Chương 30

Dường như nói như vậy rồi, thì giống như là cô sẽ thật sự thích cậu ta.

Cậu ta khẽ vuốt gương mặt của cô, giọng nói mềm mại như nước: “Ngoan, tiếp tục gọi tên A Triều có được không”.

“Không muốn”. Cô nhịn không được mà kéo lấy cà vạt của cậu ta, ánh mắt bịn rinh như nước, giọng điệu ngoài ý muốn lại có hơi bướng bỉnh: “Hôm nay A Triều bắt nạt tôi rồi, tôi ghét cậu ta, mới không muốn thích cậu ta”.

Mang theo một chút ý lên án.

Nghe đến lời này, trong lòng Diệp Triều nổi lên chua xót.

Cậu ta chớp mắt, lộ ra nụ cười khổ: “Tôi xin lỗi, chị tha thứ cho tôi được không, A Triều xin lỗi, cô tha thứ cho tôi nhé, có được không”.

“Được”. Cô gật đầu, bỗng bật cười.

Nụ cười mê hoặc lòng người.

Cậu ta đưa tay, từ từ vuốt qua khóe môi cô, nhìn thấy đôi mắt mơ màng lại không có tiêu cự ấy của cô, cuối cùng nhịn không được mà cúi người dán lên đôi môi đó.

Mềm mại như nước non mềm như đậu hũ, mang theo vị rượu nhàn nhạt, mềm mại non mềm, thơm ngọt như mật ong.

Đầu tiên là cậu ta rất dịu dàng, từng chút từng chút một, giống như là đối đãi với viên ngọc quý báu, tỉ mỉ miêu tả đôi môi của cô, nhất cử nhất động đều lộ ra sự cẩn thận từng li từng tí một, sau đó lại giống như là bị yêu nữ mê hoặc, trong động tác thăm dò mang theo chút thô lỗ cùng vội vàng, đầu lưỡi mang theo sự cường thế giống như một kẻ săn mồi tham lam quét sạch hết mọi nước bọt trong miệng cô.

Trước kia cậu ta không hề biết, hôn môi cùng người phụ nữ mình thích lại là một chuyện tốt đẹp như vậy, cho dù là nhìn cô, đều cảm thấy bản thân như có cả thế giới.

Nhìn người bộ dáng phụ nữ dưới thân khẽ rêи ɾỉ vì cậu ta hôn mà khuôn mặt ửng hồng động tình, Diệp Triều gần như là khống chế không nổi tình cảm mê luyến nhanh chóng tuôn ra từ đáy lòng.

Tình cảm đối với cô hình như cũng không khống chế nổi nữa rồi.

Cô đưa tay, khẽ vòng qua sau đầu cậu ta, mềm mại dán lên ngực cậu ta, khóe mắt mơ màng mang theo vài phần dụ hoặc mê người, trong lòng cậu ta sớm đã mềm thành một vũng nước rồi.

Cậu ta nhìn cô, nghe thấy đôi môi đỏ mọng của cô khẽ gọi, cuối cùng hợp thành mấy chữ “A Huyên”.

Trong nháy mắt trái tim lạnh đến cực điểm.

Phẫn nộ, lạnh nhạt, tuyệt vọng, bao phủ khắp người phát rét.

Chưa có lúc nào so với như lúc này khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, cậu ta nắm chặt nắm đấm, móng tay gần như đâm vào trong lòng bàn tay, trước ngực co rút từng trận đau đớn.

Dường như sắp hít thở không thông.

Đây là cảm giác gì nhỉ.

Chính là giống như gốc cây bị ngâm dưới nước thật không dễ gì mới được người ta nắm lấy, cho rằng bản thân sắp được cứu rồi, nhưng sau đó lại bị cơn sóng ập đến quật ngã hoàn toàn, đau lòng vô cùng.

Vì sao.

Vì sao lại là A Huyên.

Cậu ta có gì không tốt sao.

Có chỗ nào không so được với anh ta.

Có thể diễn vai một người phụ nữ say rượu giống như thật, Vãn Ninh bày tỏ sự hài lòng với khả năng diễn xuất ngày càng được cải thiện của mình.

Sau những gì xảy ra đêm qua, về cơ bản cô có thể chắc chắn rằng tình cảm của Diệp Triều dành cho cô đã hoàn toàn ổn định.

Chuyện còn lại là giữa cậu ta và nam chính.

Kết quả sau khi say xỉn là có chút đau đầu, lúc Vãn Ninh tỉnh dậy, thời tiết bên ngoài rất đẹp, ánh mặt trời chiếu vào nhà qua rèm cửa, những thứ xa lạ trước mặt mang đến cảm giác cho người ta thêm phần trống trải hiếm có.

Cô nhìn quanh, căn phòng không lớn lắm nhưng lại trống trải đến không ngờ, với rèm cửa màu nâu sẫm và ga trải giường sáng màu, xung quanh trống rỗng, trong không gian rộng lớn chỉ có một cái giường và một cái bàn làm việc, nhìn có vẻ rất đơn điệu.

Chiếc chăn bông phủ một mùi xà phòng thoang thoảng, có một mùi hương quen thuộc.

Cô cong môi và hơi nhếch khóe mắt lên, như thể cô không ngạc nhiên về tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.

Yên lặng ngồi một lúc, cô vén chăn bước đến bên cửa sổ, trong phòng ngủ không có gương nên không nhìn thấy bộ dạng hiện tại, cô chỉ liếc nhìn bộ váy xộc xệch nhưng tương đối hoàn chỉnh trên người, Vãn Ninh biết rằng cậu ta không làm bất cứ điều gì khác thường với cô.

Nhưng dường như có điều gì đó đã xảy ra, và môi cô có một chút nhoi nhói

gợi cho cô nhớ rằng tình huống đêm qua đã kịch liệt như thế nào.

Nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên khuôn mặt cô càng ngày càng sâu.

Trong phòng khách dường như có chút động tĩnh, Vãn Ninh đi tới bên cửa, vừa mới mở cửa ra thì liền nhìn thấy Diệp Triều đứng ở trước cửa.

Cậu ta đứng ở đó, giơ ngón tay lên với tư thế chuẩn bị gõ cửa, lúc mở cửa còn chưa kịp rụt tay lại, hai khớp xương ngón tay trắng nõn vừa lúc gõ lên trán của cô.