Chương 37: 399

Đỗ Hữu Vi rất hiếu kỳ, vì sao anh có thể nói thẳng thừng như thế!

"Cho nên. . . Không phải đưa em về nhà sao?"

"Nhà của anh tương đối gần sân bay." Trương Thiếu Ngôn không chỉ thẳng thừng mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Còn nữa, nhà anh và nhà em khác nhau sao?"

". . ." Không khác biệt sao?

"Vào nhà đi." Trương Thiếu Ngôn nhận lấy vali của mình trong tay Cao Dã, đi vào thang máy. Đỗ Hữu Vi đứng trong gió đêm, nhìn hoang sơn xung quanh, kéo áo khoác đi theo anh.

"Xung quanh nơi này đều là của anh sao?" Trong thang máy yên tĩnh, Đỗ Hữu Vi tìm đề tài trò chuyện.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Nửa ngọn núi đều là của anh."

"À..." Đỗ Hữu Vi nhìn xuyên qua thang máy trong suốt: "Vậy mảnh đất này cũng trống sao?"

"Ừ, không có người quản lý, anh không thích có người quấy rầy."

Đỗ Hữu Vi lại ồ một tiếng, Trương Thiếu Ngôn mang theo hành lý đi ra ngoài, hỏi cô: "Sao thế?"

"Không sao, chỉ là cảm thấy quá phí rồi, nếu biến thành vườn trái cây có thể tự mình ăn."

Trương Thiếu Ngôn nghĩ nghĩ, nói: "Nếu em thích thì cũng được, em thích ăn hoa quả gì? Cam sao?"

"Cam không tệ, anh đào cũng rất tốt, nhưng anh đào không dễ nuôi như cam."

"Việc này giao cho người chuyên nghiệp nuôi." Đến trước một căn phòng, Trương Thiếu Ngôn ngừng lại, "Đến rồi."

Đỗ Hữu Vi đứng trước cửa, chờ anh bật đèn, tò mò nhìn bên trong. Đây là phòng ngủ chính ở biệt thự, chắc là phòng của Trương Thiếu Ngôn.

"Em ở đâu?"

"Phòng này."

". . . Vậy còn anh?"

"Cũng ở phòng này."

. . . À

"Căn biệt thự này có phòng trống nhỉ?" Đỗ Hữu Vi chưa từ bỏ ý định.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Không rảnh để quét dọn, đừng quan tâm đến những phòng đó."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô vẫn đứng bên ngoài phòng, sau đó nhìn thấy đèn l*иg con thỏ cô đưa cho Trương Thiếu Ngôn vào đêm thất tịch. Đỗ Hữu Vi có chút kinh ngạc: "Cái đèn này anh còn giữ sao?"

"Ừ, mỗi lúc trời tối đều mở lên, đã đổi pin một lần."

"Treo ở đây thật đáng yêu!" Đỗ Hữu Vi đi đến ban công, sờ lên đèn l*иg: "Em phát hiện, đèn l*иg này là vật duy nhất có màu ấm trong phòng anh!"

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, cởϊ áo ra, lấy một bộ áo ngủ từ tủ quần áo: "Anh đi tắm, trong vali có quà James và Hall tặng em, em xem đi."

"Oa, bọn họ còn tặng quà cho em?" Đỗ Hữu Vi quay đầu lại, nhìn thấy Trương Thiếu Ngôn để trần, dùng tay che mắt, "Sao anh không cởϊ qυầи áo trong phòng tắm!"

"Có khác nhau sao?" Trương Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô.

". . ." Đỗ Hữu Vi chừa khe hở ở giữa ngón tay, lén lút nhìn Trương Thiếu Ngôn: "Vali hành lý của anh có mật mã không?"

"Có, mật mã là 399."

Trương Thiếu Ngôn nói xong, cầm khăn đi vào phòng tắm.

Đỗ Hữu Vi chờ anh đóng cửa lại, cô thở dài một hơi. Vừa rồi cô đã thấy, eo nhỏ, vai rộng và cơ bụng tám múi của Trương Thiếu Ngôn còn có xương quai xanh gợi cảm, dáng người còn tốt hơn so với cô nghĩ!

