Chương 26: "Bệnh của anh, ngoại trừ em không ai có thể chữa."

Đêm hôm khuya khoắt, Đỗ Hữu Vi cảm thấy nói ít lại thì tốt hơn, cô gửi biểu tình chúc ngủ ngon cho Trương Thiếu Ngôn, kết thúc trận trêu chọc này.

Ngày thứ hai phải dậy sớm, Đỗ Hữu Vi đặc biệt chỉnh đồng hồ báo thức, không nghĩ tới Kim Anh Tuấn nhà cô so với đồng hồ báo thức còn tích cực, vừa đúng bảy giờ liền chạy vào phòng cô bay nhảy.

". . ." Đỗ Hữu Vi xoa tóc của mình rồi từ trên giường ngồi dậy, nhìn cánh cửa bị Kim Anh Tuấn mở ra, rơi vào trầm tư.

Cái khóa này cô mới đổi, chưa tới một tuần nó lại học được cách mở!

Trước kia cô cũng thử khóa trái, nhưng Kim Anh Tuấn không vào được liền kêu gâu gâu ở bên ngoài cho đến khi có ngươi mở cửa mới thôi.

Đối với chuyện gọi Đỗ Hữu Vi rời giường này, Kim Anh Tuấn hết sức nhiệt tình.

Bởi vì còn sớm, Đỗ Hữu Vi rửa mặt xong còn đi vườn hoa cho chó chạy một hồi, đúng tám giờ cô ngồi ăn sáng. Đỗ Dịch Chanh cũng xuống, nhìn qua tinh thần không tệ lắm.

"Anh, em đã gửi địa chỉ công ty vào vào điện thoại của anh rồi đó, lát nữa anh mở hướng dẫn đi." Đỗ Hữu Vi vừa uống sữa bò vừa nói với Đỗ Dịch Chanh.

"Biết rồi." Đỗ Dịch Chanh lên tiếng, cầm bánh mì trong đĩa cắn một cái.

Ăn sáng xong, hai người cùng ra cửa. Hôm nay Đỗ Dịch Chanh lái xe, Đỗ Hữu Vi ngồi ở vị trí ghế phụ nhắn tin cho Lý Như, nói bọn họ đã xuất phát.

Lý Như: Tôi đã đến công ty, ở dưới lầu chờ hai người.

Bà chủ Đỗ: Được.

"Lý Như đã đến, nói ở dưới lầu chờ chúng ta."

"Ừ" Đỗ Dịch Chanh nhìn con đường phía trước, gật đầu: "Sớm như vậy đã tới, cô ta rất chăm chỉ đấy."

"Cô ấy rất liều mạng!" Nói đến đây, Đỗ Hữu Vi tràn đầy đồng cảm: "Vì công ty không đủ nhân lực, một mình cô ấy kiêm vô số chức, tài trợ cũng là do cô ấy làm. Nhưng may mắn bây giờ gặp được bà chủ tốt như em, cô ấy không cần cực khổ kéo tài trợ nữa."

Đỗ Dịch Chanh cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: "Được rồi, khen người khác đồng thời không quên nói khoác chính mình."

Đỗ Hữu Vi đầy mạnh mẽ nói: "Vốn chính là vậy mà, bà chủ tốt như em đi tìm ở đâu đây?! Anh thấy Trương Thiếu Ngôn không, em so với anh ấy hòa ái dễ gần hơn nhiều!"

Đỗ Dịch Chanh nói: "So với anh ta, Trương lão gia tử hòa ái dễ gần hơn."

"Phốc." Đỗ Hữu Vi nhịn không được cười ra tiếng, "Đúng vậy, hôm qua em gặp ông ấy, ông ấy quả thật rất hòa ái!"

Đỗ Dịch Chanh đuôi lông mày giật giật, hỏi cô: "Hôm qua Thất gia đưa em đi gặp Trương Minh Hạc rồi?"

"Đúng vậy, ông ấy còn đưa cho em một bao lì xì cực lớn. . . A!" Đỗ Hữu Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cái bao lì xì kia còn ở chỗ em, em quên đưa cho Trương Thiếu Ngôn."

