Buổi đấu giá từ thiện Nụ cười Thiên sứ, hằng năm đều tổ chức hai lần, đấu giá trang trí tương đối đẹp, trên cơ bản chỉ có xã hội thượng lưu ở thành phố A mới có thể nhận được thư mời.
Lâu dần, việc tham gia buổi đấu giá này cũng tượng trưng cho thân phận trong xã hội thượng lưu. Đương nhiên, bán đấu giá căn bản vẫn là làm việc thiện, mỗi lần Nụ cười Thiên sứ được tổ chức thu hút rất nhiều người có địa vị xã hội tham gia, vì vậy các tổ chức từ thiện cũng thu về được không ít.
Đỗ Hữu Vi nghiên cứu xong, cô và Tưởng Mạn Lâm cùng bàn luận: "Này không phải kẻ có tiền mất cọng lông dê sao?"
Tưởng Mạn Lâm: ". . ."
"Làm việc thiện đâu cần con phải nói nhiều như vậy? Đồ vật bán đấu giá con chuẩn bị kỹ càng chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ, cùng người phụ trách tìm tư liệu, đồ vật cũng đã sắp xếp gọn gàng!"
"Được, quần áo mẹ chuẩn bị cho con rồi, đợi lát nữa lái xe và vệ sĩ đi với con. Cha con đưa thẻ cho con, lấy một đồ vật trở về là được."
"Vâng". Đỗ Hữu Vi đẩy Tưởng Mạn Lâm ra khỏi phòng của mình, trở về nằm trên ghế sa lon. Nhắn tin hỏi Vệ Duệ có muốn cùng đi hay không.
Cô cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Vệ Duệ: "Duệ à, đêm nay có buổi đấu giá Nụ cười Thiên sứ đo, cậu muốn đi không?"
Vệ Duệ: Không được, cha tớ phái trợ lý đi rồi. Tớ vừa làm mắt hai mí, hiện tại không muốn ra ngoài.
Hữu Vi Vi: Cái gì? Mới hai ngày không thấy, cậu đã đi làm mí mắt rồi!
Vệ Duệ: Tớ hẹn từ lâu rồi, nhưng cậu biết làm sao không? Lúc tớ đi gặp bác sĩ, bác sĩ hỏi tớ, cháu có phải đã sửa mũi?
Hữu Vi Vi: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Vệ Duệ: Cậu nói bác sĩ là có ý gì?
Hữu Vi Vi: Tớ nghĩ bác sĩ không muốn làm ~
Vệ Duệ: May mắn tay nghề của bác sĩ cũng không tệ lắm, mí mắt hiệu quả rất tốt, nhưng còn hơi sưng. Chờ tớ hết sưng lại hẹn cậu.
Hữu Vi Vi: Được thôi, tớ chuẩn bị đi buổi đấu giá, hẹn gặp lại!
Cô để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi phòng giữ quần áo thử nhìn chiếc váy mẹ cô đã chuẩn bị. Váy Tưởng Mạn Lâm chọn, cổ áo màu hồng hình chữ V nối liền với váy dài màu đen, bên ngoài phối hợp một chiếc áo khoác trắng.
Đỗ Hữu Vi thay quần áo xong, nhìn tấm gương đối chiếu, mở bộ đàm cỡ nhỏ liên hệ quản gia: "Ngô quản gia, kêu người tạo hình lên giúp tôi làm tóc."
Bộ đàm đầu kia rất nhanh truyền đến tiếng: "Vâng, tiểu thư."
Đỗ Hữu Vi cần làm tóc và trang điểm nên tốc độ phải nhanh. Người tạo hình đầu tiên làm tóc cho Đỗ Hữu Vi, sau đó trang điểm, xong còn giúp cô phối hợp giày và chọn túi xách.
Kim Anh Tuấn ngồi xổm bên cạnh, nhìn bọn họ bận rộn, ngẫu nhiên sẽ sủa hai tiếng, như phát biểu ý kiến.