Cô lén nhìn cửa phòng tắm, đi qua mở vali của Trương Thiếu Ngôn.

Vali để trên đất, chứa rất nhiều quà, Đỗ Hữu Vi lấy tất cả ra, cũng không biết là đưa cho ai. Cô để quà lên sàn nhà, hỏi Trương Thiếu Ngôn trong phòng tắm: "Cái nào là cho em?"

Tiếng nước chảy ào ào cũng không bao phủ giọng nói của cô, Trương Thiếu Ngôn vừa gội đầu vừa trả lời: "Đều cho em."

"Hả?" Đỗ Hữu Vi ngẩn ngơ, đều là của cô? ?

Cô nhìn những món quà trải rộng trên mặt đất, cười hì hì một tiếng, mừng khấp khởi bắt đầu mở quà.

Có một cái hộp đặt tấm thẻ, Đỗ Hữu Vi mở ra nhìn, trong đó viết tiếng Anh, là James và Hall. Cái này chắc là quà hai người họ cho cô, bên trong là một chút rượu và đồ chơi nhỏ, rất đáng yêu, còn có một hộp mặt nạ.

. . . Xem ra địa vị Tửu Thần của cô trong lòng họ, trong thời gian ngắn sẽ không dao động.

Còn lại do Trương Thiếu Ngôn mang về, rất có phong cách tặng quà của anh, chủ yếu là vòng tay, dây chuyền, bông tai, còn có mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da.

Lúc cô đang xem, Trương Thiếu Ngôn đã tắm rửa xong. Anh vừa lau tóc vừa đi đến chỗ Đỗ Hữu Vi, nhìn quà cô mở ra: "Những cái có liên quan đến rượu là James và Hall tặng."

Bọn họ vốn muốn đưa mấy bình rượu nước ngoài cho Đỗ Hữu Vi, nhưng bị Trương Thiếu Ngôn tự mình lấy đi.

"Bên kia là hai bộ mỹ phẩm dưỡng da, là cho mẹ em, còn lại là của em."

Chuyến đi này Trương Thiếu Ngôn mang về cho cô rất nhiều quà, ngay cả mẹ cô cũng có, cô đương nhiên cao hứng: "Anh không mang về cho người nhà sao? Mẹ anh không cần à?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Mấy lần trước anh xuất ngoại, mỗi lần đều mang về cho bà ấy, mẹ anh thấy phiền."

". . . À!" Nhận được quà còn thấy phiền cũng chỉ có tiên nữ!

Đỗ Hữu Vi nhìn anh, thả quà trong tay xuống, cười hỏi: "Mật mã của anh, 399, là có ý gì? Sinh nhật bạn gái trước?"

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, mím khóe miệng: "Số 399 có thể là sinh nhật sao?"

"Ngày 9 tháng 3." Đỗ Hữu Vi cảm thấy mình nói rất có lý: "Nếu không thì là ngày kỷ niệm?"

Trương Thiếu Ngôn nhìn Đỗ Hữu Vi, ném khăn trong tay lên đầu cô: "Em ngốc sao?"

". . ." Mắng cô là ngốc coi như xong, lại còn ném khăn tắm!

Cô lấy khăn trên đầu xuống, Trương Thiếu Ngôn đã xoay người vào phòng tắm, lấy máy sấy treo trên tường. Đỗ Hữu Vi tức giận nhìn anh, Trương Thiếu Ngôn mở máy sấy trước, sau đó quay đầu nhìn cô: "Dùng bảng chữ cái của điện thoại đối xứng với 399."

Đỗ Hữu Vi hạ đuôi lông mày, cầm điện thoại lên đối xứng số 399 với chữ cái.

Cái nhảy ra là dyw, viết tắt của Đỗ Hữu Vi.

". . ." Mặt Đỗ Hữu Vi lập tức đỏ ửng.

Tiếng ông ông trong phòng tắm phủ lên tiếng tim đập của Đỗ Hữu Vi, chờ hết âm thanh, Trương Thiếu Ngôn đi đến trước mặt cô, hỏi: "Em muốn tắm không?"

". . . Muốn." Đỗ Hữu Vi không dám nhìn anh, chỉ chọn cách cúi đầu.

Trương Thiếu Ngôn lấy một chiếc áo thun đưa cho Đỗ Hữu Vi: "Cái này mới, sau khi tắm tạm thời mặc đi."

"Vâng." Đỗ Hữu Vi cúi đầu nhận áo thun trong tay anh, thẳng tắp đi vào phòng tắm.

Trương Thiếu Ngôn nhìn cửa phòng tắm đóng lại, không khỏi cười một tiếng.

Trước khi ra khỏi nhà Đỗ Hữu Vi đã tắm một lần, bây giờ chỉ tùy tiện tắm lại, cũng không gội đầu. Cô thay quần áo của Trương Thiếu Ngôn xong, đi ra, phát hiện anh đã nằm trên giường, như ngủ thϊếp đi.

Đỗ Hữu Vi rón rén đi đến bên giường, nhìn xung quanh phòng một lần. Nơi này cũng không có ghế sô pha, chẳng lẽ tối nay cô phải ngủ dưới sàn sao?

Ngay lúc cô đang xoắn xuýt, Trương Thiếu Ngôn mở mắt, nhìn về phía Đỗ Hữu Vi: "Sao em còn chưa ngủ?"

". . . Em, em ngủ ở đâu?" Đỗ Hữu Vi không được tự nhiên giật áo của mình. Mặc dù áo của Trương Thiếu Ngôn lớn nhưng cũng không che được đầu gối, nếu nói bình thường, đây thuộc về loại quần áo Trương Thiếu Ngôn không cho phép cô mặc.

Trương Thiếu Ngôn nghe lời này liền vén chăn lên, hào phóng vỗ chỗ bên cạnh mình: "Giường này lớn như thế, còn chưa đủ cho em ngủ sao?"

". . ." Trương Thiếu Ngôn, anh biết mình đang nói cái gì không!

"Sao thế?" Trương Thiếu Ngôn thấy cô đứng yên tại chỗ, lên tiếng hỏi thăm, tựa như không hiểu gì.

Đỗ Hữu Vi lề mề đi lên một bước, liền bị Trương Thiếu Ngôn đưa tay kéo một phát, ngã xuống bên cạnh anh.

Tim nhảy bịch bịch, trên người Trương Thiếu Ngôn có mùi sữa tắm, bá đạo tiến vào mũi cô.

Giống với mùi trên người Đỗ Hữu Vi bây giờ.

"Nhắm mắt lại, ngủ." Hô hấp của anh rơi xuống bên tai, mang theo một tia ủ rũ. Đỗ Hữu Vi nuốt nước miếng, nhìn lông mi Trương Thiếu Ngôn, có chút rung động: "Nếu không... Em vẫn nên đi chỗ khác ngủ?"

"Chỗ khác?" Trương Thiếu Ngôn mở mắt nhìn cô: "Ngoại trừ bên cạnh anh, em còn muốn đi đâu?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Bá đạo tổng tài không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Nhưng Trương Thiếu Ngôn như thật sự chỉ muốn ôm cô ngủ, không có động tác dư thừa nào. Nhịp tim Đỗ Hữu Vi cũng dần bình phục lại, cô nhắm mắt lại, trong bóng đêm thấp giọng hỏi một câu: "Trương Thiếu Ngôn, anh từng có bạn gái không?"

"Hả?" Trương Thiếu Ngôn lầm bầm một tiếng, nhấn mạnh từng chữ mang theo giọng mũi rõ ràng: "Bên ngoài nói anh từng có bạn gái?"

"Bên ngoài không nói như vậy, nhưng nói không chừng anh lén có thì sao?"

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, giọng nói có chút vui vẻ: "Ừ, xác thực lén có."

Trong lòng Đỗ Hữu Vi không thoải mái: "Là ai?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Em nói người nằm trong ngực anh bây giờ là ai?"

". . ." Mặt Đỗ Hữu Vi lại đỏ lên.

"Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung."

"Ừ." Lần này Đỗ Hữu Vi thật sự ngủ thϊếp đi.

