Chương 29: Không thoả mãn

Đỗ Hữu Vi được ăn kem do Trương Thiếu Ngôn tự tay mua. Cô lấy điện thoại chụp một tấm, bối cảnh là pháo hoa chuẩn bị kết thúc ở vịnh Tam Cầm.

"Pháo hoa sắp hết rồi, chúng ta về trước đi." Trương Thiếu Ngôn đợi cô chụp hình xong mới lên tiếng: "Đợi lát nữa kết thúc, nhất định có rất nhiều người."

"Được thôi." Đỗ Hữu Vi cũng không muốn phải chen lấn, liền về sớm cùng Trương Thiếu Ngôn.

Gió biển từ từ lướt qua hai người, như người yêu lưu luyến ôm hôn. Tay bọn họ thỉnh thoảng va vào nhau, sau mấy lần như vậy, Trương Thiếu Ngôn trực tiếp nắm tay Đỗ Hữu Vi. Ngón tay anh xuyên qua khe hở ở tay cô, đan xen lòng bàn tay nhau.

Tai Đỗ Hữu Vi lặng lẽ đỏ lên, sau đó nghe người bên cạnh cười nhẹ một tiếng.

Đỗ Hữu Vi nghiêng đầu trừng anh, giống con mèo siêu hung dữ: "Anh cười cái gì?!"

Ý cười trong mắt Trương Thiếu Ngôn càng đậm, ngoài miệng lại nói thuận theo cô: "Không cười."

Đỗ Hữu Vi quay đầu đi chỗ khác, chỉ là chỗ đỏ ửng bên tai gió đêm cũng không thể thổi tan.

Hai người đi đến nửa đường, pháo hoa liền kết thúc. Biển người to lớn lại bắt đầu trở về, Đỗ Hữu Vi và Trương Thiếu Ngôn tăng tốc đi về xe.

"Haizz, may mà chúng ta đi sớm nếu không bây giờ có khả năng phải chen lấn rồi." Sau khi lên xe, Đỗ Hữu Vi vẫn còn sợ hãi.

Kem trên tay cô đã ăn xong, Trương Thiếu Ngôn vẫn còn cầm kẹo đường. Cao Dã nhìn kẹo đường trên tay Trương Thiếu Ngôn vài lần, có chút không hiểu hỏi anh: Ông chủ, kẹo bông của ngài là?"

"Cậu cầm đi." Trương Thiếu Ngôn thuận tay đưa kẹo bông cho Cao Dã.

". . . Cảm ơn ông chủ."

Pháo hoa đã kết thúc, thời gian cũng không còn sớm, Trương Thiếu Ngôn không đưa Đỗ Hữu Vi đi chỗ nào khác, trực tiếp đưa cô về nhà.

"Ngày mai nhớ tới học bổ túc." Trước khi đi thầy Trương cũng không quên dặn dò.

". . . Biết rồi." Đỗ Hữu Vi nhìn anh phất tay, đi vào cửa.

Trước khi ngủ, cô chỉnh sửa tấm hình mình chụp tại bờ biển sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Cảm ơn Ngưu lang Chức nữ đã cho chúng ta một cái cớ để sống phóng túng [nhe răng] cũng cảm ơn ông chủ đã mua kem cho tôi! Kem rất ngọt, pháo hoa rất đẹp! Tôi yêu đêm thất tịch!

Ở bên trong một đống bình luận hỏi cô đi với ai, chỉ có Vệ Duệ nhắn lại cho cô một câu "Ha ha".

Đỗ Hữu Vi đang muốn trả lời cái ha ha của Vệ Duệ, liền phát hiện Vệ Duệ cũng đăng một bài.

Vệ Duệ đăng là bánh donut.

Xem phân lượng của bánh donut, Đỗ Hữu Vi quyết định không chấp nhặt với Vệ Duệ.

Cô mở vòng bạn bè ra, quả nhiên hơn phân nửa đều khoe quà, cô khoe cây kem kia, không cần nghĩ cũng biết là có giá trị thấp nhất.

Nhưng nó nhất định là ngọt nhất!

Đỗ Hữu Vi lướt thêm, phát hiện Trương Thiếu Ngôn cũng đăng một bài.

