Chương 30: Anh không hi vọng chuyện của mình cô nghe được từ người khác

Mặc dù bây giờ đã là tháng chín nhưng nắng cuối thu vẫn rất gắt. Nhất là hôm nay, nhiệt độ lên tới ba mươi độ, Đỗ Hữu Vi cảm thấy mình mặc một chiếc quần bò ngắn không có vấn đề gì!

"Mặc dù quần có chút ngắn nhưng hôm nay rất nóng mà!" Lúc ngồi trên xe, Đỗ Hữu Vi còn đang giảng đạo lý cho Trương Thiếu Ngôn: "Em cảm thấy chiều dài quần áo và nhiệt độ không khí rất thích hợp!"

Nhưng Trương Thiếu Ngôn cũng không quan tâm: "Em lộ chân như vậy không sợ bị cháy đen sao?"

"Trước khi đi em đã bôi kem chống nắng."

"Chống nắng vật lý mới hiệu quả nhất."

Đỗ Hữu Vi khϊếp sợ nhìn anh: "Không phải anh du học ở nước ngoài sao? Sao tư tưởng còn bảo thủ thế?"

"Anh có sao?"

"Anh có! Anh còn muốn quản trang phục của phụ nữ!"

Trương Thiếu Ngôn không chút rung động nói: "Anh đối với trang phục người khác không có ý kiến gì."

"Vậy em thì sao?"

"Ít nhất em phải che được đùi."

"Anh thật nhiều chuyện!"

Trương Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cô: "Đúng thì sao?"

". . ." Được rồi, cô cãi không lại...

Trương Thiếu Ngôn đưa Đỗ Hữu Vi đến tinh quang bách hóa, trung tâm lớn nhất ở thành phố A, nơi này có cửa hàng Bunny. Bình thường Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ đều tới đây mua đồ.

Cửa hàng Bunny nằm trên lầu, Đỗ Hữu Vi đi theo Trương Thiếu Ngôn. Trên đường đi chạm mặt mấy người đàn ông đều vô tình hoặc cố ý nhìn chân cô. Trương Thiếu Ngôn cau mày, cở áo khoác âu phục ra, đưa cho Đỗ Hữu Vi: "Che chân lại."

Đỗ Hữu Vi: ". . . Vâng."

Cô cầm áo khoác quý báu của Trương Thiếu Ngôn che khuất đùi mình, cùng anh đi đến cửa Bunny.

Nhân viên biết Đỗ Hữu Vi, thấy cô tới liền nhiệt tình đón tiếp: "Đỗ tiểu thư, cô tới rồi. Trong cửa hàng vừa có một nhóm trang phục mùa thu mới nhất, chúng tôi đang tính gọi điện cho cô."

"Có thật không?" Trước khi đến Đỗ Hữu Vi còn cảm thấy Trương Thiếu Ngôn cổ hủ nhưng sau khi vào cửa hàng, cô đã đắm chìm trong việc mua quần áo mới: "Mẫu lần này cũng không tệ."

"Đúng vậy, quý này chúng tôi đổi nhà thiết kế rồi, cô xem thích gì có thể thử." Nhân viên nói xong, nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn đi cùng Đỗ Hữu Vi.

Trước kia Đỗ Hữu Vi đến mua quần áo đều là đi cùng Vệ Duệ, đây là lần đầu tiên nhân viên thấy Trương Thiếu Ngôn. Mặc dù không biết người này là ai nhưng nhìn khí chất và cách ăn mặc liền biết là một nhân vật lớn.

Tiểu Kiều bưng hoa quả, các món ăn vặt và nước trái cây tới, đặt trên bàn trước sô pha, nói với Trương Thiếu Ngôn: "Vị tiên sinh này, ngài có thể ngồi đây nghỉ ngơi một chút."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn lên tiếng, cầm áo khoác âu phục của mình ngồi trên ghế. Đỗ Hữu Vi quay đầu lại, cười hỏi Trương Thiếu Ngôn: "Là anh kéo em tới mua quần áo, có phải cũng do anh trả tiền?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Ừ."

"Vậy em thích gì có thể mua sao?"

"Không được lộ đùi." Trương Thiếu Ngôn lặp lại lần nữa.

