Chương 38: Đóng phim

Lúc Đỗ Hữu Vi và Trương Thiếu Ngôn trở về, Cao Dã đã phát xong đồ ăn cho nhân viên công tác. Vừa quay lại thấy Trương Thiếu Ngôn, Cao Dã liền sững sờ ngay tại chỗ, ông chủ đây là. . . Làm gì thế?

"Ông chủ, ngài đây là. . . ?" Anh ta có chút ngơ ngác nhìn Trương Thiếu Ngôn. Trương Thiếu Ngôn không có chút rung động nào nói: "Giúp đoàn phim một chút."

". . ." Ngài còn nhàn hạ như vậy sao?

Cao Dã cảm thấy việc này tuyệt đối không đơn giản như anh nói.

Đạo diễn cũng thấy Trương Thiếu Ngôn đã thay quần áo, khen không dứt lời: "Đây chính là Thẩm Niệm Lâm mà tôi muốn! Quả thật đi từ trong sách ra!"

Thẩm Niệm Lâm vốn xuất thân cao quý, loại khí chất phi thường căn bản không diễn được. Ở trường quay có mấy diễn viên chính, thấy hoá trang của anh cũng sửng sốt. Mặc dù Trương Thiếu Ngôn không phải diễn viên chuyên nghiệp nhưng tuyệt đối là nam diễn viên mặc quân phục soái nhất.

"Tôi nói cho cậu nghe về kịch bản." Đạo diễn khó có được tự mình nói cho một diễn viên nghe: "Khi còn trẻ Thẩm Niệm Lâm thích một người con gái, như bây giờ mà nói chính là mối tình đầu, nhưng sau này người con gái ấy chết trong chiến tranh, dẫn đến việc Thẩm Niệm Lâm triệt để hắc hóa. Mọi chuyện về sau đều vì trả thù cho cô bé này, anh ta cũng là nhân vật phản diện lớn nhất trong bộ phim."

Đạo diễn giới thiệu cho Trương Thiếu Ngôn về nhân vật Thẩm Niệm Lâm, sau đó nói về cảnh ngày hôm nay: "Chúng ta quay lúc Thẩm Niệm Lâm nhớ lại tuổi trẻ của ông ta, là cảnh ông ta đi xem hí kịch với cô bé đó. Chỉ có một câu thoại, đến lúc đó ống kính lướt qua, cậu và cô bé kia nhìn nhau cười một tiếng, sau đó nói lời thoại là được."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn kéo bao tay da của mình, hỏi đạo diễn: "Ai diễn cô bé kia?"

"Diễn viên chúng tôi đã tìm được, đang trang điểm, đợi chút nữa liền đến."

Trương Thiếu Ngôn suy nghĩ một chút, nói với đạo diễn: "Tôi chỉ diễn cùng Đỗ Hữu Vi."

". . ." Đạo diễn an tĩnh một hồi, hỏi: "Đỗ Hữu Vi là ai?"

Đỗ Hữu Vi yên lặng giơ tay lên: ". . . Tôi."

Đạo diễn thuận thế nhìn cô, dò xét vài lần, cảm thấy cô cũng được, liền không tiếp tục vấn đề này: "Đi đi, bây giờ cô trang điểm, thay quần áo."

"Chờ, chờ một chút." Đỗ Hữu Vi còn chưa chuẩn bị tâm lí, sao đột nhiên cô phải lên phim rồi? "Phần diễn của tôi có nặng không? Có bao nhiêu lời thoại?"

Đạo diễn nói: "Không phải vừa nói sao, nhìn nhau cười với Thẩm Niệm Lâm một tiếng."

". . . Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Dù sao cũng là lần đầu tiên lên phim của cô, sao lấy lệ thế!

Nhưng nghĩ tới sẽ diễn cùng Trương Thiếu Ngôn, nội tâm Đỗ Hữu Vi bình tĩnh hơn nhiều.