Trương Thiếu Ngôn: Người nào đó tặng đèn l*иg hình thỏ, treo ở ban công trong nhà rất hợp.

Hình ảnh của anh là một góc ban công phòng ngủ không mở đèn chỉ treo một chiếc đèn l*иg hình thỏ lóe ánh sáng nhạt. Đỗ Hữu Vi thuận tay tim cho anh, sau đó trả lời: "Đẹp lắm! Nhưng anh đăng trong vòng bạn bè không sợ người khác nhìn thấy sao?"

Trương Thiếu Ngôn không phải là người thích chia sẻ sinh hoạt và tâm trạng của mình, ngày đầu tiên Đỗ Hữu Vi thêm bạn bè với anh, cảm thấy anh rất khô khan, chỉ có lác đác vài bài. Ở trong vòng bạn bè giữ vững thần thái cao lãnh và thần bí.

Còn nữa, bên trong vòng bạn bè của anh cũng đều là bạn làm ăn hợp tác và nhân viên của công ty sao? Anh đăng bài ái muội như thế, khẳng định sẽ có rất nhiều người nghĩ đông nghĩ tây.

Trương Thiếu Ngôn trả lời Đỗ Hữu Vi: Không sợ.

Trong vòng bạn bè của anh chỉ có mình cô thấy được.

Đỗ Hữu Vi trả lời Trương Thiếu Ngôn: . . . A, vậy ngủ ngon! Anh nhớ chăm sóc thỏ con thật tốt!

Trương Thiếu Ngôn ngoắc môi, trả lời cô: "Ngủ ngon".

Để điện thoại xuống, Trương Thiếu Ngôn đứng lên, tựa bên cửa sổ, nhìn đèn l*иg hình thỏ trên ban công.

Mới đầu anh muốn tìm Đỗ Hữu Vi là vì tiếng hát của cô có thể làm dịu cơn đau đầu của mình. Sau khi điên cuồng tìm kiếm mà không thu được gì, chuyện này liền trở thành chấp niệm trong lòng anh. Về sau anh gặp cô, nhờ cô ghi âm giúp mình một bài hát nhưng chấp niệm trong lòng vẫn không biến mất.

Anh không khống chế được bản thân đến gần cô, giống như chỉ có tiếng hát của cô còn chưa đủ.

Lần đầu tiên anh phát hiện mình chưa được thỏa mãn.

Chấp niệm của một người lớn bao nhiêu? Có phải giống như mẹ anh nói, có nhiều khát vọng sẽ không được thỏa mãn?

Tiếng cười trầm thấp vang lên, Trương Thiếu Ngôn đi lên phía trước, đưa tay gõ gõ trán đèn l*иg thỏ con: "Em phải phụ trách tới cùng."

Đêm thất tịch ồn ào đi qua, thứ hai vẫn là một ngày làm việc như bình thường. Buổi sáng James và Hall liền lên máy bay, trước khi đi còn nhắn tin cho Trương Thiếu Ngôn nói hôm qua là bọn họ chủ quan, lần sau đến Trung Quốc nhất định phải tìm Đỗ Hữu Vi uống một lần nữa.

Trương Thiếu Ngôn đối với lời mời này chỉ biểu đạt hai chữ: "Nằm mơ".

Đỗ Hữu Vi còn hơn một nửa thời gian nghỉ hè cũng cần cù chăm chỉ học bổ túc. Trước khai giảng một tuần, trường học thông báo thời gian thi lại.

Học bổ túc một mùa hè, thời khắc kiểm nghiệm thành tích sắp đến. Đỗ Hữu Vi mang lao tới chiến trường thi, lần này, không thành công thì thành người.

... Là thật sự muốn thành người, nếu thi lại không qua thì nói không chừng Trương Thiếu Ngôn đánh cô rụng răng.

Hai môn thi cách nhau buổi sáng và buổi trưa, buổi chiều cô hẹn Vệ Duệ đến Thất Cửu Bát, chúc mừng mình đã thoát khỏi biển khổ.

Vệ Duệ tới sớm, muốn đến trước tìm chỗ tốt chờ Đỗ Hữu Vi. Vừa đến không lâu liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền từ sát vách tới: "Hôm nay cô tới tìm tôi là có chuyện gì?"

Vệ Duệ sửng sốt, giọng nói này là của cái tên Cao Dã đáng ghét kia!

