Chương 3

Suốt dọc đường đi rất yên tĩnh, chỉ khi đến gần phòng bệnh mới nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Hôm qua, phòng bên cạnh có một cậu bé bị gãy tay mới tới, cậu ấy khá ồn ào, nghe nói là cậu bé vô tình lăn xuống cầu thang và bị ngã có vẻ hơi nghiêm trọng.

Cậu bé quá ồn ào, mấy cô y tá trông rất lo lắng, khi Giang Vãn Ninh đi qua cửa phòng, cậu bé trong phòng đang khóc thút tha thút thít, một mực không chịu tiêm thuốc.

Thoáng thấy bóng dáng của cô, cậu bé như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, cậu nhóc ôm tay chạy sau lưng cô, thậm chí còn hét lên “cứu mạng”.

Giang Vãn Ninh nở nụ cười, cô không phải là phao cứu sinh đâu, cô í à, cô thích nhất là lừa bịp trẻ con nhất là những đứa có da có thịt.

Quay đầu lại nhìn cậu nhóc khoảng sáu bảy tuổi, khuôn mặt rất thanh tú, trên khuôn mặt trắng nõn còn đang chảy nước mắt dòng dòng, đôi mắt đen láy sáng ngời, trông rất dễ thương.

Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, cậu bé sững sờ một lúc rồi xấu hổ quay lưng lại, lấy mu bàn tay lau mặt, bộ dạng “em không khóc, cái chị vừa thấy chỉ là ảo giác”.

Hầu hết giới nam sẽ duy trì vẻ duyên dáng nhất của họ trong tiềm thức khi đối mặt với những phụ nữ xinh đẹp, ngay cả trẻ em cũng không ngoại lệ.

Vãn Ninh nghiêng đầu, duỗi một ngón tay ra gõ vào thạch cao trên cánh tay của cậu bé: “Sợ tiêm sao?”

“Đương nhiên là sợ rồi, vết tiêm rất đau”. Cậu bé khịt khịt mũi, có thể thấy rằng tiêm sẽ có một nỗi ám ảnh với cậu.

Vãn Ninh chớp chớp mắt, ngữ điệu bỗng nhiên trở nên thực sự nghiêm túc: "Nhưng nếu không tiêm thuốc, cánh tay sẽ không bớt sưng, dần dần vết thương sẽ càng ngày càng đau, đau đến nỗi làm em chịu không nổi, nếu như xử lí không tốt thì rất có khả năng gây ra dị tật di lệch xương bàn tay”.

“À, em có biết dị dạng nghĩa là gì không, tức là cánh tay bị vặn vẹo và rũ xuống trong suốt quãng đời còn lại và không thể dùng sức cũng không thể chơi bóng rổ, nếu đã từng chơi thực vật đại chiến cương thi, thì có lẽ nó sẽ có dáng vẻ giống như bên trong cương thi”.

Sau khi nghe những gì cô ấy nói, vẻ mặt của cậu bé không thể kìm lại được.

Đây là kiểu người gì vậy, ngay cả trẻ con cũng phải sợ.

Cậu bé nhìn cô với vẻ mặt đau khổ, trên mặt đầy nước mắt: “Em không muốn trở thành cương thi”.

Vãn Ninh liếc mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy thì em phải ngoan ngoãn đi tiêm, uống thuốc đúng giờ, không thể chạy lung tung gây cản trở người khác, em không thể nghịch ngợm như vậy cho đến khi vết thương lành hẳn”.

Cô đưa tay nhéo nhéo mặt cậu bé, trong mắt hiện lên một nụ cười, hù dọa trẻ con thật là có một cảm giác rất thoải mái.

Cậu bé chớp chớp mắt, cuối cùng cũng kìm được nước mắt, do dự một lúc, cậu mới miễn cưỡng đi đến trước mặt y tá, cẩn thận duỗi tay ra.

Khi tiêm, khuôn mặt cậu bé trông rất anh dũng và sau khi tiêm xong thì lại có vẻ mặt tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực tư thái rất giống như một chú gà trống nhỏ tự phụ, mấy cô y tá nhìn xung quanh không khỏi véo khuôn mặt tròn trịa của cậu bé.

Tiêm xong, cậu chậm rãi đi đến chỗ Vãn Ninh, lúng túng đá vào xe lăn của cô: "Này, chị tên là gì vậy?”. Trong lòng Chu Ngọc Dương có chút không vui đối với người phụ nữ vừa rồi đã làm cậu sợ hãi này.

Hừm, đừng tưởng cậu còn nhỏ mà dễ bắt nạt.

