Chương 28: “Rồi ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau…..”

Sau khi Đỗ Hữu Vi áp bàn Trương Thiếu Ngôn liền không có hành động gì, chỉ duy trì tư thế này nhìn Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn ngửa đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Sau đó thì sao?"

"Hả?" Đỗ Hữu Vi không còn như bình thường, có chút không hiểu nghiêng đầu một chút.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Em biết sau khi làm như vậy, bước kế tiếp nên làm gì không?"

Hô hấp của anh nhẹ nhàng phả trên mặt Đỗ Hữu Vi, xuyên đến trong tim, làm trái tim hơi ngứa. Đỗ Hữu Vi nuốt nước miếng, hỏi anh: "Làm gì?"

Trương Thiếu Ngôn không nói gì, trả lời cô bằng cách nhẹ nhàng nắm tay cô để lên l*иg ngực mình. Chân Đỗ Hữu Vi mềm nhũn, liền ngã lên người Trương Thiếu Ngôn, môi cô áp lên môi anh.

Cao Dã: "..." Cảm thấy mình quá dư thừa.

"Ông chủ, tôi đi rửa tay." Vứt câu này xong, Cao Dã như cơn lốc ra khỏi phòng.

Đỗ Hữu Vi không có tâm tư để ý Cao Dã, xúc cảm ấm áp trên môi khiến máu của cô muốn sôi trào.

Cả người Trương Thiếu Ngôn lạnh như băng nhưng nụ hôn của anh giống như lò nướng, nóng đến đáng sợ.

Đỗ Hữu Vi muốn thoát khỏi môi anh nhưng Trương Thiếu Ngôn lại đưa tay khống chế gáy cô, không cho cô rời khỏi. Cứ như vậy môi cô bị trằn trọc mấy chục giây, rốt cuộc anh mới buông tha cho đôi môi đỏ như tôm luộc của Đỗ Hữu Vi.

"Lần sau nhớ kỹ sau khi chặn là hôn." Tay anh sờ mái tóc mềm mại của Đỗ Hữu Vi, ở bên tai cô nói một cách ái muội.

Đỗ Hữu Vi: "..." Sẽ không có lần sau!

Âm thanh ngáy ngủ của James và Hall đột nhiên vang lên, Đỗ Hữu Vi đẩy tay Trương Thiếu Ngôn ra, nhảy về phía sau một cái, thoát khỏi người Trương Thiếu Ngôn.

Vừa rồi cô quên mất, trong phòng còn có hai người sống sờ sờ!

Cũng không biết hai người họ thật sự ngủ thϊếp đi hay vẫn còn tỉnh, chuyện vừa rồi bọn họ có nhìn thấy hay không??

Đỗ Hữu Vi lại một lần nữa không muốn làm người.

Trương Thiếu Ngôn sửa cổ áo của mình, nhìn James và Hall gục xuống bàn, rồi kêu một tiếng với người đứng ngoài cửa phòng: "Cao Dã."

Cao Dã từ bên ngoài nhìn vào, dò xét xong mới tiến đến: "Ông chủ, có gì phân phó?"

"Hai người họ chắc đưa theo lái xe đến, cậu liên lạc với tài xế của họ, đưa hai người này về khách sạn."

"Vâng." Cao Dã ra ngoài gọi điện thoại, rất nhanh liền đi vào cùng mấy vệ sĩ, đỡ James và Hall ra ngoài.

Trương Thiếu Ngôn nhìn Đỗ Hữu Vi đứng cách xa mình, cười một tiếng hỏi cô: "Em ăn no chưa?"

"Ăn... ăn no rồi." Vừa rồi lúc James và Hall rót rượu cho trợ lí Cao, cô ngồi ăn, trên cái bàn này tuyệt đối không có người ăn nhiều hơn cô.

"Vậy chúng ta đi." Trương Thiếu Ngôn đứng lên, chuẩn bị rời đi, thấy Đỗ Hữu Vi còn đứng sững sờ tại chỗ, hỏi: "Sao vậy? Còn muốn ăn gì à?"

"Không có, đi thôi." Cô đuổi theo Trương Thiếu Ngôn, cùng anh ra ngoài.

