Chương 25.2: "Vậy ngày mai bảo nhân cách thứ hai của em ra phụ trách."

Đưa Đỗ Hữu Vi lên xe, Trương Thiếu Ngôn nhìn xe bên cạnh, khom lưng nói với Đỗ Hữu Vi: "Em ở trên xe chờ tôi một chút."

"Được" Đỗ Hữu Vi nhìn nơi anh rời đi, nơi đó cũng có một chiếc xe đen, bên ngoài còn rất nhiều bảo vệ.

Chắc Lâm Thiến bị nhốt trên chiếc xe này?

Trương Thiếu Ngôn đi đến xe đang nhốt Lâm Thiến, không lên xe, chỉ đứng bên ngoài cửa nhìn cô ta. Bây giờ cảm xúc của Lâm Thiến đã hồi phục hơn nhiều, thấy anh tới, vội vã muốn xuống xe, bị bảo vệ ở bên ngoài cản lại: "Lâm tiểu thư, xin cô ở trên xe."

Lâm Thiến nhìn Trương Thiếu Ngôn, thấy anh cũng không để ý tới, đành ngoan ngoãn ngồi trên xe nhìn anh: "Anh Thiếu Ngôn, em xin lỗi, vừa rồi là em sai. Em chỉ là nhất thời xúc động, em cam đoan từ nay về sau sẽ không như vậy nữa. Anh Thiếu Ngôn, anh tha thứ cho em lần này đi."

Lâm Thiến ủy khuất, nói đến mắt cũng đỏ lên. Trương Thiếu Ngôn vẫn mặt không thay đổi đứng bên ngoài, ngữ khí lạnh lùng giống như gió đêm thổi tới: "Lâm Thiến, từ nay về sau chuyện của cô, tôi không còn bất kỳ quan hệ gì."

Lâm Thiến sững sờ, anh muốn phân rõ giới hạn với mình sao?

"Anh Thiếu Ngôn, em biết sai rồi, em sẽ không phạm phải nữa. Anh đừng như vậy có được không, anh đã đồng ý với anh của em từ nay về sau sẽ chiếu cố em mà."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Chiếu cố có rất nhiều cách, trước kia tôi quá dung túng cô mới biến cô thành như hôm nay. Về sau việc của cô tôi sẽ không hỏi đến, tôi sẽ đưa cô về với cha mẹ, mời mấy người giúp việc cho hai người. Về sau cô muốn ở trong nước hay nước ngoài thì tùy. Chìa khóa trong nhà cô đang ở, tôi sẽ kêu thư ký Hồ đổi, về sau cô cũng đừng qua đó. Cứ như vậy đi."

"Anh Thiếu Ngôn!" Thấy Trương Thiếu Ngôn không chút lưu tình xoay người đi, Lâm Thiến lại muốn nhào tới, nhưng có bảo vệ ở bên ngoài vững vàng khống chế cô ta, Lâm Thiến căn bản không thể động đậy.

Cửa xe bị đóng lại, Trương Thiếu Ngôn nghiêng người sang, nói với thư ký Hồ: "Tối hôm nay đưa cô ta về, những đồ vật của cô ta ở thành phố A, cô xử lý cho tốt, khóa cửa cũng nhanh chóng đổi."

"Vâng."

Nghĩ nghĩ, Trương Thiếu Ngôn lại nói: "Đồ vật bên nhà kia toàn bộ thay mới, trang trí cũng đổi một chút."

"Vâng ông chủ."

Không đến ba phút, Trương Thiếu Ngôn đã xử lý xong mọi chuyện. Đỗ Hữu Vi ghé tai vào cửa sổ, thấy anh về, tranh thủ thời gian ngồi lại, sửa sang trang phục và tóc của mình.

Cửa xe bị mở ra, Đỗ Hữu Vi nhìn anh cười: "Anh về rồi à."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nhìn bên hông Đỗ Hữu Vi, nghiêng người qua chỗ cô.

Cảm giác được Trương Thiếu Ngôn tới gần, Đỗ Hữu Vi lập tức ngồi thẳng băng. Vừa rồi nụ hôn ở phòng kia lại hiện lên trước mắt cô, bây giờ Đỗ Hữu Vi cảm thấy đầu của mình muốn bốc khói.

Tay Trương Thiếu Ngôn lướt qua váy cô, cầm dây an toàn bên cạnh cô qua "Cạch" một tiếng giúp cô cài lại: "Chỉ cài dây an toàn, em khẩn trương làm gì?"

