Cao Dã biết bệnh đau đầu của ông chủ lại tái phát, không dám trì hoãn bưới tới đỡ anh: "Ông chủ, tôi đưa ngài về phòng."
Mặc dù bây giờ Trương Thiếu Ngôn không ở nơi này, nhưng phòng của anh vẫn để lại, không ai dám vào ở.
Đỗ Hữu Vi cũng nhận ra Trương Thiếu Ngôn có chút không đúng, hơi khẩn trương: "Trương Thiếu Ngôn, anh sao thế?"
"Không có gì..." Trương Thiếu Ngôn cố hết sức nói ba chữ này, nhìn qua không hề giống có việc gì. Đỗ Hữu Vi vịn tay anh, cách âu phục nhưng cô vẫn cảm giác được cánh tay và cơ bắp anh đã căng cứng lại.
"Đỗ tiểu thư, cô bình tĩnh, đừng để ai nhìn ra ông chủ không thoải mái." Cao Dã đỡ Trương Thiếu Ngôn, thừa dịp mọi người đều bị Lâm Thiến hấp dẫn lực chú ý, đưa Trương Thiếu Ngôn về phòng. Đỗ Hữu Vi đi theo bọn họ, Trương Thiếu Ngôn ở bên ngoài còn chống đỡ, vừa vào phòng liền ngồi xuống đất, kịch liệt thở mạnh.
Đỗ Hữu Vi ngồi xổm bên cạnh anh, có chút nóng nảy giúp anh xoa mồ hôi trên trán: "Nhìn qua rất nghiêm trọng, chúng ta có cần đi bệnh viện không?"
"Không cần. . ." Trương Thiếu Ngôn bắt lấy tay cô, ngước mắt nhìn Cao Dã: "Cậu ở bên ngoài, không được cho bất cứ kẻ nào vào."
Cao Dã gật đầu, nhìn về phía Đỗ Hữu Vi.
Trương Thiếu Ngôn đứt quãng nói: "Cô ấy...ở lại...đây."
Cao Dã không nói gì lui ra ngoài còn giúp hai người đóng cửa lại. Đỗ Hữu Vi muốn đỡ Trương Thiếu Ngôn lên giường, nhưng Cao Dã cứ đi như thế, cô căn bản không đỡ được Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi gấp đến mức hốc mắt có chút đỏ lên: "Có phải anh rất khó chịu không? Trên người anh có thuốc không?"
Trương Thiếu Ngôn vừa thở hắt vừa nói: "Trong túi có thuốc."
Đỗ Hữu Vi đưa tay sờ, cuối cùng ở bên trái túi quần tìm được một bình thuốc nhỏ: "Anh chờ một chút, tôi giúp anh lấy nước."
Cô đứng lên muốn đi tìm nước, Trương Thiếu Ngôn cầm tay cô, hơi dùng sức kéo cô về cạnh mình: "Đừng đi, tôi trực tiếp uống là được."
"Được..." Đỗ Hữu Vi mở bình thuốc ra, đổ thuốc trong lòng bàn tay: "Mấy viên?"
"Một viên."
Đỗ Hữu Vi cầm một viên thuốc đỏ đưa tới bên môi Trương Thiếu Ngôn: "Há miệng."
Trương Thiếu Ngôn nhìn thoáng qua thuốc bên miệng mình, ngậm vào. Đỗ Hữu Vi thấy yết hầu anh nhẹ nhàng nuốt thuốc xuống. Lòng bàn tay của cô cũng nổi lên một tầng mồ hôi, có chút bất ổn hỏi anh: "Khá hơn chút nào không?"
Trương Thiếu Ngôn cười nhẹ một tiếng: "Nào có chuyện nhanh như vậy, mà... thuốc này cũng không có tác dụng."
Đỗ Hữu Vi sững sờ sau đó hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu vô dụng anh uống làm gì?"
Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, miễn cưỡng cười nhẹ: "Không phải có người gấp đến sắp khóc à."
"Anh..." Đỗ Hữu Vi mấp máy môi, lại muốn đỡ anh lên: "Không được, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi."
"Không cần." Trương Thiếu Ngôn sao có thể giống những bạn nhỏ bị bệnh một tí là đi bệnh viện cho nên cực kỳ không tình nguyện: "Em hát một bài cho tôi nghe tôi khỏe liền."
Lúc đầu Đỗ Hữu Vi cảm thấy anh đang giỡn cô, đột nhiên cô nhớ tới từng có một lần, Trương Thiếu Ngôn cũng thở gấp, lúc đó gọi điện thoại cho cô kêu cô hát. Chẳng lẽ lúc đó anh cũng đau đầu?
