Chương 27

Chẳng lẽ cô không có một chút tình cảm nào khác với cậu ta sao.

“Ha, chị nghĩ tôi như vậy thật à”.

“...”

Cô im lặng, bộ dáng “cậu nói gì thì chính là cái đấy”, ánh mắt Diệp Triều lạnh dần, cậu ta nắm chặt cổ tay cô, giọng nói vô thức cao lên một chút: “Tôi đang hỏi chị, chị thực sự nghĩ tôi như vậy sao?”

Dường như trong ánh mắt cô, cậu ta chỉ là một cậu “em trai” không mấy quan trọng mà thôi, một khi chọc giận cô, có thể lập tức bị vứt bỏ.

Suy nghĩ này khiến cậu ta gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình, đây không phải là cậu ta, hoặc là ảnh hưởng của cô đối với cậu ta quá lớn, lớn đến nổi một khi cô thật sự nói ra câu trả lời “đúng vậy”, cậu ta sẽ lập tức cắn chết cô.

“Tôi nghĩ như nào thì có quan trọng sao, quan trọng là cậu cho rằng như thế”. Cô ngước nhìn thẳng và mắt cậu ta, ánh mắt mềm mại nhưng lại vô tình, Diệp Triều như thể sắp bị đôi mắt kia của cô dìm chết rồi.

“Là chị nói vậy”. Không xem tôi như người thân.

“Cậu im mồm”.

Rõ ràng là cô sai, nhưng lại bày ra bộ dáng bi thương cho ai xem chứ, cho rằng cậu ta sẽ mềm lòng sao.

Hừ, đừng hòng, còn lâu cậu mới làm vậy.

Diệp Triều dùng sức bóp chặt cổ tay của cô, hung dữ trừng mắt với cô, giọng điệu hung ác nói ra nhưng lại chứa đựng sự tủi nhục bi thương: “Rõ ràng là chị nói không tin tôi trước”.

Vãn Ninh mấp máy môi, nghiêng đầu lơ đi ánh mắt nóng rực của cậu ta.

“Cậu”.

Ánh mắt Diệp Triều lóe sáng, cậu ta muốn nói với cô “chỉ cần chị dỗ tôi, chỉ cần chị làm nũng với tôi, nói là chị đã để ý đến tôi, nói chị có cảm tình với tôi”. Tôi liền không tức giận nữa, cũng sẽ tha thứ cho chị.

Thế nhưng Vãn Ninh không hề nhận ra suy nghĩ thực từ dưới đáy lòng cậu ta.

Cô dời ánh mắt đi chỗ khác, ánh mắt dần lạnh lùng, dáng vẻ không hề để ý đến ánh mắt thật sự đau nói của Diệp Triều.

Cậu ta nghiến răng, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Chị thật sự cho rằng tôi gọi chị một tiếng chị dâu, là chị lập tức trở thành chị gái của tôi sao? Chẳng qua là nhìn thấy chị đáng thương nên tôi động lòng mà thôi”.

Dường như khi nói xong câu trả thù đó, Diệp Triều lập tức hối hận, đặc biệt là khi liếc nhìn thấy trên gương mặt trắng bệch đó của cô nổi lên một tia yếu ớt với vẻ khó có thể tin được, cảm xúc hối hận xen lẫn nhau trong nháy mắt tràn đầy l*иg ngực cậu ta, sắp lấp kín đến nổi thở không nổi nữa.

Theo bản năng cậu ta muốn tránh né ánh mắt của cô, cậu ta hoảng loạn mà buông cổ tay cô ra, rồi rời khỏi đó như đang trốn chạy.

Cậu ta sợ khi mình nhìn thấy ánh mắt bi thương đó của cô, sẽ nhịn không được mà ôm cô vào ngực, sau đó dùng giọng điệu mềm mỏng để dỗ dành cô đừng khó chịu, cũng đừng tức giận nữa.

Sau khi chạy trốn cậu ta cũng không mấy dễ chịu, ánh mắt khổ sở và thương tâm ấy giống như đã khắc vào trong đầu cậu ta, chỉ cần nhắm mắt, cảnh tượng đó liền sẽ tự động hiện lên trước mắt cậu ta.

L*иg ngực giống như bị lửa thiêu đốt, bức bối khó thở, vừa thương tâm vừa chua chát, vô cùng khó chịu.

Loại cảm giác này rất khó chịu, lại khiến người ta khó mà bỏ qua, nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cậu ta biết mình làm không đúng, nhưng vì sao cô lại không chịu thua chứ.

Chỉ cần cô chịu thua, thì cậu ta sẽ không tức giận nữa.

Không biết là qua bao nhiêu lâu, Diệp Triều đang đắm chìm trong tức giận cũng dần dần tỉnh táo lại.

Buổi tối thành phố ở ven biển có hơi lạnh, gió đêm cuốn lấy mùi vị mặn của nước biển thổi lên người khiến người ta có chút mờ mịt, trên mặt đất rơi đầy một số đầu lọc thuốc là còn đang bốc khói, Diệp Triều mím môi, trong l*иg ngực từ từ nổi lên một chút phiền muộn cùng mất mác.

Sau nỗi tức giận thì thứ còn sót lại chính là sự hối hận, đặc biệt là cậu ta còn nói với cô những lời nặng nề như thế, hiện giờ càng thêm chán nản không dứt.

Cô trêu chọc người khác yêu thích mình là lỗi của cô sao.

Có người đàn ông khác tiếp cận cô là lỗi của cô sao.

Tất nhiên là không.

Huống hồ, bản thân cậu ta không phải cũng như thế sao.

Nói đến cùng, cô có gì sai chứ, sai có lẽ là đám anh em vô sỉ nhà họ Chu kia mới đúng.

Nhớ lại lời cô nói trước đó, trong lòng Diệp Triều dần dần có điều suy nghĩ, tức giận thì do tức giận, nhưng cũng biết cô sẽ không lấy chuyện của Lục Huyên ra để nói đùa được.

Sau khi nghe ngóng mấy lần, lúc này mới biết có người ở đầu bến cảng của ngoại ô phía Tây từng một lần gặp được một người đàn ông dáng vẻ vô cùng giống với Lục Huyên, tin tức này đến rất nhanh, hơn nữa không biết là thật hay giả, Chu Yến cũng vừa mới biết được, đồng thời anh ta cũng không xác định được thân phận thật sự của người đàn ông kia.