Chương 31

Cô sững sờ một lúc, chưa kịp dứt hẳn vẻ kinh ngạc trên mặt, thì đã nghe thấy người đàn ông trước mặt nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng”. Theo bản năng cô cũng đáp lại một câu.

Diệp Triều có lẽ không ngờ rằng cô lại đột ngột ra mở cửa vào lúc này, trên tay vẫn giữ lại động tác gõ cửa cứng nhắc trong vài giây, sau đó lập tức thu ngón tay lại, cậu at xoa nhẹ nhàng các đốt ngón tay sau lưng cô, và nhiệt độ da của cô dường như vẫn còn in trên đó.

Như thể cậu ta đã nhớ tới điều gì, trên khuôn mặt có chút không được tự nhiên.

Ánh mắt cậu ta bất giác nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, người tỉnh dậy buổi sáng dường như vẫn chưa còn tỉnh hẳn, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa một tia mơ hồ và ngỡ ngàng hiếm thấy, cậu ta ho nhẹ một cái rồi từ từ dời tầm nhìn sang chỗ khác.

Vãn Ninh có chút không được tự nhiên khi thấy cậu ta nhìn mình chằm chằm, cổ họng có chút khô khan, cô nhịn không được liền liếʍ môi, nhưng không ngờ lại cảm nhận được có chút vị ngọt.

Cô vô thức ngước mắt lên nhìn cậu ta, tuy nhiên phát hiện ra trong đôi mắt cậu ta chứa đầy một mảnh mực đậm không thể hòa tan được, sâu giống như đại dương.

Cả hai đứng sững lại trong vài giây, đồng thời ngước nhìn nhau và khi bốn mắt chạm nhau, nhưng khi ánh mắt của cả hai va chạm vào nhau thì trong phút chốc họ lại quay mặt đi.

Dường như có một loại cảm xúc khác đang ấp ủ trong không khí.

Lớp ngăn cách đó giữa hai người dường như đã bị thứ gì đó đâm thủng.

Cậu im lặng một lúc, sau khi bình tĩnh lại, cậu nhìn cô chăm chú, trên mặt dường như có chút do dự, nhưng cậu vẫn ngập ngừng hỏi: “Chị có còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”

Cô cau mày, buột miệng nói ra.

“Không nhớ, tôi không nhớ gì cả”.

Nói xong còn lén liếc xéo cậu, vẻ mặt có chút lúng túng.

Phủ nhận thẳng thừng như vậy, giữa những lời nói chột dạ nghe thật khiến cho người ta đau lòng.

Sắc mặt của Diệp Triều trong tiềm thức chìm xuống vài phần.

Cậu biết cô vẫn còn nhớ.

Nhưng như vậy thì sao chứ.

Cô căn bản là không muốn thừa nhận, cũng không muốn dây dưa quá nhiều đến cậu ta.

Nhận ra điều này khiến cho trong lòng cậu có chút cay chát.

Vãn Ninh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đôi môi hồng khẽ mím lại, trong giọng nói phản bác có chút phiền muộn và không được tự nhiên, khiến câu trả lời của cô nghe có vẻ không hề thuyết phục chút nào.

Diệp Triều không nói gì, theo bản năng cậu nắm siết chặt tay lại.

Cô liếc nhìn cậu thật nhanh rồi vội ngoảnh mặt đi khi cậu nhìn lại, hai tay vô thức cuộn vào nhau.

Ánh mắt Diệp Triều khẽ động, ở với cô lâu như vậy, cậu đương nhiên biết đây là dấu hiệu chột dạ của cô, nhưng cậu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

“Tôi muốn đi tắm trước, có được không?” Dường như không chịu được sự im lặng trong không khí, cô không khỏi cắn môi, ánh mắt khẽ động, lông mi dài khẽ rung, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào cậu.

Trong giọng điệu có chút không được tự nhiên cho lắm, như thể đang che giấu điều gì đó.

Diệp Triều hơi sửng sốt, chắc là không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, sau khi định thần lại thì cảm thấy có chút ngại ngùng, “Có thể, nhưng ở đây không có quần áo phụ nữ, có thể mặc của tôi được không?”

Cô ngẩn người ra, ngay sau đó gật đầu, hai má giống như nhuộm một tầng mây ngũ sắc, đẹp đến rung động lòng người, “Có thể”.

Hai người rất gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ trên da của cô khi cậu cúi đầu, trong tiềm thức cậu lùi lại một bước.

Dư vị trên người vẫn còn vương chút mùi rượu đêm qua, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, cậu cụp mắt xuống, ánh mắt vô tình quét qua cơ thể cô, một cảm xúc mềm mại nào đó xuất hiện trong tâm trí cậu, vành tai cậu dường như càng ngày càng nóng lên.

Đôi má cô hơi ửng đỏ, và mái tóc dài sau tai có chút hơi rối.

Trong không khí dường như có một bầu không khí mơ hồ, mãi đến khi bóng người trước mắt hoàn toàn biến mất trước mặt, cậu mới bừng tỉnh khỏi khung cảnh thần tiên tuyệt vời đó.

Suy cho cùng Vãn Ninh vẫn không để tâm đến sở thích ăn mặc lôi thôi trong một môi trường xa lạ, đặc biệt là khi đối mặt với một người đàn ông đang để mắt đến cô.

Đàn ông mà, trêu đùa trước khi vượt qua ranh giới đó thì không sao, nhưng một khi đã đi quá xa, chính cô mới là người chịu thiệt.

Cô ấy mặc một chiếc áo ba lỗ dày, bên ngoài mặc thêm chiếc áo sơ mi màu đen không vừa vặn, cài cúc từ trên xuống dưới, hàng cúc được thắt chặt và không để lộ da thịt, phần thân dưới cô mặc một chiếc quần thể thao giản dị, kết hợp lộn xộn cũng có thể khiến cô mặc được một loại phong cách khác.

Đặc biệt những người đàn ông đối với người mình luôn yêu thầm mặc chiếc áo sơ mi của mình, luôn có một loại cảm xúc mê mẩn không thể giải thích được.