Chương 24.1: Phát bệnh

Thật ra Lâm Thiến đã tới một lúc lâu, vừa rồi Trương Thiếu Ngôn đưa Đỗ Hữu Vi đi nói chuyện với Trương Minh Hạc, cô ta không có cách nào đi lên, bây giờ thấy hai người liền muốn đi chào Trương Thiếu Ngôn. Kết quả còn chưa đến đã bị Cao Dã ngăn lại.

Trong lòng Lâm Thiến tức giận, dựa vào gì Đỗ Hữu Vi có thể đi gặp Trương Minh Hạc mà cô ta chỉ muốn nói vài câu với Trương Thiếu Ngôn còn bị cản lại?

Lúc Cao Dã đi xin chỉ thị của Trương Thiếu Ngôn, cô ta không kiên nhẫn đợi mà trực tiếp đi qua, lại bị thư ký Hồ khuyên: "Lâm tiểu thư, vẫn nên chờ một lát hẳn đi, nơi này là Trương gia."

Lâm Thiến mấp máy môi, cũng dừng lại.

Đúng vậy, nơi này là Trương gia, nhưng quy củ của Trương gia chỉ hạn chế cô, Đỗ Hữu Vi nhìn qua hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Lâm Thiến siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Trương Thiếu Ngôn.

Lời Cao Dã vừa nói, Đỗ Hữu Vi cũng nghe thấy, cô vô ý nhìn thoáng qua chỗ Cao Dã tới, quả nhiên nhìn thấy Lâm Thiến mặt đầy phẫn uất.

Cô ta nhìn qua cực kỳ tức giận, ngũ quan cũng nhăn lại một chỗ, Đỗ Hữu Vi cười nhìn cô ta, giống như đang chào Lâm Thiến.

Lâm Thiến càng tức.

Người phụ nữ này đang khoe khoang sao? Đỗ Hữu Vi có cái gì tốt để khoe khoang? Vì vừa rồi gặp Trương lão gia tử sao?

"Kêu em ấy đến đây."

"Vâng ông chủ." Được Trương Thiếu Ngôn đồng ý, Cao Dã mới mời Lâm Thiến tới. Dù nội tâm có khó chịu thế nào thì ngoài mặt Lâm Thiến vẫn duy trì nụ cười nhu thuận, không vạch mặt Đỗ Hữu Vi ngay trước mặt Trương Thiếu Ngôn.

"Anh Thiếu Ngôn, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Đây là quà sinh nhật em đã chuẩn bị, chỉ là một món đồ thủ công em tự làm, hi vọng anh sẽ thích." Lâm Thiến đưa túi giấy đã chuẩn bị tinh xảo ra. Trương Thiếu Ngôn gật đầu, kêu Cao Dã cầm giúp mình: "Cảm ơn."

Lâm Thiến nhìn thoáng qua túi giấy bị Cao Dã cầm trong tay, oán hận trong lòng lại sâu hơn. Cô khổ sở tự tay làm ra, vậy mà anh không nhìn một chút nào?

"Giới thiệu cho em, đây là thiên kim Đỗ gia, Đỗ Hữu Vi." So với lần gặp mặt trước ở công ty, lần này Trương Thiếu Ngôn chính thức giới thiệu Đỗ Hữu Vi cho Lâm Thiến. Lâm Thiến nghe thấy giọng nói của anh, định thần lại, ánh mắt rơi trên người Đỗ Hữu Vi: "Em biết Đỗ tiểu thư, lần trước chúng em còn gặp trong trung tâm mua sắm."

Đỗ Hữu Vi cười, nói: "Đúng vậy."

Lâm Thiến nhìn lễ phục trên người Đỗ Hữu Vi , cảm thấy cực kỳ chói mắt. Đây là lễ phục anh Thiếu Ngôn đưa cho cô ta?

"Em còn nghe nói Đỗ tiểu thư và Trương Thánh Trạch kết thông gia từ bé? Đúng rồi, sao hôm nay em không thấy Trương Thánh Trạch đâu?"

Lâm Thiến tự cho là đâm Đỗ Hữu Vi một cái, trong lòng còn đang đắc ý, liền nghe Trương Thiếu Ngôn lạnh lùng nói: "Đi châu Phi rồi."

Đỗ Hữu Vi: "... ? ? ?"

Trương Thánh Trạch đi châu Phi rồi? ? ? Cậu ta là một công tử bột, đi châu Phi...Ký kết quan hệ hữu nghị với nhân dân Trung Phi?

