Chương 8: Xong đời rồi!

Đỗ Hữu Vi và Trương Thiếu Ngôn nhảy được nửa điệu, Trương Thiếu Ngôn bỗng nhiên nói: "Cô nhảy bình thường như vậy mà còn không biết xấu hổ còn tới tham gia vũ hội hay sao?"

". . ." Nụ cười trên môi Đỗ Hữu Vi cứng đờ, cố gắng duy trì hỏi anh: "Có vấn đề gì à? Tôi giẫm lên chân ngài rồi sao?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Nếu giẫm lên chân bạn nhảy, vậy đâu còn gọi là bình thường, phải gọi là rất tệ."

Vừa dứt lời, nam sinh đứng bên cạnh bọn họ liền đạp trúng chân bạn nhảy một cái.

"A!"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

Trương Thiếu Ngôn nhìn bọn họ một cái, nói với Đỗ Hữu Vi: "Xem ra học sinh trường cô khiêu vũ đều tệ, thế mà cũng có lòng tin mở vũ hội."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Trường học tổ chức vũ hội chứ không phải tranh tài khiêu vũ, lại nói đến cả 520 anh còn không biết là gì, có tư cách gì nói trường học !

"Tôi nghe thấy cô mắng tôi trong lòng."

Tim Đỗ Hữu Vi thiếu chút nữa nhảy ra: "Ngài nghe lầm! Tôi rõ ràng điên cuồng khen ngài!"

"Thật?"

"Không tin ngài lại nghe thử!"

Trương Thiếu Ngôn: ". . ."

Bên này bọn họ bắt đầu một đoạn đối thoại không dinh dưỡng mà những học sinh vây xem bọn họ khiêu vũ, đã thảo luận đến khí thế ngất trời.

"Vãi chưởng, anh đẹp trai nhảy cùng Đỗ Hữu Vi là ai vậy? So với Trương Thánh Trạch còn đẹp trai hơn!"

"Đúng nha, Trương Thánh Trạch ở trước mặt anh ta không có cửa để so!"

"A a a a tôi cũng muốn được anh ta nắm tay khiêu vũ! Anh ta có quan hệ gì với Đỗ Hữu Vi nhỉ?!"

Đỗ Hữu Vi không nghe thấy đối thoại của bọn họ, kết thúc bài nhảy xong, cô được Trương Thiếu Ngôn dẫn ra khỏi sàn. Đỗ Hữu Vi nhìn người trước mặt cười, từ tận đáy lòng nói: "Cám ơn ngài tối nay đã tới khiêu vũ cùng tôi."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn nhàn nhạt gật đầu, đến cả một câu khách sáo như "Không cần cảm ơn." cũng không nói, lại giao nhiệm vụ cho Đỗ Hữu Vi: "Tôi đã kêu Cao Dã điều tra, xế chiều ngày mai cô không có tiết, tôi sẽ phái người đến đón cô đi thu âm."

"Vâng. . ."

"Ông chủ, Trương Thánh Trạch đang tới đây." Cao Dã nói với Trương Thiếu Ngôn. Đỗ Hữu Vi cũng trông thấy Trương Thánh Trạch, trong lòng hơi hồi hộp. Cô vô thức đẩy cánh tay Trương Thiếu Ngôn, muốn để anh đi: "Cũng đã khiêu vũ xong, ngài đi trước đi, ngày mai tôi sẽ đi thu âm!"

Cao Dã nhìn cô đặt tay ở trên cánh tay của Trương Thiếu Ngôn, khóe miệng giật một cái. Cô bạn nhỏ này, cô đang để tay ở đâu vậy ? ?

Trong lòng Trương Thiếu Ngôn có chút không vui, nhưng không phải bởi vì cô đẩy bản thân: "Sao thế? Tôi ở lại làm cô không vui?"

"Không phải." Đỗ Hữu Vi thấy lão đại ra dáng cái gì cũng không biết, cực nhanh hạ giọng nói với anh: "Hiện tại người tới là Trương Thánh Trạch đó!"

Trương Thiếu Ngôn mặt không biểu tình: "Vậy thì thế nào?"

