Chương 39: Người giám hộ của Đỗ Hữu Vi.

Quyết định để bốn người đi thi, vấn đề quan trọng nhất là một cái tên.

Đỗ Hữu Vi suy nghĩ một chút, nói với mọi người: "Hi vọng các anh đều có thể nổi tiếng, không bằng gọi là fire đi!"

Mọi người cảm thấy cái tên này cũng không tệ lắm, nhưng Hàn Dương cảm thấy cái tên này có vẻ hơi đơn điệu, tốt nhất nên thêm tiền tố hoặc hậu tố.

Đỗ Hữu Vi lại nghĩ, nói: "Các anh có bốn người, không bằng liền gọi là Fire 4 đi, gọi tắt là F4!"

Đám người: ". . ."

Cuối cùng được lấy tên là FFFire, Đỗ Hữu Vi biểu thị cái tên này không có một chút nào giống F4 của cô, nghe vào còn giống lắp bắp.

Sau khi quyết định tên, người đại diện và huấn luyện viên liền bắt đầu chọn vũ đạo mà họ biểu diễn vào vòng thứ nhất. Đỗ Hữu Vi giao bốn bạn nhỏ cho hai người, còn mình an tâm lên lớp.

Từ lúc công ty được thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi làm bà chủ.

Cô không có nhiều tiết học nhưng Đỗ Hữu Vi bị học bổ túc vào kì nghỉ hè, sợ mình lại thi rớt nên chủ động học khóa sau ở thư viện.

Thư viện nằm ở vùng mới giải phóng, bình thường ít ai đi tới, nhưng lúc Đỗ Hữu Vi đi vào, đã thấy trên quảng trường có năm sáu học sinh.

Đỗ Hữu Vi có chút hiếu kỳ, trong những học sinh kia, có hai người cô biết, là hai gương mặt quen khi tham gia tiệc. Cô không biết hai người họ có tranh chấp gì, tóm lại hiện trường nhìn qua giương cung bạt kiếm, sau lưng các cô ấy, cũng có mấy người đang ra vẻ chờ đánh nhau.

Các thiên kim tiểu thư muốn cấu xé nhau trong trường học, Đỗ Hữu Vi cũng đã gặp qua, nhưng khiến cô ngoài ý muốn chính là Phan Tĩnh cũng xen lẫn trong đám ấy.

Từ lúc nào cô ta đã chơi cùng với những thiên kim tiểu thư này?

Đỗ Hữu Vi còn chưa suy nghĩ rõ ràng, đám thiên kim đã bắt đầu.

"Tôn Vân Hi, cô cũng không biết xấu hổ quá rồi, biết rõ gần đây tôi ở cùng với Hoắc Niên, cô còn muốn lên góp sức?"

"À, cô thật sự coi Hoắc Niên là bạn trai sao? Muốn nói thì mặt tôi có thể không dày bằng cô, mỗi ngày bắt chước Điền Tư Đồng, ngay cả đàn ông đi theo cô ta cũng muốn nhặt."

"Ai bắt chước Điền Tư Đồng? Tôi thấy cô mới giống Điền Tư Đồng!"

"A, một bên học người ta một bên nói không giống người ta, thao tác này cũng ghê thế. Nhưng cô học cũng không giống, cái này gọi là gì nhỉ? À, bắt chước bừa!"

"Cô. . . !"

Hai người một lời không hợp lập tức đánh nhau, bạn bè cũng ra sân theo. Hiện trường lập tức gà bay chó chạy.

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Vì một Hoắc Niên, cần thiết hay không? Thật ra cô muốn đi tới nói một câu, có tìm hiểu truyền thông Ngôn Ngôn không, biết Cố Thì không?

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, loại này cô không nên dính vào. Cô khoanh tay, đang chuẩn bị chạy đi, nào ngờ Phan Tĩnh nhìn thấy cô liền như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới: "Hữu Vi, quá tốt rồi, cậu mau tới khuyên các cô ấy!"

". . ." Cô có tài đức gì có thể khuyên những đại tiểu thư này!

Nhưng Phan Tĩnh không cho cô cơ hội cự tuyệt, không nói lời liền kéo cô vào chiến trường.