". . ." Đỗ Hữu Vi tránh đi ánh mắt anh, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trương Thiếu Ngôn im lặng, cũng cài dây an toàn của mình, kêu lái xe lái đi.

Đoạn đường này Đỗ Hữu Vi cực kì yên tĩnh, xe đã đến cửa sau Đỗ gia, Đỗ Hữu Vi nhanh chóng mở dây an toàn, chạy xuống xe.

"Chờ một chút." Trương Thiếu Ngôn gọi cô lại, nhìn cô nói: "Em không có gì nói với tôi sao?"

". . ." Đỗ Hữu Vi dừng bước, xoay người nhìn Trương Thiếu Ngôn ngồi trong xe.

Trên môi của anh đã không còn màu son, nhưng nhiệt độ của nụ hôn kia chắc còn lưu lại. Ánh mắt của Đỗ Hữu Vi rơi xuống môi anh liền cảm giác môi mình trên nóng hổi.

Câu nói biến mèo, hổ và chó của Vệ Duệ không đúng lúc xuất hiện trong đầu, Trương Thiếu Ngôn là hổ, cho nên lựa chọn tốt nhất của cô chỉ có thể là mèo và chó. Nhưng hôm nay cô thấy Trương Thiếu Ngôn như một con chó con khiến người ta phải yêu thương, anh cũng không phải siêu nhân bất bại.

Đỗ Hữu Vi đột nhiên cười, bây giờ cô muốn làm một chuyện điên rồ nhất đời này.

Trương Thiếu Ngôn vẫn ngồi trong xe nhìn cô, Đỗ Hữu Vi đi qua, đưa tay giữ chặt cà vạt của Trương Thiếu Ngôn, giật anh tới. Trương Thiếu Ngôn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Hữu Vi đã cúi người, xích lại gần hôn lên môi anh.

Trương Thiếu Ngôn kinh ngạc trợn mắt, Cao Dã ngồi trước kinh ngạc đến nổi cằm cũng muốn rớt xuống.

Cho nên bây giờ ông chủ của bọn họ đang bị người ta cưỡng hôn sao? Đã vậy còn bị kéo cà vạt cưỡng hôn!

Sau khi Đỗ Hữu Vi bị Trương Thiếu Ngôn hôn, luôn lo lắng thấp thỏm, giờ phút này thoải mái chưa từng có. Ai nói Đỗ Hữu Vi cô không thể là hổ?!

Cô buông cà vạt của Trương Thiếu Ngôn ra, nới khoảng cách với anh, thấy trong mắt anh còn chút kinh ngạc chưa kịp lui.

Đỗ Hữu Vi có một loại cảm giác muốn ca hát.

Cà vạt của Trương Thiếu Ngôn bị cô kéo loạn cũng không quan tâm, anh nhìn Đỗ Hữu Vi, bỗng nhiên cười: "Rất lớn mật, nhưng em có biết hậu quả của việc này là gì không?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô cảm thấy trong nháy mắt mình liền tỉnh!

"Vậy...vậy cái kia... Vừa rồi trong phòng anh hôn tôi, bây giờ tôi hôn lại, hai chúng ta hòa!"

"Hòa?" Lòng bàn tay của Trương Thiếu Ngôn nhẹ nhàng xoa môi mình, ngước mắt nhìn cô: "Đời này em cũng đừng nghĩ sẽ hòa nhau."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Đột nhiên Đỗ Hữu Vi nghiêm túc nhìn anh: "Trương Thiếu Ngôn, tôi muốn trịnh trọng nói cho anh biết một việc."

Trương Thiếu Ngôn cong đuôi lông mày, hỏi: "Cái gì?"

"Thật ra tôi có hai nhân cách, vừa rồi làm những chuyện kia là do nhân cách thứ hai!"

Cao Dã: ". . ."

Trương Thiếu Ngôn bình thản "A" một tiếng: "Vậy ngày mai bảo nhân cách thứ hai của em ra phụ trách."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

"Cao Dã, lái xe." Trương Thiếu Ngôn nâng cửa xe, một lần nữa kiểm tra dây an toàn của mình.

Cao Dã "Vâng" một tiếng, liền khởi động xe, lái xe ra ngoài.

Đỗ Hữu Vi ngẩn ngơ về phòng của mình, bắt đầu suy nghĩ. Mặc dù lúc đó Trương Thiếu Ngôn rất thoải mái, nhưng đợi tới khi anh ta hết thoải mái rồi, chẳng phải sau đó là thời gian cô phải chịu khổ hay sao?!

