Đỗ Hữu Vi thật sự chưa từng gặp tình huống khó hiểu như vậy, chỉ gặp anh ta hai lần vậy mà đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại kêu cô ca hát.
Vấn đề là cô không dám tắt.
"...Không phải chứ, ông chủ, giọng nói của ngài nghe không tốt lắm, hay là để tôi giúp ngài gọi xe cứu thương?"
"Tôi không sao, hát." Trương Thiếu Ngôn ngữ khí cường ngạnh lặp lại một lần nữa. Đỗ Hữu Vi lập tức sợ hãi, liền hát lên.
Bài cô hát không phải là bài của Mạc Trăn, mà là ca khúc thành danh của Lệ Sâm «Lily », trình độ biểu diễn giống y như bài hát mà Trương Thiếu Ngôn lưu trong điện thoại.
Hai năm qua, giọng hát của cô vẫn không có một chút tiến bộ nào. Vậy mà còn vọng tưởng tiến vào ngành giải trí.
Chính Trương Thiếu Ngôn cũng không nhận ra được cả người anh bình thường trở lại nhờ tiếng hát của cô, chậm rãi hô hấp.
Xem ra dù có hát hay đến đâu thì cũng không quan trọng, chỉ cần là cô hát là được.
Hát xong một ca khúc, bệnh đau đầu của Trương Thiếu Ngôn đã giảm bớt rất nhiều, Đỗ Hữu Vi phát hiện tiếng hít thở của anh nhẹ đi không ít, liền cẩn thận hỏi thăm: "Ông chủ, ngài có khá hơn chút nào không?"
Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một hồi, mới "Ừ" một tiếng. Đỗ Hữu Vi thở dài một hơi, hỏi anh: "Ngài bị sao thế? Không thoải mái sao?"
Trương Thiếu Ngôn không trả lời vấn đề cô hỏi, mà cảnh cáo nói: "Chuyện vừa rồi không được phép nói với bất kì."
Đỗ Hữu Vi lập tức chân chó mà nói: "Tôi cam đoan không nói cho bất cứ ai, ngay cả chó nhà tôi cũng không nói!"
". . ." Trương Thiếu Ngôn lại trầm mặc, mới mở miệng nói: "Vậy cứ như thế."
"A, chờ chút." Đỗ Hữu Vi gọi một tiếng ngăn Trương Thiếu Ngôn chuẩn bị tắt điện thoại: "Lão đại, cơ thể ngài không thoải mái, ngày mai có thể tới tham gia vũ hội không?"
"Tôi đã đáp ứng, sẽ không đổi ý." Trương Thiếu Ngôn có chút không vui.
"Vâng, ngày mai ngài nhớ đến đúng giờ, ngủ ngon!" Đỗ Hữu Vi nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Xoa trán đã đổ mồ hôi, Đỗ Hữu Vi nhịn không được nghĩ, ông chủ lớn này bị bệnh gì thế?
Mặc dù trong lòng hiếu kì muốn chết, nhưng việc của các sếp . . . Dù muốn biết, cô cũng không dám hỏi.
Đỗ Hữu Vi sấy tóc xong, tạm thời không để tâm chuyện này, đi ngủ mới bảo toàn được nhan sắc.
Ngày mai là ngày đầu tiên sau khi sống lại cô đến trường học, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.
Vũ hội 520 mà trường học tổ chức bắt đầu lúc bảy giờ tối, nhưng mới ba giờ thì Tôn Tiêu Tiêu đã gọi điện, hỏi cô lúc nào tới trường.
Lúc này, Đỗ Hữu Vi còn đang ở vườn hoa uống trà trưa, không nhanh không chậm nói với Tôn Tiêu Tiêu: "Tớ còn đang chuẩn bị, trước bảy giờ nhất định sẽ tới."
"Vậy thì tốt, cậu tới trường gọi điện cho tớ nha, tớ ra đón cậu."
"Được, tạm biệt." Đỗ Hữu Vi cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, lại gọi người tạo hình giúp cô trang điểm.
Lần này nhà tạo mẫu làm cho cô một búi tóc đơn giản, cài thêm một nhánh hoa tươi. Đỗ Hữu Vi rất hài lòng với kiểu tóc này, nhìn qua có vẻ thanh thuần.