Lúc này Trương Thiếu Ngôn đang họp, Cao Dã gõ cửa phòng họp, biểu cảm phức tạp đi vào. Trương Thiếu Ngôn kêu ngừng, anh nhìn Cao Dã, hỏi: "Sao vậy?"

Cao Dã khom lưng, thấp giọng nói: "Đỗ tiểu thư đánh nhau ở trường học, bây giờ đã bị giáo viên phụ đạo bắt được."

Trương Thiếu Ngôn nhíu mày, đứng lên: "Hôm nay tới đây trước, ngày mai lại tiếp tục."

"Vâng."

"Vâng."

Trương Thiếu Ngôn kêu thư ký thu dọn đồ đạc, còn mình ra ngoài với Cao Dã: "Chuyện gì xảy ra? Đỗ Hữu Vi bị thương không?"

Cao Dã nói: "Tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng."

Trương Thiếu Ngôn khẽ mím môi: "Đi trường học."

"Vâng ông chủ."

Trong văn phòng của giáo viên phụ đạo, các đại tiểu thư bình thường ăn mặc tinh xảo, lúc này kiểu tóc rối loạn, quần áo cũng bị xé rách.

"Cái kia, em vẫn muốn nhắc lại lần nữa, em thật sự đi khuyên can, ân oán của các cô ấy, em không hiểu rõ." Đỗ Hữu Vi thật sự bội phục Phan Tĩnh, trận đánh nhau này là chính cô ta có liên quan, còn mình bị cô ta kéo vào, Trương Thánh Trạch không có ở đây, cô ta nhàm chán như vậy sao??

Giáo viên phụ đạo băn khoăn một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào Phan Tĩnh: "Phan Tĩnh, em nói đi, đến cùng là chuyện gì."

Phan Tĩnh không giống với những đại tiểu thư này, ở trong mắt thầy cô giáo cô ta chính là học sinh ngoan vừa chăm chỉ vừa cố gắng.

Tóc Phan Tĩnh cũng bị loạn, trên mặt còn có dấu móng tay cào, lưu lại một vết đỏ: "Hôm qua em có nói chuyện với Thánh Trạch, trong lúc vô tình anh ấy nói cho em, nói Lưu Vân Hi và Hoắc Niên. . ."

"Ha ha, nhìn không ra nha, Trương Thánh Trạch là một người đàn ông, miệng cũng nát như thế." Lưu Vân Hi không đợi Phan Tĩnh nói xong, liền trào phúng đánh gãy lời cô ta nói.

Người đánh nhau với Lưu Vân Hi là Từ Doanh lập tức chế giễu lại: "Nếu cô chưa làm qua người ta có thể nói sau lưng cô sao?"

"Đủ rồi, các em không được ầm ĩ." Giáo viên phụ đạo ngăn các đại tiểu thư, lại nhìn về phía Phan Tĩnh: "Phan Tĩnh, em nói tiếp đi."

"Dạ..." Phan Tĩnh sợ hãi lên tiếng, mới tiếp tục nói: "Hoắc Niên là một minh tinh của Tinh Việt, anh ta có quen Thánh Trạch, gần đây Tinh Việt xảy ra chuyện, anh ta rất phiền não, thường xuyên tìm Thánh Trạch nói chuyện phiếm. Thánh Trạch thật sự không cố ý nói Hoắc Niên là... Các cậu không nên hiểu lầm."

Lưu Vân Hi liếc mắt không nói chuyện, Phan Tĩnh tiếp tục nói: "Em có thấy ảnh chụp chung của Hoắc Niên và Lưu Vân Hi, rất kinh ngạc, bởi vì em và Từ Doanh là bạn tốt, em có xem qua vòng bạn bè của cậu ấy liền thấy ảnh chụp chung với Hoắc Niên. Em nghĩ Hoắc Niên là bạn trai của cậu ấy, do em hiểu lầm. . ."

"Không có hiểu lầm gì, chính là Lưu Vân Hi không có liêm sỉ." Từ Doanh cười lạnh nói.

"Cô nói ai không có liêm sỉ? Người mỗi ngày học Điền Tư Đồng chính là ai đây?" Lưu Vân Hi lại mắng trở về.