"Cậu ta là người của Trương gia !"

Trương Thiếu Ngôn đuôi lông mày rốt cuộc cũng nhúc nhích: "Người của Trương gia thì sao?"

"Người của Trương gia rất đáng sợ! Bọn họ là đao phủ lãnh khốc vô tình! Bọn họ gϊếŧ người không thấy máu!"

Cao Dã: "..."

Vị tiểu thư này, tôi cảm thấy cô sắp không xong rồi.

"A?" Trương Thiếu Ngôn một tiếng "A?" này, a đến trong lòng Cao Dã cũng run sợ.

Lúc bọn họ còn đang nói chuyện, Trương Thánh Trạch đã chạy tới trước mặt Trương Thiếu Ngôn. Đỗ Hữu Vi đã chuẩn bị làm bia đỡ đạn, dũng cảm đi về phía trước một bước, muốn cản trước mặt Trương Thiếu Ngôn.

Sau đó cô trông thấy, Trương Thánh Trạch nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn, kêu một tiếng "Thất thúc."

Đỗ Hữu Vi: ". . . Hả? ? ?"

Đầu óc Đỗ Hữu Vi bắt đầu đứng máy.

Những bạn học khác trông thấy Trương Thánh Trạch cố ý tới chào hỏi, trong lòng nghi hoặc cũng càng lớn. Vốn chỉ cho là anh ta dáng dấp đẹp trai, hiện tại xem ra lai lịch so với bọn họ nghĩ còn lớn hơn, đến cả Trương Thánh Trạch cũng phải nhìn anh rất cung kính.

Trương Thiếu Ngôn thần sắc như thường, bình thản gật đầu với Trương Thánh Trạch.

Trương Thánh Trạch lễ phép hỏi: "Sao thất thúc lại ở đây?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Cháu vừa rồi không thấy sao? Tôi đến khiêu vũ với bạn nhảy."

". . ." Trương Thánh Trạch trong lòng rung chuyển, có một đống lời muốn nói, nhưng một câu cũng không dám nói ra.

Cuối cùng cậu ta nhìn về phía "bạn nhảy" trong miệng Trương Thiếu Ngôn, vẫn đứng bên cạnh anh, Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Hữu Vi còn đang đứng máy, hoàn toàn không thấy ánh mắt cậu ta hỏi thăm.

"Khiêu vũ đã xong, tôi đi trước, cháu cứ chơi đi." Trương Thiếu Ngôn nói xong liền quay người đi, thuận tay dắt Đỗ Hữu Vi đang bị đứng máy theo cùng.

Sau khi hai người họ rời đi, Phan Tĩnh cầm váy từ phía sau đi tới, nhìn bóng lưng của họ hỏi: "Thánh Trạch, người kia là ai vậy?"

Trương Thánh Trạch cũng nhìn bọn họ rời đi, không mặn không nhạt nói: "Thất thúc của anh."

"Thất thúc?" Phan Tĩnh kinh ngạc che miệng, người đàn ông kia rõ ràng còn trẻ lại anh tuấn như vậy, khí chất bất phàm, thế mà là thúc thúc của Trương Thánh Trạch? "Anh ta nhìn qua vẫn chưa tới ba mươi tuổi, sao có thể là thất thúc của anh?"

"Hừ, là lúc ông của anh năm mươi tuổi cùng một người phụ nữ trẻ tuổi sinh." Việc này ở Trương gia, không ai dám nhắc tới, nhưng người đàn ông hơn năm mươi tuổi còn cùng người phụ nữ ở chung một chỗ, còn sinh ra một đứa bé, trong lòng người ở Trương gia vẫn có rất nhiều ý nghĩ.

"Thì ra là vậy." Phan Tĩnh nhìn theo hướng Trương Thiếu Ngôn rời đi, lầm bầm rồi gật đầu.

Trương Thánh Trạch liếc cô ta một cái, lãnh đạm hỏi một câu: "Sao vậy, em coi trọng anh ta rồi?"