"Hát đi." Trương Thiếu Ngôn bỗng nhiên ôm Đỗ Hữu Vi. Hô hấp rơi vào bên tai cô, làm tâm tư đều đi theo gió. Đỗ Hữu Vi vô thức hát lên.
Khác với bài hát lần trước cô hát trong phòng thu âm kia, giai điệu nhu hòa quanh quẩn trong phòng, phảng phất có năng lực trấn an lòng người.
Hô hấp của Trương Thiếu Ngôn dần dần nhẹ lại, cả người cũng không căng thẳng giống vừa rồi. Đỗ Hữu Vi hát xong một bài, cũng không dám ngừng, lại bắt đầu hát bài thứ hai.
Tựa như ánh nắng xua tan sương mù, cơn đau đầu kịch liệt của Trương Thiếu Ngôn cũng chầm chậm bị xua tan, anh vẫn tựa đầu trên vai Đỗ Hữu Vi, nghe cô ca hát bên tai mình.
"Trương Thiếu Ngôn, anh khá hơn chút nào không?" Đỗ Hữu Vi hát ba bài, một chút động tĩnh Trương Thiếu Ngôn cũng không có. Cô hoài nghi anh ngủ thϊếp đi, nhịn không được dừng lại hỏi một câu.
Một lát sau, một câu "Ừ" mới truyền đến. Trương Thiếu Ngôn ngẩng đầu, nhìn cô nói: "Tốt hơn nhiều."
Trên trán anh hẳn còn đau đớn, có chút mồ hôi, mắt cũng hiện ra hơi nước. Cho tới bây giờ Đỗ Hữu Vi chưa từng thấy Trương Thiếu Ngôn yếu ớt như vậy, giờ phút này phảng phất như cún con cần được yêu thương.
...Thật là, Đỗ Hữu Vi thừa nhận, bộ dạng này của Trương Thiếu Ngôn thật sự làm người ta yêu thương. Vệ Duệ nói cũng có lý.
"Anh sao vậy?"
"Bệnh cũ." Mặc dù cơn đau đầu đã ngừng nhưng Trương Thiếu Ngôn vẫn duy trì tư thế ôm Đỗ Hữu Vi, không có ý định đứng dậy.
Lúc này Đỗ Hữu Vi cũng không quan tâm đến điều này: "Đi bệnh viện thì sao? Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói não bộ không có vấn đề." Trương Thiếu Ngôn nói lại dừng một chút, sửa lời nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề."
"Rốt cuộc là có vấn đề hay không?!" Đỗ Hữu Vi vội la lên.
Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, giống như đang nói bệnh tình của bệnh nhân khác, không mang nhiều cảm xúc lắm: "Não bộ không có bệnh, nhưng đau đớn này là do đại não tự tạo ra ảo giác, cho nên uống thuốc cũng không có ích lợi gì."
"Ảo giác?" Đỗ Hữu Vi nhíu mày: "Là vấn đề tâm lý sao?"
Trương Thiếu Ngôn nhìn qua không giống người có vấn đề tâm lý, anh rõ ràng mang cho người khác vấn đề tâm lý thì đúng hơn.
"PTSD, tôi đã tiếp nhận qua điều trị tâm lý nhưng trên cơ bản là vô dụng."
Đỗ Hữu Vi hơi sững sờ, PTSD - Hậu chấn tâm lý. Tên cũng như ý nghĩa, đây là bệnh trải qua thương tích để lại hậu quả.
Trương Thiếu Ngôn đã trải qua thương tích gì?
Cô nhớ tới vừa rồi Lâm Thiến nói những gì với anh, cô ta nói, anh của cô ta chết thay cho Trương Thiếu Ngôn.
Đỗ Hữu Vi không biết anh của Lâm Thiến và Trương Thiếu Ngôn xảy ra chuyện gì, nhưng anh bị PTSD nghiêm trọng như vậy, khẳng định là chuyện không muốn nhớ tới. Cô không tiếp tục hỏi anh chuyện liên quan tới anh của Lâm Thiến, chỉ là loại bệnh này nên nghĩ biện pháp trị liệu: "Không có phương pháp gì trị liệu sao?"
Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, bỗng nở nụ cười: "Có, nghe em hát."
Anh lấy điện thoại của mình ra, ấn mở ghi âm. Tiếng hát của Đỗ Hữu Vi từ trong điện thoại truyền ra, là lần trước cô thu âm cho Trương Thiếu Ngôn.
"Lúc trước, trong lúc vô tình tôi tải được trên mạng một bài hát của em, không nghĩ tới nghe có thể làm dịu cơn đau đầu. Về sau bài hát này bị Lâm Thiến xóa đi, cho nên tôi mới tìm em giúp tôi ghi âm."