"Cô nói tôi theo sau Điền Tư Đồng nhặt đàn ông, chẳng lẽ cô không đeo bám Hoắc Niên sao? Cô là gì đây?"

"Tôi không như Điền Tư Đồng, bám trên người đàn ông."

Hai người nói nói, lại muốn đánh nhau, Đỗ Hữu Vi yên lặng đứng bên cạnh, rất sợ tai bay vạ gió.

Trương Thiếu Ngôn đi từ cửa phòng làm việc vào, vì văn phòng đối diện cửa, anh vừa tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn anh.

Lưu Vân Hi và Từ Doanh đột nhiên không nói, Phan Tĩnh cũng là yên lặng nhìn cửa, chỉ có Đỗ Hữu Vi, trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Ngọa tào, sao Trương Thiếu Ngôn lại tới đây?!

Giáo viên phụ đạo thấy Trương Thiếu Ngôn, cũng không tự giác đứng lên. Bà ta biết học sinh của trường này, đa số không phú thì quý, nhưng người trước mắt, là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy: "Ngài, chào ngài, xin hỏi ngài là. . . ?"

"Người giám hộ của Đỗ Hữu Vi."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô đã làm sai điều gì.

Giáo viên phụ đạo nhìn Đỗ Hữu Vi một chút, lại quay đầu nhìn Trương Thiếu Ngôn: "Chào cậu."

Trương Thiếu Ngôn không hàn huyên với bà ta, anh đánh giá trên dưới Đỗ Hữu Vi, hỏi cô: "Bị thương không?"

". . . Không có."

Giáo viên phụ đạo nói: "Cái này, căn cứ vào việc vừa rồi, chuyện này hẳn không có nhiều quan hệ với em ấy."

Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Vậy có thể đưa đi rồi?"

". . . Có thể có thể."

Trương Thiếu Ngôn lại nhìn Đỗ Hữu Vi một chút, nói với cô: "Đi thôi."

"Vâng." Đỗ Hữu Vi đi theo như chim cút.

Xe của Trương Thiếu Ngôn dừng bên ngoài văn phòng, lúc xuống lầu, Đỗ Hữu Vi chủ động nhận sai với anh: "Em sai rồi."

"Em sai ở đâu?"

"Em sai ở chỗ hôm nay không nên đến thư viện đọc sách."

". . ." Trương Thiếu Ngôn dừng lại, giúp cô sửa tóc hơi loạn: "Xảy ra chuyện gì?"

"Em đi ngang qua liền bị Phan Tĩnh kéo vào khuyên can."

"Phan Tĩnh?"

"Ừ, Từ Doanh và Lưu Vân Hi đánh nhau vì Hoắc Niên, vẫn nhờ có cô ta." Đỗ Hữu Vi tỉnh một chút, nếu cô còn có lỗi, đó chính là sau khi bản thân thấy Phan Tĩnh không chạy đi.

"Thất, Thất gia. . ." Phan Tĩnh đuổi tới, đến trước mặt Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi, liền thả chậm bước chân: "Thật xin lỗi nha Hữu Vi, tớ cho là hai chúng ta có thể khuyên các cô ấy."

Đỗ Hữu Vi trợn mắt một cái: "Bọn họ có năm người, hai chúng ta sao khuyên được? Mấy người đó còn đang tức giận."

"Tớ, tớ không cố ý, cậu không bị thương thật sự quá tốt rồi."

Cao Dã đứng sau lưng Trương Thiếu Ngôn nghĩ, cũng phải quá tốt rồi, nếu không chuyện này có thể xong sao?

"Thất, Thất gia, ngại quá, còn làm phiền anh đến một chuyến." Mặc dù chuyện của Phan Tĩnh và Trương Thánh Trạch toàn bộ Trương gia đều biết, nhưng cô ta cũng không gọi thất thúc như Trương Thánh Trạch, mà gọi Trương Thiếu Ngôn là thất gia.

Trương Thiếu Ngôn nhìn về phía cô ta, mặt Phan Tĩnh có chút nóng lên.

"Trương Thánh Trạch đã đưa cô đến công ty thực tập đúng không?"