Giang Vãn Ninh cúi đầu liếc mắt nhìn người cậu bé đứng trước mặt có độ cao thấp hơn ngực cô, dịu dàng cười nói: "Xét thấy cách xưng hô của em vô cùng mất lịch sự, chị lựa chọn từ chối trả lời câu hỏi của em”.

Cậu bé có chút kinh ngạc, đôi mắt đen láy trợn to ra: "Em không lịch sự ở chỗ nào?”

“Ví dụ, em có thể gọi chị là chị gái xinh đẹp, chị gái dịu dàng, hoặc cả hai, cách xưng hô là chị gái xinh đẹp và dịu dàng, như vậy chị mới có thể xem xét lại để trả lời câu hỏi của em”. Vãn Ninh chớp chớp mắt, nhìn cậu bé sững sờ trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cái gì?

Người lớn đều không biết xấu hổ như vậy sao?

Đến ngay cả cậu còn cảm thấy xấu hổ khi khen ngợi bản thân một cách công khai như vậy.

Tuy rằng cậu cũng rất có thực lực, mỗi lần đi thi đều xếp hạng cuối cùng trong lớp, nhưng sẽ không bao giờ tự cao tự đại, cũng sẽ không nói ra những lời xấu hổ như vậy, người này thật đúng là da mặt dày, so với cậu còn dày hơn.

Vãn Ninh có thể nhìn ra được ý tứ trong mắt của cậu, cô nghiêng đầu nở một nụ cười tiêu chuẩn tám răng: "Sao vậy, lẽ nào chị không xinh đẹp sao?” Nụ cười nhẹ nhàng và xinh xắn, đẹp hơn cả ngôi sao truyền hình xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy.

Chu Ngọc Dương đột nhiên không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dần dần đỏ lên.

Vãn Ninh nhìn bộ dạng xấu hổ của cậu bé, đáy mắt hiện lên ý cười, đang im lặng thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ: "Ngọc Dương, qua đây”.

Giọng nói có chút lạnh lùng.

Hai người cùng nhau nhìn sang, và có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở hành lang, khoảng chứng 27-28 tuổi.

Khuôn mặt đẹp trai, thanh tú, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt sâu và hẹp, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, giúp tôn lên những đường nét mềm mại hơn trên khuôn mặt.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt sẫm màu, khoác bên ngoài là áo khoác trắng, cây bút ghim gọn gàng trước ngực, cử chỉ của anh ta toát lên một loại sang trọng và quý phái khác, lại có chút lạnh lùng, tựa như một nam tử cao quý với khí chất xuất chúng.

Đứa trẻ bên cạnh rõ ràng là có chút sững lại khi nhìn thấy anh, rồi đi về phía người đàn ông như thể cam chịu: "Bố”.

Vãn Ninh nhướng mày, nụ cười trên mặt dần dần tắt giữa hai mắt, không biết người đàn ông này đã đứng ở đây bao lâu rồi, nhìn qua thì hình như vừa mới đến.

Hai người nhìn nhau vài giây, người đàn ông sững sờ một lúc, sau đó bước đôi chân dài dứt khoát tới đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống về phía cô.

Vãn Ninh chớp mắt, không biết anh ta muốn làm gì.

Nhưng cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên quỳ một gối xuống, tiến lại gần cô, nhẹ giọng nói: “Xin chào, tôi tên Chu Yến, năm nay 29 tuổi, cao 1m86 và nặng 71kg, tôi đã tốt nghiệp trường Đại học Johns Hopkins, Baltimore. Hiện tôi đang là giáo sư phẫu thuật của bệnh viện thành phố với mức lương hàng tháng khoảng 400.000 tệ, ở khu biệt thự Hồng Diệp có mấy căn bất động sản. Ngoài ra, còn có một số cổ phiếu đang tăng giá tốt và có rất nhiều tiền tiết kiệm trong tay”.

“Cho nên, anh tới đây để khoe khoang sự giàu có của mình sao?” Giang Vãn Ninh cau mày, không nhịn được ngắt lời anh.

Chu Yến ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, lỗ tai càng ngày càng nóng: “Không phải, cô có tin vào tình yêu sét đánh không?” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

Vãn Ninh “...”

Hứ, tôi là người nông cạn như vậy sao, tình yêu mua được bằng tiền có được tính là tình yêu không?



Hai mươi phút trước, Chu Yến không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng sau hai mươi phút, cuối cùng anh cũng cảm nhận được thế nào là rung động rồi, kiểu tình cờ gặp một người phụ nữ có thể khiến anh như sống lại trong sự trống rỗng vô tận, giống như nắng hạn kéo dài trên sa mạc được mưa thuận gió hòa, anh cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần khi nhìn thấy cô, cảm giác được nhìn thấy cô suốt một vạn năm là điều anh sẽ không bao giờ quên trong đời.