Phan Tĩnh sững sờ, quay đầu kéo cánh tay của Trương Thánh Trạch nói: "Thánh Trạch, anh nói gì đó? Anh biết rất rõ người em thích chỉ có anh. Em chỉ hiếu kì, anh ta sao lại đi cùng Đỗ Hữu Vi?"

Trương Thánh Trạch mấp máy môi, sắc mắt dần trầm lại: "Việc này anh cũng rất tò mò."

Một bên khác, Đỗ Hữu Vi đi theo Trương Thiếu Ngôn tới bên cạnh xe của anh. Phía ngoài gió đêm có chút lạnh, Đỗ Hữu Vi được gió thổi, cuối cùng cũng hồi thần.

"Cái kia. . . Tôi vừa cảm thấy mình nghe nhầm rằng Trương Thánh Trạch gọi ngài là thất thúc?" Trương Thánh Trạch bị bệnh gì vậy? Người ta rõ ràng còn trẻ như vậy, cậu ta há mồm liền gọi người ta là thúc ?

Trương Thiếu Ngôn nói: "Cô không nghe nhầm." Anh nhìn thoáng qua một xe khác dừng ở vườn hoa, hỏi: "Kia là xe của Đỗ gia ?"

Đỗ Hữu Vi nhìn theo anh, máy móc gật đầu.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Cao Dã, cậu đưa cô ấy qua đó."

"Vâng." Cao Dã đi đến bên cạnh Đỗ Hữu Vi, nói với cô: "Đỗ tiểu thư, mời."

"Ừ..." Đỗ Hữu Vi đi theo Cao Dã. Xe Đỗ gia sau khi đi, Cao Dã trở về đứng bên cạnh Trương Thiếu Ngôn nói với anh: "Ông chủ, Đỗ tiểu thư giống như nhận được xung kích rất lớn."

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng rất khó nhìn thấy, nói: "Đi."

"Vâng."

Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi dù chỉ ở trường trong buổi khiêu vũ ngắn ngủi nhưng lưu lại vô vàn truyền thuyết. Tôn Tiêu Tiêu cũng sợ ngây người, hôm nay danh tiếng của vũ hội đều là của Đỗ Hữu Vi, bạn nhảy của cô thì bị truyền là thần tiên hạ phàm. Tôn Tiêu Tiêu nghĩ mãi cũng không ra, Đỗ Hữu Vi ở đâu tìm được bạn nhảy như thế?

Tôn Tiêu Tiêu đợi sau khi Đỗ Hữu Vi rời đi, liền gọi cho cô nhưng gọi mãi mà Đỗ Hữu Vi vẫn không bắt máy.

Đỗ Hữu Vi hiện tại lâm vào vấn đề khó khăn nhất. Tưởng Mạn Lâm thấy Đỗ Hữu Vi thần hồn trao đảo trở về, lo lắng đi tới hỏi cô: "Con gái, sao vậy? Hôm nay đến trường học có người làm khó con sao?"

Hôm nay Đỗ Hữu Vi nói muốn tới trường học, bà và cha cô đều có chút lo lắng. Nhưng Đỗ Hữu Vi đã ở nhà nhiều ngày như vậy, cũng không có khả năng không đi học.

Tối nay trường học lại tổ chức vũ hội 520 là cơ hội tốt để trở lại trường, thế nhưng khi nhìn sắc mặt này của Đỗ Hữu Vi, mọi việc hình như tiến triển không được thuận lợi?

"Con gái, không có việc gì, nếu mọi chuyện không được, chúng ta đưa con đến trường khác học." Tưởng Mạn Lâm dắt cô đến ghế sa lon, kêu A Thu rót ly nước nóng.

Đỗ Chinh Đình cũng ngồi ở phòng khách, hiển nhiên ở chỗ này cùng Tưởng Mạn Lâm chờ cô. Đỗ Hữu Vi hơi mệt, lấy nước nóng uống một ngụm, mới nói: "Cha, mẹ, con không sao. Hôm nay ở trường học rất thuận lợi."

Tưởng Mạn Lâm cùng Đỗ Chinh Đình trao đổi ánh mắt, tựa hồ nghi ngờ nhiều hơn: "Vậy con bị sao thế? Làm sao mất hồn mất vía?"