Không nghĩ tới Trương Thiếu Ngôn còn nhớ, Phan Tĩnh có chút ngạc nhiên: "Đúng vậy, em thực tập ở công ty một kỳ mùa hè, Thánh Trạch nói học kỳ này có thể đi thực tập."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn gật đầu, nói: "Bây giờ Trương Thánh Trạch bị công ty phái đến châu Phi, hạng mục kia cũng không thể xong ngay được, học kỳ sau tôi sẽ gọi cô đến đó thực tập, tránh cho hai người chia xa quá lâu."

Đỗ Hữu Vi thiếu chút nữa bật cười tại chỗ, vất vả mới bình tĩnh được.

Phan Tĩnh ngơ ngác đứng tại chỗ, tựa như không nghĩ tới kịch bản sẽ như vậy.

Trương Thiếu Ngôn không nhìn cô ta, ngược lại nói với Đỗ Hữu Vi: "Đi thôi."

"A, được." Đỗ Hữu Vi vui vẻ đi theo Trương Thiếu Ngôn. Ngồi vào trong xe, cô hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Đã giờ này rồi thì đi ăn cơm trưa."

"Được, chúng ta đi ăn lẩu."

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô một cái: "Vừa mới đánh nhau xong, còn rất hào hứng."

"Em chỉ khuyên can!" Đỗ Hữu Vi kiên định giữ lập trường của mình: "Nhưng mà... Chuyện này anh đừng nói cho cha mẹ em."

Trương Thiếu Ngôn cười cười: "Biết sợ cha mẹ sao không biết sợ anh?"

"Anh và cha mẹ không giống nhau."

"Không giống nhau chỗ nào?"

". . ." Đỗ Hữu Vi nhìn anh chăm chú, mặt càng ngày càng đỏ.

Trương Thiếu Ngôn cười sờ đầu cô: "Gần đây công ty thế nào?"

"Rất tốt." Đỗ Hữu Vi cụp mắt xuống suy nghĩ, không nhìn anh: "Bây giờ công ty cũng coi như dần vào quỹ đạo, em cũng dễ dàng hơn."

"Khó trách có thời gian đánh nhau."

". . ." Chuyện này không có liên quan mà! Cô quyết định chuyển chủ đề: "Chương trình giải trí ở đài ABA sắp bắt đầu, tổ đạo diễn nói, ngày thứ nhất em có thể đến hiện trường."

Trương Thiếu Ngôn cười, để điện thoại xuống dưới: "Em đi một mình?"

"Em chuẩn bị tìm Vệ Duệ đi cùng, dù sao cậu ấy cũng là người đầu tư nhiều tiền nhất cho truyền thông Ngôn Ngôn mà."

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô: "Em cho người đầu tư nhiều tiền nhất của truyền thông Ngôn Ngôn đi, sao em không tìm anh?"

Đỗ Hữu Vi nháy mắt: "Anh muốn đi sao? Nếu anh đồng ý thì liền không gọi Vệ Duệ."

Cô không hỏi anh là vì cô biết Trương Thiếu Ngôn sẽ không đi. Anh vốn không xuất hiện nhiều ở nơi công cộng, huống chi còn là đài truyền hình.

Ánh mắt Trương Thiếu Ngôn rơi vào người Đỗ Hữu Vi, lộ ra ý cười: "Lần sau dẫn em đến nơi khác."

"Nơi nào?" Đỗ Hữu Vi tò mò hỏi.

Trương Thiếu Ngôn tiến đến bên tai cô, cố ý dùng giọng nói mập mờ: "Bí mật."

Sau khi nghe xong hai chữ này, tai của Đỗ Hữu Vi dần phiếm hồng. Có lẽ vì quá đáng yêu, Trương Thiếu Ngôn nhịn không được, hôn khẽ một cái lên tai của cô.

Vài ngày sau, Trương Thiếu Ngôn lại xuất ngoại một lần, hạng mục anh hợp tác với James rất bận. Đỗ Hữu Vi cũng không nhàn rỗi, tiết mục của F4 đã luyện tập xong, mà ngay lúc này, lần đầu tiên quay tiết mục cũng muốn bắt đầu.