Đỗ Hữu Vi làm xong mọi thứ, mang theo vệ sĩ ra cửa. Ngoài cửa, cô cùng Tưởng Mạn Lâm nghe ngóng: "Mẹ, con còn chưa ăn cơm tối, bên kia có đồ ăn không?"
". . . Nhìn chút tiền đồ này của con. Yên tâm đi, hiện trường sẽ chuẩn bị điểm tâm và hoa quả, không đói chết con đâu" Tưởng Mạn Lâm nói, đem Đỗ Hữu Vi nhét vào xe.
Xe một đường lái về phía buổi đấu giá, lúc Đỗ Hữu Vi đến, bãi đỗ xe đã có rất nhiều siêu xe. Sau khi xuống xe, lập tức có nhân viên công tác tới tiếp đãi cô, mời Đỗ Hữu Vi đưa ra thư mời. Đỗ Hữu Vi từ trong túi lấy ra thư mời, mỉm cười đưa cho nhân viên công tác .
Nhân viên công tác nhìn thoáng qua, cũng cười với cô: "Chào mừng cô, Đỗ tiểu thư, mời đi theo tôi."
Đỗ Hữu Vi đi theo sau lưng anh ta vào hội trường. Nói thật, bây giờ cô có chút khẩn trương, buổi tập hợp của giới thượng lưu cô tham gia không ít, nhưng đấu giá vẫn là lần đầu tới. Đợi chút nữa tới lúc giơ thẻ bài nếu như có người cùng cô đấu giá, không biết cô có nên cùng người ta tranh giành một chút? Nếu như một đồ vật cô cũng không lấy được, liệu có khi nào về bị mẹ đánh không?
. . . Quên đi vẫn là không nghĩ.
Nhân viên công tác dẫn cô tới chỗ ngồi số 19, trên tay Đỗ Hữu Vi bảng hiệu cũng viết 19. Đỗ Hữu Vi ngồi xuống, tò mò đánh giá xung quanh, nơi này có hai tầng, chỗ ngồi đều tập trung ở tầng một , đấu giá cũng tại tầng một tiến hành. Nhưng cực kì kỳ quái, tầng hai ở trên tựa hồ còn có căn phòng nhỏ, màn cửa kéo xuống, thấy không rõ tình huống bên trong. Trên ban công lại có một nhân viên công tác của buổi đấu giá, trong tay cũng cầm một thẻ bài, trên bảng hiệu lại không viết gì.
A, đây là cái gì? Huyền bí như vậy, để cho người ta đoán à?
"Cô bé, lần đầu tiên tới?" Trông thấy Đỗ Hữu Vi nhìn phòng ở lầu hai, người đàn ông trung niên ngồi cạnh Đỗ Hữu Vi hỏi cô.
Đỗ Hữu Vi quay đầu lại nhìn ông ta một cái, vị đại thúc này nhìn rất quen mắt, nhưng cũng không nhớ nổi là ai. Cô nhìn ông ta gật đầu, cười cùng ông ấy nghe ngóng: "Ngài thường xuyên đến?"
"Cũng không hẳn, mõi năm tới một lần thôi."
"Vậy ngài có biết, tầng hai căn phòng ở giữa kia là làm cái gì không?"
Người đàn ông trung niên nhìn cô "Xuỵt" một cái: "Cô bé, không nên hỏi linh tinh."
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
Như vậy còn muốn nói chuyện với cô? Hiện tại cô càng để ý.
Cũng may đúng bảy giờ buổi đấu giá chính thức bắt đầu, Đỗ Hữu Vi cũng không có công phu bận tâm cái khác. Trình tự đem vật phẩm lên đấu giá là dựa theo bảng hiệu trong tay mọi người. Đỗ Hữu Vi nhìn mười vật bán đấu giá cất giữ, cảm thấy. . . phẩm vị của kẻ có tiền ở thành phố A , cmn thật sự tục.
Nhưng mà tục thì tục, tới đây vì làm việc thiện, cho nên vật đấu giá dù tục đến đâu cũng có người mua. Bởi vì vật đấu giá đều là chính mình mang tới, cho nên đến lúc đem vật đấu giá, người chủ trì sẽ mời chủ nhân vật đấu giá lên đài giới thiệu sơ lược. Đỗ Hữu Vi là người thứ mười chín, người thứ mười tám trên đài giảng giải được một lúc, cô đã bắt đầu hắng giọng.