Cô nhấc kính râm trên mặt mình lên, xoay người nhìn thoáng qua phía sau, quả nhiên thấy Cao Dã ngồi cách đó không xa.

Sau khi Vệ Duệ xuất viện cũng không gặp Cao Dã, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp anh ta ở đây. Hay hơn chính là lúc này ngồi đối diện Cao Dã là một người phụ nữ ăn mặc thời thượng.

Oa, đây là tình huống gì thế? Tính hóng bát quái của Vệ Duệ thừa dịp đi lên.

Trợ lí Cao là trợ lí bên cạnh thất gia, bình thường công việc không phải rất bận sao? Hôm nay còn có thời gian chạy đến đây gặp phụ nữ?

Chẳng lẽ người này là bạn gái anh ta?

Cô không lên tiếng, bất động ngồi tại chỗ, người phụ nữ ngồi đối diện Cao Dã cười khẽ một tiếng, nói: "Bây giờ không có chuyện gì liền không mời được trợ lí Cao sao?"

Cao Dã ở bên cạnh Trương Thiếu Ngôn đã lâu, cũng học được vẻ mặt không cảm xúc: "Đúng là như vậy, dù sao chúng ta đã chia tay."

". . ." Vệ Duệ thiếu chút nữa bị sặc, trong lúc đợi Hữu Vi còn vô tình ăn được dưa lớn thế!

Người phụ nữ ngoắc môi đỏ nhìn Cao Dã: "Không hổ là trợ lí của thất gia, cách nói chuyện cũng vô tình như anh ấy."

Cao Dã mất kiên nhẫn, làm bộ muốn đi: "Nếu hôm nay cô hẹn tôi là vì ôn chuyện, vậy tôi không tiếp."

"Nghe nói gần đây Thất gia yêu đương rồi?" Người phụ nữ nói một câu khiến Cao Dã ở lại.

Anh cau mày, nhìn người đối diện: "Tạ Thanh Nghiên, cô lại muốn làm gì? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, thủ đoạn của Thất gia cô cũng biết."

Tạ Thanh Nghiên cười, nói: "Khẩn trương như vậy xem ra tin đồn là thật?"

"Không có quan hệ gì với cô hết."

Tạ Thanh Nghiên cười một tiếng, tay cầm thành ly cà phê: "Vậy chúng ta không nói về anh ấy nữa, nói một chút về anh đi. Giám đốc Trường Phong muốn mời anh về làm quản lý, không biết trợ lí Cao có chịu cho ngài ấy mặt mũi hay không?"

Cao Dã nhìn cô ta một cái, hỏi: "Hôm nay cô đến là muốn đào người giúp cái tên Trường Phong mập mạp kia?"

". . ." Tạ Thanh Nghiên ho một tiếng, miễn cưỡng cười: "Ông chủ Vương rất thưởng thức anh, ở bên cạnh người khác làm trợ lí không bằng tới chỗ chúng tôi làm quản lý."

Cao Dã nghe xong lời này, cũng cười: "Cô có biết tiền lương Thất gia cho tôi mỗi tháng là bao nhiêu không? Chỉ sợ đến chỗ các người làm quản lý còn không bằng tôi làm trợ lý."

Trương Thiếu Ngôn không bao giờ thiếu tiền, cái này Tạ Thanh Nghiên cũng biết, Thất gia đối đãi với người bên cạnh chưa từng keo kiệt: "Tiền lương là vấn đề dễ thương lượng, Vương tổng cũng sẽ không bạc đãi nhân tài. Làm trợ lý chỉ có thể đi theo làm hầu hạ, làm quản lý không phải thoải mái hơn sao? Với trình độ và năng lực của anh, thật sự cam tâm làm một trợ lý sao?"

Cao Dã nhìn cô ta, không nói gì, Vệ Duệ ở bên cạnh nghe lén tự hỏi, Cao Dã không phải bị thuyết phục rồi chứ?

"Nghe nói Trường Phong cũng đang tranh thủ hợp tác với James?" Cao Dã bỗng nói một câu như vậy. Sắc mặt Tạ Thanh Nghiên hơi đổi, cô ta suy nghĩ một chút, không tiếp tục giấu diếm: "Không sai, hạng mục này Trường Phong rất xem trọng, nhưng chúng tôi đã hẹn James mấy lần đều không thành công."