Sáng ngày hôm sau, Trương Thiếu Ngôn cũng không kêu cô rời giường, Đỗ Hữu Vi ngủ thẳng tới mười một giờ. Sau khi tỉnh, cô nhìn chỗ trống bên cạnh, sửng sốt mấy giây mới bắt đầu thay quần áo.

Trương Thiếu Ngôn ngồi trong phòng khách, nghe Cao Dã báo cáo chuyện làm ăn, thấy Đỗ Hữu Vi đi xuống, liền kêu cô một tiếng: "Em tỉnh thật đúng giờ, phòng bếp đã chuẩn bị cơm trưa kỹ càng."

Đỗ Hữu Vi nhìn anh cười cười, lại nhìn trong bếp: "Em đi xem trưa hôm nay ăn gì, không quấy rầy các anh."

Cô nói xong liền chạy vào phòng bếp, Trương Thiếu Ngôn và Cao Dã trò chuyện xong, cũng đứng dậy vào phòng bếp: "Biết ngay em đến ăn vụng."

"Khụ khụ." Đỗ Hữu Vi thả tôm chiên trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn: "Anh nói chuyện xong rồi?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn đi tới, kẹp một ít thức ăn cho cô: "Đói bụng thì ăn trước đi, lát nữa mẹ anh và nhà sản xuất Thôi muốn qua đây ăn một bữa cơm."

"A? Mẹ anh tới sao?" Đỗ Hữu Vi kinh ngạc, sản xuất Thôi trước đó đã nói cô tìm thời gian cùng nhau ăn cơm, nhưng không nghĩ tới lại vội vàng như thế!

Trương Thiếu Ngôn gật đầu, nói: "Lúc đầu muốn hẹn chúng ta ở bên ngoài nhưng anh nghĩ nên để em ngủ thêm một lát liền đổi địa điểm đến đây."

"A, vậy em lên lầu chải tóc lại." Đỗ Hữu Vi cũng không còn tâm trạng ăn uống, làm bản thân xinh đẹp mới quan trọng nhất.

Lúc cô ăn mặc xong, Yến Hân và sản xuất Thôi đang ngồi nói đùa ở phòng khách. Thấy Đỗ Hữu Vi, Yến Hân vẫy tay, nói với sản xuất Thôi: "Đây là con dâu của tớ, đẹp không?"

"Rất đẹp." Sản xuất Thôi đứng lên, nhìn Đỗ Hữu Vi: "Ở trường quay quá bận rộn, không có thời gian gặp con, xin lỗi con."

"Đâu có ạ, con biết dì Thôi bận rộn nên không dám quấy rầy." Đỗ Hữu Vi đi đến bên cạnh Trương Thiếu Ngôn, nhìn anh một chút. Trương Thiếu Ngôn nắm tay cô, nói với hai người trong phòng khách: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong, chúng ta ăn cơm trước."

Đỗ Hữu Vi chưa ăn bữa sáng, bây giờ rất đói bụng, nhưng có hai vị trưởng bối, cô cũng không dám động đũa trước. Cô đợi hai người gắp đồ ăn, sau đó mới nhã nhặn gắp một miếng đồ ăn.

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô một hồi, cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn cho cô, trong một khoảnh khắc, chén nhỏ trước mặt Đỗ Hữu Vi đã thành một ngọn núi.

"Ăn nhiều một chút." Trương Thiếu Ngôn nói.

". . ." Đỗ Hữu Vi ngượng ngùng cười với Yến Hân và sản xuất Thôi, cầm đũa từng chút từng chút ăn cơm trong chén.

Một tay Yến Hân chống cằm, cười híp mắt nhìn Đỗ Hữu Vi ngồi đối diện: "Hữu Vi à, từ nhỏ Thiếu Ngôn đã ít nói, là một người rất trầm lặng. Thằng bé cũng không biết biểu đạt tình cảm của mình, có chuyện gì đều là trực tiếp làm. Tựa như bây giờ, thích con cũng không nói lời thích em, nhớ em, chỉ có thể kêu con ăn nhiều một chút."

Trương Thiếu Ngôn: ". . ."

Sản xuất Thôi ngồi bên cạnh cười phụ họa, Đỗ Hữu Vi bị sặc một cái, lỗ tai đỏ lên.