Đỗ Hữu Vi lúc này mới hiểu rõ vì sao Trương Thiếu Ngôn kỳ kỳ quái quái yêu cầu cô thu âm."Tôi phát bài hát trên mạng khi nào nhỉ? Sao tôi không nhớ?"
Trương Thiếu Ngôn nói: "Trong một ứng dụng điện thoại, hiện tại ứng dụng này đã không còn."
Đỗ Hữu Vi nghĩ, rốt cuộc có chút ấn tượng: "À, tôi nhớ ra rồi, lúc tôi vừa vào năm nhất đại học, có mấy học trưởng nói họ muốn lập nghiệp, khai thác một cái phần mềm, mong chúng tôi ủng hộ một chút. Lúc đó tôi cũng tải về chơi mấy ngày, về sau ứng dụng này tự nhiên không vào được nữa."
"Ừ, bởi vì sau này bọn họ chọn phát triển trò chơi."
". . ." Sao biết hay vậy? "Nhưng sao anh có thể tìm thấy tôi vậy?"
Trương Thiếu Ngôn nói: "Lúc ở hội đấu giá, nghe giọng nói liền biết."
Đỗ Hữu Vi có chút không tin: "Dễ nghe được vậy sao?"
Trương Thiếu Ngôn cười, không nói gì. Em không biết tôi đã nghe bài hát kia bao nhiêu lần...
"Nói như vậy, anh tiếp cận tôi chỉ vì muốn trị bệnh cho anh?" Đỗ Hữu Vi rốt cuộc bắt lấy trọng điểm.
". . ." Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một chút, nói: "Vừa mới bắt đầu là thế."
"A, vậy bây giờ không phải như vậy sao?"
"Hiện tại dĩ nhiên không phải." Trương Thiếu Ngôn đưa tay xoa mặt cô, giọng nói mang theo tình cảm không nói rõ được cũng không tả được: "Hiện tại tôi muốn gì, em không biết sao?"
Trán của anh để lên trán của Đỗ Hữu Vi, hô hấp phả lên mặt cô, chỉ cần lại tới gần chút nữa, liền có thể hôn.
Hô hấp của Đỗ Hữu Vi muốn ngừng lại, cô chưa từng tiếp xúc gần với một người đàn ông, nhất là người đàn ông đẹp trai như vậy. Tim của Đỗ Hữu Vi đập không ngừng, Trương Thiếu Ngôn cách cô gần như vậy, nhất định bị anh nghe được.
"Anh...anh vừa nói ca khúc kia bị Lâm Thiến xóa?" Vì che giấu nhịp tim đập loạn của mình, Đỗ Hữu Vi cố ý phá vỡ yên tĩnh giữa hai người.
Trán của Trương Thiếu Ngôn vẫn để trên trán của cô, ngay cả nói chuyện cũng không kéo dài khoảng cách: "Ừ."
"Vậy... vậy nếu anh không tìm được tôi thì sao bây giờ?" Đỗ Hữu Vi đột nhiên nhớ tới, ở kiếp trước, cô chưa từng gặp Trương Thiếu Ngôn. Cho nên sau khi ca khúc bị xóa , anh phải chịu đựng nỗi đau như vừa rồi sao?
Mắt Trương Thiếu Ngôn tối lại, nhìn Đỗ Hữu Vi nói: "Không biết, nhưng tôi đã tìm được em."
Anh cực kỳ may mắn.
Bị anh nhìn chăm chú, nhịp tim Đỗ Hữu Vi đập nhanh lần nữa, giống như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực. Mà Trương Thiếu Ngôn hoàn toàn không thương hại tim cô, thậm chí đến gần thêm, từng chút từng chút tới gần môi cô.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Đông", đánh gãy động tác kế tiếp của anh.
Giọng nói của Trương Thiếu Thương truyền từ ngoài cửa vào, nghe có chút sốt ruột: "Trợ lí Cao, anh để chúng tôi vào đi. Lâm Thiến náo loạn như thế, Thất đệ lại bỗng nhiên rời tiệc, chúng tôi rất lo lắng."
Cao Dã nói: "Ông chủ không có việc gì, các vị vẫn nên trở về đi."
"Chúng tôi chỉ nhìn em ấy một cái, trợ lí Cao không phải người không màng tính cảm mà."
"Ngại quá, ông chủ đã phân phó, ai cũng không thể vào."
Nghe âm thanh tranh chấp ở bên ngoài, Đỗ Hữu Vi nhíu mày lại: "Ai tới vậy?"
"Đại ca của tôi." Lông mày Trương Thiếu Ngôn nhíu càng sâu hơn so với cô, anh nới lỏng cổ áo mình, kéo Đỗ Hữu Vi từ dưới đất đứng lên: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài."