Chương 6: Trao đổi

Đỗ Hữu Vi ở phòng nghỉ ăn bánh ngọt. Buổi đấu giá này quả nhiên rất hào phóng, mỗi một cái bánh ngọt ở đây đều do Úc thị sản xuất, tinh xảo lại mỹ vị.

Chị gái xinh đẹp vừa đưa cô lên gõ cửa phòng, cung kính nói: "Đỗ tiểu thư, mời cô vào."

"Được." Đỗ Hữu Vi để miếng bánh đang ăn xuống, lấy khăn bên cạnh lau tay, đi theo nhân viên.

Bên ngoài căn phòng có ba soái ca mặc đồ tây đen, chắc là vệ sĩ của đại nhân vật ở bên trong, khi Đỗ Hữu Vi đi tới cửa, một trong ba anh chàng liền nói vào bên trong: "Thất gia, Đỗ tiểu thư đến."

Thất gia? Đỗ Hữu Vi hơi nghi hoặc, sao cô chưa nghe qua người này ? Nhưng xưng hô là "Thất gia" chắc chắn thân phận cũng không nhỏ. Vệ Duệ nói cũng đúng, chắc anh ta chưa tham gia tiệc xã giao có mặt cô.

Cô còn đang nghĩ ngợi, cửa phòng liền mở ra. Người mở cửa là một người đàn ông khoảng 20 tuổi, cũng mặc đồ tây màu đen nhưng so với ba vệ sĩ còn đẹp trai hơn. Đỗ Hữu Vi ngước nhìn anh ta, hỏi: "Thất gia?"

"Đây là là trợ lí của Thất gia, Cao Dã." Nhân viên công tác giải thích cho Đỗ Hữu Vi.

"À, tên Cao Dã sao, anh người Nhật Bản?" Đỗ Hữu Vi cười hỏi đối phương.

Cao Dã hơi giương khóe miệng, sau đó nói: "Họ Cao, tên Dã, người Trung Quốc chính gốc."

"Ồ, chào anh, tôi là Đỗ Hữu Vi, rất vui được gặp!" Đỗ Hữu Vi cười ha hả bắt tay Cao Dã .

Cao Dã cũng bắt tay lại: "Ông chủ ở bên trong chờ cô, vào đi."

Cao Dã nghiêng người nhường đường cho Đỗ Hữu Vi, Đỗ Hữu Vi mỉm cười đi vào, sau đó dáng cười liền cứng đờ trên mặt.

Trời ạ, đây không phải mỹ nam cao lãnh ở công viên Lệ Trạch sao?!

Cuộc sống quả thật tràn ngập kinh hỉ ở khắp nơi.

"Anh là người ngày hôm đó ở công viên Lệ Trạch...?" Đỗ Hữu Vi đánh giá Trương Thiếu Ngôn, ngày đó ở công viên bầu trời đã tối sầm, hôm nay có ánh đèn sáng trong phòng để nhìn, so với ngày đó càng đẹp trai hơn nha.

Cô đã kiểu nói này, Trương Thiếu Ngôn dĩ nhiên cũng nhớ ra, Cao Dã đứng bên cạnh, không hiểu mà nhìn bọn họ: "Ông chủ, hai người biết nhau?"

"Xem như thế đi." Trương Thiếu Ngôn không giải thích quá nhiều, anh nhìn Đỗ Hữu Vi, giây sau hỏi cô: "Hôm nay mạo muội mời Đỗ tiểu thư tới đây, là muốn mời Đỗ tiểu thư giúp tôi một chuyện."

Mỹ nam đã nói vậy, Đỗ Hữu Vi nhất định phải giúp: "Không có vấn đề gì. Chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ giúp."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Tôi muốn mời Đỗ tiểu thư giúp tôi thu âm một bài hát."

"Hả?" Đỗ Hữu Vi sửng sốt một chút, thì ra vị Thất gia này làm trong ngành giải trí? "Cái kia, mặc dù tôi cũng biết điều kiện của tôi rất tốt, nhưng tôi không muốn vào ngành giải trí để phát triển đâu."