"A, chỉ cần không lộ đùi thì có thể sao?"

"Ừ"

Đỗ Hữu Vi cười một cái: "À!"

Nửa giờ sau đó, cô ở trong cửa hàng thử quần áo. Những bộ đã thử qua cô đều mua, chỉ tính riêng váy là năm bộ rồi.

"Em chọn xong rồi, toàn bộ đều không lộ đùi!" Đỗ Hữu Vi đã thử quần áo xong, chạy đến báo cáo với Trương Thiếu Ngôn.

". . ." Trương Thiếu Ngôn nhìn một đống quần áo nhân viên cầm trên tay, tự hỏi có phải bản thân bị gài?

"Sao thế?" Đỗ Hữu Vi hết lần này tới lần khác không hiểu nhìn anh. Trương Thiếu Ngôn cười nhẹ một tiếng, lấy thẻ đen của mình ra, đưa cho nhân viên bên cạnh: "Quẹt thẻ."

"Vâng, xin chờ một chút."

Nhân viên cầm thẻ đi tính tiền, tiểu Kiều giúp Đỗ Hữu Vi sắp xếp quần áo, đi tới hỏi cô: "Đỗ tiểu thư, chiếc váy này cô trực tiếp mặc sao?"

"Ừ" Đỗ Hữu Vi thử một chiếc váy mùa hạ, vừa vặn che trên đầu gối, phù hợp với yêu cầu che khuất đùi của Trương Thiếu Ngôn.

"Vậy tôi giúp cô cắt mác đi." Tiểu Kiều cầm kéo cẩn thận từng li từng tí cắt mác, sau đó bỏ mác vào trong túi giấy mà đồng nghiệp đưa qua: "Quần áo của cô đã sắp xếp xong, chúng tôi cầm xuống giúp cô sao?"

Quần áo Đỗ Hữu Vi mua tổng cộng có tám túi, cô gật đầu, nói với cô ấy: "Giúp tôi đưa đến xe đi."

"Vâng."

"Tiên sinh, thẻ của ngài." Nhân viên phụ trách tính tiền trả lại thẻ cho Trương Thiếu Ngôn, còn lặng lẽ đánh giá anh.

Vị tiên sinh này thật soái nha. Là bạn trai của Đỗ tiểu thư sao?

Trương Thiếu Ngôn nhận thẻ, đi xuống lầu với Đỗ Hữu Vi. Ngoại trừ nhân viên giúp hai người xách đồ xuống còn lại đều đang trò chuyện về hai người: "Vừa rồi vị tiên sinh kia là ai vậy? Tôi chưa bao giờ gặp qua!"

Các cô làm nhân viên ở đây cũng đã gặp rất nhiều kẻ có tiền ở thành phố A, có công tử nào chân đạp hai thuyền, các cô đều biết rõ.

Nhưng vừa rồi người đàn ông đi cùng với Đỗ Hữu Vi, là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Tôi cũng không biết nhưng khí thế mạnh thật, xem ra không chỉ là kẻ có tiền bình thường, Đỗ tiểu thư mua nhiều đồ như vậy, ánh mắt của anh ta cũng không động một cái."

"Đúng thế, nhưng người như thế Đỗ tiểu thư sao có thể biết?"

"Tôi nghe Tào tiểu thư nói trong cửa hàng, gần đây Đỗ tiểu thư rất thân thiết với Thất gia."

"Thất gia của Trương gia sao?" Trong cửa hàng truyền đến một trận hít lãnh khí: "Chẳng lẽ vừa rồi là Thất gia?"

Trong lúc các cô cảm thán, Đỗ Hữu Vi và Trương Thiếu Ngôn đã xuống tầng một. Cao Dã ở tầng một chờ hai người, thấy bọn họ đi tới, liền lên tiếng: "Ông chủ."

Anh ta nhìn thoáng qua một đống túi lớn trong tay nhân viên, nhịn không được giật khóe miệng.

"Đưa cho tôi đi."

Cao Dã đang muốn nhận đồ trên tay của nhân viên liền nghe Đỗ Hữu Vi nói với Thiếu Ngôn: "Qua mấy ngày nữa là sinh nhật Vệ Duệ, đã đến đây rồi thuận tiện giúp em chọn quà sinh nhật đi."

Tay Cao Dã đang vươn ra có chút dừng lại, vô thức hỏi: "Sinh nhật Vệ tiểu thư?"

"Đúng thế." Đỗ Hữu Vi nhìn về phía anh ta, có chút hiếu kì: "Ngày 9 tháng 9, sao thế?"

"Khụ, không có gì." Cao Dã rút tay mình lại, nói với nhân viên: "Xe chúng tôi dừng ở bên ngoài, cô giúp tôi cầm ra xe đi."

"Vâng."

Cao Dã nói biển số xe cho cô ấy, nhân viên liền cầm theo túi lớn túi nhỏ ra ngoài.

Đỗ Hữu Vi nhìn Cao Dã, lại nghĩ tới chuyện Vệ Duệ nói cho mình. Không được, chuyện này cô vẫn nên nói cho Trương Thiếu Ngôn.

"Vệ Duệ rất thích đồ trang sức, chúng ta chọn dây chuyền đi." Đỗ Hữu Vi chỉ tiệm trang sức cách đó không xa: "Cái kia."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn đưa cô đi, Cao Dã đi phía sau hai người.

Nhân viên tiệm trang sức cũng nhận ra Đỗ Hữu Vi, thấy cô tới liền phá lệ nhiệt tình. Đỗ Hữu Vi cười với nhân viên cửa hàng, nói: "Các cô tiếp tục làm việc đi, không cần chào."

"Vâng, nếu Đỗ tiểu thư có yêu cầu gì có thể gọi chúng tôi."

Nhân viên nói xong liền không tiếp tục quấy rầy, Đỗ Hữu Vi cúi đầu nhìn trong tủ, sau đó liếc Cao Dã đứng đằng sau.

Anh ta cũng đang nhìn tủ kính, còn rất chuyên chú.

Đỗ Hữu Vi quay đầu lại, thừa dịp Cao Dã không chú ý, nhỏ giọng trao đổi với Trương Thiếu Ngôn: "Trợ lí Cao có bạn gái cũ tên là Tạ Thanh Nghiên sao?"

Trương Thiếu Ngôn hơi sững sờ, hỏi: "Sao em biết?"

"Vệ Duệ không cẩn thận nghe được." Giọng nói Đỗ Hữu Vi cũng ép thấp hơn: "Cô ta muốn đào trợ lí Cao về công ty bọn họ."

Sau khi Trương Thiếu Ngôn nghe xong cũng không lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ bình thản gật đầu: "Chuyện này anh có nghe Cao Dã nói."

"À. . ." Biết Cao Dã đã báo cáo cho Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi cũng thoáng yên tâm: "Vậy anh định làm thế nào?"

Thật ra nói cho cùng, Cao Dã cũng không ký hợp đồng bán thân với Trương Thiếu Ngôn, nếu anh ta muốn đi, Trương Thiếu Ngôn cũng không có lý do giữ anh ta lại.

"Đương nhiên là duy trì như bây giờ." Trương Thiếu Ngôn nói xong, lại bổ sung một câu: "Anh tin tưởng Cao Dã."

Trương Thiếu Ngôn đã nói như vậy, Đỗ Hữu Vi cũng không nói gì nữa, dù sao Trương Thiếu Ngôn nhất định hiểu rõ Cao Dã hơn cô: "Vậy tốt rồi."

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô một hồi, lại hỏi: "Xong rồi?"

"Hả?" Đỗ Hữu Vi không hiểu.

"Em chỉ muốn nói với anh những thứ này?"

"Đúng vậy. . ." Đỗ Hữu Vi càng thêm nghi hoặc, còn cái gì khác sao?

Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một hồi, hỏi cô: "Vệ Duệ không nói cái khác với em sao?"

Đỗ Hữu Vi nhíu mày: "Cái gì?"

"Liên quan tới Tạ Thanh Nghiên. . ." Trương Thiếu Ngôn dừng một chút, "Và anh."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô biết ngay mà, lúc Vệ Duệ kể cho cô luôn ấp a ấp úng, quả nhiên còn chuyện!

"Tạ Thanh Nghiên không phải là bạn gái trước của trợ lí Cao sao? Còn có quan hệ gì với anh?" Đỗ Hữu Vi hỏi xong liền hiểu ra: "Chẳng lẽ hai người đó chia tay là vì anh?"

". . ." Trương Thiếu Ngôn cảm thấy chuyện này anh thật sự hối hận. Nhưng bây giờ Vệ Duệ không nói với Hữu Vi, không có nghĩa là về sau cũng không nói với cô. Mà liên quan tới chuyện của anh, anh không hi vọng cô nghe được từ người khác.

"Đợi lát nữa nói cho em nghe."

". . ." A, vậy thì chờ lát nữa xem anh nói thế nào.

Chọn quà sinh nhật của Vệ Duệ xong cũng sắp đến giờ ăn trưa. Tinh Quang bách hóa có một cửa hàng thịt nướng xếp hạng đầu ở thành phố A trong nhiều năm. Hôm nay đã đến đây quyết không uổng phí, Đỗ Hữu Vi liền lôi kéo Trương Thiếu Ngôn đi ăn thịt nướng.

Hai người họ đặt một phòng nhỏ, Cao Dã không ở cùng hai người. Nghĩ đến lát nữa cô muốn nói về bạn gái trước của Cao Dã, Đỗ Hữu Vi cũng không mời anh ta ăn chung.

Phục vụ giúp hai người nướng chín bàn thịt, sau đó lui ra ngoài, chờ lúc lại muốn nướng thì rung chuông sẽ có người tới phục vụ. Đỗ Hữu Vi ăn một miếng thịt lót bụng, sau đó nói với Trương Thiếu Ngôn: "Bây giờ anh có thể chia sẻ về chuyện xưa."

Trương Thiếu Ngôn cười nhẹ một tiếng, cũng chậm rãi lấy thịt nướng: "Tạ Thanh Nghiên là một học tỷ lúc Cao Dã còn ở nước ngoài thì quen biết, lúc đó Cao Dã liền thích cô ta. Về sau Tạ Thanh Nghiên trở về nước, Cao Dã cũng theo đuổi được. Nhưng trong lúc hai người họ yêu đương anh cũng gặp qua Tạ Thanh Nghiên mấy lần. . ."

Trương Thiếu Ngôn nói đến đây liền không nói nữa, Đỗ Hữu Vi hỏi: "Sau đó thì sao? Cô ta thấy anh liền di tình biệt luyến?"

". . . Không kém bao nhiêu."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Đây là cái tình tiết máu chó gì vậy?!

"Sau khi anh phát hiện được tâm tư của Tạ Thanh Nghiên cũng nhắc nhở Cao Dã, về phần hai người đó xử lý thế nào anh cũng chưa từng hỏi." Trương Thiếu Ngôn trả lời rất đơn giản, nhưng Đỗ Hữu Vi vẫn hiểu được. Anh muốn nói anh và Tạ Thanh Nghiên không có quan hệ gì.

"Tốt lắm, em biết rồi. Anh đi dạo với em tới trưa chắc cũng đói bụng, ăn nhiều một chút." Đỗ Hữu Vi kẹp một miếng salad cho Trương Thiếu Ngôn: "Salad ở đây rất ngon, anh nếm thử đi."

Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn cà rốt bên trong salad, trầm mặc.

"Chấm với dấm càng ngon hơn." Đỗ Hữu Vi khuyên nhủ anh.

Trương Thiếu Ngôn cầm đũa, kẹp salad ăn một miếng sau đó đem chỗ còn lại để vào trong đĩa.

Đỗ Hữu Vi nhìn lông mày anh nhíu lại, nở nụ cười: "Không ăn sao?"

Trương Thiếu Ngôn cầm khăn lau khóe miệng, nói với cô: "Em thấy ngon thì ăn đi."

Đỗ Hữu Vi lại cười một tiếng, cũng kẹp một miếng salad cho mình: "Đây là cho anh mà, cà rốt rất tốt cho sức khỏe."

"Vậy em ăn nhiều một chút."

"Em ăn hai miếng anh ăn một miếng?"

". . ." Câu này nghe hơi quen.

Buổi chiều Trương Thiếu Ngôn còn có hẹn, không tiếp tục đưa Đỗ Hữu Vi đi dạo phố.

