Chương 6

Hoàng hôn buông xuống, vào mùa thu nhiệt độ không thấp lắm, trên quốc lộ ngày càng tĩnh lặng, đèn đường dần dần sáng lên, hai người lái xe đi đến siêu thị.

Người trong siêu thị không tính là quá đông, vừa vào siêu thị hai người liền tản ra.

Diệp Triều nán lại rất lâu ở khu ăn vặt, sau khi cẩn thận chọn một lúc, liền ôm một đống đồ ăn vặt nhiều hương vị vào trong ngực, hài lòng đi về phía Vãn Ninh.

Vãn Ninh đứng bên cạnh khu nước uống, cậu ta cười híp mắt bỏ đồ ăn vặt vào xe đẩy trước người cô, sau đó đi tới trước mặt cô, hai tay nhẹ nhàng đặt lên tay cầm của xe đẩy: "Chị, đã rất lâu chưa ăn thức ăn chị làm, tôi muốn ăn cá kho, còn có cánh gà cay, chị làm cho tôi có được không?"

Đôi mắt đào hoa trong suốt chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, khóe mắt hơi cong xuống, cười lên giống như trăng non, lộ ra tình ý.

Vãn Ninh liếc nhìn xe đẩy một cái, bên trong nhét đầy đồ ăn vặt mà cậu ta thích, cô nhất thời trở nên bất lực: "Ăn nhiều quà vặt không tốt cho sức khỏe".

"Nhưng tôi thích ăn". Cậu ta vòng qua sau lưng cô, hai tay khoác lên vai cô, giọng điệu cà lơ phất phơ: "Ngày nào cũng làm việc bận rộn như vậy, nào có thời gian ăn cơm, chỉ có đồ ăn vặt mới có thể an ủi cẩu độc thân vừa cô đơn vừa tịch mịch này thôi".

Vãn Ninh mím môi khẽ cười: "Cậu có thể gọi đồ ăn ngoài nha". Cô nghiêng đầu nhìn cậu ta, hiển nhiên không đồng ý với việc cậu ta dùng quà vặt để giảm đói.

"Ở bên ngoài có chỗ nào bán quà vặt ngon chứ". Cậu ta híp mắt một cái, nói bằng giọng điệu rất đương nhiên.

Trên đôi môi đỏ mọng lộ ra một cái răng nanh nhỏ trắng tinh, trông vô hại lại ngoan ngoãn: "Chị, nếu không thì sau này chị nấu cơm cho tôi ăn có được không, nếu chị nấu cơm cho tôi, tôi sẽ không ăn những thứ quà vặt này nữa".

Vãn Ninh mím môi không nói, đây chẳng phải là đang thăm dò sao.

Cậu ta chớp mắt nhìn cô, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia thấp thỏm cùng bất an, cậu ta tựa hồ vô cùng mong đợi cô nói ra câu đồng ý, nhưng lại vì không xác định mà mang theo một tia dè dặt.

Cô sửng sốt, như thể không nghĩ tới cậu ta sẽ nói như vậy.

Trầm mặc hồi lâu, cô mỉm cười hoạt bát nói: "Nếu muốn mời tôi làm nữ đầu bếp, phải cần rất nhiều tiền".

"Không sao, tôi có tiền, thẻ lương đưa cho chị có được không". Lời này tựa hồ là buột miệng nói ra.

Nói xong mới cảm thấy có chút hối hận, nhưng lại có chút mong đợi, mong đợi phản ứng của cô, mong đợi cô sẽ đáp ứng lời của cậu ta, cậu ta lén lút nhìn cô, nhịp tim có chút mất khống chế.

Nếu như cô đồng ý, đó chẳng phải là cô có chút tình cảm với cậu ta, vậy cậu ta nên nói cái gì đây.

Cậu ta ngập ngừng, do dự, thận trọng nhìn cô.

Nhưng kết quả lại khiến người ta vô cùng thất vọng.

Vãn Ninh bất lực cười khẽ, đôi mắt trong sáng như sao lộ ra ánh nhìn mềm mại.