"Cho nên muốn đào tôi về thuận tiện kéo tài nguyên?" Cao Dã cười đùa cợt: "Các người cũng quá coi trọng tôi rồi, James và Hall đồng ý hợp tác với Trương gia là vì thất gia, không phải vì tôi."

Tạ Thanh Nghiên trầm mặc sau đó nắm chặt bàn tay Cao Dã để trên bàn: "Cao Dã..."

Cao Dã không chờ cô ta nói xong, có chút căm ghét rút tay mình lại: "Tạ tiểu thư, xin cô tự trọng."

"Tự trọng?" Tạ Thanh Nghiên ngước mắt nhìn anh, giống như bị câu nói này đâm bị thương: "Một chút tình cảm với em cũng không còn sao?"

Cao Dã cười nhạo lên tiếng: "Tình cảm? Cô nghĩ tôi sẽ vì tình cảm của cô mà về phía Trường Phong hay vẫn ở bên cạnh ông chủ mật báo cho các người? Tạ Thanh Nghiên à, cô đánh giá quá cao bản thân ở trong lòng tôi rồi."

Anh nói mà không nể mặt mũi, sắc mặt Tạ Thanh Nghiên càng thêm khó coi. Cao Dã đã từng theo đuổi cô ta, ở trước mặt Cao Dã, Tạ Thanh Nghiên luôn dựa vào chuyện đó. Cho dù đã chia tay nhưng Tạ Thanh Nghiên tin tưởng tình cảm của Cao Dã đối với mình không dễ dàng quên đi: "Cao Dã, anh đừng giả bộ trước mặt em."

"Tôi giả bộ cái gì?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tạ Thanh Nghiên chắc chắn nói: "Chúng ta đã chia tay hơn mấy năm, anh vẫn còn độc thân là vì còn tình cảm chưa dứt đối với em!"

"A. . ."

Cao Dã đang muốn nói, đột nhiên giọng nói của một người phụ nữ chặn ngang: "Cao Dã, người này là ai vậy?"

Cao Dã và Tạ Thanh Nghiên đồng thời nhìn sang, Tạ Thanh Nghiên cẩn thận đánh giá cô, mà khóe miệng Cao Dã co lại.

Sao Vệ Duệ lại ở đây?

Vệ Duệ thấy hai diễn viên đều không trả lời mình, đành phát huy kỹ năng diễn xuất của bản thân, đi tới: "Anh không phải đang ở công ty sao? Người này là ai vậy, là khách của anh sao?"

". . ." Cao Dã vô thức đứng lên, không biết vị đại tiểu thư này chuẩn bị diễn màn nào. Anh còn chưa tiến vào trạng thái, Tạ Thanh Nghiên đối diện đã hỏi: "Cao Dã, không giới thiệu một chút sao?"

Vệ Duệ nhìn về phía cô ta, cười cười. Cô lấy kính râm trên mặt mình xuống, nói với Tạ Thanh Nghiên: "Tôi là bạn gái của Cao Dã, cô là ai vậy? Vì sao lại ở cùng với anh ấy? Vừa rồi cô và anh ấy nói cái gì vậy?"

Cao Dã: ". . ."

Chân mày Tạ Thanh Nghiên cau lại, có thể đăng kí hội viên ở Thất Cửu Bát đều là người có mặt mũi ở thành phố A. Vệ Duệ mặc một bộ đồ bình thường nhưng cái túi xách kia, nhất định có tiền cũng không mua được.

Đây là thiên kim nhà ai...

"Không tệ nha Cao Dã, bây giờ đã bám đến một thiên kim." Tạ Thanh Nghiên nhìn Cao Dã, có chút đùa cợt trong giọng nói.

Vệ Duệ khoác tay Cao Dã, cười nói với Tạ Thanh Nghiên: "Ai, quá khen, những thứ trên người tôi đều là Cao Dã mua cho."

Tạ Thanh Nghiên mấp máy môi, cầm túi xách của mình đứng lên, nói với Cao Dã ở đối diện: "Lời em nói anh suy nghĩ một chút, nghĩ thông suốt lúc nào cũng có thể liên lạc với em."