May mắn hôm nay cổ họng của cô đã khỏe, nếu không lấy cái tiếng nói vịt đực, cô có chết cũng không ở trên đài nói chuyện.
"Kế tiếp là người thứ mười chín, do thiên kim tiểu thư của Đỗ gia Đỗ Hữu Vi cung cấp —— đĩa nhạc bản giới hạn có chữ ký của Mạc Trăn!"
Đỗ Hữu Vi nghe được rõ ràng tại hiện trường có mấy người phát ra âm thanh nho nhỏ, giống như là những người biết nhìn hàng.
Cô đi đến đài, tiếp nhận micro người chủ trì đưa tới, nhìn phía dưới đài, cười bắt đầu diễn thuyết: " Chào mọi người, hôm nay tôi vì mọi người mang tới là đĩa nhạc bản giới hạn có chữ ký của Mạc thiên vương! Mạc thiên vương là một ca sĩ kiệt xuất có những cống hiến to lớn cho nền âm nhạc thế giới, chắc hẳn tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ. Tôi cũng phí đi không ít tâm tư mới thu được chiếc đĩa này, nếu không phải vì làm việc thiện, tôi cũng sẽ không lấy ra. Hôm nay, tôi liền nhịn đau cắt thịt ! Giá khởi điểm, một trăm vạn, cảm ơn mọi người!"
Cô vừa báo giá xong, số mười một cô gái liền giơ bảng: "Một trăm năm mươi vạn."
Hiện trường truyền đến tiếng ồn ào, tựa như Đỗ Hữu Vi thưởng thức đồ vật của người khác, cũng có người thưởng thức đồ vật của cô. Nhưng mà, vị giơ bảng này khẳng định là fan hâm mộ của Mạc thiên vương, bị người cùng sở thích vồ tới, cũng coi như có kết cục tốt đẹp.
Tiếp đến lại có vài người khác giơ bảng, giơ bảng một lần, giá cả nâng lên mười vạn.
Đến lúc được hai trăm vạn, phòng ở tầng hai bên ngoài có nhân viên công tác, đột nhiên giơ bảng: "Một ngàn vạn."
Hiện trường nội tâm của các phú hào: "Cái gì?"
Không nghĩ tới vị trên lầu kia, cũng là fan hâm mộ của Mạc thiên vương, xem ra sau này bọn họ cũng nên nghe nhiều bài hát của Mạc thiên vương.
Đỗ Hữu Vi chú ý thấy, nếu người phụ trách trên lầu giơ bảng, cô ta đều vô ý thức sờ sờ tai nghe, hẳn là người ở bên trong thông qua tai nghe kêu cô ta. Phòng trên lầu đến bây giờ không lộ mặt, nhưng người đó đã lấy mấy đồ vật, cộng lại đã qua ngàn vạn.
Mà Đỗ Hữu Vi còn phát hiện, một khi trên lầu giơ bảng, phía dưới sẽ không có người tăng giá.
Người ở trên lầu rốt cuộc là ai đây? Địa vị lớn thế nào?
Lần này cũng giống vậy, người trên lầu ra giá một ngàn vạn, không ai tăng giá nữa. Người chủ trì giải quyết dứt khoát, hân hoan nhảy cẫng lên tuyên bố: "Cảm tạ phòng khách quý quyên tặng một ngàn vạn từ thiện! Cũng cảm tạ vật đấu giá của nhà cung cấp, tiểu thư Đỗ Hữu Vi!"
"Không cần cảm tạ." Đỗ Hữu Vi dáng tươi cười có chút cứng đờ đi xuống đài. Vừa ngồi xuống vị trí của mình, liền có một người mặc đồng phục nhân viên công tác đi về phía cô, khom lưng bên tai cô thấp giọng nói: "Đỗ tiểu thư, khách quý trên lầu cho mời cô."