"Dạ. . ." Đỗ Hữu Vi suy nghĩ một hồi, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: "Cha, mẹ, hai người có biết Thất thúc của Trương Thánh Trạch là ai không?"

"Thất gia?" Đỗ Chính Đình nghe cô nói đến người này, thần sắc cũng nghiêm túc hơn: "Con sao lại hỏi đến người này ?"

"Cha biết anh ta?" Đỗ Hữu Vi nghiêng người, nhìn Đỗ Chính Đình ngồi ở một bên: "Anh ta rất lợi hại sao?"

"Không chỉ lợi hại đâu, anh ta là con nhỏ nhất của Trương lão thái gia, bởi vì sinh ra là người thứ bảy, cho nên tất cả mọi người gọi là Thất gia. Hiện tại ông Trương trên cơ bản đã rút lui, mọi việc của Trương gia, đều do anh ta quản lý."

". . ." Đỗ Hữu Vi nuốt nước miếng, đem những lời cha nói tiêu hóa một chút: "Cho... cho nên nói, anh ta là lão đại của Trương gia?"

"Có thể nói như vậy, trước anh ta mặc dù còn mấy người anh, nhưng Trương lão thái gia chỉ nhìn trúng anh ta." Đỗ Chinh Đình nói đến đây, không yên tâm nhìn Đỗ Hữu Vi dặn dò: "Con gái à, anh ta không phải là người chúng ta đắc tội nổi, con không nên đi trêu chọc!"

". . . A ha ha, nhân vật lớn như này, con làm sao có cơ hội trêu chọc. Cha, mẹ, con về phòng trước!" Đỗ Hữu Vi nói xong, nhanh như chớp chạy trở về phòng của mình, bổ nhào lên giường lớn.

Xong rồi! Xong thật rồi!!

Cô đã tránh xa Trương Thánh Trạch rồi, kết quả lại trêu chọc một người lợi hại hơn! ! !

Hôm nay cô còn ở trước mặt anh ta nói người của Trương gia đều là đao phủ lãnh khốc vô tình? !

...Ông trời ơi, có thể cho con quay lại lần nữa không ?

Đỗ Hữu Vi vùi đầu thật sâu vào bên trong gối, im lặng gào to.

Điện thoại bị cô ném qua một bên, lại điên cuồng đổ chuông. Đỗ Hữu Vi cũng không nhìn, điện thoại lại ngưng một lúc, chưa an tĩnh được hai giây lại lần nữa vang lên. Đỗ Hữu Vi bị làm phiền, lấy tay ra, nhận điện thoại.

"Có chuyện gì?" Đỗ Hữu Vi bất lực nói.

Người bên kia trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Cô định qua cầu rút ván, khiêu vũ xong liền không nghe điện thoại tôi thật sao?"

Đỗ Hữu Vi giật mình một cái, bật dậy ngay lập tức: "Không phải đâu ông chủ. Tôi vừa rồi đi tắm, không nghe được!"

Trương Thiếu Ngôn không quan tâm lời cô nói là thật hay giả, chỉ nói cho cô biển số xe, kêu Đỗ Hữu Vi nhớ kỹ: "Đây là xe ngày mai tới đón cô, đừng lên sai xe."

"Vâng lão đại!" Đỗ Hữu Vi nói, lại yếu ớt ho một tiếng: "Cái kia, ngài có thể nói lại lần nữa không? Để tôi tìm quyển sổ ghi lại."

Trương Thiếu Ngôn: ". . ."

Nếu Cao Dã cũng giống cô, cái gì cũng muốn anh lặp lại nhiều lần, sớm đã bị đuổi việc.

"Tôi nhắn cho cô." Trương Thiếu Ngôn nói xong, liền cúp điện thoại, Đỗ Hữu Vi nhận được một tin nhắn, trên đó viết biển số xe, thời gian và địa điểm.

Đỗ Hữu Vi ghi lại xong, nhắn lại: "Tôi biết rồi!" Sau đó ngồi ở trên giường.

Quên đi, lão đại không thể trêu vào, đợi cô giúp anh ta thu âm xong, bọn họ coi như xong.