Chương 4: Bài hát bị xoá

Từ phòng làm việc của Thường Tại Tâm ra, trong tay Đỗ Hữu Vi có thêm một chiếc bùa bình an và một con hổ nhỏ tinh xảo.

"Bùa bình an này con mang theo bên người, đặt ở trong túi xách hoặc là treo ở đâu cũng được, con hổ này mẹ giúp con đặt ở đầu giường." Tưởng Mạn Lâm nhanh chóng giao nhiệm vụ.

Đỗ Hữu Vi thất thần không trả lời, Tưởng Mạn Lâm lại kêu cô một tiếng, hỏi: "Con sao thế? Mẹ vừa nói gì, con nghe thấy không?"

Đỗ Hữu Vi lúc này mới gật đầu: "Nghe thấy ạ, bùa bình an này con sẽ để trong túi xách, nhưng con hổ... đoán chừng không bao lâu liền trở thành đồ chơi của bọn Kim Anh Tuấn ."

Tưởng Mạn Lâm ngẫm lại cũng thấy chuyện này có lý, ba con chó rất ngoan ngoãn, nhưng cũng có lúc nổi loạn: "Vậy mẹ đặt cao một chút, như thế bọn chúng cũng không dễ dàng lấy được."

"Lần trước chậu lan của mẹ còn chưa đủ cao sao? Không phải cũng bị bọn nó lấy xuống. Con hoài nghi bọn chúng là tuyển thủ nhảy cao chuyển thế hay không."

Tưởng Mạn Lâm: ". . ."

Vị trí đặt con hổ nhỏ phải suy nghĩ kỹ càng.

Tưởng Mạn Lâm suy nghĩ chuyện của con hổ, Đỗ Hữu Vi lại suy nghĩ chuyện của Thường đại sư.

Trước kia Đỗ Hữu Vi đã nghe nói qua, rất nhiều người gọi là đại sư đoán mệnh, kỳ thật đều là thông qua lời nói và cử chỉ của người cần đoán mệnh để suy đoán. Thế nhưng loại chuyện trọng sinh, người bình thường suy đoán ra được à?

Cô không biết vị Thường đại sư là thần thánh phương nào, cũng may anh ta đối với mình không có ác ý.

"Con gái à, sao mà từ lúc ra khỏi phòng làm việc của Thường đại sư, con liền không yên lòng?" Tưởng Mạn Lâm thấy Đỗ Hữu Vi lại phát ngốc, liền mở miệng hỏi thăm.

Đỗ Hữu Vi thu hồi suy nghĩ, nhìn bà cười: "Không có gì đâu mẹ, con chỉ đang nghĩ đại sư không phải nói con làm nhiều việc tốt sao? Con đang nghĩ nên đi đâu làm chuyện tốt."

"Cái này rất đơn giản nha!" Tưởng Mạn Lâm làm giống ảo thuật, từ túi xách lấy ra một thư mời, "Tối ngày mai có một buổi đấu giá từ thiện, lúc đầu mẹ chuẩn bị đi, nhưng hiện tại con đi đi."

Đỗ Hữu Vi: ". . ." Này, đại khái cần làm việc tốt liền có việc để làm đi.

Đỗ Hữu Vi đã hiểu rõ một chút, buổi đấu giá này là đấu giá chính quy, mỗi lần đấu giá đều làm từ thiện, số tiền từ thiện trước mắt dùng để sửa đường, sửa phòng cho các trường tiểu học cũng như tạo hi vọng cho các học sinh trên vùng núi, thậm chí còn quyên tặng quần áo và sách vở cho các em. Tưởng Mạn Lâm thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện, trước kia Đỗ Hữu Vi không biết điều này.

"Mẹ yên tâm đi, ngày mai liền giao cho con!" Nghĩ đến sẽ đi tham gia đấu giá từ thiện, Đỗ Hữu Vi có chút kích động.

Tưởng Mạn Lâm nói: "Được, nhưng con làm việc thiện, đồ vật bán đấu giá cũng phải tự con bỏ ra."

"Dạ, không có vấn đề." Đỗ Hữu Vi tính toán xem mình có bảo bối nào đáng giá liền lấy ra để đấu giá.

Xe đi vòng qua tòa nhà cao nhất tại trung tâm thành phố, Đỗ Hữu Vi không chú ý, Trương Thiếu Ngôn đang ngồi ngay tại tầng cao nhất của tòa nhà này, mở cuộc họp hội đồng quản trị.

Cao Dã đứng bên ngoài phòng họp chờ, thấy anh họp xong, liền đuổi theo báo cáo: "Ông chủ, Lâm Thiến đã về nước."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn không dừng lại, đi về phía phòng làm việc của mình, "Đã thu xếp xong chưa?"

"Đã thu xếp, thư ký Hồ đi tiếp đón cô ấy."

"Hôm nay em ấy có thể bị lệch giờ, cậu ở Thiên Hạ Cư đặt phòng vào tối mai, đến lúc đó mang em ấy tới đó ăn cơm."

Cao Dã nhắc nhở: "Ông chủ, đêm mai bảy giờ ngài phải có mặt ở buổi đấu giá từ thiện."

"Ăn cơm xong liền đi qua."

"Vâng ông chủ, vậy tôi ra ngoài trước."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn đi vào văn phòng, Cao Dã ở phía sau giúp anh đóng cửa lại.

Vì phải đi buổi đấu giá, Cao Dã liền đem thời gian dùng cơm lúc năm giờ rưỡi, xế chiều ngày mai Trương Thiếu Ngôn chỉ có một hội nghị, hẳn có thể sớm một chút rời khỏi công ty. Anh cùng thư ký Hồ canh đúng giờ, đưa Lâm Thiến đến Thiên Hạ Cư, ở nơi đó chờ đợi.

Thư ký Hồ nghe nói vậy, có chút đau đầu: "Trợ lý Cao, quản Lâm Thiến thật sự rất khó khăn, nếu không chúng ta thay đổi đi, tôi trở về hầu hạ ông chủ, anh đi hầu hạ tiểu tổ tông này."

Cao Dã ho khan một tiếng, nói với thư ký Hồ bên đầu dây kia: "Công ty tin tưởng cô, mới đem nhiệm vụ cực khổ này giao cho."

Thư ký Hồ bĩu môi, trời, nói dễ nghe, không phải là không nguyện ý nên mới đem cô đẩy qua sao: "Cô ta nháo muốn gặp ông chủ ngay lập tức, anh nói làm sao bây giờ."

Cao Dã nói: "Thư ký Hồ, cô nói còn có thể làm gì? Ông chủ nói tối mai, vậy chỉ có thể là tối mai."

Thư ký Hồ: ". . ." A, cuộc sống thật khổ...

Thật vất vả mới đến chiều ngày mai, thư ký Hồ liền đem vị tiểu tổ tông Lâm Thiến đưa đến Thiên Hạ cư. Lúc Trương Thiếu Ngôn cùng Cao Dã tới, Lâm Thiến đã ngồi trong phòng đợi một lúc lâu.

Lâm Thiến là em gái Lâm Huy, năm nay mười chín tuổi, mấy năm trước ở nước ngoài học đại học. Lần này trở về, chủ yếu là vì ngày giỗ của Lâm Huy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Thiến còn đang ngồi chơi điện thoại, bỗng nhiên đứng bật dậy, nhào về phía Trương Thiếu Ngôn: " Anh Thiếu Ngôn, anh rốt cuộc cũng đến!"

Cao Dã tay mắt lanh lẹ vươn tay cánh tay, bảo hộ ở Trương Thiếu Ngôn ra sau, chặn cái ôm này của Lâm Thiến. Lâm Thiến mím khóe miệng, bất mãn nhìn Cao Dã, sau đó quay đầu nhìn Trương Thiếu Ngôn cười nói: "Anh Thiếu Ngôn, hôm qua em về nước liền muốn tìm anh, thế nhưng thư ký Hồ nói trợ lý Cao không cho phép."

Cao Dã: ". . ."

Ở nước ngoài hai năm quả nhiên có bản lĩnh hơn nha, vừa thấy mặt liền cáo trạng. Thư ký Hồ cũng giỏi, đem cái nồi đẩy lên trên người hắn.

Trương Thiếu Ngôn không chỉ trích trợ lý Cao: "Hai ngày nay anh tương đối bận rộn, em lại vừa về nước, nếu em đến gặp anh sẽ mệt."

Trương Thiếu Ngôn nói xong liền đi đến bàn ăn, phục vụ giúp anh kéo ghế, mời ngồi xuống.

Cao Dã đi theo phía sau, kêu phục vụ xuống dưới gọi đồ ăn, Trương Thiếu Ngôn nhìn Lâm Thiến một chút, nói với cô: "Hai năm nay thay đổi rất lớn."

Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thiến, cô vẫn là một tiểu cô nương, mái tóc ngắn màu đen nhìn rất ngây thơ, trong sáng. Hiện tại tóc ngắn của cô biến thành mái tóc dài vàng óng, dáng người cũng xinh đẹp hơn.

"Tục ngữ nói thiếu nữ mười tám thay đổi, em có phải so với trước kia xinh đẹp hơn không?" Lâm Thiến ngồi bên cạnh Trương Thiếu Ngôn, để tay lên cằm hỏi.

Trương Thiếu Ngôn cười không nói gì, trong lòng Cao Dã nghĩ, cũng không khác, cô bây giờ biết trang điểm nha.

Lâm Thiến đem ghế dịch về phía Trương Thiếu Ngôn, nhìn anh nói: "Anh Thiếu Ngôn, lần này đợi ngày giỗ của anh em xong, em không ra nước ngoài nữa. Anh để cho em ở lại trong nước có được không?"

Trương Thiếu Ngôn nhíu mày: "Vì sao?"

Lâm Thiến đáng thương nói: "Em một mình ở nước ngoài rất cô đơn không có người thân cũng không có bạn bè, em ở trong nước chăm sóc cha mẹ cũng dễ hơn một chút."

Trương Thiếu Ngôn không trả lời ngay, anh đưa Lâm Thiến ra nước ngoài, muốn cô tiếp nhận giáo dục tốt nhất, thuận tiện ở bên ngoài kiếm thêm kiến thức.

Lâm Thiến thấy anh không nói lời nào, ngữ khí so với vừa rồi càng thêm đáng thương: "Ở lại trong nước, em nếu muốn thăm anh em, lúc nào cũng có thể đi được."

Cô nhắc đến Lâm Huy, thái độ của Trương Thiếu Ngôn quả nhiên buông lỏng một chút: "Nếu em muốn ở trong nước, anh tôn trọng ý kiến của em. Cao Dã, chuyện này cậu xử lí một chút."

"Vâng, ông chủ."

Lâm Thiến nghe mình có thể ở trong nước, mắt liền phát sáng: " Anh Thiếu Ngôn, anh thật tốt!" Cô nhìn Trương Thiếu Ngôn, toát lên mấy phần thiếu nữ thẹn thùng: "Anh Thiếu Ngôn, chúng ta có thể chụp ảnh chung không?"

Lần trước cô cùng chụp ảnh chung với Trương Thiếu Ngôn là ngày cô xuất ngoại.

Trương Thiếu Ngôn có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu, Lâm Thiến vui vẻ cầm lấy điện thoại của mình, phát hiện pin bị chính mình chơi đến chỉ còn 1%.

"Điện thoại của em hết pin rồi, có thể dùng điện thoại của anh Thiếu Ngôn chụp không?" Cô quay đầu hỏi Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn đem điện thoại di động của mình lấy ra, đưa cho Lâm Thiến: "Em chụp đi."

Lâm Thiến phấn khích cầm điện thoại, sau đó không cười được nữa.

Màn hình điện thoại của Trương Thiếu Ngôn còn dừng ở một bài hát, bài hát kia còn chưa phát hết, hiển nhiên trước khi đến Trương Thiếu Ngôn còn đang nghe bài hát này.

Cô không biết bài hát này có gì đặc biệt, nhưng nghe nói Trương Thiếu Ngôn đã từng tìm cô gái hát bài này lâu rồi.

Ghen tỵ cứ như vậy tràn ra, Lâm Thiến tay nhanh hơn não, ngón tay nhấn xóa bài hát này.

"Em làm gì vậy?" Trương Thiếu Ngôn nhíu mày, đoạt lại điện thoại của mình. Phát hiện bài hát đã bị xóa, trong nháy mắt liền đổi sắc mặt.

Lâm Thiến lập tức hoảng hốt, lời giải thích còn chưa nói ra, Trương Thiếu Ngôn đã giận nhìn về phía cô: "Ai cho em lá gan đυ.ng vào đồ của anh?!"

Trương Thiếu Ngôn tức giận, cả Trương gia đều run rẩy, chứ nói gì tới Lâm Thiến chỉ là một cô gái nhỏ. Cô lập tức liền bị dọa đến mặt trắng bệch, nói chuyện có chút run: "Em, em chỉ không cẩn thận xóa đi."

Lâm Thiến không ngốc, cô biết tất cả mọi người sợ Trương Thiếu Ngôn, nhưng anh đối với mình không giống vậy. Anh của cô sau khi chết, Trương Thiếu Ngôn đối xử với cô rất tốt, tiền sách vở, đồ dùng sinh hoạt đều là của Trương Thiếu Ngôn cho. Tính tình của cô khi không tốt, Trương Thiếu Ngôn đều bao dung tha thứ.

Hôm nay cô chỉ xóa một bài hát của anh, anh vậy mà nổi giận với cô?

Trương Thiếu Ngôn sắc mặt vẫn xám xịt, anh đứng lên phân phó cho Cao Dã: "Lo xong giỗ của Lâm Huy liền đưa Lâm Thiến trở về trường học, trước khi tốt nghiệp không cho phép trở lại."

"Vâng, ông chủ." Cao Dã đi sau lưng anh bước nhanh ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Lâm Thiến nghe tiếng cửa đóng, giật mình một cái, ngồi đơ trên ghế.

Bên trong chiếc Bentley của Trương Thiếu Ngôn, bầu không khí ngưng trọng. Cao Dã nghiêng người, cẩn thận từng li từng tí nói với Trương Thiếu Ngôn: "Ông chủ, dữ liệu này hẳn còn có thể khôi phục, tôi đã liên hệ bộ phận kỹ thuật của công ty, để bọn họ hỗ trợ giải quyết."

Trương Thiếu Ngôn nhếch môi mỏng, hơn nửa ngày mới trầm thấp phun ra ba chữ: "Về công ty."

"Vâng." Cao Dã đáp một tiếng, không nói gì thêm. Hôm nay tại phòng ăn, có một lúc anh thật sự lo lắng Lâm Thiến sẽ bị ông chủ bóp chết tại chỗ.

Bệnh của Trương Thiếu Ngôn cực kỳ bí mật, đừng nói Lâm Thiến không biết, ngay cả lão gia tử của Trương gia cũng không biết.

Cao Dã là người duy nhất biết.

Vì để trị liệu cho bệnh đau đầu của Trương Thiếu Ngôn, anh đã đi tìm chuyên gia não bộ tài giỏi, bác sĩ tâm lý nổi tiếng, tóm lại có biện pháp đều thử, cuối cùng chỉ có một bài ca không biết ai hát lại có tác dụng.

Bài hát này Cao Dã cũng nghe qua, không có gì đặc biệt, nhưng nó có thể khiến bệnh tình của ông chủ giảm bớt.

Đến công ty, Trương Thiếu Ngôn tự mình đưa di động giao cho tinh anh của bộ phận kỹ thuật, nhìn chằm chằm chờ khôi phục dữ liệu.

". . ." Người được giao nhiệm vụ áp lực rất lớn, khi nãy anh còn đang vừa ăn cơm vừa nghe nhạc, tại sao đột nhiên liền biến thành như này? Nhóm nghề này tóc vốn thưa thớt, lại bị ông chủ nhìn chằm chằm, đoán chừng về nhà soi gương chắc thành một đầu sáng bóng.

Thật quá là sầu.

Dưới uy áp của Trương Thiếu Ngôn, nhóm tinh anh bộ phận kỹ thuật đã tinh anh càng tinh anh hơn, cật lực nhanh đem bài hát khôi phục lại: "Ông... ông chủ...đã phục hồi được dữ liệu...nhưng...nhưng vẫn hư hại."

Trương Thiếu Ngôn lông mày dựng lên: "Có ý gì?"

"Ý...ý là...mặc dù đã tìm lại...nhưng ngài cũng không thể nghe. . . Nhưng mà!" Cảm giác được uy áp của ông chủ càng cao, tinh anh gắng sức lấy dũng khí rống to một tiếng: "Tôi nghĩ sẽ có biện pháp sửa chữa!"

Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Có thể sửa được không?"

Tinh anh đảm bảo nói: "Tất nhiên là được, tôi đã học cả đời, nhất...nhất định sẽ sửa cho ông chủ tốt nhất ! Nhưng...nhưng khả năng phải tốn một... một ít thời gian."

"Được." Trương Thiếu Ngôn khẽ vuốt cằm, nói với Cao Dã đứng kế bên: "Về sau bộ phận kỹ thuật không tuyển người lắp bắp."

". . . Vâng."

Tinh anh: ". . ." Sa mạc lời...

Từ bộ phận kỹ thuật rời đi, trợ lý Cao còn quan tâm lấy lịch trình báo cáo: "Ông chủ, buổi đấu giá từ thiện ngài có đi không?"

Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Đi."