Cô xoa đầu cậu ta, giống như trấn an đứa trẻ nũng nịu, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng phá nữa, cậu muốn ăn cái gì thì đi lấy đi, tối về tôi làm cho cậu ăn, có được không, thẻ lương gì chứ vẫn nên để lại cho bạn gái tương lai của cậu thì hơn, tôi chỉ là chị dâu của cậu".

Chị dâu lại là chị dâu.

Cái từ này giống như một thứ cấm kỵ, cắt ngang giữa hai người, luôn nhắc nhở cậu ta, cô là người phụ nữ của anh trai cậu.

Chỉ cần anh trai vẫn còn thì cô vĩnh viễn là chị dâu của cậu ta.

Nếu như đại ca không có ở đây, nếu như anh ta vĩnh viễn không trở về được nữa, thì có phải cô sẽ thuộc về cậu ta.

Suy nghĩ này dọa cậu ta giật mình.

Sao cậu ta có thể nghĩ như thế.

Diệp Triều nhanh chóng dừng ý nghĩ vô liêm sỉ trong đầu, mạng của cậu ta là do đại ca cứu, sao cậu ta lại có thể có những ý nghĩ này, sao cậu ta lại có thể...

L*иg ngực dần dần bị một cảm giác khổ sở chiếm đoạt.

Đáng tiếc lần cự tuyệt này cũng không khiến Diệp Triều bỏ đi ý định nảy sinh trong đầu, dòng ý tưởng điên cuồng kia dưới sự kìm chế cực độ của cậu ta tựa hồ ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Cậu ta nhìn cô, ánh mắt có chút không cam lòng, vẻ mặt lại có chút ấm ức: "Chị, tôi thật sự có rất nhiều tiền" có thể nuôi chị.

Câu nói phía sau kia cậu ta không dám nói, cậu ta sợ mình vừa nói ra, hai người ngay cả bạn bè cũng không thể làm.

Cậu ta biết, biết cô và đaij ca yêu nhau nhiều như thế nào, biết tình cảm giữa hai người đẹp bao nhiêu.

Trước kia cậu ta xem thường cô, cảm thấy cô không xứng với đại ca, nhưng hôm nay lại đố kị với người đàn ông kia, đố kị anh gặp cô sớm hơn cậu ta.

Nếu người gặp cô là cậu ta, người cô thích bây giờ có phải chính là cậu ta hay không.

Diệp Triều siết chặt nắm tay, không biết bắt đầu từ khi nào,anh ta không còn từ chối sự tiếp cận của cô, cũng không để ý đến sự tiếp xúc của cô, quan hệ của hai người bọn họ dần dần trở nên thân thiết, nhưng lại luôn duy trì một khoảng cách.

Loại cảm giác này rất xa lạ cũng rất kỳ diệu, cậu ta muốn phá bỏ sự giam cầm này, nhưng lại sợ cô khổ sở, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, sau nhiều lần thỏa hiệp lại biến thành bất lực.

Đến bây giờ, cậu ta đã không còn cách nào cự tuyệt sự gần gũi của cô.

Vãn Ninh khẽ cười rồi sờ mặt cậu, ánh mắt ôn nhu: "Được rồi được rồi, cậu ngoan một chút có được không, tôi biết cậu có rất nhiều tiền, muốn ăn cái gì thì đi lấy, trở về tôi làm cho cậu ăn có được không".

Được.

Đương nhiên là được.

Ai có thể từ chối yêu cầu của cô chứ.

Cô đáng yêu như vậy, giọng nói êm ái như thế, lúc nhìn cậu ta ánh mắt lại ôn nhu như vậy, giống như mèo con làm nũng vậy, từng chút từng chút cào vào ngực cậu ta, khiến người ta không thể kìm chế mà muốn nuông chiều.

Ánh mắt Diệp Triều chăm chú nhìn cô, cậu ta đưa tay ra, muốn chạm vào mặt cô, Vãn Ninh lại đột nhiên cúi người xuống, lấy một hộp sữa tươi bỏ vào xe đẩy, đầu ngón tay có chút lạnh nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, câu lên một sợi tóc nhỏ dài.