Đoàn phim chuẩn bị một bộ đồ dân quốc màu xanh dương, thắt cho cô hai bím tóc. Đây là lần đầu tiên Đỗ Hữu Vi mặc quần áo như vậy, có chút mới mẻ. Sau khi hóa trang xong, cô trở về cùng nhân viên công tác, thấy Trương Thiếu Ngôn đưa lưng về phía mình, cô cũng không kêu anh, đi lên gõ tay.

Trương Thiếu Ngôn quay đầu lại, khi thấy tạo hình của cô thì hơi sững sờ, Đỗ Hữu Vi vuốt hai bím tóc của mình, hỏi: "Thế nào? Em mặc như vậy nhìn được không?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn đưa tay sờ đầu cô: "Đẹp lắm."

"Đạo diễn, đã chuẩn bị xong, diễn viên đã sẵn sàng."

Nhân viên công tác báo cáo tiến triển cho đạo diễn, đạo diễn thấy tạo hình của Đỗ Hữu Vi cũng không bắt bẻ gì: "Được, vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu."

Sân khấu kịch có không ít diễn viên ngồi xem, Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi ngồi ở giữa hàng thứ nhất. Sau khi hai người ngồi xuống, đạo diễn liền hô bắt đầu, hí khúc liền được biểu diễn, diễn viên hát lên.

Đoàn phim mời những diễn viên hí khúc chuyên nghiệp, tạo hình cũng hấp dẫn hơn người, lúc đầu, Đỗ Hữu Vi có chút khẩn trương nhưng sau khi bọn họ hát, cô liền bị biểu diễn trên đài hấp dẫn.

Theo tiếng vỗ tay, Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn, phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Ánh mắt anh hơi chứa ý cười, khóe môi và đuôi lông mày hơi giương lên, nhìn rất đẹp. Người hát hí khúc vẫn tiếp tục diễn, như phảng phất đưa cô về thời dân quốc.

Cô nhìn Trương Thiếu Ngôn, không kìm lòng được cong môi. Nụ cười này lọt vào mắt Trương Thiếu Ngôn càng động lòng người hơn.

"Nụ cười của em càng đẹp hơn so với biểu diễn."

Vào lúc này, đạo diễn bỗng nhiên hô ngừng: "Như này được rồi! Bầu không khí rất tốt, hai người rất giống tình nhân."

". . ." Đỗ Hữu Vi trong một giây từ thời dân quốc bị kéo về thực tế.

"Diễn không tồi." Sản xuất Thôi không biết đã tới từ lúc nào, đứng bên cạnh vỗ tay cho hai người, Đỗ Hữu Vi không nghĩ tới sẽ gặp bà ấy, trong lúc nhất thời càng thêm lúng túng.

Trương Thiếu Ngôn vẫn trước sau như một, trên mặt không có nhiều cảm xúc: "Dì Thôi quá khen."

Đạo diễn nhìn bọn họ, có chút ngoài ý muốn: "Biết nhau sao?"

Sản xuất Thôi càng ngoài ý muốn so với ông ta: "Ông không biết là ai à?"

"?" Đạo diễn biểu đạt một dấu hỏi.

Sản xuất Thôi hiểu rõ gật đầu, bình tĩnh nói ra mấy chữ: "Đầu tư của truyền thông Ngôn Ngôn."

". . ." Lạch cạch một tiếng, kịch bản trong tay đạo diễn rơi xuống đất.

Trương Thiếu Ngôn không để ý bọn họ, chỉ kéo Đỗ Hữu Vi, nói với cô: "Đi thay đồ."

"Được."

Thấy Trương Thiếu Ngôn muốn rời đi, Chiêm Dĩnh vừa rồi xem bọn họ diễn nhịn không được đi lên, muốn bắt chuyện: "Anh nhanh như vậy muốn đi rồi sao? Không nhiều..."

"Ngại quá, xin nhường đường." Lời còn chưa nói hết, liền bị Cao Dã ngăn một bên.

Trương Thiếu Ngôn cũng không nhìn cô ta, kéo Đỗ Hữu Vi đi về phía trước. Đỗ Hữu Vi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chiêm Dĩnh vì bị từ chối mà đơ thành tượng, tâm trạng không hiểu sao rất đã.