Lái xe đã đợi dưới lầu, sau khi ngồi lên xe, Trương Thiếu Ngôn hỏi Đỗ Hữu Vi: "Em muốn trực tiếp về nhà hay muốn đi đâu chơi?"

Hôm nay là lễ thất tịch, trên phố có không ít nơi để đi dạo, nếu cô muốn đi chơi, anh liền đưa cô đi.

Ánh mắt Đỗ Hữu Vi chớp mắt một cái, nhìn Trương Thiếu Ngôn cười, nói: "Nghe nói hôm nay vịnh Tam Cầm có pháo hoa, chúng ta đến vịnh Tam Cầm xem pháo hoa, được không?"

"Được." Trương Thiếu Ngôn không chút suy nghĩ đồng ý, kêu lái xe đi vịnh Tam Cầm.

Cao Dã tra một chút, báo cáo cho Trương Thiếu Ngôn: "Ông chủ, vịnh Tam Cầm bắn pháo hoa lúc chín giờ tối, bây giờ chúng ta đi có thể nhìn được."

"Ừ."

Đỗ Hữu Vi hơi cúi đầu, nhớ tới sự việc đời trước.

Lần đầu tiên cô muốn nhảy từ vịnh Tam Cầm thật ra không phải là ngày tuyết lớn đầu tiên ở thành phố A, mà là hôm nay, lễ thất tịch.

Một mình cô tới vịnh Tam Cầm, vốn muốn lẳng lặng nhảy xuống, không nghĩ tới hôm đó vịnh Tam Cầm tổ chức bắn pháo hoa, có rất nhiều cặp tình nhân tới, cô muốn đặt chân lên bờ biển cũng khó khăn.

Cô đi dạo vịnh Tam Cầm một hồi, cuối cùng cũng tìm được một nơi thưa thớt. Đại khái vì nơi này quá kỳ, cho nên không có người nào đến, cô bò lên một tảng đá lớn, nhìn mọi màu pháo hoa bay lên rồi từ từ chìm vào đáy biển, cực kì lãng mạn.

Nhưng sau khi cô leo lên, phát hiện ở tảng đá đối diện có một người ngồi. Người kia nhìn không lớn lắm, một mái tóc ngắn đen nhánh, cầm trong tay một cây kẹo bông cực kì không xứng với khí chất của anh ta. Một mình anh ta an tĩnh ngồi ở đó, đôi mắt so với bầu trời đêm còn tối tăm hơn, phảng phất muốn hòa làm một với bóng đêm.

Đỗ Hữu Vi giật mình, âm thanh cô bò lên tảng đá thật ra rất lớn, người này nhất định nghe được nhưng một chút phản ứng anh ta cũng không có.

Cô yên lặng đánh giá anh ta vài lần, liền thu hồi ánh mắt.

Chỉ là một người có dáng dấp hơi soái một chút thôi, nói không chừng cũng chạy tới vịnh Tam Cầm tự sát.

Cô không để ý anh ta, đối phương cũng không nói gì, hai người cứ như vậy ngồi hai bên tảng đá, yên lặng nhìn pháo hoa đêm thất tịch này.

"Cô đến xem pháo hoa?" Lại một pháo hoa nở rộ, người đối diện đột nhiên nói chuyện với Đỗ Hữu Vi.

Giọng nói cực kỳ dễ nghe.

Đỗ Hữu Vi ôm hai chân mình, nhìn anh ta một cái, chậm rãi nắm chặt tay: "Tôi tới tự sát."

Người kia bỗng cười một tiếng, trong giọng nói không có kinh ngạc, ngược lại còn hiểu rõ: "Vịnh Tam Cầm đúng là một nơi rất tốt để tự sát."

Đỗ Hữu Vi mím môi trầm mặc, sau đó cũng hỏi lại anh ta: "Còn anh? "

Người kia nhìn pháo hoa trên trời một hồi, mới chậm rãi nói: "Tôi đến xem pháo hoa."

Lời này Đỗ Hữu Vi không tin, đại khái là xuất phát từ điểm giống nhau giữa bản thân mình và người kia, cô nhìn ra được anh ta rất muốn nhảy từ nơi này xuống. Nhưng đến cuối cùng anh ta cũng không làm như vậy.