Cô lấy điện thoại, điên cuồng nhắn tin cho Vệ Duệ.

Hữu Vi Vi: Duệ à, lần trước cậu thử đôi giày kia, thật ra rất đẹp, tớ mua cho cậu rồi gửi qua nhà cậu nha.

Hữu Vi Vi: Gần đây cậu đã gầy hơn rồi, kiên trì giảm béo, cậu nhất định không thể bỏ dở giữa chừng!

Hữu Vi Vi: Cậu muốn ăn gì cứ nói cho tớ, tớ ăn giúp cậu.

Hữu Vi Vi: Nhà tớ có ba con chó, đều rất thích cậu, cậu nhớ phải thường xuyên đến xem bọn chúng. Đặc biệt là Kim Anh Tuấn, nó rất dính người, nếu có cơ hội, giúp tớ tìm cho nó một con cɧó ©áϊ.

Hữu Vi Vi: Không được thì thôi, chó đực cũng được!

Vệ Duệ:......

Vệ Duệ: Chị em à, cậu sao thế? ? ?

Vệ Duệ: Hôm nay không phải cậu đi tham gia tiệc sinh nhật của thất gia sao? Xảy ra chuyện gì vậy? ? ?

Hữu Vi Vi: Huhuhu

Hữu Vi Vi: Tớ đã cưỡng hôn Trương Thiếu Ngôn T.T

Vệ Duệ: . . .

Hữu Vi Vi: Nhưng cũng không thể trách tớ, là anh ta hôn trước T.T

Vệ Duệ: . . .

Vệ Duệ: Bội thực, tạm biệt [cáo từ]

Đỗ Hữu Vi nhìn tin nhắn Vệ Duệ gửi lại, khoanh tay một mình rơi lệ.

Quả nhiên là chị em plastic!

Bỗng nhiên, điện thoại lại vang lên, Đỗ Hữu Vi tưởng là Vệ Duệ nhắn tin lại, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn Lý Như gửi tới.

Lý Như: Bà chủ, sản phẩm của chúng ta đã bắt đầu sản xuất, ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đến công ty của chúng ta thị sát.

Đỗ Hữu Vi "A" một tiếng, từ trên giường ngồi dậy. Sản phẩm mới bắt đầu sản xuất cách kiếm tiền sẽ không còn xa? Trong cái thế giới lãnh lẽo này, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được một chút ấm áp.

Bà chủ Đỗ: Được! Xế chiều ngày mai tôi phải học bù, buổi sáng được không?

Lý Như: Được, ngày mai lúc chín giờ ở công ty. Cô có địa chỉ công ty chúng ta không?

Bà chủ Đỗ: Có.

Bà chủ Đỗ: Tôi có thể đưa anh tôi đến không?

Hai ngày nay mặc dù Đỗ Hữu Vi vội vàng chuẩn bị quà sinh nhật của Trương Thiếu Ngôn, nhưng cô cũng biết Triệu Ny có tới tìm Đỗ Dịch Chanh, muốn tái hợp với anh. Chuyện hai người chia tay, cha mẹ hai nhà đều biết, Đỗ Chinh Đình và Tưởng Mạn Lâm rất tức giận, cứ coi như Đỗ Dịch Chanh đồng ý quay lại, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý.

Đỗ Hữu Vi cũng không lo lắng anh trai sẽ quay lại với Triệu Ny, chỉ là Triệu Ny chạy tới tìm anh, tâm trạng của anh ấy nhất định không tốt. Đỗ Hữu Vi sợ anh ấy phiền quá nhiều sẽ mệt nên đưa anh trai ra ngoài giải sầu một chút.

Lý Như: Có thể.

Đỗ lão bản: OK, vậy ngày mai chín giờ gặp.

Hẹn xong thời gian với Lý Như, Đỗ Hữu Vi liền chạy đến phòng của Đỗ Dịch Chanh. Đỗ Dịch Chanh vừa tắm xong, mặc bộ đồ rộng rãi lau tóc, theo động tác của anh, cơ bụng trên eo cũng như ẩn như hiện.

Đỗ Hữu Vi lén nhìn, kinh ngạc nói: "Oaaa, anh đi làm người mẫu được rồi đó."

Đỗ Dịch Chanh buông khăn mặt xuống, gõ một cái lên trán của cô: "Suốt ngày nghĩ gì đó?"