Cao Dã: ". . ."

Đỗ tiểu thư có phải hiểu lầm ông chủ rồi không? Bài mà cô hát anh cũng đã nghe qua, vào vòng giải trí vài phút chắc chắn bị đè xẹp lép luôn, cũng chỉ có ông chủ xem như bảo bối thôi.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Đỗ tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải muốn cô vào ngành giải trí để phát triển."

". . . Vậy ý ngài là?"

Cao Dã mở miệng nói: "Đỗ tiểu thư, chúng tôi chỉ muốn mời cô thu âm một bài hát, không có ý gì khác, ca khúc cũng sẽ không phát ra ngoài. Nếu cô nguyện ý chúng ta liền hẹn thời gian, không nguyện ý thì chúng tôi cũng sẽ không làm khó cô."

Đỗ Hữu Vi suy nghĩ một hồi, nhìn Trương Thiếu Ngôn cười nói: "Thu âm bài hát không có vấn đề, nhưng để trao đổi, tôi cũng hi vọng ngài có thể giúp tôi một chuyện."

Cao Dã cảnh giác đánh giá cô, vị Đỗ tiểu thư này lại muốn chỉnh ai đây?

Trương Thiếu Ngôn nghĩ một hồi, nói với cô: "Cô muốn gì cứ nói."

Đỗ Hữu Vi nói: "Ngày mai là ngày 20 tháng 5, trường học của tôi tổ chức một vũ hội 520, tôi muốn mời ngài làm bạn nhảy của tôi."

Cao Dã ở trong lòng cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, vậy mà dám mời ông chủ làm bạn nhảy của cô, chắc chắn ông chủ sẽ từ...

"Có thể"

Cao Dã: "? ? ?" Ông chủ đáp ứng ??????

Cao Dã không tin nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn, Trương Thiếu Ngôn không có biểu cảm nào, chỉ là nhàn nhạt đặt câu hỏi: "520 là gì?"

Đỗ Hữu Vi khϊếp sợ nhìn anh: "Ngài vậy mà không biết? Chính là đọc giống tôi yêu bạn nha."

Cao Dã: ". . ."

Cô gái này xin chú ý thái độ cùng nói chuyện tổng tài nhà chúng tôi! Bá đạo tổng tài không biết tình cảm thì sao, ông chủ không biết 520 thì thế nào!

Trương Thiếu Ngôn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó bình luận: "Nhàm chán."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

"Vậy ngài có đi không?" Đỗ Hữu Vi hỏi.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Tôi đã đáp ứng việc này, sẽ không đổi ý."

"Vậy tốt rồi." Đỗ Hữu Vi yên tâm, cô, Đỗ Hữu Vi, rốt cuộc cũng có thể trở lại trường học!

Mặc dù vị Thất gia này bối cảnh không bằng Trương gia, nhưng anh ta rất đẹp trai nha! Chỉ dựa vào giá trị nhan sắc liền có thể nháy mắt gϊếŧ chết Trương Thánh Trạch!

"Cao Dã, cậu lưu số điện thoại của Đỗ tiểu thư."

"Vâng." Cao Dã dựa theo lời phân phó của Trương Thiếu Ngôn, lưu số điện thoại của Đỗ Hữu Vi lại, sau đó giúp cô mở cửa phòng: "Đỗ tiểu thư, cô có thể đi rồi."

"Được..." Cô đi tới cửa, quay lại nhìn Trương Thiếu Ngôn: "Không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào ?"

Cao Dã nói: "Cô xưng hô ông chủ hay Thất gia là được."

Đỗ Hữu Vi ngước mắt nhìn anh, bĩu môi.

Cao Dã: ". . ."

Nhìn tôi bĩu môi thì làm được gì, nhìn ông chủ kìa.

Đợi sau khi cô đi, Cao Dã mới cúi đầu hỏi Trương Thiếu Ngôn ngồi trên ghế sa lon: "Ông chủ, ngài thật sự muốn cùng Đỗ Hữu Vi khiêu vũ?"