Cậu ta sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được động tác của mình có bao nhiêu kì lạ, lập tức mím môi, cố gắng mỉm cười với cô, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú mang theo chút nghi ngờ của cô, cậu ta căn bản không thể ngụy trang được.

Cậu ta hít một hơi thật sâu, khóe miệng kéo ra một nụ cười vui vẻ từ đáy lòng: "Được, chị làm cho tôi món tôi thích ăn".

Tốt thôi, cứ như vậy, thừa dịp tình cảm còn chưa phát triển đến mức cậu ta không thể khống chế, hai người liền chấm dứt từ bây giờ, tránh cho lúc đó hai người đến cả bạn bè cũng không thể làm.

Nói xong câu này, cậu ta nhanh chóng rời khỏi chỗ bên cạnh cô như thể đang trốn chạy, Vãn Ninh cong môi, nhìn bóng người chạy mất dạng của cậu ta, nụ cười càng ôn nhu.

Thật đáng yêu, trong ánh mắt và trí óc đều là hình dáng của cô, thật là khiến lòng người rung động, chỉ tiếc còn chưa đủ.

Không thể vì cô phản bội người đại ca mà cậu ta tôn kính nhất, vậy thì sao có thể tính là người quan trọng nhất của cậu ta.

Muốn chấm dứt ở đây, vậy thì không được.

Cô chớp mắt nhìn, đẩy xe đi về phía trước, tầm mắt dừng lại vài giây trên hộp sô cô la duy nhất trên kệ, a hình như là loại cậu ta thích ăn, cô nghiêng đầu, nụ cười ôn nhu động lòng người, nhìn thấy cậu ta khôn khéo phân chia như vậy, tạm thời đối xử với cậu ta tốt một chút.

Cô đưa tay, vừa định lấy hộp sô cô la trước mặt, giữa không trung lại đột nhiên xuất hiện ngón tay khác, vô cùng chuẩn xác chạm lên vị trí đầu ngón tay của cô, Vãn Ninh hơi ngẩn ra, sau khi định thần lại liền nhanh chóng thu ngón tay về, sau đó nhìn về phía sau.

Chu Yến cũng bị dọa cho giật mình, nhưng khi anh ta nhìn thấy diện mạo quen thuộc, vẻ mặt khó xử nhanh chóng biến thành nét vui vẻ: "Giang tiểu thư, trùng hợp thật đấy".

Anh ta không chút che giấu sự vui vẻ của mình, ánh mắt thâm tình mà chuyên chú.

Hai người đứng cùng một chỗ, tuấn nam mỹ nữ, xứng đôi như một cặp Kim đồng Ngọc nữ, xung quanh có không ít người đang âm thầm quan sát bọn họ, âm thanh thì thầm khen ngợi cùng hâm mộ thay nhau vang lên.



Vãn Ninh nghiêng đầu, mi tâm hơi nhíu lại, rõ ràng mới gặp qua một hai lần mà thôi, làm gì mà dáng vẻ lại mang một bộ thâm tình chân thành như vậy, người không biết còn tưởng hai người thật sự là người yêu.

Ai biết được sau vẻ ngoài anh tuấn kia ẩn giấu bộ mặt như thế nào chứ, rốt cuộc là thâm tình hay là đa tình, ai có thể biết được.

Nhưng vẫn phải ngụy trang.

Cô khẽ gật đầu vớianh ta, cũng coi như chào hỏi: "Thật trùng hợp, anh Chu". Thanh âm nhàn nhạt, nghe qua có chút lạnh nhạt.

Không hơn không kém một lời, lại khiến cho Chu Yến có chút vui vẻ.

Anh ta cầm hộp sô cô la trên kệ hàng lên, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên ửng đỏ, kể từ sau khi cô xuất viện, anh ta liền không gặp lại cô, hôm nay có thể gặp nhau trong siêu thị, cũng xem như là rất có duyên.

"Giang tiểu thư, cô cũng thích ăn loại sô cô la này sao". Anh ta lắc lắc hộp sô cô la trong tay, cố ý dùng chữ "cũng" để làm nổi lên sở thích chung giữa hai người: "Đáng tiếc chỉ còn lại một hộp cuối cùng, nếu không phiền thì cô lấy đi".