Bởi vì đến đài truyền hình, Vệ Duệ lôi kéo Đỗ Hữu Vi đi làm từ tóc đến móng tay.

Mặc dù có khả năng cao ống kính sẽ không quay các cô.

Ngày ghi hình, Đỗ Hữu Vi đi đón Vệ Duệ, cùng cô ấy vào đài truyền hình. Mấy nam sinh đã đi theo người đại diện, Đỗ Hữu Vi nghe nói bọn họ đang chuẩn bị, chỉ lên tiếng chào.

Trên đường đến sân khấu, Vệ Duệ nói với Đỗ Hữu Vi: "Mấy nam sinh này cũng không tệ, nếu đυ.ng chúng đại vận, về sau bọn họ sẽ nổi tiếng."

Đỗ Hữu Vi nhìn cô ấy: "Oa, miệng của cậu ngọt thế, nói đi, có phải cậu coi trọng ai trong bọn họ rồi? Diệp Văn Tu?"

"Thôi đi." Vệ Duệ liếc cô: "Diệp Văn Tu nhìn rất đẹp trai nhưng tuổi tác quá nhỏ."

"À, đúng thế." Đỗ Hữu Vi gật đầu: "Dù sao người cậu thích chính là trợ lí Cao."

Vệ Duệ lạnh giọng cười ha ha: "Chuyện này mắc mớ gì đến Cao Dã? Nếu nói tuổi tác, Cao Dã cũng không lớn như Thất gia nhà cậu."

"Nói bậy, Trương Thiếu Ngôn của tớ vẫn là một cành hoa."

"Ọe —— "

". . . Cậu có bản lĩnh thì ọe với Trương Thiếu Ngôn đi."

"Tớ không có bản lĩnh đó nên mới khi dễ cậu."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

"Tôi đang nghĩ là ai không có giáo dục lại cãi nhau ầm ĩ ở đài truyền hình, thì ra là. . . Vệ tiểu thư?" Giọng nói của một người phụ nữ đột ngột chen vào, Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ đồng thời dừng lại, nhìn người phụ nữ đối diện.

Lần đầu tiên Đỗ Hữu Vi thấy người này, rất xinh đẹp, cách ăn mặc cũng rất thời thượng, nhưng cái tính khinh thường người khác thật sự làm cho người ta chán ghét. Từ khi nào Vệ Duệ lại quen biết loại người này?

Cô dùng đôi mắt nghi vấn nhìn Vệ Duệ. Vệ Duệ chỉ sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại. Cô ấy nói cho Đỗ Hữu Vi: "Hữu Vi à, tớ giới thiệu một chút, vị này là bạn gái cũ của Cao Dã, Tạ Thanh Nghiên."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Người này là Tạ Thanh Nghiên trong truyền thuyết?

Tạ Thanh Nghiên bị ba chữ "bạn gái cũ" đâm một cái, cô ta nhìn Vệ Duệ, không che giấu ánh mắt trào phúng: "Sau khi Cao Dã chia tay tôi, ánh mắt càng ngày càng thấp."

Vệ Duệ không thèm để ý nhíu mày "A" một tiếng: "Tôi nên giới thiệu thêm, vị bên cạnh tôi là bà chủ của Truyền thông Ngôn Ngôn cũng là bạn gái của Thất gia."

Tạ Thanh Nghiên sững sờ, năm đó cô ta thích Trương Thiếu Ngôn, ám chỉ với anh rất rõ, tất cả anh đều thờ ơ, thậm chí nói chuyện này cho Cao Dã.

Đó là lần đầu tiên cô ta bị đàn ông từ chối.

Tạ Thanh Nghiên không tự luyến nhưng cô ta muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn trình độ có trình độ, muốn gia thế có gia thế, tự hỏi có người ông nào không thích cô ta. Trương Thiếu Ngôn lại không nhìn cô ta một chút.

Mặc dù chuyện này đả kích cô ta rất lớn nhưng nhiều năm như vậy, Trương Thiếu Ngôn cũng không coi trọng bất kỳ người phụ nữ nào, điều này khiến Tạ Thanh Nghiên an tâm hơn nhiều. Quả nhiên không phải là vấn đề của cô ta mà là vấn đề của Trương Thiếu Ngôn.