Vệ Duệ nhìn cô ta rời đi, phất phất tay: "Không tiễn."

Cao Dã chờ Tạ Thanh Nghiên ra ngoài, quay đầu cười với Vệ Duệ: "Vệ tiểu thư, hiện tại có thể buông ra rồi."

Vệ Duệ a một tiếng, buông tay đang kéo Cao Dã ra, ngồi xuống vị trí bên cạnh: "Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, rõ ràng là tôi bị thua thiệt được không?"

Cao Dã tốt tính nói: "Vâng vâng vâng, không biết sao Vệ đại tiểu thư lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi vẫn luôn ở đây, là hai người trò chuyện nhập tâm quá." Vệ Duệ ngẩng đầu lên nhìn Cao Dã: "Tôi không quanh co với anh nữa, những lời anh và người phụ nữ kia vừa nói tôi đều nghe thấy. Anh sẽ không đến chỗ cô ta chứ?"

Cao Dã ngồi xuống vị trí cũ, cười với cô: "Không biết chuyện này có quan hệ gì với Vệ tiểu thư?"

"Đương nhiên là có." Vệ Duệ đưa đầu ngón tay lên tính cho Cao Dã: "Chuyện này có quan hệ thất gia, thất gia có quan hệ với Hữu Vi, Hữu Vi là bạn thân của tôi, anh nói có quan hệ với tôi hay không?"

Cao Dã cười nói: "Tình cảm của Vệ tiểu thư và Đỗ tiểu thư quả nhiên rất tốt."

"Nếu anh phản bội thất gia, tôi nhất định sẽ tố cáo anh."

Cao Dã nói: "Nghe lén người khác nói chuyện còn nói lý."

Vệ Duệ mặt không đổi sắc: "A, tôi tới sớm hơn hai người đấy. Chính các anh thương lượng chuyện xấu, còn không đi một nơi lén lút nói, cái này trách ai?"

Cao Dã cầm cà phê truớc mặt uống một ngụm, phát hiện đã nguội lại để về: "Việc chúng tôi nói chuyện cũng không quan trọng, cô muốn nói cho Đỗ tiểu thư thì tùy."

"Ừ, đúng là không sợ." Vệ Duệ nhíu mày, nhìn anh: "Đã nghĩ kỹ đường lui rồi?"

Cao Dã nhìn cô, ngữ khí nghiêm túc nói: "Vệ tiểu thư, tôi nghĩ cô đang hiểu lầm, tôi sẽ không chuyển công ty càng không phản bội ông chủ."

"À."

"Còn một vấn đề nữa coi như chuyện này có liên hệ với cô nhưng vì sao cô lại muốn giả bộ bạn gái của tôi?"

". . ." Vệ Duệ ho một tiếng, thái độ phách lối thu liễm lại: "Không phải là vì người phụ nữ kia quá tự cho là đúng sao? Tôi là một nhân dân nhiệt tình nên dạy cô ta cách làm người một chút."

Cao Dã cúi đầu cười một tiếng, không trả lời.

Vệ Duệ dò xét anh một chút, hỏi: "Anh còn tình cảm chưa hết với cô ta sao?" Người phụ nữ kia xinh đẹp như vậy, dáng người cũng tốt, nhưng điều kiện của Cao Dã không tệ, chắc không đến mức đó đi.

"Đương nhiên không, tôi luôn không có bạn gái là vì tôi không có thời gian."

Vệ Duệ cười nói: "Thôi đi, thất gia bận bịu nhiều hơn anh nhưng anh ta cũng có thời gian yêu đương."

Cao Dã: ". . ."

Nói như vậy cũng đúng!

"Cô có biết vì sao ông chủ có thời gian không? Bởi vì ngài ấy ném hết công việc cho tôi."

"Ha ha ha ha." Vệ Duệ không để ý hình tượng cười: "Anh đây là nói xấu ông chủ của mình sao?"

Cao Dã làm bộ trầm mặc, Vệ Duệ tò mò nhìn anh, nghe ngóng: "Vừa rồi là bạn gái trước của anh sao? Hai người sao chia tay vậy? Là ai bỏ ai?"

Cao Dã nói: "Cái này có quan hệ với cô sao?"

"Không có, nhưng tôi nhiều chuyện."