Đỗ Dịch Chanh nghĩ thầm, cái bao lì xì kia vốn là bao đưa cho em, đồ ngốc.

Từ nhỏ Đỗ Hữu Vi được nuông chiều mà lớn lên, có đôi khi không hiểu những chuyện nhỏ này, nhưng nói về lòng dạ, em ấy ở trước mặt Trương Thiếu Ngôn chính là tờ giấy trắng. Em ấy và Trương Thiếu Ngôn tiến tới với nhau, Đỗ Dịch Chanh rất không vui, có thể là do Đỗ Hữu Vi hết lần này tới lần khác thích anh ta, nhưng xem ra bây giờ, anh ta đối với Đỗ Hữu Vi cũng không tệ lắm.

"Nếu về sau Trương Thiếu Ngôn khi dễ em, em nhớ nói cho anh, anh giúp em đánh anh ta."

Đỗ Hữu Vi nháy con mắt, nhìn anh: "Anh nói thật chứ?"

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dám nói muốn đánh Trương Thiếu Ngôn.

"Đương nhiên là thật." Đỗ Dịch Chanh nói: "Bắt nạt em gái của anh, dù có là Trương Thiếu Ngôn, anh cũng dám đánh."

"Oa, anh thật tốt!"

"Đừng nhào tới, anh đang lái xe!"

Sau khi đến công ty, Đỗ Hữu Vi liếc mắt liền nhìn thấy Lý Như chờ dưới lầu. Đỗ Dịch Chanh tìm một vị trí ngừng xe, sau đó cũng đi theo.

"Chào hai ông bà chủ Đỗ." Lý Như mặc trang phục nghề nghiệp già dặn, ôm notebook trong tay, từ bên trong đi ra. Đây là lần thứ hai Đỗ Hữu Vi tới nơi này, một lần nữa cảm thấy cái công ty này thật sự quá nhỏ, ngoại trừ một phòng nhét tất cả nhân viên lại còn phòng lớn hơn một chút là phòng nghiên cứu và phát minh.

"Lý Như, về sau chờ chúng ta kiếm được tiền, tôi nhất định cho các cô một công ty lớn hơn!"

Lý Như cười, nói: "Kiếm được tiền chúng ta cần dùng để quảng cáo sản phẩm mới và mở rộng tầng cho khách, về phần công ty, trước tiên cứ như vậy đi."

Đỗ Hữu Vi không đồng ý: "Ai cũng muốn nghiên cứu và phát minh sản phẩm, nhưng cũng phải trang hoàng công ty. Sản phẩm của chúng ta cũng không phải là sản phẩm độc hại gì, vẫn nên phải để công ty cho ra hình ra dáng, đúng không anh?"

Đỗ Dịch Chanh đi theo các cô vào thang máy, gật đầu: "Ừ, hình tượng của công ty cũng có liên hệ đối với nhãn hiệu, nếu muốn phát triển tốt nhãn hiệu, vẫn phải làm một chút mặt mũi."

Lý Như nói: "Vậy trước tiên tôi ghi lại, công ty tương đối nhỏ, đi một chút liền xem hết, hôm nay chủ yếu là mời hai người đi tham quan nhà máy."

"Được thôi"

"Sản phẩm đầu tiên của chúng ta cuối năm là có thể đưa ra thị trường, nói không chừng có thể trùng lễ Giáng Sinh."

Đỗ Hữu Vi nói: "Cũng tốt, lễ Giáng Sinh vừa vặn có thể làm hoạt động."

Công ty như Lý Như đã nói, rất nhanh liền tham quan xong, sau đó ba người cùng đi nhà máy, ở nhà máy hơn nửa ngày, tới giữa trưa mới rời khỏi. Đỗ Dịch Chanh mời các cô đi ăn ở Thiên Hạ cư. Trên đường Đỗ Hữu Vi đói gần chết, lấy một túi khoai tây chiên ăn đỡ đói.

Sau khi đến Thiên Hạ cư, Đỗ Hữu Vi ôm một túi hạt dưa nhỏ bắt đầu ăn, Đỗ Dịch Chanh và Lý Như đại khái là bận bịu công việc nên thuộc chủng loại đã quen đói, bây giờ còn có thể mặt không đổi sắc trò chuyện công việc.

"Công ty mặc dù nhỏ, nhưng cũng đầy đủ, nhà máy cũng là nhà máy chính quy, chất lượng sản phẩm cũng được cam đoan, nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất của các cô là thiếu một nhân tài marketing chuyên nghiệp."

Nghe lời nói này của Đỗ Dịch Chanh, Đỗ Hữu Vi liên tục gật đầu: "Trước đó tôi cũng đã thảo luận với cô ấy về vấn đề này, công ty bọn họ căn bản không có người làm ngành tuyên truyền! Công tác tuyên truyền đã bắt đầu tuyển chọn nhân lực chưa?"

Lý Như nói: "Đã làm chương trình hội nghị nhưng để tuyên truyền tốn nhiều kinh phí, chúng tôi không muốn đem số tiền dùng trên lưỡi dao. Nhưng chỉ cần làm tốt sản phẩm, tôi tin tưởng sản phẩm sẽ biết nói chuyện."

Đỗ Hữu Vi nói: "Nhưng các cô cũng phải có người để dùng trước, người ta mới biết sản phẩm có được hay không? Tôi nói cho cô nghe, bạn bè của tôi đều là thiên kim tiểu thư, mỗi ngày đều mỹ phẩm dưỡng da cao quý. Nếu cô không đóng gói sản phẩm nhìn cao cấp một chút, sản phẩm của cô dù có tốt thì các cô ấy cũng sẽ không dùng."

"Nhưng mà. . ."

"Cô đừng nhưng mà như thế, tôi đã nghiên cứu qua, những nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài, nhãn hiệu nào cũng phải quảng cáo hết.

Việc quảng cáo tuyên truyền thật ra cũng không hiệu quả cho lắm nhưng nó đại biểu cho một nhãn hiệu. Chúng ta phải tuyên truyền, thì người ta mới nhớ được nhãn hiệu đó, trước tiên chúng ta phải có hình tượng của một nhãn hiệu. Số tiền này không thể tiết kiệm."

Đỗ Dịch Chanh nghĩ nghĩ, nói với các cô: "Hữu Vi nói có lý, đã có em ấy là kim chủ không ngại muốn tốn nhiều tiền, cô cũng không cần giúp em ấy tiết kiệm tiền. Tôi biết một người xây dựng thương hiệu, tôi sẽ giới thiệu cô ấy đến công ty các cô, tiền lương của cô ấy tôi sẽ trả, coi như là giúp đỡ em gái lập nghiệp."

"Thật sao?" Đỗ Hữu Vi cao hứng bừng bừng nhìn anh, có anh trai có tiền thật tốt!

"Thật." Đỗ Dịch Chanh vỗ đầu cô, nói với Lý Như, "Cô cho tôi phương thức liên lạc, đến lúc đó tôi sẽ hẹn cô ấy, hai người gặp mặt trò chuyện."

"Được" Lý Như đưa Wechat của mình ra cho Đỗ Dịch Chanh quét, sau khi thêm bạn, cô mới nói với Đỗ Hữu Vi: "Tên nhãn hiệu cuối cùng tôi xin sửa đổi một chút, hiện tại được định là "Khúc Vi". Khúc là dòng họ của nhân viên nghiên cứu và phát minh lấy làm trung tâm, chữ Vi là từ tên của cô."

Đỗ Hữu Vi không nghĩ tới bọn họ cuối cùng xác định được tên nhãn hiệu vậy mà dùng tên của mình: "A, cái này. . . Không được tốt lắm!"

Lý Như cười, nói: "Lần này tôi thật sự rất cảm ơn cô, nếu như không có cô, cũng sẽ không có nhãn hiệu của chúng ta."

"Không có chi."