Về mặt sinh lý học mà nói, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên là con đường mở ra cánh cửa, đối tượng của tình yêu chính là tướng mạo, khí chất và vẻ bề ngoài của cô, anh không phủ nhận mình sinh ra vì cô, nhưng nếu đối tượng là cô thì tại sao lại không thể chứ?

Hơn nữa, sự hấp dẫn của những mặt đối lập là quy luật tự nhiên, và tình yêu luôn xảy ra trong tích tắc, chỉ là một số người có một thời gian dài, và một số người sẽ có một thời gian ngắn. Lâu ngày sinh tình là tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng lẽ không phải là tình yêu sao?

Hơn nữa, hai bên yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên thường đi kèm với một số trải nghiệm và cảm giác về tình cảm hoặc thể xác như sự gần gũi, anh tự hỏi bản thân rằng anh là một người đàn ông bình thường, và quan hệ tự nhiên với cô là điều bình thường.

Mặc dù thậm chí anh còn chưa biết tên của cô.

Tuy nhiên, anh rất chắc chắn rằng cô là người anh đang tìm kiếm.

Chỉ là cô có vẻ không thích lắm và có chút hơi phiền phức.

Giang Vãn Ninh quay xe lăn và lùi lại một bước: "Xin lỗi, tôi đã đính hôn rồi”.

Giọng nói của cô có chút lãnh đạm, ánh mắt có chút lạnh lùng, Chu Yến cũng có chút bối rối.

“Không sao, tôi không ghét bỏ cô, tôi cũng đã từng kết hôn, còn có một đứa con trai năm tuổi”. Vừa nói, anh vừa chỉ vào đứa nhỏ đang sững sờ bên cạnh, với vẻ mặt không quan tâm.

Hả, anh ấy có vẻ không hiểu rõ tình hình, Vãn Ninh cau mày nói lại: "Anh có vẻ không hiểu những gì tôi nói, ý tôi là tôi không thích anh”.

Cô nhìn anh ấy với vẻ không hài lòng, lâu lắm rồi cô mới thấy một tên biếи ŧɦái tinh anh và tươi tắn như vậy.

“Tại sao?”

“Không có tại sao?”

Người đàn ông đẹp trai cau mày, vẻ mặt có chút ngượng ngùng khó xử: "Cô ghét tôi sao?”

“Ghét.” Cô ghét bất kỳ người đàn ông nào có mưu đồ gây rối đối với cô.

Chu Yến “…” Không biết phải trả lời như thế nào.

“Cho nên, xin anh hãy tránh xa tôi ra một chút?” Vãn Ninh bắt gặp ánh mắt tập trung của anh ấy, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt Chu Yến đông cứng lại, trái tim rõ ràng nhanh lên một nhịp.

Trong sự hỗn loạn, sự bình tĩnh và tự chủ mà anh luôn tự hào đã biến mất ngay lập tức.

Chu Yến quay đầu nhìn đi chỗ khác, ho khan hai tiếng, lỗ tai dần dần đỏ lên: "Khụ, e rằng cái này không được”.

“...” Vậy thì không còn gì để nói nữa.

Giọng nói vừa hạ xuống, trong túi đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, Chu Yến lấy điện thoại di động ra, có vẻ hơi bực bội: "Buổi chiều có một ca phẫu thuật cần tôi hướng dẫn nên phải chuẩn bị trước một chút.”

Vãn Ninh nhàn nhạt nhìn anh, vẻ mặt không thay đổi.

“Ừ”.

“Điều đó có nghĩa là tôi không thể ở bên cạnh cô được nữa”.

“Cho nên”.

“Khụ, cho nên có thể cho tôi biết tên của cô được không”?

Vãn Ninh “...”

Thằng ngốc này ở đâu chui ra vậy, ngay cả tên cũng không biết mà còn dám tỏ tình với người có học.

Ai cho anh cái dũng khí đó.

Nhanh chóng cút đi.

Thời gian trôi qua, cuối cùng Diệp Triều cũng thức dậy sau khi ngủ được một tiếng đồng hồ.

Khi cậu ta mở mắt ra, xung quanh không có ai, ánh mắt chìm xuống, trong lòng có chút không vui, lừa đảo, cô đã hứa sẽ trông chừng cậu ở đây, nhưng kết quả khi cậu ta vừa tỉnh lại thì người đã không thấy đâu nữa.

Quả nhiên, lời nói của phụ nữ không thể tin được.