"Hả? ? ?" Đỗ Hữu Vi đầu đầy dấu chấm hỏi, "Khách quý trên lầu là ai? Tôi biết sao?"
Nhân viên công tác nhìn cô cười: "Cô đi sẽ biết."
Đỗ Hữu Vi suy nghĩ một chút, hỏi nhân viên công tác: "Tôi có thể mang vệ sĩ theo không?"
Cô không biết trong phòng là ai, nhưng một cô gái xinh đẹp đơn độc đi lên, ít nhiều gì cũng không an toàn.
Nhân viên công tác quay lưng lại đè lại tai nghe nói gì đó, một lát xoay người lại nói với Đỗ Hữu Vi: "Có thể, nhưng vệ sĩ chỉ có thể chờ ở bên ngoài."
"Được." Đỗ Hữu Vi gọi điện thoại, đem vệ sĩ gọi qua, cùng cô đi tầng hai.
Đến tầng hai, cô không bị lập tức dẫn vào trong phòng, mà được mời đến phòng nghỉ: "Đỗ tiểu thư, xin cô ngồi chỗ này chờ một lát."
Đỗ Hữu Vi thấy trong phòng nghỉ có ghế sô pha và đồ ăn, liền gật đầu ngồi xuống.
Đỗ Hữu Vi ở phòng nghỉ bên ngoài chờ mấy phút, trong phòng đã đem tổ tiên nhà cô điều tra rõ ràng.
"Đỗ Hữu Vi là con gái của Đỗ Chính Đình và Tưởng Mạn Lâm, cô còn có một người anh là Đỗ Dịch Chanh. Đỗ Chính Đình dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo dựng xí nghiệp Đỗ thị, kinh doanh quy mô khá lớn, Đỗ Dịch Chanh đã tốt nghiệp, hiện tại giúp đỡ Đỗ Chính Đình cùng nhau quản lý công ty. Tưởng Mạn Lâm xuất thân dõng dõi có học vấn, nên cũng tiếp thụ qua giáo dục tốt đẹp, sau khi lấy chồng không tiếp tục công việc, nhưng đem Đỗ gia xử lý ngay ngắn rõ ràng, cũng thường xuyên tham gia hoạt động từ thiện. Đỗ Hữu Vi. . ."
Cao Dã nói đến Đỗ Hữu Vi, liền dừng lại một chút, tựa hồ như không biết nên miêu tả thế nào: "Đỗ tiểu thư học tại đại học tư nhân ở thành phố A, trước mắt học năm ba, thành tích chẳng ra sao, làm người còn nuông chiều tùy hứng, mấy ngày trước, nghe nói cô ấy ở trong trường đã tát một bạn học."
Trương Thiếu Ngôn khẽ mím môi mỏng không nói chuyện, Cao Dã trong lòng cũng bồn chồn theo. Ông chủ tìm người hát bài kia lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được, nhưng lại là Đỗ gia thiên kim tiểu thư không có tiền đồ nhất Đỗ Hữu Vi. Nói thật, tâm tình của anh đều có chút phức tạp, chứ nói chi là ông chủ.
"Cô ấy ở trường học đánh ai?" Trương Thiếu Ngôn thanh âm hơi trầm thấp vang lên trong phòng.
Cao Dã nói: "Phan Tĩnh, bạn gái hiện tại của Trương Thánh Trạch. Trương Thánh Trạch và Đỗ Hữu Vi kết thông gia từ bé, Đỗ Hữu Vi có thể là bởi vì nguyên nhân này có ác ý với Phan Tĩnh, nhưng ngày đó cô ấy đánh Phan Tĩnh một bàn tay, sau đó Trương Thánh Trạch cũng đánh cô ấy một bàn tay."
Trương Thiếu Ngôn trên mặt lộ một tia biến hóa: "Trương Thánh Trạch đánh?"
"Vâng, ngay trước toàn trường, Đỗ Hữu Vi mấy ngày nay không đi học."
Lại trầm mặc một trận, Trương Thiếu Ngôn rốt cuộc lên tiếng: "Mời người vào đi."