"Cái này, tặng cho cô đi, tôi không thích ăn đồ ngọt." Người đàn ông đứng dậy, so với tưởng tượng của Đỗ Hữu Vi còn cao hơn. Anh ta khom lưng đưa kẹo bông trong tay mình qua, vừa vặn có màu sắc của pháo hoa sau lưng anh ta làm anh ta như rực sáng.

Đỗ Hữu Vi vô thức nhận kẹo bông, mượn ánh sáng của pháo hoa, thấy rõ vết thương trên cổ tay anh ta.

Vết thương kia là bị người khác đánh sau đó lưu lại máu bầm.

Cô có chút hiểu được, vì sao giữa buổi tối mùa hè anh ta còn mặc áo và quần dài.

Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, vì động tác khom lưng đó mà cô có thể thấy được một góc băng vải.

Người này...Chẳng lẽ trên người đều là vết thương sao?

"Đi trước." Anh ta đưa kẹo cho Đỗ Hữu Vi xong liền nhảy xuống tảng đá.

Đỗ Hữu Vi ngồi một mình trên tảng đá, nhìn anh ta đi xa, mùi hương thơm ngọt của kẹo bông hấp dẫn cô cắn một cái.

Rất ngọt.

Đã rất lâu rồi cô chưa từng ăn qua đồ ngọt, đừng nói là bánh su kem quản gia làm, ngay cả một viên kẹo nho nhỏ, đã lâu rồi cô chưa từng ăn qua.

Cô lại cắn một miếng kẹo bông trong tay, nước mắt rơi xuống. Thật vất vả cô mới quyết định sẽ nhảy xuống đây nhưng chỉ một cây kẹo bông liền khiến cô lưu luyến thế giới này.

Một mình cô ngồi trên tảng đá, vừa khóc vừa ăn kẹo rồi thưởng thức tiếng reo hò của mọi người.

Sau khi ăn xong kẹo đường, pháo hoa cũng kết thúc, cô chậm rãi đứng lên, lại một mình đi về nhà.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Trương Thiếu Ngôn nhíu mi, cúi đầu nhìn Đỗ Hữu Vi bên cạnh không hiểu sao cảm xúc lại sa sút.

Đỗ Hữu Vi thoát ra khỏi cảm xúc ở đời trước, nhìn Trương Thiếu Ngôn cười, nói: "Không có gì, em đột nhiên nhớ tới hôm nay Vệ Duệ có nói cho em, một nhân viên ở công ty nọ trả lời tin nhắn của lãnh đạo một chữ "Ừ" liền bị đuổi!"

Trương Thiếu Ngôn không lên tiếng, Đỗ Hữu Vi tiếp tục nói: "Trương Thiếu Ngôn, công ty của anh cũng như vậy sao? Bình thường anh nói chuyện trong nhóm chat công ty, bọn họ trả lời thế nào? Nô tài tuân chỉ?"

"..." Trương Thiếu Ngôn đưa tay vuốt tóc cô: "Đầu óc em có bị xếp lộn xộn cái gì không?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Không có, đây là tin tức mà! Cho nên bình thường các anh là dạng gì?"

Trương Thiếu Ngôn không nói chuyện, Cao Dã ngồi hàng trước nói: "Bình thường ông chủ không nói chuyện trong nhóm chat, mọi chuyện đều do tôi phụ trách."

Đỗ Hữu Vi gật đầu: "A, vậy anh ấy làm gì ở trong nhóm chat? Giám sát mọi người sao?"

Cao Dã nói: "Ông chủ thường phụ trách phát lì xì trong nhóm."

Đỗ Hữu Vi: "..."

Cô muốn vào nhóm chat!

"Anh phát lì xì lớn không?" Đỗ Hữu Vi điên cuồng ám chỉ.

Trương Thiếu Ngôn dương đuôi lông mày, hài hước nhìn cô: "Em vào thử một chút liền biết."

"A, có ngại không?" Đỗ Hữu Vi nói như vậy nhưng trên tay đã mở điện thoại ra, đồng thời ấn mở chỗ quét mã.

Trương Thiếu Ngôn khẽ cười một tiếng, trực tiếp đưa cô vào nhóm chat.