". . ." Điểm ấy cô cũng rất hiểu bản thân: "Không có người nào bỏ hết, chia tay trong hòa bình."

"Vậy cũng phải có lý do chứ?"

"Bởi vì cô ta thích ông chủ."

Vệ Duệ: ". . ."

Ngọa tào, đây là dưa siêu lớn nha!

"Khục. . . Anh nói là thất gia?"

Cao Dã hỏi lại: "Không phải sao?"

Lần này Vệ Duệ càng không kìm nén được hiếu kỳ của mình: "Sau đó thì sao? Thất gia biết không?"

Cao Dã mấp máy môi, anh cũng không biết vì sao mình lại nói nhiều như vậy với vị Vệ tiểu thư này: "Tôi nên về công ty."

"Ài, anh đừng đi, anh nói thêm tí nữa đi!"

Nghe Vệ Duệ gọi sau lưng mình, Cao Dã đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, bước chân cũng không dừng, bước nhanh ra ngoài.

"Hừ, loại đàn ông này đáng đời độc thân!" Vệ Duệ trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục đợi Đỗ Hữu Vi.

Vệ Duệ: Cậu thi xong rồi à?

Hữu Vi Vi: Lập tức tới Thất Cửu Bát! Chờ tớ!

Vệ Duệ nhìn tin nhắn trên điện thoại, do dự có nên nói cho Hữu Vi về việc của Cao Dã không...

Tạ Thanh Nghiên kia nhất định là thất gia không có phản ứng cho nên sinh ra oán trách, bây giờ còn muốn trả thù thất gia. Cao Dã sẽ không phản bội thất gia chứ?

Vệ Duệ cảm thấy chuyện lớn như vậy vẫn nên giao cho Đỗ Hữu Vi đi. Thế là cô đợi sau khi Đỗ Hữu Vi tới, nói hết sự việc vừa nghe được, nói cho cô ấy, bỏ đi đoạn Tạ Thanh Nghiên thích Trương Thiếu Ngôn mới đồng ý làm bạn gái Cao Dã.

Đỗ Hữu Vi nghe xong, rơi vào trầm tư.

Vì sao cô vừa mới thi lại xong liền đối mặt với loại vấn đề này?!

Cô tin tưởng trợ lí Cao nhưng nếu anh ta bị quỷ ám thì sao? Loại việc này dù sao cũng là sự việc nội bộ của Trương thị, nếu cô mà nói lại giống như đang khích bác ly gián.

Đỗ Hữu Vi sầu, vì sao hôm nay cô lại muốn Vệ Duệ đến Thất Cửu Bát!

Cô do dự mấy ngày, còn chưa nghĩ ra nên nói cho Trương Thiếu Ngôn không thì kì thi lại đã có điểm. Lúc biết điểm cũng là thời gian báo danh chuẩn bị khai giảng chính thức, Đỗ Hữu Vi đăng kí xong liền có thể tra thành tích.

Cô mở điện thoại ra, ấn mở website nhà trường.

Đỗ Hữu Vi thi lại hai môn, hai môn này điểm tối đa là một trăm điểm mà cô thi. . . hai môn đều trên tám mươi điểm!

Đỗ Hữu Vi quả thực không dám tin vào mắt mình! Cô quả nhiên là thiên tài nhỏ!

Cô không kìm nén được tâm trạng, vừa chạy trong trường học vừa gọi điện cho Trương Thiếu Ngôn.

Điện thoại vang lên hai tiếng, Trương Thiếu Ngôn nhận, anh vừa mới nói "Alo", Đỗ Hữu Vi đã hưng phấn nói với anh: "Trương Thiếu Ngôn! Em thi đỗ rồi! Mà hai môn đều thi hơn tám mươi điểm, anh nhanh khen em đi!"

Lúc kiểm tra Đỗ Hữu Vi đã cảm thấy bài thi này so với bài tập bình thường mà Trương Thiếu Ngôn kêu cô làm thì đơn giản hơn nhiều.

Trương Thiếu Ngôn cười: "Ừ, em làm tốt lắm, buổi trưa hôm nay anh mời em ăn tiệc."

"Thật sao? Vậy bây giờ em tới tìm anh!"

"Cần anh kêu lái xe đến đón em không?"

