận lợi xuất viện sao, phải vui mừng mới phải chứ”.

Cậu thanh niên làm nũng, giọng nói cậu ngọt như chứa đường, với một số ẩn ý, vô hại như một đứa em trai ngoan ngoãn.

Vãn Ninh không phản bác, cô chớp mắt, nghiêng người đi qua, cùng Diệp Triều đi về phía phòng bếp.

Vãn Ninh rót cho cậu ta một ly nước ấm, chàng trai mỉm cười ngồi xuống, vô tình liếc nhìn cô, so với mấy tuần trước, nước da của cô quả thực đã cải thiện hơn rất nhiều, trông tươi tắn hơn, toàn thân tràn đầy sức sống, giống như một mảnh ngọc ấm áp màu trắng đến phát sáng, đặc biệt làm lay động lòng người.

Diệp Triều chớp mắt nở nụ cười và uống một ngụm nước.

Cậu ta nhìn xung quanh bốn phía và vô thức nhìn khung cảnh trong nhà, căn nhà không lớn lắm, có hai ba phòng, trang trí rất tinh tế, với rèm cửa màu xanh nhạt, sàn nhà màu trắng, một vài bông hoa lan tươi trên bàn, và ánh nắng chiếu vào ban công khiến không gian thêm phần ấm áp.

Nội thất trong nhà rất đầy đủ, nhìn sơ qua cũng được lựa chọn kỹ càng, lộ ra vẻ ấm cúng và thư thái.

Diệp Triều dựa vào ghế sô pha, chống đỡ khuôn mặt và má, ánh mắt quay lại nhìn bóng dáng mảnh mai trong nhà bếp, rõ ràng là một bộ quần áo rất đơn giản nhưng khi mặc lên người cô lại toát lên một nét đẹp quyến rũ độc đáo, làn da của cô thực sự rất trắng, nét mặt tươi tắn và trong sáng, khi cười, ngay cả khi không cười cũng rất đẹp, đáng tiếc là cô ấy không thường xuyên cười, hẳn là không cười với cậu.

Diệp Triều bĩu môi, kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô, ngay cả việc cầm dụng cụ làm bếp cũng mang đến cho người nhìn một hiệu ứng thị giác dễ chịu, như thể cô sinh ra là để được nắm trong lòng bàn tay và chăm chút trang sức, hơn là ở trong bếp bận bịu vì đàn ông.

Những ngón tay đẹp như ngọc bích đó thực sự không nên dính bụi và dầu mỡ trong nhà bếp.

Nghĩ đến đây, Diệp Triều chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một cái răng nanh trắng.

Cậu ta đứng dậy đi vào bếp, khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, bộ dạng uể oải nhìn cô: "Chị dâu, có cần tôi giúp gì không?”



Vãn Ninh quay đầu nhìn cậu ta, trong đôi mắt tròn mơ để lộ ra một chút ngây thơ và ngạc nhiên, và giọng điệu của cô ấy có vẻ hơi bất ngờ: "Cậu cũng biết nấu ăn?”

“Ừm, không”. Nghe cô hỏi ngược lại Diệp Triều sững sờ một hai giây, sau đó lộ ra vẻ xấu hổ: "Tuy nhiên, tôi có thể giúp chị những việc khác”.

“Được, vậy đến giúp tôi rửa rau đi”. Vãn Ninh chỉ vào bồn rửa đầy nước, sai bảo không một chút khách khí.

Đôi mắt của Diệp Triều bị thu hút bởi những ngón tay của cô, và cậu ta chậc lưỡi, người phụ nữ này từ đầu đến chân mỗi một chỗ đều rất tinh xảo làm cho người ta ngưỡng mộ.

Sau khi trả lời, Diệp Triều nhanh nhẹn xắn tay áo gọn gàng ngồi xổm xuống bên cạnh rửa rau, động tác có nề nếp, nhìn giống làm rất được việc.

Khẩu vị của Diệp Triều khá mặn, bữa ăn được làm theo sở thích của cậu ta nên cậu đã thưởng thức bữa ăn này một cách rất hài lòng, bởi vì chân Vãn Ninh vừa mới khỏi nên chỉ chọn một số loại rau có mùi vị nhẹ để ăn.

Cả hai đều cố tình phớt lờ tin tức Lục Huyên mất tích, cạu ta không nói ra, đương nhiên là vẫn chưa tìm thấy, thế là Vãn Ninh cũng không hỏi, cố gắng hết sức để duy trì mối quan hệ đúng đắn giữa hai người.

Con người đều có một loại tâm lý "lảng tránh" để tránh bị tổn thương, theo quan điểm của Diệp Triều, Giang Vạn Ninh hiện tại là như thế này, trong tiềm thức cô không để ý đến tin tức của Lục Huyên là vì cô rất sợ nghe thấy tin xấu.