Bên trong nhóm chat hiện ra tin Đỗ Hữu Vi gia nhập, các vị quản lý cấp cao của công ty đều có chút mơ màng.

Cái nick "Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi" là thiên kim Đỗ gia Đỗ Hữu Vi sao?

Đỗ Hữu Vi là một trong những tiểu thư bình thường ở thành phố A, thanh danh không lớn như Điền Tư Đồng, nhưng vì trong khoảng thời gian này Trương Thiếu Ngôn đưa cô đến công ty, tên của cô ở trong Trương thị như sấm bên tai.

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Chào mọi người, tôi là Đỗ Hữu Vi ^.^

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Tôi ở đây đoạt lì xì, đoạt xong tôi liền ra khỏi nhóm ^.^

Các vị quản lý cấp cao: "......"

Trong nhóm chat lớn mọi người đều nhao nhao hoan nghênh Đỗ Hữu Vi gia nhập, trong nhóm chat nhỏ lại sôi trào.

Quản lý A: Tình huống gì thế? Ông chủ kéo cô ấy vào đoạt lì xì?

Quản lý B: Tôi cũng hơi mơ màng, ông chủ muốn phát lì xì cho cô ấy, trực tiếp phát không được sao??

Quản lý C: Các cậu quả nhiên không hiểu, đây là tình thú đó!

Quản lý D: ...À, dù sao giành được lì xì càng tốt.

Quản lý B: Vậy lát nữa chúng ta có đoạt không?

Quản lý C: Đương nhiên phải cướp, như vậy cô ấy mới cảm nhận được niềm vui khi đoạt lì xì! Nhưng chúng ta phải chậm một chút, để cô ấy đoạt trước.

Quản lý A: Đã hiểu.

Quản lý B: Đã hiểu.

Đằng sau là một đống "Đã hiểu".

Cao Dã: Ông chủ muốn phát lì xì đêm thất tịch, mời các vị chuẩn bị.

Đỗ Hữu Vi lập tức khẩn trương, chăm chú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại như đang quay về đường chạy ở đại hội thể thao, chờ trọng tài kêu một tiếng.

Lì xì của Trương Thiếu Ngôn vừa ra, Đỗ Hữu Vi liền tay nhanh mắt lẹ. Không biết là nhiều người cướp hay do tốc độ đường truyền không góp sức, bao lì xì đợi hai giây mới mở ra, hết thảy có... Ba trăm tệ (khoảng hơn 1 triệu VNĐ) ...Khoản tiền lớn đâu!?

Đỗ Hữu Vi ngắt khóe miệng, nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn ngồi bên cạnh mình: "Đây là cái anh gọi là lì xì lớn?"

Trương Thiếu Ngôn nhìn lì xì mà cô cướp được, bình tĩnh nói: "Em có thể nhìn người khác cướp."

Đỗ Hữu Vi thấy người khác đều cướp được hơn sáu ngàn (hơn 20 triệu VNĐ), vận may tốt nhất có hơn mười hai ngàn (hơn 40 triệu VNĐ), chỉ có cô, ba trăm tệ...

Cô cướp được đầu tiên thì có ích lợi gì?!

Đỗ Hữu Vi rất tức giận: "Bao lì xì của anh có ý kiến gì với em à?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Anh lại phát một cái."

Trương Thiếu Ngôn nói xong cũng phát, lần này Đỗ Hữu Vi vẫn được cướp đầu tiên, so với lần trước vận may tốt hơn một chút, năm trăm tệ ( khoảng hơn 1 triệu 700 VNĐ).

"..." Cô nhìn người khác vẫn như cũ được mấy vạn, cười với Trương Thiếu Ngôn, nói: "Anh biết không, dựa theo quy tắc thì bây giờ anh phải phát riêng cho em một bao lì xì."

Trương Thiếu Ngôn không nói gì, điện thoại kêu "Leng keng" một tiếng, bên trong nhóm chat lại xuất hiện một bao lì xì, phía trên còn viết ba chữ - Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Hữu Vi cướp cực nhanh, hiện ra bốn chữ số, vui vẻ đánh một hàng chữ: "Cảm ơn ông chủ!"