"Quấy rầy rồi, xin hỏi hiện tại có thể bắt đầu dọn thức ăn lên chưa?" Nhân viên phục vụ đứng ở cửa hỏi bọn họ.

Đỗ Dịch Chanh gật đầu, nói với nhân viên phục vụ: "Lên món đi, nếu không có người sắp chết đói."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cơm nước xong xuôi, Đỗ Dịch Chanh đưa Lý Như về công ty, sau đó mới đưa Đỗ Hữu Vi đến chỗ Trương Thiếu Ngôn học bổ túc. Xe vừa đi không lâu, điện thoại của Trương Thiếu Ngôn liền gọi tới.

"Chắc là chưa quên buổi chiều có lịch học bổ túc đi, anh kêu Cao Dã đi đón em."

Đỗ Hữu Vi nói: "Không cần đâu, bây giờ em đang ở bên ngoài, tự mình đi là được."

Bên kia trầm mặc, lúc lâu mới truyền đến giọng nói của Trương Thiếu Ngôn: "Cùng ai, ở đâu, làm gì?"

". . ." Lần này là Đỗ Hữu Vi trầm mặc: "Cùng với anh trai ở bên ngoài, vừa ăn cơm xong, bây giờ anh ấy đang đưa em tới."

"Vậy thì tốt, anh ở công ty chờ em."

"Được"

Thấy Đỗ Hữu Vi cúp điện thoại, Đỗ Dịch Chanh mới hỏi: "Sao vậy, Thất gia gọi điện thoại đến hỏi rồi?"

". . . Không có, anh ấy nhắn để em đừng quên buổi chiều học bổ túc."

Đỗ Dịch Chanh cười, nói: "Anh rất mong chờ lúc thi lại, em có thể được bao nhiêu điểm đây. Tốt bụng nhắc nhở một chút, lấy tiêu chuẩn của thất gia, em đừng tưởng rằng đạt tiêu chuẩn là được."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Sao mạng của cô lại khổ vậy

Điện thoại lại rung một cái, Đỗ Hữu Vi nhìn màn hình, người nhắn là "trợ lí Cao", cô nghi hoặc cong đuôi lông mày.

Cao Dã tìm cô có chuyện gì?

Đỗ Hữu Vi ấn mở tin nhắn kia.

"Đỗ tiểu thư, bệnh tình của ông chủ tôi tin ngài ấy đã nói cho cô biết. Trong khoảng thời gian này, bệnh của ngài ấy lúc đầu rất ổn định, rất ít khi nhức đầu, nhưng tối hôm qua bị kí©h thí©ɧ nghiêm trọng như vậy, tôi không yên lòng liền nói cho bác sĩ tâm lý của ngài ấy. Sau khi bác sĩ biết, kêu ông chủ xế chiều hôm nay đi khám, nhưng ông chủ không muốn đi. Hi vọng cô có thể khuyên ông chủ giúp tôi."

Cao Dã nhắn cho cô một tin siêu dài, Đỗ Hữu Vi nghĩ, nhắn lại cho anh ta: "Trương Thiếu Ngôn nói bác sĩ tâm lý vô dụng, bệnh này có thể chữa hết không?"

Trợ lí Cao: Bác sĩ cũng không dám cam đoan nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

Đỗ Hữu Vi cảm thấy anh ta nói có đạo lý, liền đồng ý: "Được thôi, chờ lát nữa tôi nói với anh ấy một chút."

Trợ lí Cao: Được, cảm ơn cô.

Đỗ Hữu Vi suy nghĩ một hồi, lại nhắn tin cho anh ta: "Trợ lí Cao, anh của Lâm Thiến là ai?"

Qua một lúc lâu cô mới nhận được tin hồi âm của Cao Dã: "Lâm Huy, là bạn học thời đại học của ông chủ kiêm bạn làm ăn. Bối cảnh của Lâm gia kém xa Trương gia, nhưng Lâm Huy thông minh hơn người, là người ông chủ rất coi trọng. Hai người họ hợp tác hoàn thành rất nhiều hạng mục lớn, mãi cho đến bốn năm trước, Lâm Huy xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Trợ lí Cao: Tôi chỉ có thể nói đến đây, cái khác cô muốn biết thì trực tiếp hỏi ông chủ đi.