Hắn đem hộp sô cô la đưa tới trước mặt cô, trên mặt tựa hồ có chút mong đợi, Vãn Ninh nhíu mày, liếc nhìn ngón tay trước mặt, gọn gàng sạch sẽ, tinh xảo thon dài, chăm sóc rất tốt.

Chưa đợi cô nói gì, đứa bé trai bên ống quầnanh ta liền không vui kéo quần anh ta một cái: "Ba, đây rõ ràng là thứ con thích ăn".

Người cũng không thể vì theo đuổi phụ nữ mà hy sinh hạnh phúc của con.

Chu Yến cúi đầu nhìn đứa con trai đang tố cáo mình, chân mày khẽ nhíu hai cái khó nhận ra: "Đừng ồn ào, chờ lát nữa bố sẽ mua cho con thứ khác".

Sau khi nói xong câu này, anh ta liền nhìn sắc mặt của Vãn Ninh, nhưng chỉ thấy một đôi mắt long lanh như cười như không nhìn anh ta, cảnh tượng này nhất thời khiến anh ta cảm thấy có chút lúng túng.

Chu Yến ho nhẹ một tiếng, giả vờ trấn an giải thích: "Khụ, cô đừng hiểu lầm, tôi thật sự rất thích ăn loại sô cô la này".

"Vậy anh lấy đi". Vãn Ninh cười khẽ, đưa sô cô la trước mặt nhường lại cho anh ta, nhìn qua lại có chút vui vẻ.

Chu Yến mím môi, nói như thế cũng quá hợp lý rồi, điều này khiến anh ta có chút ảo não.

Anh ta lén nhìn cô một cái, thấy cô không nhúc nhích, liền nhẹ nhàng kéo cổ tay của cô, sau đó đem cái hộp để vào lòng bàn tay của cô: "Không cần, cho cô thì cô cứ lấy đi. Gần đây tôi không muốn ăn vị này nữa, muốn đổi một loại khác".

Nói xong còn sợ cô không tin, xoay người chỉ một hộp sô cô la có hương vị khác, tỏ ý mình muốn mua loại này.

Vãn Ninh không vạch trần anh ta.

Ánh mắt lại liếc nhìn bóng dáng màu đen hùng hổ ở phía sau, nhất thời cong môi, cô cười ôn nhu, mặc cho người đàn ông trước mặt nắm tay cô.

Là anh ta tự mình nộp mạng, vậy thì đừng trách cô lợi dụng.

Bởi vì cô thật sự là một người phụ nữ xấu xa.

Chu Yến dường như bị nụ cười của cô làm cho thất thần, anh ta nắm cổ tay cô, lòng bàn tay hơi nóng lên, cổ tay trắng nhỏ mềm mại như trong tưởng tượng của anh ta, làn da trắng đến mức cơ hồ có thể nhìn thấy rõ mạch máu dưới da, đột nhiên anh ta không muốn buông cô ra nữa.

Yết hầu của anh ta khẽ động, dường như muốn nói gì đó, miệng ngập ngừng, còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông phía sau liền xông qua.

Chàng trai cường thế chen vào giữa hai người, một tay ôm lấy eo của Vãn Ninh, nhanh chóng đẩy cô lùi về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với anh ta.

Sau đó không chút khách khí đẩy bàn tay của anh ta ra, khí thế hùng hổ trừng mắt nhìn: “Anh là ai, nắm tay người khác không buông là muốn làm gì?"

Dựa vào trực giác đàn ông, Diệp Triều nhìn một cái liền chắc chắn người đàn ông đeo kính áo mũ chỉnh tề trước mắt này có suy nghĩ không đàng hoàng với chị của cậu ta.

Cậu ta im lặng, ánh mắt nhìn anh ta giống như đang nhìn một kẻ gian, thật giống như bảo bối của nhà cậu ta bị người khác khao khát vậy, ánh mắt thẳng thừng và lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Trong khi Diệp Triều nhìn anh ta một lượt từ đầu xuống chân, Chu Yến cũng đang quan sát cậu ta, bình thường thì cuộc đọ sức giữa những người đàn ông chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể nhìn ra được.