Gần đây có tin nói Trương Thiếu Ngôn có quan hệ với một thiên kim, còn mang về gặp gia trưởng. Tạ Thanh Nghiên vốn không tin, nhưng hôm nay vị thiên kim này bỗng nhiên đứng trước mặt mình...

Cô ta dò xét Đỗ Hữu Vi một hồi, hỏi: "Cô là Đỗ Hữu Vi?"

Đỗ Hữu Vi hơi kinh ngạc nhìn cô ta, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: "A, bây giờ tôi đã nổi tiếng như vậy sao?"

Có phải trong toàn bộ người của Truyền thông Ngôn Ngôn, cô là bà chủ lại nổi tiếng nhất?

Tạ Thanh Nghiên nhìn cô, cố tình ra vẻ tươi cười. Cô ta không nói gì, Đỗ Hữu Vi chủ động hỏi: "Chẳng lẽ bây giờ mọi người đều giới thiệu tôi là bạn gái của Trương Thiếu Ngôn sao?"

Tạ Thanh Nghiên mấp máy môi, hừ một tiếng: "Cô suy nghĩ nhiều rồi, Thất gia không mang cô đi gặp người khác, ai biết cô đâu."

Đỗ Hữu Vi gật đầu nói: "Cũng đúng, anh ấy chỉ đưa tôi về Trương gia, chắc là chỉ có người Trương gia biết tôi."

Ha ha ha, làm tốt lắm! Vệ Duệ điên cuồng cho Đỗ Hữu Vi nghìn like.

Sắc mặt Tạ Thanh Nghiên càng thêm khó coi, cô ta thật sự không hiểu, Cao Dã và Trương Thiếu Ngôn đều có loại ánh mắt gì thế?!

"Chị họ, sao chị đến mà không đi tìm em?" Một nam sinh cao gầy đi tới, nhìn Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ một chút, sau đó đi đến trước mặt Tạ Thanh Nghiên: "Chị đến khu biểu diễn trước đi, lát nữa sẽ bắt đầu."

"Không có việc gì, chúng ta cùng đi, em đưa chị đến phòng chuẩn bị nhìn trước." Tạ Thanh Nghiên lách qua người Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ, đi theo Tạ Linh tới tìm cô ta.

"Chị họ, vừa rồi là ai vậy?"

Tạ Thanh Nghiên nói: "Là bà chủ của Truyền thông Ngôn Ngôn." Cô ta nói đến đây, lại nhìn Tạ Linh: "Em có thấy nghệ sĩ của Truyền thông Ngôn Ngôn chưa? Đưa chị tới nhìn đi."

"Vâng, bọn họ cũng đang chuẩn bị."

Tạ Linh đưa Tạ Thanh Nghiên đi, chỉ cho cô ta đâu là người của truyền thông Ngôn Ngôn, sau khi Tạ Thanh Nghiên nhìn xong, cười đùa cợt: "Chị còn tưởng bọn họ có gì lợi hại, vậy mà phái tới mấy người mới không có gì. Tạ Linh, mấy người vớ va vớ vẩn này, nhất định không phải đối thủ của em, đến lúc đó biểu diễn trên sân khấu thật tốt để bọn họ được thêm kiến thức."

"Yên tâm đi chị họ."

Một bên khác, Vệ Duệ đặc biệt đi tra, tìm được người vừa rồi gọi Tạ Thanh Nghiên là chị họ: "Người kia tên là Tạ Linh, nghệ sĩ của giải trí Trường Phong dưới trướng tập đoàn Trường Phong, cũng là em họ của Tạ Thanh Nghiên, năm nay 20 tuổi."

Ở độ tuổi này thì cũng tương đối lớn nhưng kinh nghiệm sân khấu của anh ta cũng phong phú hơn nhiều so với những người khác.

Đỗ Hữu Vi nghe mấy chữ tập đoàn Trường Phong, lông mày liền giật giật: "Tập đoàn Trường Phong có phải. . . Chính là công ty muốn đào Cao Dã đi?"

"Đúng vậy, chính là họ, tớ nghe Cao Dã nói, bọn họ đang cạnh tranh một hạng mục ở nước ngoài với thất gia, còn ra thủ đoạn."

Đỗ Hữu Vi bắt được trọng điểm: "Cậu lại lén lút qua lại với Cao Dã rồi?"

". . . Cái gì gọi là lén lút? Tớ là quang minh chính đại."

"À." Đỗ Hữu Vi gật đầu: "Vậy cậu có hỏi anh ta chuyện quà sinh nhật không?"

"Có hỏi."

"À. . ." Đỗ Hữu Vi cười nhìn cô ấy: "Cho nên hôm nay cậu cố ý đeo bông tai anh ta tặng?"

". . ." Vệ Duệ giật khóe miệng: "Cậu vẫn nên quan tâm đối thủ cạnh tranh đi."

Đỗ Hữu Vi nói: "F4 có thể bại bởi người khác nhưng tuyệt đối không thể thua giải trí Trường Phong!"

"Tốt lắm, rất có chí khí!" Vệ Duệ nói, lại kéo cánh tay Đỗ Hữu Vi: " Tạ Thanh Nghiên kia, cậu cảm thấy thế nào?"

"Rất xinh đẹp, mắt cũng rất lớn."

Vệ Duệ nói: "Mắt tớ cũng lớn!"

Đỗ Hữu Vi sâu kín nhìn cô ấy: "Cậu là chỉnh."

". . ." Vệ Duệ trầm mặc một chút, chắc chắn nói: "Nhất định cô ta cũng như vậy!"

"Được thôi."

Hai người ngồi ở một ghế đặc biệt, chờ chuẩn bị bắt đầu, một lát sau, Tạ Thanh Nghiên cũng tới, ngồi xuống phía sau các cô.

Sau khi cô ta đến chưa được bao lâu, tiết mục liền chính thức bắt đầu. Chương trình giải trí này không chờ đến tháng mười hai mới bắt đầu quảng cáo mà mấy nội dung phía trước đã thu xong. Thời gian quay tiết mục rất dài, may mắn là số thứ tự của truyền thông Ngôn Ngôn xếp ở giữa, cũng không cần chờ quá lâu.

Nhóm của giải trí Trường Phong ra sân trước truyền thông Ngôn Ngôn, bọn họ là nhóm đã xuất đạo, quả nhiên có kinh nghiệm trên sân khấu hơn mấy nhóm trước. Nhưng lần này giám khảo rất nghiêm ngặt, người được bọn họ đánh giá cao nhất cũng chỉ đến B.

Tạ Linh chính là một người trong đó.

Đỗ Hữu Vi đã nhìn qua việc nhóm Mạnh Hi tập luyện, cảm thấy vẫn không so sánh được với tiết mục của nhóm Tạ Linh, nhưng hy vọng đã qua vài ngày, bọn họ có thể tiến bộ.

Ước chừng là vì Tạ Linh lấy được B, Tạ Thanh Nghiên rất đắc ý, lúc đi tìm Tạ Linh còn nói một câu với Đỗ Hữu Vi ngồi hàng trước: "Hi vọng các thành viên của công ty cô không bị loại hết."

Vệ Duệ nhìn bóng lưng của cô ta xì một tiếng.

Tổ tiết mục có chuẩn bị phòng nghỉ, tụ tập không ít người đã đánh giá xong.

Tạ Linh đi vệ sinh về, chỉ một cái bao đặt trong balo ở góc tường, nói với Tạ Thanh Nghiên đứng ở đó: "Chị họ, ném giúp em cái balo đó với."

Tạ Thanh Nghiên mở balo ra, bên trong balo có một đống đồ và áo thun. Cô ta lấy cái áo thun ra, đang muốn để qua một bên liền hét lên: "A aaaaaa ! !"

Người trong phòng nghỉ đều giật nảy mình, Tạ Thanh Nghiên ném áo thun trong tay ra, trách móc Tạ Linh: "Tạ Linh, trong túi của em là thứ gì thế!"

Tạ Linh cũng bị dọa sợ, cậu ta nhìn áo thun nhuốm máu bị ném xuống đất, sắc mặt tái nhợt: "Đây không phải là của em! Ai để ở trong balo em!"