Đỗ Hữu Vi: Được, cảm ơn.

Sau khi đến công ty của Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Dịch Chanh để cô xuống xe, còn mình trở về đi làm. Đỗ Hữu Vi cầm thẻ Trương Thiếu Ngôn cho cô, quét thang máy riêng của anh lên tầng cao nhất.

Sau khi Trương Thiếu Ngôn họp xong, liền trở lại văn phòng chờ Đỗ Hữu Vi. Đỗ Hữu Vi đến, gõ cửa, nghe thấy anh ở bên trong nói: "Đã đến thì trực tiếp vào đi."

Đỗ Hữu Vi đẩy cửa ra, thò đầu dò xét, nhìn vài lần mới đi đi vào: "Sao anh biết là em?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Ngoại trừ em không ai dám gõ cửa như thế."

". . ." Cho nên anh còn có yêu cầu đối với tư thế gõ cửa và tiết tấu sao? Cô đến trước bàn làm việc của Trương Thiếu Ngôn, lấy bao lì xì trong túi xách ra: "Bao lì xì hôm qua sinh nhật anh, em giúp anh giữ, quên trả lại."

Trương Thiếu Ngôn ngước mắt nhìn thoáng qua, nói với cô: "Cho em"

"Oa, rất dày nha, anh từ bỏ thật sao?"

"Ừ" Anh lấy từ trong ngăn kéo phải ra một đề bài, đưa cho Đỗ Hữu Vi, "Cầm lấy làm đi."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Quả nhiên cô càng thích nghe tổng tài nói "Cho em" hơn

Cô gượng cười hai tiếng, đè bài làm trong tay Trương Thiếu Ngôn xuống: "Trương Thiếu Ngôn, em muốn thương lượng với anh chút chuyện."

"Cái gì?"

"Là bệnh đau đầu của anh thật sự không cần đi bác sĩ sao?"

"Không cần."

Đỗ Hữu Vi nghẹn họng một chút: "Anh lớn thế rồi, không thể giấu bệnh sợ thầy."

Trương Thiếu Ngôn ngừng viết, ngẩng đầu nhìn cô: "Anh không có giấu bệnh sợ thầy."

"Vậy vì sao anh không đi bác sĩ?"

"Ai nói anh không đi bác sĩ? Chỉ là..." Trương Thiếu Ngôn vẫn nhìn cô: "Bệnh của anh, ngoại trừ em không ai có thể chữa."

Đỗ Hữu Vi nghe thấy trái tim mình nhảy một cái.

Không được Đỗ Hữu Vi, mày phải bình tĩnh! Đây là vì anh ấy không muốn tới chỗ bác sĩ!

"Vậy...vậy anh...anh cũng không thể đánh tráo khái niệm!" Đỗ Hữu Vi ra vẻ cường thế vỗ xuống bàn làm việc của Trương Thiếu Ngôn, chỉ trích anh.

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, hỏi: "Có phải Cao Dã đã nói gì với em?"

"...Không...không có."

Trương Thiếu Ngôn đóng bút trên tay lại, lẩm bẩm nói: "Cao Dã càng ngày càng nói nhiều."

Còn học được nhờ Đỗ Hữu Vi tới khuyên anh.

"Người già nói rất có đạo lý nha, có bệnh phải đi khám bác sĩ." Vì gia tăng sức thuyết phục, Đỗ Hữu Vi còn nêu ví dụ của bản thân:"Anh thấy em không, em ghét toán học như vậy, không phải cũng đến đây học bổ túc sao!"

Trương Thiếu Ngôn cười nhẹ một tiếng, đứng lên nói: "Đi thôi."

Đỗ Hữu Vi đi sau lưng anh, hỏi: "Đi đâu?"

"Đi bác sĩ."

Phòng làm việc của bác sĩ tâm lý trị liệu cho Trương Thiếu Ngôn ở gần công ty. Cao Dã ngồi lái xe phía trước, giờ phút này cảm thấy rất may mắn vì đoạn đường này chỉ có như vậy.