Nhà thiết kế phối cho cô một chiếc váy trắng, thiết kế ngắn gọn không cồng kềnh, chi tiết lại rất tinh xảo. Bởi vì trên nhà thiết kế chọn cho cô một chiếc váy trắng, thợ trang điểm cũng trang điểm rất thời thượng, cố ý dùng màu mắt đậm làm điểm nhấn, son môi cũng lựa chọn màu hồng mận.
Tạo hình xong, Đỗ Hữu Vi chào người nhà một tiếng, bắt đầu hành trình của mình.
Buổi sáng, cô dạo một vòng diễn đàn trường, đám vô học đó vậy mà mở cuộc bầu chọn xem tối nay cô có tới không.
Đỗ Hữu Vi nhìn, toàn trường đều bỏ phiếu, số lượng phiếu dự đoán cô sẽ tới chỉ có 5%.
Đỗ Hữu Vi sửa lại tóc của mình, dẫn theo vệ sĩ ngồi vào xe.
Đám cặn bã thân thương, Đỗ tỷ của các ngươi đã quay trở lại rồi đây!
Xe của Đỗ gia vào bên trong trường học, liền hấp dẫn ánh mắt của một nhóm học sinh, mọi người nhao nhao suy đoán đây có phải là xe của Đỗ Hữu Vi không. Lái xe trực tiếp đưa Đỗ Hữu Vi đến hội trường tổ chức vũ hội, lúc này là 6h40’, còn hai mươi phút nữa vũ hội mới chính thức bắt đầu.
Đỗ Hữu Vi ngồi trong xe một lúc, thuận tiện nhắn cho Tôn Tiêu Tiêu, không đầy một lát, Tôn Tiêu Tiêu liền từ trong hội trường chạy đến, khom lưng gõ gõ cửa sổ xe Đỗ Hữu Vi: "Hữu Vi, cậu rốt cuộc cũng đến!"
Đỗ Hữu Vi nhìn cô ta cười, hỏi: "Cậu có muốn lên ngồi một chút không? Chờ vũ hội bắt đầu chúng ta lại đi qua."
Tôn Tiêu Tiêu vội la lên: "Cậu còn ngồi được à? Phan Tĩnh cùng Trương Thánh Trạch đều đến, hiện tại ở bên trong, rất nhiều người vây quanh bọn họ. Hừ, mấy người đó không phải muốn bám víu quan hệ với Trương gia sao!"
Đỗ Hữu Vi không nói gì, muốn bám víu quan hệ với Trương gia có rất nhiều người, không chỉ trong cái trường học này. Tôn Tiêu Tiêu dò xét nhìn trong xe cô: "Bạn nhảy của cậu đâu? Sao một mình cậu tới?"
"Ừ, anh ấy lát nữa mới tới."
"À. . ." Tôn Tiêu Tiêu suy nghĩ một hồi, thử thăm dò hỏi cô, "Người cậu tìm là ai vậy?"
Đỗ Hữu Vi cười nói: "Chờ lát anh ấy tới cậu sẽ biết."
"Được thôi." Biết chắc Đỗ Hữu Vi không tìm người nào, Tôn Tiêu Tiêu lại gõ cửa xe cô, thúc giục nói: "Cậu xuống đây đi, vũ hội cũng sắp bắt đầu rồi."
Đỗ Hữu Vi nhìn đồng hồ, mở cửa xe đi xuống.
Cô ngồi trong xe, Tôn Tiêu Tiêu không nhìn thấy toàn thân, hiện tại đi xuống, một thân trang phục nhìn không sót gì. Không nghĩ tới Đỗ Hữu Vi hôm nay còn ăn mặc đẹp như vậy, Tôn Tiêu Tiêu sắc mặt biến đổi, cuối cùng vẫn cười một cái: "Hữu Vi, hôm nay cậu mặc rất đẹp! Tuyệt đối bỏ xa Phan Tĩnh mười con phố!"
"Cám ơn." Đỗ Hữu Vi cũng nhìn Tôn Tiêu Tiêu cười.