"Không cần đâu, lái xe nhà em còn chưa đi, em kêu anh ta đưa em tới là được."

"Vậy anh chờ em."

"Vâng." Đỗ Hữu Vi vừa cúp điện thoại, liền đυ.ng vào một người. Vì cô còn đang chạy nên lần này đâm hơi mạnh, sau khi "Phanh" một tiếng, Đỗ Hữu Vi đau đến ngồi xổm xuống tại chỗ.

"Không sao chứ?" Người bị cô đυ.ng lên tiếng hỏi thăm, giọng nói từ tính êm tai.

Đỗ Hữu Vi ôm cánh tay đau nhức của mình, oán giận nói: "Sao lại cứng như vậy. . ."

Người đối diện run lên một cái, sau đó giọng nói mang theo ý cười truyền đến: "Cô nói cái gì cứng?"

". . ." Đỗ Hữu Vi bị tức đến không đau nữa: "Anh thật không biết xấu hổ!"

Cô vừa đứng lên, rống với đối phương xong mới nhìn rõ mặt của người kia.

Người này. . . là minh tinh ở bờ biển cho cô kẹo đường mà!

"Là anh!"

Người đối diện nhíu mày: "Xem ra cô thật sự nhận ra tôi." Anh ta nhìn Đỗ Hữu Vi vài lần, hỏi: "Không bị thương chứ? Vừa rồi thấy cô chạy tới như con ruồi, may là đυ.ng vào tôi, không phải đυ.ng vào cái cây."

". . . Ách, ngại quá." Cô nhìn người đối diện, hôm nay không anh ta tiếp tục mặc áo quần dài, mà là mặc một bộ đồng phục bóng rổ. Vết thương trên cổ tay anh ta đã không thấy nữa.

"Cố Thì, tới chụp hình!"

Phía trước có người hô to về hướng này, Cố Thì quay đầu nói với Đỗ Hữu Vi: "Tôi đi làm việc, cô nhớ đi đường cẩn thận."

"A, được. . ." Đỗ Hữu Vi nhìn về phía anh ta chạy đi, chỗ đó dựng máy chụp hình, xem ra bọn họ đến đây để chụp ảnh thanh xuân vườn trường.

Cố Thì là tên của anh ta sao? Đỗ Hữu Vi có chút ấn tượng, đúng rồi, chính là Cố Thì, vì anh ta diễn một vai nam phụ trong phim dân quốc, lúc cuối năm thì nổi tiếng.

Xe của Đỗ gia dừng ở gần đây, lái xe thấy Đỗ Hữu Vi, liền thổi còi. Đỗ Hữu Vi thu hồi suy nghĩ, kêu lái xe đến Trương thị.

Trương Thiếu Ngôn vừa họp xong, vẫn đang ở văn phòng đợi cô. Nhân viên của Trương Thiếu Ngôn đã rất quen thuộc Đỗ Hữu Vi, Đỗ Hữu Vi như ở chỗ không người đi vào văn phòng của Trương Thiếu Ngôn, đưa điện thoại của mình cho anh nhìn: "Có phải em rất lợi hại không?!"

Màn hình điện thoại của cô là điểm thi lại, Trương Thiếu Ngôn chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt liền rơi vào trên người Đỗ Hữu Vi.

Hôm nay Đỗ Hữu Vi mặc một chiếc áo thun tay ngắn hình thỏ, bên dưới là quần bò ngắn. Nhìn qua thì không có gì lạ nhưng đều là trang phục của Bunny.

"Hôm nay em mặc thế này đến trường học?" Trong giọng nói của Trương Thiếu Ngôn mơ hồ nghe thấy không vui.

Đỗ Hữu Vi không rõ lắm nhìn quần áo của mình, cảm thấy rất đáng yêu: "Có vấn đề gì sao?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Em không cảm thấy quần quá ngắn sao?"

Ánh mắt của anh rơi vào đôi chân thẳng tắp của Đỗ Hữu Vi, lông mày càng nhíu lại.

"Đi thôi."

"A?" Đỗ Hữu Vi đuổi theo anh: "Sớm như vậy liền đi ăn cơm trưa?"

"Ai nói đi ăn cơm trưa?" Trương Thiếu Ngôn nghiêm mặt nói: "Đi mua quần áo cho em trước."