Chương 25.1: Nụ hôn đầu

Sắc mặt của Trương Thiếu Ngôn so với vừa rồi đã khá hơn nhiều, chỉ là môi còn hơi tái nhợt vì vậy làm cả người giống như không có tinh thần.

Đỗ Hữu Vi giữ anh lại: "Anh tô chút son lên đi!"

Trong túi xách cô có son môi, Trương Thiếu Ngôn thấy cô cúi đầu lấy son môi, đè tay Đỗ Hữu Vi lại, khom lưng nói với cô: "Không cần."

"Hả?" Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu lên, Trương Thiếu Ngôn thừa dịp cô ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi cô một cái.

"Được rồi." Sau khi môi của anh rời khỏi môi của Đỗ Hữu Vi, dính một lớp son mỏng. Cả người Đỗ Hữu Vi ngây ngốc đứng sững sờ tại chỗ.

Trương Thiếu Ngôn nhìn bộ dáng này của cô, tâm trạng rất tốt. Anh nâng khóe môi, dắt tay cô nói: "Ra ngoài nào."

Bên ngoài cửa, mấy người anh của Trương Thiếu Ngôn đang tranh chấp với Cao Dã, cửa bị mở ra, tất cả mọi người đều yên tĩnh, không hẹn mà cùng nhìn sang.

"Chuyện gì ồn ào thế?" Trương Thiếu Ngôn nắm tay Đỗ Hữu Vi đi ra, trên mặt là biểu cảm không kiên nhẫn. Người ngoài cửa nhìn thấy hai người, nhất thời không biết nên nói gì.

Lúc này cổ áo sơ mi của Trương Thiếu Ngôn đã mở ra, cà vạt cũng lộn xộn đeo trên cổ. Càng khiến người khác chú ý hơn là trên môi anh có một vết đỏ khả nghi.

Lại nhìn cô bé đứng phía sau, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, bộ dạng như đang mất hồn.

Ở đây ai cũng là người trưởng thành, không cần nói cũng biết hai người vừa mới làm gì ở bên trong.

Da mặt Trương Thiếu Dương mỏng, phá hư chuyện tốt của người khác, bản thân cũng có chút xấu hổ: "Cái kia... Thất đệ, bọn anh đến tìm em để cắt bánh kem..."

Trương Thiếu Thương nghe vậy, cũng cười hiền hòa: "Nhưng không vội lắm, bọn anh không biết em đang bận. Không thì lát nữa em tới cũng được."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Không phải, sao vẻ mặt của mọi người đều rất lạ, có phải đang suy nghĩ chuyện gì đen tối? ?

"Biết rồi, bây giờ em qua liền."

Trương Thiếu Ngôn nói xong, Trương Thiếu Thương thức thời rời đi. Cao Dã quay người lại, không yên tâm hỏi anh vài lần: "Ông chủ, ngài không sao chứ?"

Trong khoảng thời gian này, bệnh đau đầu của Trương Thiếu Ngôn rất ít khi xuất hiện, nếu không phải hôm nay Lâm Thiến kí©h thí©ɧ cũng sẽ không phát bệnh kịch liệt như thế.

Lâm Thiến biết Trương Thiếu Ngôn để ý cái gì, liền lợi dụng điểm ấy đâm anh một cái, đây chính là cái cô ta gọi là thích?

Cao Dã không chỉ lạnh lùng chế giễu, ông chủ không thích cô ta, không phải là không có lý.

"Tôi không sao, Lâm Thiến đâu?"

Cao Dã nói: "Tạm thời nhốt trên xe, bảo vệ và thư ký Hồ đang trông coi."

"Ừ" Trương Thiếu Ngôn lên tiếng, sau đó quay đầu nói với Đỗ Hữu Vi: "Chúng ta đi cắt bánh kem."

"À...Được" Đỗ Hữu Vi ngước mắt nhìn anh một cái, lại cực nhanh dời mắt đi. Làm sao bây giờ, xong rồi! Cô vừa nhìn thấy mặt của Trương Thiếu Ngôn liền nhớ tới nụ hôn kia!

Trương Thiếu Ngôn thấy mặt cô vừa hết đỏ, lại muốn đỏ lên lại, im lặng ngoắc môi: "Đi thôi, nghe nói đêm nay bánh kem bỏ ra không ít tiền, hương vị chắc cũng không tệ lắm."

Đỗ Hữu Vi ngơ ngác bị Trương Thiếu Ngôn kéo đi, Cao Dã đi sau lưng hai người, không nhịn được nghĩ, vừa rồi ông chủ thật sự làm gì Đỗ tiểu thư rồi?