Cậu ta nheo mắt, hai con mắt mờ mịt bắn ra khỏi con ngươi sâu thẳm, định đứng dậy nhưng ánh mắt lại quét đến chiếc áo khoác nữ đang đắp trên người, lông mày vô thức nhướng lên hai lần, nói chung cũng không làm cậu ta quá thất vọng.

Cậu ta cầm chiếc áo khoác, trên người còn lưu lại chút hương thơm, cậu khẽ nhíu mày, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Khi trở lại phòng bệnh, Vãn Ninh đang ngồi trước cửa sổ nhìn xuống phong cảnh bên ngoài, áo bệnh viện rộng rãi bị gió lay động nhẹ, phác ra dáng người mảnh mai dịu dàng, Diệp Triều nhìn theo bóng lưng của cô, trong khoảnh khắc, cậu ta đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật xa vời và không thể tiếp cận, cô ấy trông cô đơn lạ thường và dường như không hòa hợp với thế giới này.

Trong mắt cậu thoáng hiện lên một tia kỳ lạ, cậu ta sải bước đến bên cô, trên mặt mang theo vẻ vừa khó chịu vừa không vui: "Chị dâu, không phải chị nói sẽ ở đó trông chừng tôi sao, tại sao tôi vừa tỉnh dậy thì lại không thấy chị nữa?”

Vãn Ninh quay đầu nhìn cậu ta, sắc mặt có chút nhợt nhạt: “Xin lỗi, bởi vì bên ngoài hơi lạnh nên tôi đã trở về phòng trước”.

Diệp Triều chớp mắt, khoác áo khoác lên vai cô: “Lạnh còn đứng ở bên cửa sổ hóng gió, không sợ bị cảm sao?”

Ai có thể lừa một lời nói dối vụng về như vậy, cô thật sự cho rằng cậu ta là trẻ con sao?

Cậu ta thầm cười khẩy.

Mắt cậu ta nhìn theo tầm mắt của cô và liếc ra ngoài vài lần, không có gì đẹp để nhìn, chỉ có một nhóm người lớn vây quanh bé gái hỏi han ấm áp, có vẻ như cháu bé trong gia đình bị ốm, người nhà cùng đi kiểm tra mà thôi.



Vãn Ninh không nói gì, Diệp Triều nhạy cảm để ý tâm trạng của cô không được tốt, nhưng không biết tại sao tâm trạng của cậu cũng không tốt, hai người im lặng một hồi, Diệp Triều nhìn cô trước.

“Chị dâu, chị phải bù đắp tổn thất tình cảm cho tôi, tôi đã rất tin tưởng chị nhưng chị lại lừa tôi, chị có biết khi tỉnh dậy tôi đã thất vọng như thế nào không?” Vẻ mặt đau khổ và khuôn mặt thanh tú của cậu ta chiếm được không ít thiện cảm.

“Vậy cậu muốn như thế nào?”. Có lẽ là bị vẻ mặt đáng thương của cậu ta chọc cười, Vãn Ninh không nhịn được mà cười nhẹ, trên khuôn mặt nhợt nhạt có chút tức giận.

“Chị dâu mời tôi ăn cơm, được không?” Diệp Triều chớp chớp mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

“Có thể”.

“Tốt quá, tốt quá, vậy chúng ta nhanh đi thôi. Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng tây ăn siêu ngon”.

“Hôm nay không được”. Vãn Ninh thoáng thấy sắc mặt của cậu ta liền trở nên nặng nề, vẻ mặt vẫn như cũ tiếp tục nói: “Lát nữa phải kiểm tra tổng thể, không được ăn cơm, để lần sau được không?”

Cô nhịn không được vỗ vỗ đầu của cậu ta, giọng nói nhẹ nhàng, giống như đang âu yếm một chú mèo con, có chút ủy mị.

Cô đương nhiên biết mình đẹp như thế nào và làm thế nào để thể hiện khía cạnh hấp dẫn nhất của mình, đặc biệt là khi đối mặt với đàn ông, làm thế nào để giành được sự ưu ái của họ.

Quả nhiên, mặc dù người đàn ông trước mặt vẫn còn tức giận, nhưng vẻ mặt u ám của cậu ta dường như đã biến mất.

Chẳng qua hắn tựa hồ có chút thất vọng trên mặt còn mang theo chút bối rối.

Chỉ thấy tay của cậu nhanh chóng xua tay của cô, thân thể cũng theo tiềm thức lui về phía sau một bước, vẻ mặt chán ghét suýt chút nữa không kìm lại được.

Loại thái độ coi cô như một con bọ cạp độc và tránh né nó thực sự rất hiếm.

