Chương 28

Điều này làm cho cậu ta không thể không nổi lên lòng nghi ngờ, cũng muốn biết tâm tư của Chu Yến đối với cô, dùng tin tức này để lừa gạt cô cũng không phải là điều không thể.

Ngoài ra dựa vào tính cách của Chu Miễn, sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt có thể đả kích thế lực của cậu ta.

Diệp Triều nhíu mày, ánh mắt nặng nề đánh giá bức ảnh mà thuộc hạ gửi đến, bên trên chỉ là một bức ảnh chụp sườn mặt, nhìn từ bóng lưng ngược lại có mấy phần giống với đại ca, chỉ là đôi mắt ôn hòa, bình thường đó tuyệt đối không phải là ánh mắt vốn có của đại ca.

Mạch suy nghĩ rối thành một vòng, trong lòng cậu ta dần dần có chút rõ ràng.

Sợ là tên Chu Yến đó cố ý lấy một bức ảnh giả để tiếp cận người phụ nữ ngu ngốc kia.

Chẳng lẽ cô nhìn không ra anh ta đối với có mưu đồ sao? Bộ dáng ngu ngốc, để người ta lừa gạt.

Nhưng mà.

Nói thì nói như vậy, nhưng đáy lòng của cậu ta lại có hơi bất an.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Diệp Triều chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau khi cậu ta mơ hồ phát hiện mình biết được tin tức của đại ca, suy nghĩ đầu tiên trong đầu vậy mà lại là loại trừ suy nghĩ người đó là đại ca, điều này khiến cậu ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng có chút áy náy.

Cậu ta nhếch môi, trong ánh mắt có chút quái dị, xem ra lần này cậu ta thật sự gặp khó khăn rồi.

Diệp Triều thở dài thật sâu, trên mặt nổi lên vẻ bất đắc dĩ, cậu ta giơ tay lên rồi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rưỡi rồi, khách khứa trong đại sảnh cũng đều đi gần hết rồi.

Đều đã lâu như vậy, cơn tức giận của cô cũng nên tiêu tan rồi.

Trước đó là tức lên tận não, nói mấy lời có hơi quá đáng, nhưng qua lâu như vậy rồi, cũng không thấy cô ra đây, Diệp Triều mới giật mình là cũng rất lâu không nhìn thấy bóng dáng của Vãn Ninh rồi.

Gần như là theo bản năng, cậu ta lập tức xông vào trong đại sảnh, ánh đèn chiếu sáng bên trong đại sảnh chỉ còn lác đác vài đôi nam nữ, nhóm đánh đàn cũng đều rời khỏi rồi, trên bàn trải đầy các loại rượu vang, rượu sâm panh quý giá, bốn phía cốc chén bừa bộn, trong sàn nhảy trống không hiện ra vài phần cảm giác phồn hoa và hoang vắng.

Cậu ta lập tức tìm kiếm một vòng, không có, đều không có, căn bản không có bóng dáng của cô.

Lúc này Diệp Triều có chút hoảng rồi, cậu ta lấy điện thoại ra, không ngừng bấm gọi vào số điện thoại của cô, một lần lại một lần, nhưng vẫn luôn hiển thị không có người nhận máy.

Âm thanh tút tút khiến lòng người nghe mà phiền muộn trong lòng.

Vừa nghĩ đến cô một thân một mình đợi ở một nơi lộn xộn như này có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, cả người Diệp Triều đều bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, cậu ta biết, đám đàn ông một khi nổi lên ý nghĩ xấu xa thì sẽ có bao nhiêu xấu, đặc biệt là bộ dáng cô đẹp như thế, bị người ta bắt nạt thì làm thế nào đây.

Thật đáng chết.

Diệp Triều gần như là lục soát hết cả đại sảnh lớn, đám bảo vệ run rẩy, chính là vào lúc cậu ta sắp đem cả tòa nhà đều dỡ ra thì cuối cùng cũng có người tìm thấy Vãn Ninh đã uống say ở trên ban công tầng hai.

Tất cả mọi người đều khẽ thở phào một cái, bao gồm cả bản thân Diệp Triều.

Đến khi cậu ta nhìn thấy cô, cô đã uống rất nhiều rượu rồi, say khướt mà ôm lấy chai rượu ngồi ở trên sàn nhà, tự nắm lấy tóc của mình tự chơi.

Cô đơn lẻ loi ngồi ở đó giống như viên ngọc bích bị bỏ quên, xinh đẹp khiến người ta chú ý.

Chớp mắt Diệp Triều cảm thấy bản thân đều đã già đi mấy tuổi rồi, cậu ta lôi cô lên rồi cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, sau khi xác định cô không xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng nhịn không được mà mềm lòng rồi: “Đi, tôi đưa cô về nhà”.

Người ngồi trên nền nhà không nhúc nhích, cậu ta vươn tay về phía cô, trên mặt dường như có chút không biết làm sao.

Ý thức của người say rượu không tỉnh táo lắm, cô cắn môi, nghiêng đầu híp mắt nhìn cậu ta, trên người tản ra một cỗ mùi rượu nhàn nhạt, lông mày Diệp Triều nhíu lại, lập tức tiến lên trước hai bước: “Ngoan, đừng uống nữa, đưa ly cho tôi”.

Giọng nói tựa như có hơi không vui, nhưng vẫn mang theo chút ý tứ trấn án và dỗ dành.

Vãn Ninh lại một tay đẩy tay cậu ta ra, giọng nói tủi thân: “Cậu bắt nạt tôi”.

Cô chớp mắt, đáy mắt mơ màng ngược lại phản chiếu bóng dáng thon dài của người trước mặt.

Diệp Triều nhếch môi, dưới sâu đáy mắt tựa như có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động: “Tôi không có”.

“Không, cậu có”.

“Tôi không có”.

“Không, cậu có, chính là có, bây giờ cậu còn đang bắt nạt tôi”.

Đúng là, giảng đạo lý cùng người say rượu là điều không thể được.

Cô trừng mắt nhìn cậu ta, một đoạn ký ức nhất thời nổi lên, trên mặt có chút mơ hồ, sau đó giống như nhớ lại cái gì đó, dường như nhận ra người trước mắt trước đó cãi nhau cùng cô, tức giận nói: “Tôi không về cùng cậu, cậu là tên xấu xa”.