Trương Thiếu Ngôn gắp đồ ăn cho hai người: "Mẹ và dì ăn nhiều chút."

Yến Hân và sản xuất Thôi liếc nhau, ăn tiếp.

Trên bàn cơm, sản xuất Thôi nói chuyện ở trường quay với Đỗ Hữu Vi, khen biểu hiện của Cố Thì rất tốt, bây giờ đoàn phim quay rất nhanh. Trương Thiếu Ngôn như không thích đề tài này, mỗi lần bà nói chuyện đến đây, anh liền gắp đồ ăn cho Đỗ Hữu Vi, khuyên cô ăn nhiều một chút.

Sau bữa ăn, sản xuất Thôi lặng lẽ nói với Yến Hân: "Không nghĩ tới sức ghen của con trai cậu lớn thế, không hề giống với cậu nha."

Yến Hân nhìn Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi, cười cười: "Không giống tớ mới tốt."

Tiễn Yến Hân và sản xuất Thôi về, Trương Thiếu Ngôn đi vào phòng ngủ, hỏi Đỗ Hữu Vi đang sắp xếp quà: "Lát nữa đưa em về trường học, buổi chiều em có tiết không?"

"Có, nhưng những món quà này làm sao bây giờ? Phải mang đến trường học sao?"

Trương Thiếu Ngôn nhìn thoáng qua, nói: "Quà cứ để anh kêu lái xe đưa về nhà giúp em."

"A, được." Đỗ Hữu Vi đi đến trước mặt anh, cười: "Vậy em dọn xong rồi."

Trương Thiếu Ngôn đưa tay sờ đầu cô, giọng nói mềm mại: "Mấy ngày sau có việc gì không?"

"Ngoại trừ lên lớp cũng không có gì đặc biệt, có ngày không có tiết, em chuẩn bị đến trường quay." Từ khi tìm được trợ lý cho Cố Thì, cô liền không đến trường quay, vẫn phải định kỳ đi xem một chút mới tốt.

Sau khi Trương Thiếu Ngôn nghe xong, thu tay lại nhìn cô: "Có một ngày? Anh đi chung với em."

"Hả?" Anh muốn đến trường quay? ?

Trương Thiếu Ngôn thật sự đi.

Sáng sớm ngày đó, Bentley của anh đứng trước cửa nhà Đỗ Hữu Vi. Đỗ Hữu Vi không biết vì sao anh đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với trường quay nhưng lão đại muốn đi, không ai ngăn được.

"Trợ lí Cao, trường quay có nhiều người, anh chú ý bảo vệ Trương Thiếu Ngôn." Đỗ Hữu Vi không yên tâm dặn dò Cao Dã, sợ Trương Thiếu Ngôn sẽ va chạm ở trường quay.

Cao Dã cảm thấy cô suy nghĩ nhiều: "Cô yên tâm, với vẻ lạnh băng của ông chủ, không ai dám đến gần."

". . ." Vẫn là trợ lí Cao hiểu rõ.

Đến trường quay, Cao Dã dừng xe ở bên ngoài, phía trước chính là nơi đoàn phim muốn lấy bối cảnh. Hôm nay muốn quay hí kịch, đoàn phim đã dựng sẵn sân khấu kịch, còn có thể thấy mấy diễn viên hóa trang chuyên nghiệp đứng tập hợp lại một chỗ.

Đỗ Hữu Vi đến thăm ban, tất nhiên là đến nhìn Cố Thì, nhưng bây giờ cô lại không biết có nên đi tìm hay không Cố Thì.

Trương Thiếu Ngôn đánh giá cảnh đường phố trước mắt, hỏi Đỗ Hữu Vi còn đứng tại chỗ: "Không đi sao? Không phải nói đến thăm ban?"

"Ha ha, đi." Đỗ Hữu Vi gọi điện thoại cho trợ lý của Cố Thì, hỏi bọn họ đang ở đâu, sau đó đi tới cùng Trương Thiếu Ngôn và Cao Dã.

Cố Thì đang diễn chung với nam chính, hai người xảy ra xung đột rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa dùng súng.