Đỗ Hữu Vi bĩu môi, bắt đầu ảo tưởng dáng vẻ Trương Thiếu Ngôn cởϊ qυầи áo ra sao, dáng người có tốt hơn so với anh cô không.

. . . Không, Đỗ Hữu Vi, mày nhanh ngăn não lại!

"Muộn như vậy tới tìm anh làm gì?" Đỗ Dịch Chanh ngồi xuống đối diện Đỗ Hữu Vi, hỏi cô.

Đỗ Hữu Vi nói: "A, ngày mai Lý Như hẹn em đi tham quan công ty và nhà máy, em không hiểu rõ lắm, cho nên muốn anh đi cùng."

Đỗ Dịch Chanh gật đầu, mở một chai nước khoáng, uống một ngụm: "Sao em không đi tìm Thất gia? Gần đây không phải em mỗi ngày đều cùng anh ta sao?"

"Ai nói là mỗi ngày! Mà công việc của anh ấy rất bận rộn, việc này cũng không cần đi làm phiền anh ấy!"

Đỗ Dịch Chanh cười một tiếng: "Ý của em là anh rất rảnh?"

". . . Ai bảo anh là anh em! Em mặc kệ, anh nhất định phải đi với em, nếu anh không đi phải bồi thường tiền phụ trách."

"Cái này là lừa bịp sao?" Đỗ Dịch Chanh bất đắc dĩ cười :"Đi, ngày mai lúc mấy giờ? Anh nói với cha một tiếng, tối đến công ty."

"Vậy được rồi, sáng mai lúc chín giờ chúng ta phải có mặt ở công ty, vậy đúng 8 giờ 30 xuất phát!"

"Ok"

"Vậy em không quấy rầy anh nữa, ngủ ngon!"

"Hữu Vi." Đỗ Dịch Chanh gọi cô lại, khóe miệng cười không có ý tốt nhìn cô: "Anh nghe nói đêm nay em đi dự tiệc sinh nhật của Thất gia? Tiệc sinh nhật thế nào?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Rất kinh thiên động địa.

"Là...như bình thường ạ. Bánh kem ăn cực ngon!" Đỗ Hữu Vi không có ý định nói thật với anh cô, nói lấy lệ liền chạy về phòng mình.

Lúc tắm xong, trái tim Đỗ Hữu Vi còn đập rất nhanh, hôm nay cô và Trương Thiếu Ngôn hôn nhau hai lần cũng giống như nằm mơ.

Cô cầm điện thoại đặt ở bên cạnh, kiểm tra một hồi, không có tin nhắn mới.

Hừ, đồ đàn ông thối.

Đỗ Hữu Vi để di động về, sau một lát lại cầm lên.

Quên đi, anh ta đẹp trai như vậy, nên cho phép anh ta ngạo mạn. Cô liền gửi tin nhắn đi.

Đỗ Hữu Vi: Anh đã ngủ chưa? Còn đau đầu không?

Trương Thiếu Ngôn: Đây là nhân cách thứ nhất hay là nhân cách thứ hai của em đang nói chuyện?

Đỗ Hữu Vi: . . .

Trương Thiếu Ngôn: Không dám nói lời nào là nhân cách thứ nhất.

Đỗ Hữu Vi: [đáng yêu]

Trương Thiếu Ngôn: Thật ra anh rất thích nhân cách thứ hai của em, có thể kêu em ấy ra thêm mấy lần.

Đỗ Hữu Vi: Em hoài nghi anh cũng có nhân cách thứ hai, bình thường anh đâu nói nhiều như vậy [đáng yêu]

Trương Thiếu Ngôn nhìn điện thoại cười một tiếng: Đầu của anh đã tốt hơn rồi, không cần lo lắng.

Đỗ Hữu Vi: A, vậy anh có để bánh su kem vào trong tủ lạnh không? Cái bánh đó không để vào tủ lạnh ngày mai sẽ hỏng đó.

Trương Thiếu Ngôn: Không để đến ngày mai, khi nãy anh đã ăn hết rồi.

Đỗ Hữu Vi: . . . Đêm hôm khuya khoắt anh còn ăn nhiều đồ ngọt, không sợ béo lên sao?!

Trương Thiếu Ngôn: Chút đồ ngọt kia tính là gì? Anh cảm thấy còn không ngọt bằng son môi của em.

Đỗ Hữu Vi: . . . Nhân cách thứ hai xuất hiện!!!