"Ừ" Trương Thiếu Ngôn đứng lên, nói với Cao Dã: "Đêm nay cũng không có gì nhiều, đến chỗ này đi."

"Vâng, tôi kêu tài xế chuẩn bị xe." Nhìn Trương Thiếu Ngôn không nghĩ tới chuyện này, Cao Dã sáng suốt không tiếp tục hỏi. Chỉ là lúc lên xe, anh liền nghĩ tới một sự kiện, liền báo cáo với Trương Thiếu Ngôn: "Ông chủ, tôi còn thăm dò được Tưởng Mạn Lâm cho rằng gần đây vận khí Đỗ Hữu Vi không tốt, cho nên dẫn cô ấy đi gặp Thường đại sư để đoán mệnh."

Lúc nói ba chữ "Thường đại sư" Cao Dã đặc biệt thả chậm tốc độ. Bởi vì bệnh đau đầu của Trương Thiếu Ngôn bác sĩ đều không trị liệu được, cho nên bọn họ mới đi tìm đại sư —— chính là vị Thường đại sư này.

Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Thường Tại Tâm nói thế nào?"

Cao Dã nói: "Kêu cô ấy phải ở gần hổ, hôm qua cô ấy mới từ phòng làm việc của Thường đại sư xin tượng hổ con mang về."

Trương Thiếu Ngôn giật giật mắt, hiếm khi cong môi: "Thì ra là thế."

Khó trách đêm hôm khuya khoắt cô còn chạy đến công viên Lệ Trạch, thì ra là hẹn hò cùng hổ.

Đỗ Hữu Vi rời khỏi phòng của Trương Thiếu Ngôn, đoán chắc cha cô sẽ thích một bức quốc họa Phú Xuân sơn cư đồ, liền mua tặng vậy là hoàn thành nhiệm vụ hôm nay đã dặn của Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ, phấn khởi trở về nhà. Ngâm mình trong bồn tắm lớn rồi đắp mặt nạ, Đỗ Hữu Vi mở điện thoại, trông thấy Tôn Tiêu Tiêu mười phút trước gửi cho cô hai tin nhắn.

Tôn Tiêu Tiêu: Hữu Vi, ngày mai là vũ hội 520, cậu có đến không ?

Tôn Tiêu Tiêu: Trương Thánh Trạch nhất định phải khiêu vũ cùng Phan Tĩnh, cậu càng trốn tránh, bọn họ càng phách lối!

Đỗ Hữu Vi bật cười một tiếng, sờ mặt nạ trên mặt mình, trả lời Tôn Tiêu Tiêu: "Tớ sẽ đi đúng giờ."

Tôn Tiêu Tiêu nhắn lại ngay lập tức: "Quá tốt rồi! Tớ biết ngay cậu sẽ đi! Cậu tìm bạn nhảy chưa?"

Đỗ Hữu Vi: Rồi

Tôn Tiêu Tiêu: Là ai vậy?

Đỗ Hữu Vi: Ngày mai đi vũ hội cậu sẽ biết.

Tôn Tiêu Tiêu nghĩ thầm, người quen của Đỗ Hữu Vi làm sao so được với Trương Thánh Trạch. Ngày mai cô ta tới, khẳng định rất mất mặt, nhưng không sao, chỉ cần cô ta tới, liền có thể làm Phan Tĩnh và Trương Thánh Trạch khó chịu.

Tôn Tiêu Tiêu: Được, vậy ngày mai tớ chờ cậu ! (Nhớ cẩn thận)

Ngón tay Đỗ Hữu Vi nhấn trên màn hình một cái, giống như muốn đem "Nhớ cẩn thận" của Tôn Tiêu Tiêu ném đi. Cô không trả lời Tôn Tiêu Tiêu, thản nhiên gỡ mặt nạ.

Ai, trước kia ngâm trong bồn tắm, cô đều nghe bài hát của Mạc thiên vương, hiện tại đĩa nhạc đã ở trong tay vị thất gia kia, không biết anh ta có đối xử tốt với nó không.