Chu Yến cau mày, người đàn ông này không thích anh ta, thậm chí là rất ghét anh ta.

Mà anh ta cũng giống vậy, từ trực giác của đàn ông, anh ta không có thiện cảm với người đàn ông xa lạ trước mặt này, đặc biệt là khi tay của cậu ta còn khoác eo của người trong lòng anh ta, chuyện này thật sự không thể nhẫn nhịn.

Vãn Ninh cũng bị động tác bất thình lình của cậu ta làm cho hoảng sợ, cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hai tròng mắt sáng ngời vừa hồn nhiên vừa bất mãn nhìn cậu ta, ánh mắt nhìn bàn tay của cậu ta đang ôm eo mình, tỏ ý bảo cậu ta mau buông ra.

Diệp Triều nhận ra ánh mắt của cô lại không hề nhúc nhích, cậu ta cũng không dễ dàng buông tay như vậy. Đừng tưởng cậu ta không nhìn thấy, vừa rồi cô cười với người đàn ông kia vô cùng dịu dàng, sự dịu dàng đó làm cậu ta ghen tị đến hậm hực, hận không thể cắn chết anh ta.

Cậu ta cường thế siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, thân thiết ghé sát vào sau lưng cô, cơ thể tràn đầy mùi hương nam tính trong nháy mắt đã sát vào da thịt mềm mại thơm ngát của cô, Vãn Ninh xấu hổ đỏ mặt.

Cô nôn nóng giậm chân, vụиɠ ŧяộʍ véo cậu ta: "Mau buông tay ra". Ngay cả lúc tức giận cũng giống như là làm nũng vậy, đáng yêu đến mức khiến người say mê.

Diệp Triều chớp mắt nhìn, lòng khẽ rung động, giống như đùa dai sát đến gần bên tai cô nói: "Chị, nhìn thoáng qua liền biết người này không phải thứ tốt đẹp gì, nhất định là muốn mưu tính quấy rối, chị, chị phối hợp với tôi, tôi thay chị đuổi anh ta đi".

Hơi thở ẩm ướt chốc lát thổi đến bên gáy cô, Vãn Ninh khó chịu rụt cổ lại, tai ngày càng đỏ lên.

Ánh mắt Diệp Triều hơi trầm xuống, loại tư thế thân mật này bên ngoài giống như đôi tình nhân đang thủ thỉ cùng nhau, mà phản ứng ngây ngô của cô khiến cho cậu ta vui thích từ tận đáy lòng.

Cậu ta cụp mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, cúi đầu sáp lại gần cô thêm chút.

Chị của cậu ta thật đáng yêu, thật là muốn một hớp ăn trọn cô.

Vãn Ninh khó xử đỏ mặt, vẻ mặt vừa lúng túng vừa tức giận, trong lòng lại không nhịn được mỉm cười, thật là một con sói nhỏ thông minh, mượn tư thế đó để giúp cô, nếu như cô không phối hợp với cậu, vậy thì chẳng phải công sức của cậu ta đều trở thành công cốc hay sao.

Im lặng chốc lát, cô tựa như là thỏa hiệp.

Sau đó cắn cắn môi, lộ ra vẻ mặt vừa bất lực vừa phiền muộn: "Cậu đừng quá đáng, chúng tôi không có quan hệ gì cả, anh ta là bác sĩ trong bệnh viện lần trước, chúng tôi mới gặp mặt vài lần mà thôi".

Diệp Triều cười híp mắt gật gật đầu: "Biết rồi, chị, chị chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với tôi là được".

Cậu ta vô tư nói, nhưng ánh mắt lại lưu luyến dừng trên phần gáy xinh đẹp trần trụi của cô, hai người đứng rất gần nhau, mà cậu ta rất cao, cho nên có thể dễ dàng nhìn thấy xuân sắc trước ngực của cô.

Ánh mắt cậu ta tối lại, hô hấp có chút đình trệ.