Trương Thiếu Ngôn không thích đến chỗ bác sĩ tâm lý, bởi vì bác sĩ tâm lý sẽ kêu anh nhớ lại đoạn ký ức kia. Lúc anh tiếp nhận trị liệu, là một mình ở trong phòng khám, lần này anh dẫn Đỗ Hữu Vi vào chung, để Cao Dã chờ bên ngoài.

Bác sĩ Mạnh thấy Trương Thiếu Ngôn đưa cô đến, ánh mắt liền rơi xuống người cô: "Vị tiểu thư này là?"

Đỗ Hữu Vi đi lên, tự giới thiệu với anh ta: "Chào bác sĩ, tôi tên là Đỗ Hữu Vi."

Bác sĩ Mạnh gật đầu, nhìn cô một cái lại nhìn Trương Thiếu Ngôn: "Đỗ tiểu thư cũng tới hỏi ý kiến về tâm lý?"

"Không phải, tôi tới cùng anh ấy."

"Với cậu ta?" Bác sĩ Mạnh nghiền ngẫm cười cười: "Cô nói giống như cậu ta là bạn nhỏ ba tuổi vậy."

"À. . ." Không kém bao nhiêu đâu.

"Bắt đầu đi." Trương Thiếu Ngôn nhìn bác sĩ Mạnh một chút, sau đó đi đến trên ghế rồi nằm xuống. Bên cạnh ghế nằm còn một cái sofa nhỏ, Trương Thiếu Ngôn vỗ sofa nhỏ bên người, nói với Đỗ Hữu Vi: "Em ngồi đây."

"Được thôi" Đỗ Hữu Vi đi qua, ngồi bên cạnh Trương Thiếu Ngôn.

Bác sĩ Mạnh: ". . ."

Anh ta hiện tại đã tin, cô quả thật tới cùng.

Bác sĩ Mạnh nhìn Trương Thiếu Ngôn, hỏi anh: "Lần này vì sao phát bệnh? Bởi vì nhớ tới cái chết của Lâm Huy sao?"

"Ừ" Lông mày Trương Thiếu Ngôn nhẹ nhàng nhíu lại, Đỗ Hữu Vi thấy thế có chút sốt ruột cầm tay anh. Trương Thiếu Ngôn sửng sốt một chút, sau đó như tham luyến nhiệt độ từ lòng bàn tay cô, nắm chặt lại.

"Nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể." Nghe theo giọng nói của bác sĩ Mạnh, Đỗ Hữu Vi cảm giác thân thể Trương Thiếu Ngôn chậm rãi thả lỏng.

"Không được tránh nó, càng né tránh càng tránh không khỏi."

Tay Trương Thiếu Ngôn từ từ nắm chặt tay Đỗ Hữu Vi, Đỗ Hữu Vi không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, sợ đầu anh đột nhiên đau lên.

Kỳ thật cô không hiểu rõ lắm, ngày đó cô cũng nghe Lâm Thiến nói anh của cô ta là chết thay cho Trương Thiếu Ngôn. Nhưng nếu chỉ là như vậy, Trương Thiếu Ngôn sao có thể mắc PTSD nghiêm trọng đến thế? Chuyện Lâm Huy chết còn ẩn tình gì sao?

Cảm xúc của Trương Thiếu Ngôn có chút không ổn định, bác sĩ Mạnh ở bên cạnh an ủi anh nhưng cũng không chuyển biến tốt gì. Mồ hôi trên trán anh ngày càng nhiều, hô hấp cũng càng gấp rút. Tay Đỗ Hữu Vi bị anh nắm đến đau nhưng cũng không dám rút ra.

Cô nhìn bác sĩ Mạnh, có chút nóng nảy hỏi: "Tôi hát hình như hữu dụng đối với bệnh của anh ấy, tôi có thể hát không?"

Bác sĩ Mạnh hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: "Cô thử chút đi."