Đỗ Hữu Vi không hiểu.

Lâm Thiến cũng sững sờ, Trương Thánh Trạch sao đột nhiên chạy đến châu Phi?

Chỉ có Cao Dã yên lặng đồng tình cho Trương Thánh Trạch đang khai hoang ở châu Phi.

Đắc tội ai không đắc tội lại đắc tội trúng ông chủ...

"Còn nữa, về sau em đừng nhắc lại cái gì mà kết thông gia từ bé."

Giọng nói Trương Thiếu Ngôn mang theo cảnh cáo còn có chút không vui, Lâm Thiến khẽ mím môi sau đó cười một cái: "Vâng anh Thiếu Ngôn."

Trương Thiếu Ngôn hơi gật đầu: "Vậy em từ từ chơi, anh kêu thư ký Hồ dẫn em đi."

Thư ký Hồ: ". . ."

Ông chủ coi trọng cô đối với chuyện này ghê!

"Đi thôi." Trương Thiếu Ngôn giao phó xong, cúi đầu nói với Đỗ Hữu Vi, tiếp tục đưa cô đi tham quan Trương gia. Lâm Thiến thấy anh muốn đi, sốt ruột gọi anh lại: "Anh Thiếu Ngôn!"

Trương Thiếu Ngôn đứng lại nhìn cô ta: "Còn chuyện gì?"

Lâm Thiến ủy khuất nhìn anh, giống như chó con bị người ta vứt bỏ: "Anh có thể dẫn em đi không?"

Trong lòng Đỗ Hữu Vi khẽ kinh ngạc. Có phải đây là chiêu biến mèo biến chó mà Vệ Duệ nói? Lúc này Lâm Thiến hiển nhiên là một con chó bị nước mưa tạt ướt, cực kỳ đáng thương khiến người ta phải thương yêu.

Nhưng Trương Thiếu Ngôn là bá đạo tổng tài không có tình cảm, anh nhìn Lâm Thiến chỉ lạnh như băng nói: "Anh còn có việc, thư ký Hồ sẽ đưa em đi."

". . ." Đỗ Hữu Vi nghĩ thầm, may mắn cô không nghe lời Vệ Duệ, hiện tại xem ra không có tác dụng gì.

"Đi thôi." Lần này Trương Thiếu Ngôn thật sự dẫn Đỗ Hữu Vi đi.

Lâm Thiến nhìn bọn họ đi xa, tức giận cắn răng nghiến lợi đứng một bên, lấy một ly rượu uống cạn. Trương Thiếu Thương ở bên cạnh quan sát cô ta, cầm ly rượu vang đỏ, cười đi tới: "Đây không phải Lâm Thiến sao, đã lớn vậy rồi?"

Lâm Thiến nghiêng đầu nhìn anh ta, nhất thời không nhớ đây là ai. Trương Thiếu Thương cũng không để ý, nhìn cô ta cười cười: "Sao vậy, không nhớ anh là ai rồi? Anh là đại ca của Thiếu Ngôn."

Lâm Thiến lúc này mới gật đầu: "Chào anh."

Trương Thiếu Thương cười chạm ly với cô ta, hỏi: "Sao một mình em ở đây uống rượu giải sầu vậy? Thất đệ không đến đón em sao?"

Anh ta nói kiểu này, Lâm Thiến càng thêm ủy khuất. Cô ta lấy một ly rượu khác, lần nữa uống một cạn: "Anh ấy có việc khác."

Trương Thiếu Thương chợt "A" một tiếng: "Hôm nay cô bé của Đỗ gia cũng tới, Thất đệ phải đón cô ấy. Em không cần tức giận, vị Đỗ tiểu thư rất có thể là vợ tương lai của Thất đệ, vừa rồi cha anh cũng cố ý gặp cô ấy, hết sức hài lòng với người con dâu này."

Tay Lâm Thiến cầm chặt ly rượu, nhìn anh ta hỏi: "Vợ tương lai của anh Thiếu Ngôn?"

"Đúng vậy, đến cả cha anh cũng đưa đến gặp thì chỉ có thể là ý này. Cho nên em cũng không cần mãi quấn quýt bên Thất đệ làm gì, dù sao vợ của mình cũng quan trọng hơn, đúng không?"