Theo như Diệp Triều thấy thì Giang Vãn Ninh không xứng với Lục Huyên, bọn họ không phải là người cùng một thế giới, cậu ta chưa bao giờ xem trọng mối quan hệ tình cảm giữa hai người, chẳng qua là vì sĩ diện của anh cả, cho nên cậu ta vẫn luôn dấu diếm không nói ra.

Theo như cậu ta được biết, Giang Vãn Ninh yên ổn, mà anh cả của cậu đã định trước phải làm được việc lớn, phục tùng cô thôn nữ hiền lành chắc chắn không phải việc mà anh ấy muốn.

Chỉ là cậu ta không ngờ rằng người anh cả đã ở bên mình từ khi còn nhỏ lại có thể vì một người phụ nữ mà ngay cả mạng của mình cũng không cần và bảo vệ cô ấy đến chết, hành động này thật khiến cho người ta thất vọng.

Mạng của cô làm sao có thể so sánh được với mạng anh cả của cậu.

Nhất là những ngày Lũ Huyên vừa biến mất, cậu ta căm hận cô từ tận đáy lòng.

Theo quan điểm của cậu ta, Lũ Huyên là một người đàn ông có số phận sống trong chốn đao gươm đẫm máu, cuộc đời của anh không được thuận buồm xuôi gió, và sự tồn tại của Giang Vãn Ninh sẽ chỉ kéo anh xuống và trở thành vật cản trên con đường của anh mà thôi.

Vì vậy, người anh em tốt của anh cần phải ra tay giúp đỡ, trong thời gian anh “mất tích”, phải để cho ai cũng phải nhận ra bộ mặt thật của người phụ nữ này.

Sau khi anh cả quay lại thì sẽ ý thức được rằng, người phụ nữ này chỉ là người xấu “một người phụ nữ hay thay đổi”, ngay khi anh cả mất tích, cô sẽ ngay lập tức thay lòng đổi dạ.

Xem xem, một người phụ nữ không biết xấu hổ đến nhường nào.

Đạo đức giả và vô liêm sỉ, đây mới là bộ mặt thật của cô.

Đây cũng chính là mục đích của Diệp Triều khi tiếp cận Vãn Ninh.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ý tưởng này dần bị thay thế bởi một ý tưởng kì quái khác.

Cậu ta ngày càng mong được gặp cô nhiều hơn, mong cô vì cậu mà bận rộn với công việc vào bếp, mong cô phàn nàn về việc cậu không chịu nghỉ ngơi vì công việc, và mong được cô nhắn tin dặn dò cậu chú ý tới sức khỏe nhiều hơn.

Một mặt cậu ta tự cảnh báo bản thân rằng việc chủ động tiếp cận cô để lật tẩy bộ mặt thật của cô, nhưng mặt khác, cậu ta mong cô quan tâm đến mình và xích lại gần hơn.

Rõ ràng ngay từ đầu không phải như thế.

Nhưng tại sao lại có sự thay đổi này?

Chẳng lẽ là vì ăn chùa mấy bữa cơm của cô sao?

Vậy cùng lắm thì cậu ta trả lại từng ấy bữa.

Không phải chỉ là mấy bữa ăn thôi sao.

Trả lại cho cô, liệu nó có thể xoa dịu trái tim trẻ tuổi đang bồn chồn của cậu?

Tất cả đều đang bộc lộ tâm lý kỳ lạ và mâu thuẫn trong lòng cậu.

Thời gian dài, Diệp Triều tự nghi ngờ bản thân có phải là bị bệnh rồi không, chết tiệt, hay là mắc chứng tâm thần phân liệt.

Chẳng lâu sau, khi cậu ta nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của hai người trên bàn làm việc của Lục Huyên, trong lòng nảy sinh một điều đố kị vừa kì lạ vừa méo mó, mà đối tượng đố kị này vậy mà lại chính là người anh trai đã mất tích một tháng của mình.

Sau khi nhận ra điều này, dáng vẻ thờ ơ thường ngày của Diệp Triều cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng.

Cậu nhanh chóng điều chỉnh sách lược “chiến đấu”, cố ý giữ khoảng cách giữa hai người, không còn chủ động tiếp cận cô, không còn đến nhà cô ăn cơm nữa, cậu ta cố dùng những thay đổi của mình để thu hút sự chú ý của cô.

Thật tiếc là cô không bị ảnh hưởng một chút nào bởi sự thay đổi của cậu, và cô thậm chí còn không biết trái tim đen tối và vô liêm sỉ kia đang ẩn dưới vẻ ngoài có vẻ đơn thuần và vô hại của cậu.