Đi theo Trương Thiếu Ngôn vào phòng thay quần áo, trước khi thay đồ, Đỗ Hữu Vi đột nhiên cười đề nghị: "Trương Thiếu Ngôn, chúng ta chụp tấm ảnh đi."

Trương Thiếu Ngôn rất ít chụp ảnh, hình của anh cơ bản dừng lại lúc mười tuổi, đều do cha mẹ anh chụp. Đỗ Hữu Vi đã chuẩn bị điện thoại xong xuôi, Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, nói: "Được."

"Cái kia, có thể nhờ cô chụp giúp chúng tôi một tấm được không? Là chụp toàn thân." Đỗ Hữu Vi không tự chụp mà đưa điện thoại cho nhân viên công tác. Nhân viên công tác sảng khoái đồng ý, chọn xong khoảng cách và góc độ, nhìn điện thoại nói: "Chuẩn bị xong chưa? Ba, hai, một, cheese."

Lúc ảnh được chụp xong, Thẩm Niệm Lâm và cô gái mà ông ta yêu dấu vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.

Đỗ Hữu Vi lấy lại điện thoại, nói cảm ơn với nhân viên công tác.

"Chụp rất tốt nha, không hổ danh là đoàn phim." Đỗ Hữu Vi mở tấm ảnh cho Trương Thiếu Ngôn nhìn: "Đúng không?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn gật đầu: "Lát nữa em gửi cho anh đi."

"Ừ."

Đỗ Hữu Vi thay quần áo xong, liền gửi ảnh chụp cho Trương Thiếu Ngôn, còn đặc biệt chỉnh màu sắc hoài cựu.

Cô nghĩ về cảnh mình xem kịch với Trương Thiếu Ngôn vào hôm nay, càng nghĩ càng lo lắng, chờ sau khi “Kính Hồng Trai” phát sóng, một đêm bạo đỏ sẽ là Trương Thiếu Ngôn!

Trương Thiếu Ngôn đã thay đồ xong trước, đang chờ cô ở cửa, còn kêu Cao Dã lái xe đến đây. Đỗ Hữu Vi ra ngoài, vốn muốn đi chào Cố Thì nhưng Cao Dã nói Cố Thì luôn quay phim, Đỗ Hữu Vi liền thôi.

Trên đường rời đi, Đỗ Hữu Vi nhìn Trương Thiếu Ngôn ngồi bên cạnh mình, hỏi: "Trương Thiếu Ngôn, thật ra anh thấy mấy tin nhắn em gửi cho anh vào ngày kia đúng không?"

Trương Thiếu Ngôn hỏi lại: "Cái gì?"

Đỗ Hữu Vi giương đuôi lông mày, hừ, còn không thừa nhận, thật sự rất trẻ con nha.

Nhưng cô cũng không đâm thủng, nhún vai: "Không có gì."

Sau lần đi đoàn phim này, Đỗ Hữu Vi không qua tiếp. Cô và sản xuất Thôi có gọi cho nhau, sản xuất Thôi sẽ kể về việc ở trường quay cho cô biết, nói tới Cố Thì, đại đa số đều là khích lệ.

Như vậy Đỗ Hữu Vi cũng yên tâm.

Cố Thì bận tối mày tối mặt ở trường quay, người đã từng tuyên bố không để anh có công việc là Phương Trác rất tức giận. Càng tức hơn là Hoắc Niên làm hư buổi thử vai lại "có ý tốt" đến tìm anh ta, nói mình muốn nghỉ ngơi mới tiếp tục diễn.

"Sao cậu còn không biết xấu hổ như vậy?" Phương Trác ngồi trước bàn làm việc, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Hoắc Niên: "Lần trước đoàn phim “Kính Hồng Trai” không phải đề cử cậu đi sao? Kết quả cậu biểu hiện thế nào?"

Hoắc Niên nói: "Vai diễn Tống Thu thích hợp với Cố Thì."

Phương Trác bật cười một tiếng: "Lấy danh tiếng bây giờ của cậu mà thua Cố Thì, chẳng lẽ cậu không thấy mất mặt sao? Đừng nói cái gì có hợp hay không, tôi đã nghe người của đoàn phim nói cậu không diễn tốt. Sao vậy? Bây giờ không diễn nổi nữa?"