Khụ, sau này tuyệt đối không thể để chị mặc loại quần áo không có cổ nữa, tốt nhất là mặc loại áo sơ mi giống như cậu ta, màu đen, tay áo dài, nút áo gài đến trên cùng.

Cậu ta chớp mắt nhìn, ung dung đem tầm mắt chuyển đến người đàn ông cách đó không xa.

Người đàn ông kia đang lạnh lùng nhìn cậu ta, ánh mắt bất thiện, mặt mũi tuấn tú trầm xuống: "Chào, tôi là Chu Yến".

Chu Yến.

Ánh mắt Diệp Triều lóe lên, người của Chu gia, còn là anh trai của Chu Miễn.

Mặt cậu ta không biến sắc, trên mặt mang theo một nụ cười ra vẻ thật trùng hợp: "Thì ra là Chu tiên sinh, chào, tôi tên là Diệp Triều, là bạn trai của Vãn Vãn".

Nụ cười kia mang theo một tia đắc ý, cậu ta siết chặt eo thon vào trong lòng, một cánh tay liền có thể ôm trọn người cô, sau đó quay về phía anh ta nhướng mày ra uy.

Hừ, muốn tranh người với cậu ta.

"Bạn trai" Chu Yến rõ ràng không quá tin tưởng lý do này của cậu ta, động tác giữa hai người quá gượng gạo, rất rõ ràng Vãn Ninh cũng không có thói quen dựa gần cậu ta, nếu thật sự là người yêu sẽ không xa cách như vậy, hơn nữa tuổi tác của cậu ta nhìn thoáng qua đã biết còn quá nhỏ, không giống như kiểu người mà Vãn Ninh sẽ thích.

Anh ta nhìn lên, ánh mắt có một tia giễu cợt thoáng qua: "Tôi cảm thấy cậu giống em trai của cô ấy hơn".

Diệp Triều bỗng rùng mình, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào anh ta.



Tuổi tác cái gì, quả thực là vết thương của cậu ta.

Nhưng mà

Trầm mặc trong chốc lát, cậu ta cong môi, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra một tia khoe khoang, sau đó cúi người, nhẹ nhàng liếʍ lên dái tai của cô, động tác to gan của anh ta lại mang theo một tia mê hoặc.

"Đành chịu thôi, chị của tôi chỉ thích người trẻ tuổi, thân thể cường tráng, quan trọng nhất vẫn là thể lực dồi dào". Cậu ta ra ám hiệu ngoắc ngoắc vào eo cô, ám chỉ động tác khiến người ta mơ tưởng viển vông.

Vãn Ninh thiếu chút nữa ho khan một tiếng, ngay cả việc bị cậu ta liếʍ một cái cũng suýt quên mất.

Cô vừa phiền muộn vừa tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt khó tin, nhỏ giọng oán trách: "Cậu nói bậy gì đấy?"

Nhưng Diệp Triều lại nuông chiều mỉm cười với cô, ôn nhu vỗ vào sau lưng cô: "Chị, đừng xấu hổ, chị nói đi, nói cho anh ta biết có phải tôi rất lợi hại hay không".

Lợi hại cái quỷ.

Nói xằng bậy cái gì không biết.

Vãn Ninh bị sự mặt dày vô sỉ của cậu ta làm cho tức giận đến mặt đỏ bừng, cô xấu hổ véo vào chỗ thịt mềm ở sau lưng cậu ta, không chút khách khí xoay tròn 365 độ.

Diệp Triều đau đến mức hít vào một cái, lông mày nhăn lại như một con sâu, nhưng cái miệng kia vẫn cố ý không dừng lại: "A chị, đau quá, chị nhẹ một chút" ánh mắt như sao bạc co rút lại.

Những từ vốn rất bình thường kia thốt ra từ miệng cậu ta lại trở nên vô cùng không đứng đắn, đặc biệt là cặp mắt đào hoa đầy tình ý kia, lưu luyến triền miên.

Vãn Ninh cắn môi trừng mắt nhìn cậu ta, ngay cả lỗ tai cũng hơi đỏ lên.