Không biết vì cái gì mà các vị quản lý ở công ty đột nhiên có một cảm giác "Phong hỏa hí chư hầu"*.

Đoạt xong lì xì, Đỗ Hữu Vi hài lòng rời khỏi nhóm chat, các thành viên trong nhóm chat thở dài một hơi.

"Ông chủ, sắp tới vịnh Tam Cầm. Trước mặt có rất nhiều người, giao thông tương đối hỗn loạn."

Nghe Cao Dã nói vậy, Đỗ Hữu Vi mới chú ý đến bên ngoài cửa sổ. Vì hôm nay có rất nhiều người đến xem pháo hoa, tốc độ xe đã chậm lại, di chuyển từ từ. Đỗ Hữu Vi nghĩ nghĩ, nói với Trương Thiếu Ngôn: "Nếu không chúng ta đi bộ, dù sao cũng không xa."

Trương Thiếu Ngôn gật đầu, kêu lái xe ngừng lại: "Cao Dã, cậu ở trên xe chờ chúng tôi."

"Vâng ông chủ."

Đỗ Hữu Vi vội nói: "Cũng không cần ngồi trên xe mãi, đã tới rồi thì anh cũng xuống xem đi!"

Cao Dã nói: "Tôi sẽ tìm một nơi xa hai người để nhìn."

"...Ừ."

Mặc dù Cao Dã ở trên xe, nhưng vệ sĩ của Trương Thiếu Ngôn vẫn đi theo hai người trong bóng tối. Người ở đây nhiều như vậy, dù có cảnh sát trông coi cũng khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trương Thiếu Ngôn ra ngoài ăn cơm vẫn mặc âu phục, lúc này không cần gặp khách hàng, anh liền cởϊ áσ khoác để lại trong xe, chỉ mặc áo sơ mi. Tay áo sơ mi cũng bị anh cuốn lại, vén tới khuỷu tay.

Đỗ Hữu Vi cầm cây quạt được phát ở ven đường, quạt cho anh: "Nóng sao? Em thật bái phục các nhân sĩ thương vụ, mùa hè cũng phải mặc âu phục."

Trương Thiếu Ngôn không phản ứng nhiều: "Quen rồi sẽ tốt thôi."

Đỗ Hữu Vi đánh giá các quầy buôn bán nhỏ hai bên đường, lấy tay đυ.ng Trương Thiếu Ngôn: "Anh muốn ăn đá bào không?"

Trương Thiếu Ngôn nhìn về phía quán nhỏ cô chỉ vào, có chút không tình nguyện: "Cái quán này mới nhìn qua liền biết không sạch sẽ. Nếu em muốn ăn đá bào, anh có thể tìm người làm."

Đỗ Hữu Vi lại có chút thèm ăn: "Anh nhìn nhiều người như vậy đều mua, chắc là vẫn tốt!"

Trương Thiếu Ngôn vẫn nhíu mày: "Em ăn không sợ đau bụng sao?"

"... Được thôi." Đỗ Hữu Vi thỏa hiệp nhún vai, nhìn về phía một quán bán đèn l*иg: "Vậy chúng ta mua đèn l*иg đi! Cái này sẽ không đau bụng."

Cô hào hứng nhìn từng dãy đèn l*иg: "Trương thiếu mắt, anh nhìn cái đèn l*иg hình thỏ này đi, thật đáng yêu."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn đi bên cạnh cô, gật đầu: "Em thích thì mua."

"Em muốn cái này!" Trong quán treo các loại mã tính tiền khác nhau, Đỗ Hữu Vi lấy điện thoại ra quét, mua một đèn l*иg hình thỏ.

Đèn l*иg có pin, mắt thỏ con chuyển thành màu hồng, nhìn rất thật. Đỗ Hữu Vi cầm đèn hoa đăng đùa một chút, liền đưa nó cho Trương Thiếu Ngôn: "Cái này cho anh, rất xứng!"

Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn đèn l*иg trong tay cô, nhíu mày: "Xứng cái gì?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Đều đáng yêu."

"..." Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một chút, sau đó cười nhận lấy đèn l*иg trong tay cô.