Anh ta đã thấy qua lúc Trương Thiếu Ngôn bị bệnh, đầu anh đau đến hít thở cũng khó khăn, chứ nói chi là làm chút việc không thể miêu tả gì đó. Nhưng nhìn dáng vẻ của hai người họ, lại thật sự. . . khiến người ta tưởng tượng.

Sự thật chứng minh, người tưởng tượng không chỉ có Cao Dã. Trên đường họ đi qua đều nghe thấy chuyện liên quan tới Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi.

"Nghe nói vừa rồi Thất gia tham gia tiệc được một nửa liền không nhịn được kéo cô gái nhỏ kia vào phòng làm gì đó!"

"Trời ạ, trước đó là người nào mù nói Thất gia không được? Đây không phải rất được sao!"

"Ai bảo trước đó Thất gia không gần nữ sắc nên có chút không bình thường! Tôi thấy anh ta kiềm chế lâu rồi, bây giờ gặp được người mình thích liền phóng túng bản thân!"

"Thân thể cô gái kia nhỏ như vậy, có thể chịu được không?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô muốn đào hố chôn mình quá!!

"Các người nói nhiều như vậy, không bằng lát nữa lên sân khấu tấu hài vài câu đi." Trương Thiếu Ngôn nhìn mấy người phía trước, dọa bọn họ thiếu chút nữa quỳ xuống.

"Cao Dã, nhớ kỹ tên của bọn họ, đợi lát nữa kêu lên sân khấu tấu hài hai giờ, một giây cũng không thể thiếu."

"Vâng ông chủ."

Những người đang nói huyên thuyên: ". . ."

Bọn họ sai rồi, bọn họ lẽ ra phải sớm biết bát quái của thất gia không thể nói lung tung.

Trong phòng khách, bánh kem đặc biệt vì sinh nhật Trương Thiếu Ngôn đã chuẩn bị xong, chỉ đợi anh đến cắt. Xung quanh bánh ngọt còn trang trí rất quà, nhìn rất giống cây thông trong lễ Giáng Sinh, đều là quà sinh nhật người của Trương gia chuẩn bị cho anh.

Quản gia cầm dao tới, cung kính đưa cho Trương Thiếu Ngôn: "Thất gia, ngài có muốn cầu nguyện không?"

"Không cần, trực tiếp cắt đi." Trương Thiếu Ngôn lấy dao cắt bánh kem làm đôi, sau đó lại cắt một miếng nhỏ, bỏ dao vào một cái đĩa bên cạnh.

Sau khi cất dao cắt bánh, Trương Thiếu Ngôn lấy một cái đĩa đựng bánh kem đưa cho Đỗ Hữu Vi: "Nếm thử."

Phòng khách cực kì tĩnh lặng.

Đỗ Hữu Vi cúi đầu nhìn bánh kem trong tay, miếng bánh kem này là cắt từ giữa xuống, trên mặt còn có hoa quả và sô cô la, mà ba chữ "Trương Thiếu Ngôn" cũng ở phía trên!

"Không thích ăn bánh kem trái cây sao?" Trương Thiếu Ngôn hỏi.

"Không có!" Đỗ Hữu Vi cầm thìa, nếm thử một miếng: "A, ngon quá! Là vị của Úc thị."

Trương Thiếu Ngôn cười: "Ở phương diện này em lại thông minh ngoài ý muốn."

Phòng khách nháy mắt càng yên tĩnh hơn.

Ngay lúc tất cả mọi người ngơ ngác, Trương Minh Hạc cười đi ra: "Quản gia, cắt bánh kem chia cho mọi người."

"Vâng lão gia." Quản gia cầm dao đặt trên dĩa, nhìn Trương Thiếu Ngôn cung kính khom người, sau đó ung dung cắt bánh kem. Không khí cuối cùng cũng sinh động lại, mọi người ân cần chúc mừng Trương Thiếu Ngôn sinh nhật vui vẻ.

Trương Thiếu Ngôn cũng được chia một miếng bánh kem, thấy Đỗ Hữu Vi đã ăn xong bánh kem, liền đưa bánh trên tay mình tới: "Ăn nữa không?"

"Không." Đỗ Hữu Vi lắc đầu: "Miếng này cho anh, anh nếm thử đi, rất ngon đó."

"Ừ" Trương Thiếu Ngôn lúc này mới cầm thìa nếm thử một miếng.

Ăn bánh kem xong, Trương Thiếu Ngôn liền chuẩn bị đưa Đỗ Hữu Vi về. Trước khi đi, vẫn không quên nói một câu với khách khứa ở phòng khách: "Đúng rồi, hôm nay tôi đặc biệt chuẩn bị hai giờ biểu diễn tấu hài, hi vọng mọi người nghe vui vẻ."

Diễn viên bị ép lên sân khấu tấu hài: ". . ."