Sau khi về nhà, Đỗ Hữu Vi liền dựa vào ghế salon gọi điện cho Vệ Duệ: "Duệ à, chuyện hôm đó của cậu và Cao Dã, cậu còn cái gì chưa nói với tớ không?"

Vệ Duệ "Ách" một tiếng, ấp úng hỏi: "Có sao?

Đỗ Hữu Vi cười ha ha: "Cậu còn muốn giả ngu sao? Hôm nay tớ đã nghe được toàn bộ!"

Vệ Duệ lập tức tức giận: "Miệng của Cao Dã nát thế! Ngay cả chuyện tớ giả bộ bạn gái của anh ta cũng nói cho cậu?"

Đỗ Hữu Vi sững sờ, híp mắt lại: "Cái gì? cậu còn giả bộ bạn gái của anh ta?"

Vệ Duệ: ". . ."

Vậy Hữu Vi nói không phải chuyện này sao?

"Duệ à, cậu thành thật khai ngay, cậu còn giấu tớ bao nhiêu chuyện? Cậu giả bộ bạn gái của trợ lí Cao, có bí mật gì không thể cho tớ biết?!"

Khóe miệng Vệ Duệ giật giật, nói: "Còn bí mật gì chứ? Chỉ là tớ thấy cô ta quá phách lối chứ sao. Cho nên là chuyện gì?"

"Tạ Thanh Nghiên di tình biệt luyến."

Vệ Duệ: ". . ."

Cô ấy đã có lòng tốt giúp Thất gia giấu chuyện này, Thất gia vậy mà tự mình khai ra rồi?

Thất gia quả nhiên là đàn ông.

Cuộc gọi này liền nói hơn nửa giờ.

Trương Thiếu Ngôn đã trở về công ty. Buổi chiều anh còn một hội nghị, sau khi họp xong, thư ký Hồ liền báo cáo: "Ông chủ, Trương Cẩn Nguyệt tới, ở phòng khách chờ ngài."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn lên tiếng, đi tới phòng khách.

Trương Cẩn Nguyệt là chị hai của Trương Thiếu Ngôn cũng là em ruột của Trương Thiếu Thương.

Mặc dù chị ta là người Trương gia nhưng xưa nay không đến Trương gia gây chuyện, thậm chí cũng rất ít khi về Trương gia. Chị ta học tập tranh sơn dầu, suốt ngày ở nước ngoài vẽ vời, tổ chức triển lãm tranh, là người tiêu dao tự tại nhất trong Trương gia.

Cho nên hôm nay chị ta chạy đến công ty tìm Trương Thiếu Ngôn là hành động rất khác thường.

Lúc Trương Thiếu Ngôn đến phòng khách, Trương Cẩn Nguyệt đang ngồi trên ghế salon thưởng thức trà. Chị ta mặc một bộ sườn xám, khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt nên không để lại nhiều vết tích của năm tháng.

"Nhị tỷ chờ lâu rồi?" Trương Thiếu Ngôn đẩy cửa đi vào, ngồi đối diện chị ta.

Trương Cẩn Nguyệt nhìn anh cười lắc đầu: "Không có, là chị quấy rầy công việc của em."

Từ trước đến nay Trương Thiếu Ngôn không thích nói chuyện vô vị, trực tiếp vào chủ đề: "Hôm nay Nhị tỷ tới tìm em là có chuyện gì?"

Trương Cẩn Nguyệt như có chút khó nói, do dự một hồi, mới cười nói với anh: "Là như vậy, gần đây chị muốn cùng bạn bè mở công ty nhưng trên phương diện này chị cũng không hiểu biết nhiều cho nên đến thỉnh giáo em."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Nhị tỷ muốn làm việc có thể đến Trương thị."

Trương Cẩn Nguyệt cười nói: "Em nói đùa rồi, nhân tài của Trương thị đông đúc, không gì đến chị, chị và mấy người bạn mua bán nhỏ là được."

Trương Thiếu Ngôn trầm ngâm một lát, thấp giọng hỏi: "Nhị tỷ, là đại ca kêu chị tới sao? Nghĩ công ty cũng không phải của em, mà là đại ca, đúng không?"