Hoắc Niên không nói gì, Phương Trác nghĩ đến việc Cố Thì khiến cổ phiếu của Tinh Việt bị rớt, bây giờ lại có phim đóng, vai diễn cũng không tệ liền giận dữ: "Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại đi, chờ khi nào cậu có tâm trạng rồi tiếp tục nói chuyện với tôi."

Hoắc Niên mấp máy môi, vốn muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Anh ta ra khỏi văn phòng của Phương Trác, vừa đóng cửa lại, liền nghe thấy tiếng đập đồ truyền ra.

Tiếng đập đồ rất lớn, mọi người đều nghe thấy, ai nấy cũng biết lại có người xui xẻo.

Sau khi sự việc đánh người bị vạch trần, Phương Trác không thu liễm lại mà càng làm trầm trọng thêm.

Trước đó có một nghệ sĩ nhỏ từng bị đánh có báo cảnh sát, sau đó bị đè xuống, về sau có người bị đánh liền không tiếp tục báo cảnh sát. Nhưng hôm nay Phương Trác gặp người mới "không biết tốt xấu", người ta báo cảnh sát.

Bởi vì lúc trước bị vạch trần trên Weibo, uy tín của Phương Trác tại cảnh sát liền giảm xuống, lần này có người báo án, Phương Trác trực tiếp bị đưa về cục cảnh sát điều tra. Cẩu tử có cái mũi rất mẫn cảm, Phương Trác vừa bị cảnh sát mang đi, bọn họ liền đăng tin này lên mạng.

Sau khi tin tức được đăng lên, rất nhanh đã hot, Đỗ Hữu Vi không nghĩ tới mình chỉ xem weibo vậy mà ăn được một cái dưa lớn như thế, lập tức phấn chấn.

Đỗ Hữu Vi: Trương Thiếu Ngôn, tên Phương Trác rác rưởi kia, đã bị bắt! Thật sự là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!

Lúc này, Trương Thiếu Ngôn đang ở thư phòng của Trương Minh Hạc, trò chuyện với ông về chuyện xuất ngoại lần này, không thấy tin nhắn của Đỗ Hữu Vi.

"Hôm nay con tới, hẳn không phải chỉ vì hạng mục rất thuận lợi?" Bây giờ Trương Minh Hạc đã không hỏi đến việc làm ăn của Trương gia, công việc lớn nhỏ gì đều do Trương Thiếu Ngôn quản lý, cũng không tới xin chỉ thị của ông. Dù sao bây giờ anh mới là chủ của Trương gia.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Lúc con ở nước ngoài, James nói tập đoàn Trường Phong cũng muốn hạng mục này, đã tiếp xúc qua với bọn họ."

Thật ra lúc ở trong nước, Trương Thiếu Ngôn đã biết chuyện này, nhưng tập đoàn Trường Phong trong mắt anh không phải đối thủ cạnh tranh ghê gớm gì. Trương Minh Hạc cũng không cắt đứt lời anh nói, chỉ hơi gật đầu.

"Tập đoàn Trường Phong phái người ra Mỹ nói chuyện với bọn họ, đồng thời còn hết sức quen thuộc đối với chúng ta."

Trương Minh Hạc đã hiểu, ông trầm mặc một lát, nói: "Ý con là nội bộ của công ty có người tiết lộ tin tức cho bọn họ?"

"Vâng."

"Con hoài nghi là người Trương gia?"

Nếu không phải là người Trương gia, anh cũng sẽ không đặc biệt chạy tới nói với ông.

Trương Thiếu Ngôn không trả lời, chỉ nói: "Con đã phái người điều tra chuyện này."

Trương Minh Hạc khẽ vuốt cằm, nhìn anh: "Ta nghe nói, trước đó Tạ Thanh Nghiên đi tìm Cao Dã?"