Tôn Tiêu Tiêu kéo tay cô đi về phía hội trường, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ăn mặc đẹp thì thế nào? Dù sao lát nữa cũng mất mặt.
Đi vào trong, Đỗ Hữu Vi phát hiện ở giữa hội trường quả nhiên có rất nhiều người, chính là phía Trương Thánh Trạch. Phan Tĩnh đứng bên cạnh cậu ta, cũng lấy được thân phận không nhỏ.
Tôn Tiêu Tiêu kéo Đỗ Hữu Vi, dẫn cô về phía Phan Tĩnh và Trương Thánh Trạch đang đứng, Đỗ Hữu Vi đi được một nửa, liền ngừng lại. Tôn Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Đỗ Hữu Vi cười nói: "Đừng đi vào trong sâu quá, đợi lát nữa bạn nhảy của tớ tới không tìm thấy."
"A, được thôi." Tôn Tiêu Tiêu cũng không đi vào bên trong, nhưng từ khi Đỗ Hữu Vi vào đã có không ít người bàn tán về cô.
"Nhìn kìa, Đỗ Hữu Vi tới thật kìa."
"Thật à, không nghĩ tới da mặt cô ta rất dày nha, nếu đổi lại là tớ chắc chắn sẽ không tới."
"Cô ta tới một mình? Không có bạn nhảy sao?"
"Ha ha ha chết cười rồi, chờ lát nữa có phải cô ta cùng Tôn Tiêu Tiêu khiêu vũ ?"
Nghe các bạn học nhận xét, Đỗ Hữu Vi không có nhiều phản ứng, Tôn Tiêu Tiêu ngược lại tức giận đến dậm chân: "Hữu Vi, cậu có nghe thấy không! Mấy ngày nay cậu không đến trường học, bọn họ khắp nơi đều nói xấu cậu !"
Đỗ Hữu Vi vỗ mu bàn tay cô ta, thuận thế đem bàn tay mình rút ra: "Bọn họ thích thế nào thì cứ thế đó đi, Tiêu Tiêu, cậu không phải có bạn nhảy sao? Cậu tìm cậu ta đi, không cần phải để ý đến tớ."
"Nhưng. . ."
"Không sao, tớ ở đây chờ ."
Tôn Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, nói: "Vậy được rồi, tớ đi tìm bạn nhảy, cậu có việc gì thì tới tìm chúng tớ nha."
"Ừ."
Sau khi Tôn Tiêu Tiêu đi, Đỗ Hữu Vi lấy điện thoại nhìn đồng hồ, cách thời gian vũ hội bắt đầu còn năm phút. Lão đại không cho cô leo cây chứ?
Tối hôm qua sau khi bọn họ gọi điện thoại, cô liền đem lưu số điện thoại đó, nghĩ một hồi, nhắn cho số điện thoại kia.
"Ông chủ, chào buổi tối, ngài đang trên đường tới sao? ^_^ "
Vài giây sau lão đại nhắn lại: "Cô còn muốn tôi nói mấy lần? Tôi đáp ứng việc gì, sẽ không đổi ý."
". . . Xin lỗi đã quấy rầy. ^_^ "
Đỗ Hữu Vi sợ mình nói tiếp thì vị lão đại này sẽ tức giận mà không đến.
Cô vừa để di động vào túi xách, người chủ trì mặc trang phục lộng lẫy liền đi đến, bắt đầu nói lời dạo đầu của vũ hội. Ánh đèn của hội trường cũng so với vừa rồi mộng ảo hơn, hội trường vang lên nhạc dạo, các bạn học đều hoan hô.
Lời dạo đầu kết thúc, người chủ trì cầm mic tuyên bố, vũ hội đêm nay chính thức bắt đầu, mọi người có thể mời đối tượng mà bạn ngưỡng mộ khiêu vũ!
Tựa như đang chờ câu nói này, Trương Thánh Trạch sau khi nghe người chủ trì nói xong, liền đi đến trước mặt Phan Tĩnh, nhìn cô làm động tác mời. Những bạn học ở bên cạnh bọn họ thấy thế, đều cổ động thét lên.
Sau khi Phan Tĩnh và Trương Thánh Trạch tiến vào sàn nhảy, càng nhiều người cũng bắt đầu khiêu vũ, nhưng cũng không ít người, nhìn Đỗ Hữu Vi mà thấy buồn cười.