Cố Thì diễn rất có sức hút, anh không nói quá nhiều lời thoại cũng không có động tác khoa trương gì nhưng giữa lúc hai người giương cung bạt kiếm, thần thái vô cùng tinh tế.

"Cảnh này qua." Đạo diễn nói một tiếng, liền kêu Chiêm Dĩnh đang nghỉ ngơi bên cạnh: "Nữ chính chuẩn bị."

Lúc này Chiêm Dĩnh hoàn toàn không nghe thấy ông ta nói gì, lực chú ý của cô ta hoàn toàn bị Trương Thiếu Ngôn hấp dẫn. Cô ta vào ngành giải trí nhiều năm như vậy, đã gặp rất nhiều dạng soái ca nhưng so sánh với người đàn ông này, những người khác căn bản không tính là cái gì.

Giới giải trí rất khó khăn tìm một người đàn ông như thế, khiến cho người ta thấy hormone tràn ngập.

"Chiêm Dĩnh, cô còn ngẩn ngơ làm gì? Vào chỗ!" Đạo diễn quát to một tiếng, cuối cùng khiến hồn của Chiêm Dĩnh trở về. Cô ta lại nhìn Trương Thiếu Ngôn một chút rồi đi qua chuẩn bị.

Cảnh kế tiếp cô ta diễn chung với nam chính, cô ta khuyên nam chính không nên đánh nhau với Tống Thu. Cảnh này cảm xúc của nữ chính tương đối mềm mại, an ủi nam chính đang nổi giận, nhưng Chiêm Dĩnh quá mềm nhũn, ỏn ẻn đến mức đạo diễn trực tiếp hô ngừng: "Cô bị gì thế? Có thể nói chuyện bình thường không? Lời thoại bỏng miệng vậy sao?!"

". . ." Chiêm Dĩnh mấp máy môi, nhìn ông ta cười, điều chỉnh cảm xúc lần nữa.

Cố Thì nhìn chỗ Đỗ Hữu Vi, đi tới chỗ cô. Lúc đầu Đỗ Hữu Vi muốn giới thiệu về Trương Thiếu Ngôn, nhưng Cố Thì và Trương Thiếu Ngôn đều nhìn đối phương, trầm mặc không nói, quả thật giống cảnh Tống Thu và nam chính.

". . ." Đỗ Hữu Vi cười, nhìn Cố Thì nói: "Anh vẫn còn đang diễn sao? Quả nhiên rất chuyên nghiệp!"

Cố Thì thu hồi ánh mắt, nhấp một hớp nước do trợ lý đưa tới. Đỗ Hữu Vi kêu trợ lý, nói với cô ấy: "Chúng tôi tới thăm ban, có mang theo một ít thức ăn, để trên xe, cô tìm mấy nhân viên công tác trong đoàn phim, chia cho mọi người đi."

"Vâng." Trợ lý gật đầu, đi tìm nhân viên. Cao Dã dẫn bọn họ đến xe lấy đồ, Đỗ Hữu Vi nhìn Cố Thì và Trương Thiếu Ngôn vẫn giữ nguyên im lặng, phát sầu.

Rất nhanh, một nhân viên công tác đi vào, vội vàng nói với đạo diễn: "Đạo diễn, sân khấu không có vấn đề nhưng diễn viên đóng vai Thẩm Niệm Lâm khi còn trẻ chưa tìm được."

Đạo diễn không kiên nhẫn liếc anh ta: "Cóc ba chân mới khó tìm, chứ người hai chân mà còn không tìm được? Bên ngoài có nhiều diễn viên như vậy, không tìm được một người thích hợp?"

"Có nhiều người nhưng yêu cầu của ngài khá cao, tôi dựa theo điều kiện của ngài mà tìm, không có người nào phù hợp!" Nhân viên công tác cũng rất mệt mỏi: "Nếu không ngài hạ điều kiện xuống đi! Dù sao vai đó cũng chỉ có một câu thoại."

"Không được, Thẩm Niệm Lâm còn trẻ nhất định phải soái, chính là kiểu để nữ sinh nhìn thấy liền A a a a!"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Đạo diễn "A a a a" quả thật rất có linh hồn.