Đỗ Hữu Vi để tay Trương Thiếu Ngôn lên đầu gối của mình, ở bên cạnh anh hát lên.

Cô hát bác sĩ Mạnh nghe cũng không cảm thấy đặc biệt gì nhưng đúng là Trương Thiếu Ngôn đang chậm rãi tỉnh táo lại. Sau khi Đỗ Hữu Vi hát xong một ca khúc, anh mở to mắt, tim có chút phập phồng.

"Anh sao thế?" Đỗ Hữu Vi hỏi.

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, từ trên ghế ngồi dậy: "Không có gì."

Bác sĩ Mạnh nhìn hai người cười cười, nói: "Tôi ra ngoài giúp cậu rót cốc nước, cậu nghỉ ngơi đi."

Đỗ Hữu Vi thấy trong phòng này cũng đặt máy đun nước mà, khóe miệng cô không tự chủ mà giật giật vài cái.

"Tay của em. . ." Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn tay Đỗ Hữu Vi đã bị mình bóp đỏ lên, nhíu mày.

Đỗ Hữu Vi cười, nói: "Còn tốt mà, da của em chỉ là dễ đỏ thôi. Thật ra không đau."

Trương Thiếu Ngôn mấp máy môi, nửa ngày không nói gì.

Đỗ Hữu Vi do dự, vẫn hỏi anh: "Vừa rồi anh nhìn thấy cái gì?"

"Lâm Huy..." Trương Thiếu Ngôn nhắm mắt lại, giống như muốn đè xuống huyệt thái dương đang truyền đến đau đớn: "Bốn năm trước, anh và Lâm Huy ra ngoại quốc làm ăn, lúc ấy bên đối tác rất loạn, bọn anh có mang theo vệ sĩ nhưng Lâm Huy vẫn bị bắt đi."

Đỗ Hữu Vi nhíu mày, Lâm Huy bị bắt đi? Bắt anh ta làm gì?

"Ngày ấy lẽ ra là anh bị bắt đi." Giọng nói trầm thấp của Trương Thiếu Ngôn chậm rãi truyền tới: "Lâm Thiến nói không sai, Lâm Huy là chết thay anh."

Đỗ Hữu Vi cầm tay anh, không nói gì. Qua một hồi lâu, Trương Thiếu Ngôn mới ổn định lại cảm xúc, tiếp tục nói: "Lúc ấy bên đối tác là một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện đang chuẩn bị mua một nhóm vũ khí, nhưng là đen ăn đen, đối phương cầm tiền của bọn họ chạy đi. Bọn họ chỉ có thể tìm người khác mua nhưng không đủ tiền, vừa vặn anh và Lâm Huy đến nơi đó, bọn họ biết anh có tiền."

"Cho nên. . . Bọn họ muốn bắt các anh đổi tiền?"

"Ừ, lúc đầu bọn họ muốn bắt anh, kết quả là bắt nhằm Lâm Huy. Lúc đưa tiền có thể cứu Lâm Huy ra nhưng anh cả của anh báo cảnh sát, về sau mọi việc liền không thể kiểm soát."

Trương Thiếu Ngôn nói đến đây lại yên lặng một lúc, giống như về sau cần dũng khí cực lớn để nói: "Anh biết những người kia là dạng người gì, bọn họ đều là một đám liều mạng. Bọn họ tra tấn Lâm Huy, đem mắt, lỗ tai, ngón tay, của cậu ấy từng thứ một gửi cho anh..."

"Đừng nói nữa." Đỗ Hữu Vi ngăn Trương Thiếu Ngôn lại, cô không dám tưởng tượng lúc anh nhận được những vật kia là tâm trạng gì.

Trương Thiếu Ngôn hít sâu một hơi, xiết chặt nắm đấm: "Lúc cảnh sát cứu Lâm Huy ra, cậu ấy đã chết, anh không dám để cha mẹ của cậu ấy nhìn thấy thi thể..."

"Đủ rồi Trương Thiếu Ngôn, đừng nói nữa!" Đỗ Hữu Vi quỳ gối bên cạnh anh, đưa tay ôm anh.