Trương Cẩn Nguyệt mấp máy môi, không trả lời. Chị ta đã sớm nói, thất đệ thông minh như vậy, nhất định không lừa gạt được.

"Nhị tỷ là người không thích trói buộc, sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với công ty được. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là tới giúp đại ca." Trương Thiếu Thương ở bên ngoài làm gì, Trương Thiếu Ngôn đã sớm biết, chỉ là anh không nghĩ tới, anh ta có thể khiến Trương Cẩn Nguyệt ra mặt.

Từ nhỏ Trương Cẩn Nguyệt đã rất quái đản, mặc kệ là tính cách hay cách làm việc cũng không giống Trương Minh Hạc. Chị ta cực kì không thích trói buộc, cho tới bây giờ cũng chưa kết hôn, càng không có con trai, nhưng bạn trai vẫn phải có mà tuổi tác còn càng ngày càng nhỏ.

Trương Thiếu Thương là anh ruột của chị ta, hai người đều do người vợ đầu của Trương Minh Hạc sinh ra. Thật ra Trương Thiếu Ngôn có thể hiểu được vì sao Trương Thiếu Thương muốn ra ngoài làm, bởi vì bây giờ địa vị của anh ta ở Trương gia hết sức khó xử.

Trương Minh Hạc có bảy người con, trong đó bốn người đều do người vợ thứ hai sinh ra, đồng thời bốn người này cũng có ba người con. Mặc dù mọi người đều là con trai của Trương Minh Hạc nhưng bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ đương nhiên xa cách. Trương Thiếu Thương là con trai cả nhưng ở Trương gia có thể nói là thế lực đơn độc.

Trương Thiếu Ngôn cũng là thế lực đơn độc, càng yếu hơn so với anh ta nhưng bây giờ lại thành chủ của Trương gia.

Loại "ma quỷ" như Trương Thiếu Ngôn này liền bỏ qua không đề cập nữa, tóm lại trong Trương gia, người nóng nảy nhất chính là Trương Thiếu Thương. Đã ở Trương gia không làm được thành tựu gì thì anh ta liền dứt khoát tự mình làm.

"Thất đệ, chị tin tưởng chuyện của đại ca em hiểu rõ hơn chị. Nếu không phải bây giờ thật sự khó khăn thì chị cũng không muốn ra mặt giúp anh ấy."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Nhị tỷ, đại ca không khó khăn, chỉ là anh ấy muốn nhiều hơn."

Bất kể nói thế nào, anh ta cũng là con trai cả của Trương Minh Hạc, cổ phần của công ty cũng có một phần dành cho anh ta. Nhưng anh ta vẫn chưa vừa lòng.

Trương Cẩn Nguyệt trầm mặc sau đó nói: "Thất đệ, trên thế giới này có mấy người là không tham lam? Đại ca cũng chỉ muốn tự mình ra ngoài mở công ty, không muốn lấy thêm cái gì từ Trương gia. Bây giờ tài chính của anh ấy không đủ cho nên hi vọng em có thể đầu tư một chút."

Trương Thiếu Ngôn không trả lời ngay, anh suy nghĩ một hồi, nói với Trương Cẩn Nguyệt: "Nhị tỷ, đầu tư cũng không phải muốn ném tiền liền ném, em cần ước định thị trường trước."

Mặc dù kết quả không được hài lòng nhưng Trương Cẩn Nguyệt cũng không từ chối: "Vậy được rồi, chị chờ tin tốt từ em.

"Vâng, em kêu thư ký Hồ đưa chị ra ngoài."

"Không cần, chị tự về." Trương Cẩn Nguyệt đứng lên, chào Trương Thiếu Ngôn.

Ngày thứ hai là thời gian Đỗ Hữu Vi chính thức lên lớp.

Tiết học của năm tư rất ít nhưng vẫn muốn bồi bổ kiến thức cộng thêm đây là học kỳ mới nên học sinh tới học rất chỉnh tề. Hôm nay Phan Tĩnh cũng tới, Đỗ Hữu Vi cực kỳ hiếu kỳ, Trương Thánh Trạch còn đang ở châu Phi chưa về, học kỳ sau cô ấy có chạy đến châu Phi thực tập không?