Vãn Ninh trong lòng mỉm cười, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.

Mặc dù cậu ta ghét cách tiếp cận của cô, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta thể hiện cảm xúc chân thật nhất của mình trước mặt cô.

Đây là lần đầu tiên một người đàn ông giả vờ ra vẻ mất kiểm soát trước mặt cô, đây là một dấu hiệu tốt.

Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn ngạc nhiên, xấu hổ rút tay về: “Thực xin lỗi, tôi không biết là cậu không thích bị người khác tới gần”.

Cô không phải kẻ ngốc, tự nhiên có thể thấy cậu ta không có kinh nghiệm với phụ nữ, vì vậy trong lòng càng cười khổ.

Chưa từng đυ.ng vào phụ nữ, sẽ dễ dàng đứng dậy hơn.

Suy cho cùng, mối tình đầu mới làm cho người ta đáng nhớ nhất.

Diệp Triều mím môi, trong lòng cảm thấy có chút bực bội, hôm nay đi ra ngoài đúng là quên xem ngày, toàn gặp chuyện không may.

“Không có gì, đó là vấn đề của riêng tôi thôi”. Cậu ta nghiêng đầu, vẻ mặt có chút khó chịu: “Vậy để lần sau ăn cơm cũng được, tôi chợt nhớ ra ở công ty còn có việc cần phải xử lí, chị dâu nghỉ ngơi cho tốt đi, lần sau tôi sẽ lại đến thăm chị.”

“Ừ”.

Động tác lao ra khỏi cửa mang một loại ý nghĩa giống như chạy trốn.

Vãn Ninh không nhìn theo nữa, khóe miệng hơi nhếch lên.

Dưới sự tấn công của cô, không biết cậu ta có thể chịu đựng được bao lâu.

Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái nhỏ đang khóc đã rời đi.

Khung cảnh quen thuộc khiến cô nhớ lại con người cũ của mình, lúc đó cô thật hồn nhiên.

Cô từng là một tiểu công chúa được mọi người nâng trong lòng bàn tay, vô cùng ngang ngược, vừa tự cao vừa liều lĩnh, có cha mẹ yêu thương, có bạn thân tri kỉ còn một người bạn trai yêu thương cô, bất kể cô làm gì sai sẽ luôn có người giúp cô giải quyết vấn đề.

Nhưng mà sau này.

Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung động.

Đều là giả, tất cả mọi thứ đều là giả.

Bảy năm trong tù đã làm phẳng mọi tính cách ương bướng ngang ngược của cô, cô bị người ta bắt nạt, đánh đập và bị mắng nhiếc trong tù, sau này cô học được cách ngụy trang, lừa dối và tàn nhẫn, cô yếu đuối và ưa nhìn như vậy, để được tồn tại, cô chỉ có thể quỳ xuống trước mặt tên nữ cầm trùm, giống như một con chó cưng, nịnh hót lấy lòng cầu xin sự bảo vệ của cô ta.

Nhưng sau đó nữ trùm đã chết.

Sao lại chết.

Đương nhiên là do cô bày kế rồi, cô cố tình dụ dỗ kẻ thù không đội trời chung của nữ trùm khiến cho hai người vì cô mà đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng, cả hai đều thua cuộc, một người bị mù và người còn lại bị phế, và cuối cùng cô chính là người lên cầm trùm tiếp theo.

Cô là người xấu. Giống như một con rắn độc, ẩn mình trong bóng tối, nó có thể cắn chết những người đã làm tổn thương mình bất cứ lúc nào.

Nhưng người xấu cũng có tin xấu, khi chết cô mới biết mình thực ra chỉ là một vai nữ phụ.

Cái gọi là hệ thống nữ phụ đã nói cho cô biết.

Cuộc đời của cô, tất cả những gì cô gặp phải, là để làm nổi bật sự xuất sắc và ưu tú của nam nữ chính, sự tồn tại của cô, chỉ để làm bàn đạp cho nam nữ chính thôi.

Vai phụ chỉ có thể nở rộ dưới ánh hào quang của nam nữ chính.

Nhưng tại sao, tại sao cô phải tuân theo tình tiết đã định, tại sao cô phải trải qua những nỗi đau mà lẽ ra cô không phải chịu đựng?

Chẳng lẽ chỉ vì cô là nữ phụ sao?

Một khi đã như vậy, cô muốn hành động vô nghĩa, muốn làm tan vỡ cốt truyện, muốn để cho nữ phụ không theo thông lệ của kịch bản, ai làm cho cô không vừa ý cô sẽ hành người đó vào chỗ chết.