"Pháo hoa sắp bắt đầu rồi, ở đây nhiều người quá, em dẫn anh đến một chỗ tốt!" Đỗ Hữu Vi kéo Trương Thiếu Ngôn, muốn đưa anh đến chỗ đời trước cô xem pháo hoa.

Nơi đó mặc dù có đá nhưng tầm nhìn cũng không tệ lắm, quan trọng là ở đó ít người, không ồn ào.

Không biết lần này có thể gặp được người cho mình kẹo bông không?

Trương Thiếu Ngôn bị Đỗ Hữu Vi kéo đi, cũng không phản kháng, cùng cô đi xuyên qua đám người nhộn nhịp, đến một chỗ yên lặng.

Nơi này không có tiếng huyên náo, cũng không có những quán nhỏ náo nhiệt, gió biển mang theo hương vị mặn mà thổi tới, có mấy phần thoải mái dễ chịu.

"Nơi này rất tuyệt đi!" Đỗ Hữu Vi hưng phấn nhìn bầu trời, lát nữa pháo hoa sẽ bắt đầu.

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn vừa lên tiếng liền "Phanh" một cái.

"Oa! Thật đẹp!" Đỗ Hữu Vi hưng phấn kêu lớn, giọng nói không đầy một lát liền bị gió biển và âm thanh pháo hoa liên tiếp chôn vùi.

Trương Thiếu Ngôn cầm đèn l*иg hình thỏ trong tay, đứng bên cạnh cô, cũng ngẩng đầu nhìn pháo hoa. Pháo hoa lộng lẫy chiếu trong mắt anh, như kho báu đắt giá tỏa ra ánh sáng lung linh.

"Trương Thiếu Ngôn, lần cuối anh xem pháo hoa là lúc nào?" Đỗ Hữu Vi trầm giọng hỏi.

Trương Thiếu Ngôn suy nghĩ một hồi, nói: "Anh nhớ không rõ, chắc là khi còn nhỏ."

"Sau khi lớn anh cũng không xem pháo hoa sao?"

"Không có."

"À..." Đỗ Hữu Vi cười một cái: "Cũng đã lâu rồi em chưa xem pháo hoa, pháo hoa thật đẹp."

"Ừ."

"Trương Thiếu Ngôn, cảm ơn anh đã xem pháo hoa với em."

Trương Thiếu Ngôn cúi đầu, màu sắc pháo hoa làm nổi bật lên khuôn mặt lúc sáng lúc tối của cô: "Nếu em thích, về sau anh sẽ đi xem với em."

"Ừm!" Đỗ Hữu Vi gật đầu, cười nhìn anh.

Bắn pháo hoa kéo dài không lâu, lúc chuẩn bị kết thúc, một xe bán kem nhỏ đi qua. Đỗ Hữu Vi nghe thấy tiếng chuông, có chút thèm, Trương Thiếu Ngôn nhìn chiếc xe kem kia, bất đắc dĩ cười: "Anh đi mua cho em, em ở đây chờ anh."

"Trương Thiếu Ngôn, anh thật tốt!" Mắt Đỗ Hữu Vi lóe sáng nhìn anh.

Trương Thiếu Ngôn đưa tay vuốt tóc cô, đi đến chỗ chiếc xe kem nhỏ.

Khóe môi Đỗ Hữu Vi nhếch lên, nhìn về phía tảng đá lớn đời trước cô ngồi. Cô đề nghị đến đây, một phần là vì nơi này ít người, còn một phần là vì cô lo lắng người mà đời trước cô gặp phải sẽ tự sát.

Nếu anh ta nhảy xuống biển, hai người còn có thể cứu.

Nhưng xem ra cô nghĩ nhiều rồi, đời trước anh ta không nhảy xuống, đời này cũng sẽ không nhảy.

Đỗ Hữu Vi đánh giá chỗ tảng đá muốn xem nơi đó có người không. Bỗng nhiên một bóng người từ phía trên nhảy xuống, trong tay còn cầm một cây kẹo bông.

Đỗ Hữu Vi nhìn bóng dáng cao cao kia, trong lòng hơi ngạc nhiên, là anh ta!

Anh ta mặc áo quần dài như trong trí nhớ Đỗ Hữu Vi, nhìn thoáng qua chỗ cô đứng, giống như bây giờ mới phát hiện nơi này có người. Anh ta hơi dừng lại, sau đó như không có việc gì đi về phía trước.