Giống như Phan Tĩnh cũng tò mò cô, lúc nghỉ giữa giờ lại chạy tới nói chuyện: "Hữu Vi, nghe nói cậu thi lại không tệ, chúc mừng cậu."

"Cảm ơn." Đỗ Hữu Vi mỉm cười một cách thương nghiệp. Trước kia, khi cô còn ở trường học, chỉ có bạn thân là Tôn Tiêu Tiêu, bây giờ không có Tôn Tiêu Tiêu, cô ở một mình, Phan Tĩnh liền muốn tới nói chuyện với cô.

"Xem ra Thất gia dạy bổ túc rất có hiệu quả." Phan Tĩnh cười nói.

Đỗ Hữu Vi ở trong lòng cười ha ha, lượn quanh nửa ngày, thì ra là đến nghe ngóng cô và Trương Thiếu Ngôn? "Đúng vậy, Trương Thánh Trạch ra nước ngoài rồi sao? Cậu có thời gian nên đi xem anh ta đi, một mình anh ta ở bên kia nhất định rất tịch mịch."

Phan Tĩnh an tĩnh một chút, sau đó cười gật đầu: "Ừ."

Đại khái là chiêu này của Đỗ Hữu Vi quá mạnh, sau khi tan học Phan Tĩnh không đến tự làm mất mặt nữa. Đỗ Hữu Vi ra khỏi lầu dạy học, phát hiện cách đó không xa vây quanh không ít học sinh.

Cô tò mò đi lên nhìn một chút, thì ra là đoàn người Cố Thì hôm nay ở đây chụp hình. Mà những nữ sinh này đều đến xem Cố Thì!

"Cái này là nhóm gì vậy, sao trước giờ tớ chưa nghe qua?"

"Ai biết đâu, nhưng người tên Cố Thì rất đẹp trai nha, thừa dịp anh ta còn chưa nổi tiếng nên đến làm quen."

"Cố Thì đi đâu rồi? Sao nửa ngày còn chưa trở lại?"

"Anh ấy vừa mới chụp hình xong, hẳn là đến phòng nghỉ ngơi. Nếu không chúng ta đến phòng kia tìm?"

Hai nữ sinh nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau đi về phòng học dùng để nghỉ ngơi. Đỗ Hữu Vi đi sau lưng các cô ta, cũng muốn đi xem một chút.

Ai ngờ ở bên ngoài phòng học có nhân viên công tác, thấy có học sinh lẻn vào liền ngăn cản. Đỗ Hữu Vi tránh sau lưng các cô ấy lại không bị phát hiện, Đỗ Hữu Vi thừa dịp bọn họ không chú ý liền như một làn khói chạy tới.

Chạy đến cửa phòng học, Đỗ Hữu Vi mới lúng túng ngừng lại. Cô vào đây làm gì? Vừa rồi bầu không khí kia cô không cẩn thận liền chạy đến đây.

Cô đứng ở cửa ra vào một chút, đang chuẩn bị rời đi, liền nghe bên trong truyền đến tiếng nói.

"Vết thương này của cậu là thế nào? Có phải con chó Phương Trác kia lại đánh cậu?"

Bước chân Đỗ Hữu Vi dừng lại, giọng nói này hình như là Cố Thì.

Giọng nói tiếp theo truyền đến xác nhận phỏng đoán của cô: "Không có, anh nhìn lầm rồi."

"Tôi nhìn lầm? Vậy cậu cởϊ qυầи áo ra cho tôi xem."

"Anh Cố Thì, em thật sự không bị gì."

Lúc hai người bên trong tranh chấp, phía ngoài hô to một tiếng, dọa sách trong tay Đỗ Hữu Vi thiếu chút nữa rơi trên đất: "Cô là ai? Nơi này là khu nghỉ ngơi của nghệ sĩ, không phải nhân viên công tác không được vào!"

"Vâng vâng vâng, tôi đi liền." Đỗ Hữu Vi chuẩn bị chuồn đi, cửa phòng học trước mặt liền mở ra.

Cố Thì từ bên trong đi tới, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Lại là cô?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Có phải cô bị xem là kẻ bám đuôi??