"Tiêu chuẩn này của ngài cũng chỉ có Hoắc Niên phù hợp, nhưng người ta không chịu đóng vai phụ. Lấy tiêu chuẩn của ngài sao có thể còn làm diễn viên quần chúng."

Đạo diễn giơ tay lên chỉ vào trong kịch bản: "Tôi kêu cậu đi làm việc, không phải đến phàn nàn với tôi, tìm không thấy cũng phải tìm cho tôi! Thiếu soái Thẩm Niệm Lâm, không chỉ soái còn phải tuấn kiệt. Khí chất phải có, nhanh đi tìm, đừng ở đây làm vướng bận!"

Đạo diễn đuổi người đi, tiếp tục chỉ huy hiện trường. Trương Thiếu Ngôn đi qua, hỏi: "Tôi có thể chứ?"

"Cậu là. . ." Đạo diễn cực kỳ không kiên nhẫn nói, sau khi thấy người đang nói chuyện với mình, lập tức yên tĩnh lại: "Cậu là... Người trong nhóm diễn viên quần chúng?"

Không thể nào, đẹp trai như vậy đứng chung một chỗ với nhóm diễn viên quần chúng, bọn họ nhất định đã tìm được người.

"Tôi có thể diễn Thẩm Niệm Lâm không?" Trương Thiếu Ngôn không trả lời ông ta, chỉ nói yêu cầu của mình lại lần nữa. Đỗ Hữu Vi đứng sau lưng anh cũng nghe rõ, sửng sốt một chút, sau đó đi lên: "Anh muốn diễn?"

Trương Thiếu Ngôn thuận thế nhìn cô: "Anh thấy đạo diễn rất khổ não liền muốn lên giúp đỡ."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Lời nói này anh tin sao?

Đạo diễn lập tức gật đầu như giã tỏi: "Có thể, tiểu Lưu, tranh thủ thời gian đưa người đi hóa trang!"

"Có ngay." Tiểu Lưu cực nhanh đi lên: "Vị tiên sinh này, mời ngài đi theo tôi."

Cậu ta cũng không biết vì sao lại khách sáo với diễn viên quần chúng như vậy nhưng khi đến trước mặt người này liền nhịn không được phải khúm núm...

"Em đi cùng anh!" Đỗ Hữu Vi không yên tâm để Trương Thiếu Ngôn đi một mình, liền đi theo anh.

Sau khi Trương Thiếu Ngôn vào thay quần áo, cô luôn chờ ở bên ngoài. Cô nghĩ thế nào cũng không ra được vì sao Trương Thiếu Ngôn muốn diễn??

Cửa phía sau "Răng rắc" một tiếng, Đỗ Hữu Vi vừa quay người đã nhìn thấy Trương Thiếu Ngôn thay đồ xong, đi về phía cô.

Anh mặc quân phục thiếu soái, bên hông cài một thanh dao được bọc bằng da. Áo choàng sau lưng bị cùi chỏ chống lên một góc, giày màu đen cũng theo động tác của anh, như ẩn như hiện dưới áo choàng.

Đỗ Hữu Vi nhìn ngây người, nếu Trương Thiếu Ngôn sinh ra ở thời dân quốc, lại sinh ở gia tộc quân nhân, chính là như này sao?

Cô cảm thấy mình đã hiểu được mục tiêu của đạo diễn, bởi vì bây giờ cô cũng muốn "A a a a".

"Thế nào?" Trương Thiếu Ngôn lấy mũ trên đầu xuống, hỏi Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Hữu Vi điều chỉnh hô hấp của mình, mới khống chế được cảm giác "A a a a": "Trương Thiếu Ngôn, anh quá đẹp rồi! Quả thực Aaaaa đến phát nổ! ! Em tuyên bố anh chính là Thẩm Niệm Lâm bản đời thật!"

Trương Thiếu Ngôn hỏi cô: "Em thích không?"

"Cực kì cực kì thích! Không có thiếu nữ nào không thích! Không, ngay cả người già gặp anh cũng lập tức quay về tuổi mười sáu! !"

Nghe những lời nịnh nọt này của cô, Trương Thiếu Ngôn thỏa mãn gật đầu: "Vậy chúng ta đi."