Đỗ Hữu Vi đứng trên đường anh ta đi qua, lúc anh ta đi qua bên người cô, Đỗ Hữu Vi gọi anh ta lại: "Anh cũng đến xem pháo hoa sao?"

Người đàn ông ngẩn người, mới gật đầu nói: "Ừ."

"Tôi cũng đến xem pháo hoa." Đỗ Hữu Vi cười híp mắt dò xét anh ta vài lần, hỏi: "Anh là minh tinh sao?"

Người đàn ông lại sửng sốt một chút, như hết sức kinh ngạc vì có người nhận ra anh ta. Anh ta cười khẽ một tiếng, hứng thú nhìn Đỗ Hữu Vi: "Cô nhận ra tôi? Tôi không nổi tiếng."

Đỗ Hữu Vi nói: "Bây giờ anh chưa nổi tiếng nhưng tôi có dự cảm, trong năm nay anh nhất định sẽ nổi tiếng! Trở thành minh tinh nổi tiếng nhất trong nước!"

Người đàn ông nghe xong cô nói xong, chỉ hơi cong khóe miệng. Đỗ Hữu Vi thấy anh ta không tin, cũng sốt ruột: "Tôi nói thật, dự cảm của tôi luôn rất chuẩn! Cho nên anh không được từ bỏ, cố lên!"

Trước khi cô chết thế mà tận mắt thấy anh ta xuất hiện trên biển quảng cáo lớn.

Lúc đó cô mới biết được, thì ra anh ta là minh tinh.

"Ừ, mượn câu này của cô vậy." Người đàn ông nói xong liền chuẩn bị rời đi, trước khi đi, anh ta đưa cây kẹo bông đang cầm cho Đỗ Hữu Vi: "Cái này tặng cô, tôi không thích ăn đồ ngọt."

Đỗ Hữu Vi nhận kẹo bông, lại một lần nữa nhìn vết thương trên cổ tay anh ta.

Vết thương của anh ta là thế nào?

"Đi trước." Người đàn ông rất nhanh thu tay về, quay người đi. Đỗ Hữu Vi cau mày đứng tại chỗ, giọng nói của Trương Thiếu Ngôn bỗng nhiên truyền tới từ bên cạnh: "Kẹo bông là từ đâu tới?"

Đỗ Hữu Vi nghiêng đầu nhìn anh, cười: "Một minh tinh cho!"

"Minh tinh?" Trương Thiếu Ngôn nhìn về chỗ Đỗ Hữu Vi đang nhìn chăm chú: "Tên gì?"

"Ách..." Đỗ Hữu Vi nhất thời nghẹn lời, cô không nhớ rõ tên anh ta là gì! "Em không biết..."

Trương Thiếu Ngôn híp mắt: "Em không biết?"

"Anh ta giống như một người trong nhóm nhạc nào đó, anh biết bây giờ nhóm nhạc nào cũng nhiều người, em không nhớ rõ. Nhưng em nhận ra mặt anh ta!"

Trương Thiếu Ngôn hơi suy nghĩ, không tiếp tục truy cứu cái tên minh tinh kia: "Kem của em."

"Cảm ơn anh!" Đỗ Hữu Vi đưa tay muốn nhận kem Trương Thiếu Ngôn mua cho cô. Không ngờ Trương Thiếu Ngôn rụt tay lại, nhìn cô nói: "Có kem không thể có kẹo , đưa kẹo cho anh."

"... Kem và kẹo bông không giống nhau mà!" Đỗ Hữu Vi cảm thấy người này thật hẹp hòi!

Trương Thiếu Ngôn vẫn thờ ơ như cũ: "Kem và kẹo bông, chỉ có thể ăn một cái."

"..." Khóe miệng Đỗ Hữu Vi giật giật, đưa kẹo đường mình còn chưa ăn cho anh: "Cho anh, em ăn kem!"

Trương Thiếu Ngôn cười, đưa kem trên tay cho cô: "Ngoan."

*Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích (truyện xưa) nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯)

Vì để mỹ nhân cười một tiếng, ông chủ cũng rất nhọc lòng.