Trương Thiếu Ngôn giờ phút này đang nghe đĩa nhạc của Mạc Trăn. Bài mà Đỗ Hữu Vi hát, chính là bài hát kinh điển của Mạc Trăn: « Xa không thể chạm ». Bài hát gốc so với Đỗ Hữu Vi hát êm tai hơn nhiều.

Lúc ấy biết bài hát này có thể trị liệu bệnh nhức đầu của mình, Trương Thiếu Ngôn liền đi tìm người hát, nhưng đối với bệnh của mình cũng không hữu dụng. Bài hát này có rất nhiều phiên bản nhưng hữu dụng đối với Trương Thiếu Ngôn, chỉ có bản download trong điện thoại của anh.

Anh download bài hát này, cũng chỉ là tình cờ. Hai năm trước, một nguyên lão của hội đồng quản trị nói con trai của mình cùng mấy người bạn đang thử lập nghiệp, cùng nhau hùn vốn khai phát một phần mềm, nhờ anh hỗ trợ đánh giá.

Nhân viên này tuổi xế chiều mới có con, đối với con trai vô cùng yêu thương, ông ta tự mình mở miệng tìm Trương Thiếu Ngôn, Trương Thiếu Ngôn liền đáp ứng nhìn giúp ông ta một chút.

Phần mềm do Cao Dã download xuống, là một phần mềm xã giao bình thường trong trường đại học, có thể phát một bài hát nhiều lần, cũng có thể phát lại thời gian đã nghe. Những loại phần mềm giống như vậy trên thị trường đã có, còn làm tốt hơn, phần mềm này ngoại trừ tăng thêm chức năng thì không có điểm sáng gì cũng có thể vượt qua các phần mềm khác trên thị trường.

Trương Thiếu Ngôn cũng không xem trọng hạng mục này, trực tiếp nói với nhân viên này, kêu con của ông thay ngành nghề để lập nghiệp. Về phần bài hát của Đỗ Hữu Vi, khi bị đau đầu, tiện tay nhấn một bài hát mới phát hành.

Đợi đến lúc anh phát hiện bài hát này có thể trị bệnh của mình, tới lúc đi tìm phần mềm, thì đội sản xuất phần mềm đã nghe theo lời bình luận của anh mà chuyển qua làm về trò chơi.

Phần mềm xã giao bình thường trong trường đại học cứ như vậy biến mất, ngay cả số liệu cũng toàn bốc hơi.

Trương Thiếu Ngôn tựa ở đầu giường, mơ màng có chút buồn ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh lại mơ tới sự việc của Lâm Huy, lập tức giật mình tỉnh lại. Đĩa nhạc vẫn còn phát, thời gian cũng chưa qua đi bao lâu, nhưng Trương Thiếu Ngôn lại đau đầu, giống với khi chưa tìm được bài hát kia.

Đầu anh lập tức đổ mồ hôi, Trương Thiếu Ngôn sờ đến điện thoại của mình, đem mới số điện thoại mới lưu gọi đi.

Đỗ Hữu Vi vừa tắm xong, đang chuẩn bị sấy tóc, đặt điện thoại ở một góc bồn rửa tay đổ chuông. Cô lấy điện thoại, phía trên đề một dãy số lạ. Đỗ Hữu Vi cau mày, đang tính toán cúp máy, lại quỷ thần xui khiến nhận: "Xin chào, ai vậy?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dốc của đàn ông, dọa Đỗ Hữu Vi xém chút ném điện thoại đi. May mà cô không làm như vậy, bên đầu kia điện thoại người đàn ông lên tiếng: "Đỗ Hữu Vi."

Thanh âm của anh nghe có mười phần kiềm chế, giống như đang chịu đựng tra tấn, Đỗ Hữu Vi nghe được mà kinh hãi. Âm thanh này cô nhận ra, là mỹ nam cao lãnh mới gặp ngày hôm nay.

"Lão đại, ngài sao vậy?"

Trương Thiếu Ngôn lại thở hổn hển mấy cái, mới có khí lực mở miệng lần nữa: "Ca hát."