"Các cậu nhìn xem, Đỗ Hữu Vi vậy mà tới một mình? Bị Trương Thánh Trạch vứt bỏ liền thảm như vậy sao ?"
"Chứ không thì cô ta còn có thể tìm ai đến? Ai mà dám khiêu chiến với Trương Thánh Trạch, không phải còn mất mặt hơn sao!"
"Nói cũng đúng, các cậu nhìn Đỗ Hữu Vi một mình đứng một bên, thật đáng thương."
Những lời này Đỗ Hữu Vi đều nghe, nhưng trong lòng cô khuyên chính mình phải nhẫn nại, đứng tại chỗ tiếp tục chờ lão đại.
Xe của Trương Thiếu Ngôn vừa ngừng lại ở cửa hội trường, Cao Dã giúp anh mở cửa, khom người nói: "Ông chủ, đã đến."
"Ừ." Trương Thiếu Ngôn xuống xe. Cao Dã giúp anh đóng cửa xong lùi về, đi sau lưng anh hướng về phía hội trường.
Các học sinh thấy Trương Thiếu Ngôn đi tới, đều ngây ngẩn cả người.
Ôi trời, soái ca cao lãnh này từ đâu tới đây, cũng quá đẹp đi!! Không chỉ đẹp, nhìn cách ăn mặc và chiếc xe anh ngồi đều chứng tỏ thân phận không hề tầm thường!
Các nữ sinh kích động trao đổi ánh mắt, muốn đi lên bắt chuyện nhưng không dám, nam sinh cũng nhìn anh từ trên xuống dưới, suy nghĩ đây là lão đại nhà ai.
Trương Thiếu Ngôn như không có cảm giác, thẳng tắp đi trên bậc thang, bước vào.
Đỗ Hữu Vi nghe thấy phía cửa truyền đến tiếng ồn ào nhỏ, liền nhìn sang, Trương Thiếu Ngôn mặc âu phục màu đen, như lúc mới gặp, xuất hiện bên trong tầm mắt cô.
Chỉ là lần này, anh từng bước một đi về phía cô.
Trước đó mọi người đều nhìn Trương Thánh Trạch, nhưng từ khi Trương Thiếu Ngôn bước vào hội trường, mọi người tập trung nhìn anh chằm chằm. Không một ai biết anh, cũng không người nào mời anh tới đây nhưng đều bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của anh.
Đỗ Hữu Vi cũng giống những người khác, nhìn Trương Thiếu Ngôn ngây người. Trương Thiếu Ngôn đi đến trước mặt cô, đánh giá cô vài lần, mới hỏi: "Không nhảy sao?"
". . ." Đỗ Hữu Vi ho một tiếng, thuận tiện nuốt nước miếng một cái, nhìn anh cười nói: "Nhảy."
Trương Thiếu Ngôn vươn tay mời cô, Đỗ Hữu Vi nhịp tim cực nhanh, đem tay mình đặt vào bàn tay rộng lớn của anh, cùng anh đi tới sàn nhảy.
Các bạn học ngốc trong ba giây đồng hồ liền bùng nổ. Tình huống gì thế này! Anh chàng đẹp trai siêu lạnh lùng và cao ngạo này lại là bạn nhảy của Đỗ Hữu Vi ? ? ?
Không chỉ các học sinh bên ngoài sàn nhảy ngây người, mà cả những người đang khiêu vũ cũng nhìn anh. Nhìn tập trung đến nổi còn dẫm lên chân bạn nhảy của mình.
Đến cả Trương Thánh Trạch nổi bật cũng ngay lập tức đổi sắc mặt.
Người này, sao lại tới đây? Còn cùng khiêu vũ với Đỗ Hữu Vi? ?
Trong hội trường trước hết đã có một nhóm người lấy lại tinh thần, cầm điện thoại liều mạng chụp hình Đỗ Hữu Vi và Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi vốn cho rằng cô là một công chúa nhỏ kiêu ngạo, hưởng thụ tất cả ánh mắt hâm mộ của mọi người. Bây giờ tất cả nữ sinh đều nhìn Đỗ Hữu Vi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.