Cô muốn đẩy cơ thể của cậu ta ra, lại bị cậu ta siết càng chặt, cánh môi đỏ dao động trước mắt cậu ta, ánh mắt Diệp Triều lóe lên, ma xui quỷ khiến cúi người chạm vào cánh môi đỏ kia.

Cậu ta cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ thế nào, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là ăn cô, sau đó đem cô giấu đi, giấu ở một nơi mà bất cứ người nào cũng không tìm ra, chỉ có cậu ta mới có thể thưởng thức vẻ đẹp của cô.

Rõ ràng chỉ là chạm lên một chút mà thôi, lại làm cho tim cậu ta nhảy như trống, đầu óc phút chốc trở nên trống rỗng, ngay cả tứ chi cũng không kiểm soát được.

Cảm xúc mềm mại kia giống như lần đầu tiên được ăn thạch vào lúc bé vậy, thơm ngọt như mật, mịn màng non mềm, thậm chí còn mềm hơn thạch mà cậu ta ăn, chỉ tiếc cậu ta còn chưa kịp thưởng thức, cô liền lập tức lui ra, dáng vẻ kia dường như có chút kinh ngạc, còn pha lẫn một tia ảo não và tức giận, ngay cả thân thể cũng vì quá tức giận mà hơi run lên.

Diệp Triều đột nhiên hơi hối hận, cậu ta sợ cô tức giận, càng sợ cô không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Nhưng đáy lòng càng thêm ghen tị, rõ ràng là chị của cậu ta, mà cậu ta chỉ có thể giống như tên trộm, lén lén lút lút mới có thể chạm vào cô, đến khi nào cậu ta mới có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, càn rỡ hôn cô.

Thật đáng tiếc, sao cậu ta lại không thể khống chế bản thân chứ.

Cậu ta ho nhẹ một tiếng, hàng lông mi dài khẽ run lên, muốn buông eo cô ra lại có chút không nỡ, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của cô cuối cùng cậu ta cũng buông ra.

Cậu ta sợ cô tức giận.

Càng sợ cô không quan tâm đến cậu ta nữa.

Vãn Ninh vừa lấy được tự do, lập tức đẩy xe rời khỏi chỗ này, Diệp Triều muốn đi theo, đi được nửa đường lại quay đầu lại, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt như đang tuyên bố chủ quyền: "Này ông chú, nhìn tuổi tác của anh cũng không trẻ trung gì, hay là mau đem con trai của mình trở về nhà tắm táp rồi đi ngủ đi, tôi và chị cũng về đây, phải rồi, chị ta vô cùng hiền lành, nấu ăn siêu cấp ngon miệng".

Cậu ta cố ý lừa gạt anh ta.

Câu nói này để lộ không ít tin tức, đó chính là cậu ở cùng cô, mà cô đối xử với cậu ta rất tốt. Ánh mắt Chu Yến lạnh đi, thì ra người này chính là "vị hôn phu" nửa tháng cũng không xuất hiện một lần của cô sao?

Thật là đáng ghét đến mức khiến người ta kinh tởm.

Trên đường trở về, xe hơi chạy vèo qua quốc lộ .

Bên ngoài xe rất yên tĩnh, nhưng nội tâm của người trong xe lại không thể nào bình tĩnh, Vãn Ninh ngồi ở ghế lái phụ, nhìn về phía trước không nói một lời, Diệp Triều cầm tay lái, thỉnh thoảng liếc về phía cô một cái, chỉ tiếc là mái tóc dài che khuất gò má cô, cậu ta cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cô.

Cậu ta biết cô đang tức giận, giận cậu ta hôn cô.

Nhưng đáy lòng cậu ta cũng rất ấm ức, chẳng lẽ cô chán ghét cậu ta như vậy sao?

Cậu ta có chỗ nào không tốt hay kém cỏi?

Cô dựa vào cái gì mà tức giận chứ.

Cô có biết là cậu ta rất ưu tú hay không, người thích cậu ta nhiều không đếm xuể, nhưng cậu ta lại chỉ thích cô.

Bầu không khí trầm mặc này quả thực khiến người ta cảm thấy bị dày vò, miệng Diệp Triều động một cái, định phá tan sự yên lặng này.

Nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng không đành lòng nổi giận với cô, huống chi chuyện này đúng là lỗi của cậu ta.

Vì vậy cậu ta nhìn về phía cô, lộ ra biểu tình đáng thương: "Chị, tôi thật sự sai rồi, không phải tôi cố ý hôn chị, tôi chỉ muốn giúp chị đuổi anh ta đi, chị, thật xin lỗi, chị đừng không để ý đến tôi có được không?"

Lông mày của Vãn Ninh khẽ động, nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, vẻ mặt vô cảm của cô khiến lòng cậu ta hốt hoảng, nguy rồi, cô thật sự tức giận rồi.

"Đừng nói nữa, tập trung lái xe". Giọng điệu của cô rất lãnh đạm, nghe không ra có gì dao động.

Diệp Triều nghe được câu này lòng càng khó chịu, cậu ta mím môi, hai tay vô thức nắm chặt tay lái, l*иg ngực như bị cái gì đó chắn lại, tiến cũng không được mà lui cũng không xong, hoảng sợ rầu rĩ: "Chị" cậu ta nhỏ giọng nỉ non, ngữ khí hèn mọn.

Cho đến khi về tới nhà, Vãn Ninh cũng không để ý đến cậu ta.

Diệp Triều xách túi vào cửa, Vãn Ninh đi thẳng vào nhà bếp, dọc đường đi hai người cũng không nói năng gì, Diệp Triều ngồi trên sô-pha, ánh mắt ấm ức nhìn bóng người trong nhà bếp.

Do dự một chút, cậu ta không nhịn được đi tới bên cạnh cô: "Chị, tôi sai rồi, chị đừng không để ý đến tôi có được không?"

So với loại chiến tranh lạnh im ắng này, cậu ta tình nguyện bị cô trách móc hoặc là đánh cậu ta một trận.

Chiến tranh lạnh gì chứ, thật quá dày vò người.

Cậu ta đáng thương nhìn cô, đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ ra một tia mềm mại, dáng người hơn một mét tám đứng trước cô lại giống như một chú chó lớn vừa ngoan ngoãn vừa ủy khuất.

Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta, vẻ vô cảm trên mặt tựa hồ hiện ra một tia dao động, nhưng rất nhanh cô lại xoay người, sắc mặt có chút ảo não, thật giống như tia dao động kia chỉ là ảo giác của cậu ta.

Lông mày Diệp Triều khẽ động, cậu ta biết cô dễ mềm lòng.

"Chị, chị nhìn tôi một chút đi". Cậu ta bước đến trước mặt cô: "Tôi thật sự không cố ý". Ánh mắt chuyên chú mà hèn mọn, đầy khát vọng và cẩn thận.

Vãn Ninh liếc cậu ta một cái, trên mặt tựa như có chút thỏa hiệp, Diệp Triều lập tức nắm lấy cơ hội nói xin lỗi: "Chị, chị tha thứ cho tôi được không, tôi đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa".

Cô ngẩng đầu, lông mi dài khẽ run lên, giống như con bướm vỗ cánh, trầm mặc chớp mắt một cái, sau cùng bất đắc dĩ thở dài: "Sau này không được làm loạn nữa".

"Chị, tôi biết rồi". Cậu ta vui sương chăm chú mặt cô, một đôi mắt đào hoa như chứa đầy nước mát, trong suốt sáng ngời: "Chị không giận, đúng không?" Cậu ta không nhịn được mà dìu bả vai cô, thận trọng hỏi.

"Ừ".

Dưới ánh nhìn soi mói của đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp kia, Vãn Ninh gật đầu một cái, sau đó mím môi, không biết do đâu lại khẽ bật cười.

"Tôi cũng biết chị là người mềm lòng nhất thế giới". Cậu ta kéo tay cô, cười híp mắt, lắc lư qua lại, dáng vẻ nũng nịu thật giống như một con sói nhỏ vô hại.

Vãn Ninh cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu ta, ánh mắt vừa nuông chiều vừa bất lực, cô ấy ý à, không chỉ mềm lòng mà lòng dạ còn vô cùng đen tối đấy.