"Chuyện này không phải do Cao Dã làm." Trương Thiếu Ngôn biết Trương Minh Hạc đang ám chỉ điều gì, trực tiếp phủ nhận khả năng này: "Nhưng con có chút hiếu kỳ, chuyện Tạ Thanh Nghiên và Cao Dã là ai nói cho cha? Đại ca?"

Trương Minh Hạc khẽ mím môi, không nói thêm, Trương Thiếu Ngôn đứng lên: "Cha, cha già rồi."

Đã có tuổi, người cũng trở nên nhân từ.

Hai tay Trương Minh Hạc chống trượng, thần sắc căng cứng, cau mày: "Thôi, con tra được gì lại đến nói cho ta."

"Vâng." Trương Thiếu Ngôn đáp lời, sau đó quay người ra ngoài.

Cao Dã thấy anh ra, tắt điện thoại, đi tới: "Ông chủ."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn hơi gật đầu, nhìn túi quần Cao Dã để điện thoại: "Nhắn tin với ai?"

Cao Dã làm việc cùng anh lâu như vậy, khó nhìn thấy anh ta nhắn tin trong lúc làm việc.

"Ách. . ." Ánh mắt Cao Dã lấp lóe, như không biết trả lời thế nào.

Trương Thiếu Ngôn đứng trước cửa xe, có chút tìm tòi nhìn anh ta: "Không phải là người của Trường Phong?"

"Không phải không phải." Cao Dã tranh thủ thời gian phủ nhận, anh ta ho nhẹ một tiếng, tận lực né tránh ánh mắt của Trương Thiếu Ngôn: "Là Vệ tiểu thư, chính là bạn tốt của Đỗ tiểu thư."

Sợ Trương Thiếu Ngôn không nhớ Vệ Duệ là ai, anh ta còn đặc biệt nói thêm nửa câu sau.

"À." Trương Thiếu Ngôn khom lưng ngồi vào trong xe.

Cao Dã: ". . ."

Ngài đã không có hứng thú vì sao còn cố ý hỏi? Cố ý đùa tôi sao!

Trương Thiếu Ngôn không thảo luận việc của Cao Dã và Vệ Duệ, anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Đỗ Hữu Vi: "Cao Dã, giải trí Tinh Việt xảy ra chuyện gì, cậu biết không?"

Từ khi Đỗ Hữu Vi mở truyền thông Ngôn Ngôn, Cao Dã đặc biệt chú ý tin tức liên quan đến giới giải trí, bởi vì Trương Thiếu Ngôn nói không chừng sẽ quan tâm.

Thấy chưa? Phương Trác vừa xảy ra chuyện, anh ta đã bắt đầu nghe ngóng.

"Là bị tố cáo bởi một người mà anh ta đánh, bởi vì có tiền án nên nhiều dân mạng và truyền thông cũng nhìn chằm chằm, lần này Phương Trác rất khó thoát thân."

Trương Thiếu Ngôn hững hờ nói: "Xem ra Tinh Việt muốn đổi chủ."

Tinh Việt vốn là của công ty Tinh Diệu, nhưng Phương Trác ra khỏi Tinh Diệu, thành lập một công ty khác, cũng chính là Tinh Việt bây giờ. Xem ra, lúc trước Tinh Diệu đuổi anh ta cũng không phải là không có lý.

Anh cầm điện thoại, trả lời Đỗ Hữu Vi: "Còn có tâm tư quan tâm công ty người khác, sao em không nghĩ công ty của mình đi."

Đỗ Hữu Vi: Sao em lại không nghĩ.╭(╯^╰)╮

Đỗ Hữu Vi: Trước đó em có tán gẫu với sản xuất Thôi, dì ấy nói đài ABA sẽ tổ chức một chương trình tuyển chọn, còn đề cử cho em một biên kịch.

Trương Thiếu Ngôn: Em chuẩn bị để bốn người kia đi tham gia tuyển chọn?

Đỗ Hữu Vi: Vâng.

Bây giờ Cố Thì quay phim ở trường quay, nhưng trong công ty còn bốn người đang tham gia khóa huấn luyện, tuy nói khóa huấn luyện không thể thiếu nhưng Đỗ Hữu Vi vẫn có chút nóng nảy.

Dù sao cũng phải cho bọn họ một chuyện để làm! Vừa vặn kiểm tra thành quả trong khoảng thời gian huấn luyện này.

Đỗ Hữu Vi: Biên kịch đã nói cho em mục đích, quá trình và quy tắc, bốn người họ em định đề cử hết.

Đừng nhìn Đỗ Hữu Vi là bà chủ nửa đường, nhưng trước khi ký với nghệ sĩ, hướng phát triển cô vẫn nghĩ qua. Trong bốn người, người đẹp trai nhất là Diệp Văn Tu, dựa vào khuôn mặt kia, không cần làm gì cũng sẽ có mấy cô gái thích. Với vẻ ngoài và khí chất, rất thích hợp đi quay phim truyền hình và điện ảnh.

Hàn Dương là người ồn ào nhất trong bốn người, cũng là người biết tạo bầu không khí sinh động nhất, anh ta có thể tham gia chương trình giải trí, nói không chừng sẽ nổi tiếng.

Từ Hàng có học vũ đạo, nhảy rất tốt, trong bốn người có thể đảm đương vũ đạo nhưng vẫn phải có nơi để thể hiện.

Mạnh Hi là người duy nhất Đỗ Hữu Vi không biết nên đào tạo thế nào. Cậu ta nhìn rất tốt nhưng không có tài năng nào nổi bật, việc khiến cho người khác khắc sâu ấn tượng nhất chính là lúc cậu ta hack máy tính của Phương Trác...

Cũng không thể để cậu ta làm một thiên tài hacker...

Hơn nữa Trương Thiếu Ngôn nói hack máy tính người khác là phạm pháp.

Trương Thiếu Ngôn xem hết tin nhắn cô gửi qua, trả lời: "Có lòng tin không?"

Đỗ Hữu Vi: Ách. . . Có khả năng vòng thứ nhất sẽ có người bị loại, nhưng cũng khó có được một cơ hội học tập.

Trương Thiếu Ngôn: Ừ, mấy người họ có người đại diện ở Tinh Việt, em có biết không?

Đỗ Hữu Vi: Em có hỏi qua, người đại diện thật ra rất tốt, từ khi bọn họ ký hợp đồng liền đi theo. Nhưng người đại diện này cũng không có nhiều tài nguyên lắm, cho nên mấy người bọn họ cũng không được lợi gì.

Trương Thiếu Ngôn: Người đại diện nhất định hiểu rõ hơn em, không bằng đào đến truyền thông Ngôn Ngôn.

Đỗ Hữu Vi: Sao cơ?

Trương Thiếu Ngôn: Chờ tin của anh.

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Không hổ là Trương Thiếu Ngôn, thừa dịp công ty người ta xảy ra chuyện liền muốn đi đào người.

Rất ác nhưng cô thích.

Từ trước đến nay Trương Thiếu Ngôn làm việc rất có hiệu suất, ba ngày sau người đại diện liền xuất hiện ở truyền thông Ngôn Ngôn.

Đây là người đại diện đầu tiên của truyền thông Ngôn Ngôn, lúc bọn Mạnh Hi thấy cô ấy, đều có chút mơ màng.

"Chị Cầm, sao chị lại đến đây?"

"Đúng thế! Nghe nói Tinh Việt xảy ra chuyện, gần đây chị còn tốt chứ?"

Thấy người đại diện khi xưa, bốn vị "trẻ em" mồm năm miệng mười hỏi vấn đề, Đỗ Hữu Vi phủi tay, giới thiệu đơn giản về vị đồng nghiệp mới này liền tuyên bố việc bọn họ tham gia tuyển chọn.

Mấy năm gần đây chương trình tuyển chọn nâng không ít idol, cũng làm cho không ít idol nổi tiếng. Đối với bọn Mạnh Hi mà nói, đây không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt.

"Đương nhiên, có khả năng các anh sẽ bị loại ở vòng thứ nhất." Vào lúc bốn bạn nhỏ đang khẩn trương và hưng phấn, Đỗ Hữu Vi cười híp mắt nói ra câu nói này.

Bốn bạn nhỏ: ". . ."