Một chữ "Vợ" làm Lâm Thiến đứng không vững, Đỗ Hữu Vi dựa vào cái gì để làm vợ của anh Thiếu Ngôn? Rõ ràng trước khi cô ta xuất hiện, anh Thiếu Ngôn đối xử với mình tốt nhất! Nhất định là cô ta câu dẫn anh Thiếu Ngôn!

Đố kị trong lòng khó mà dập tắt, Lâm Thiến nhìn chỗ Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi rời đi, bước nhanh đuổi theo. Trương Thiếu Thương đứng tại chỗ, nhìn Lâm Thiến nổi giận đùng đùng rời đi, tâm tình rất tốt uống một ngụm rượu đỏ.

Đỗ Hữu Vi và Trương Thiếu Ngôn chưa đi xa, Trương Thiếu Ngôn lớn lên ở đây nên nơi đây có rất nhiều ký ức tuổi thơ của anh. Anh rất hào hứng, đi được mấy bước lại giới thiệu vài câu với Đỗ Hữu Vi.

Mặc dù chỉ là một chút kí ức vụn vặt nhưng Đỗ Hữu Vi vẫn nghe đến mê mẩn. Lâm Thiến đuổi kịp bọn họ, trông thấy hai người đứng chung hòa hợp như thế, càng ghen ghét dữ dội: "Đỗ Hữu Vi, cô đúng là đồ không biết xấu hổ!"

Cô ta nói xong, thuận tay ném ly rượu trong tay. Trương Thiếu Ngôn phản ứng nhanh, kéo Đỗ Hữu Vi qua một bên. Rượu đỏ đổ trên cỏ, toát ra một hương vị làm say lòng người.

Đỗ Hữu Vi chưa kịp hoàn hồn, Trương Thiếu Ngôn quay đầu lại, bình tĩnh hỏi cô: "Em không sao chứ?"

"Không sao." Đỗ Hữu Vi lắc đầu, cái này so với lần Tôn Tiêu Tiêu đến còn tính là ôn hòa: "A, quần áo anh bị rượu đỏ bắn lên rồi."

Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn âu phục của mình, nói: "Không có việc gì."

Lâm Thiến còn muốn tiến lên, đã bị bảo vệ khống chế. Cao Dã thấp thỏm, vừa rồi ông chủ đi chung với Đỗ Hữu Vi, anh ta không dám quấy rầy, liền không đi cùng. Không nghĩ tới Lâm Thiến này quay trở lại!

Thư ký Hồ không phải đi cùng cô ta sao?!

Lúc này Thư ký Hồ mới vội vàng chạy tới, Trương Thiếu Ngôn nhìn qua người bọn họ, lạnh lùng chất vấn: "Hai người đây là làm việc kiểu gì?"

"Xin lỗi ông chủ."

"Là chúng tôi thất trách."

Thư ký Hồ cũng thấp thỏm như Cao Dã, vừa rồi rõ ràng cô ấy trông thấy Lâm Thiến đang nói chuyện với Trương Thiếu Thương, sao trong chớp mắt, cô ta liền chạy tới nơi này rồi!

"Các người thả tôi ra!" Lâm Thiến giãy dụa trong tay bảo vệ, không hết hi vọng nhìn Trương Thiếu Ngôn: "Anh Thiếu Ngôn, anh thật sự muốn kết hôn với cô ta sao? Nhất định là bọn họ gạt em thôi đúng không?"

Trương Thiếu Ngôn trầm tĩnh nhìn cô ta, trong cặp mắt xinh đẹp kia như không có nhiệt độ: "Tôi muốn kết hôn với ai là chuyện của tôi, không đến lượt cô quản."

"Không, anh Thiếu Ngôn, anh không thể kết hôn với cô ta! Anh không thể đối xử với em như vậy!"

Trương Thiếu Ngôn nhìn Cao Dã, nói với anh ta: "Đưa cô ta về."

"Vâng ông chủ." Cao Dã liếc mắt với bảo vệ một cái, để bọn họ áp giải Lâm Thiến lên xe. Lâm Thiến giống như con gà bị bọn họ cầm lên, mất khống chế hô to về phía Trương Thiếu Ngôn: "Trương Thiếu Ngôn, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh đừng quên là anh em chết thay anh! Anh trả lại anh trai cho em!"

Sắc mặt Cao Dã bỗng thay đổi, hô lớn với bảo vệ: "Các người còn lo lắng gì nữa? Mau đưa cô ta xuống dưới cho tôi!"

Bảo vệ trơn tru xách Lâm Thiến đi, Cao Dã đến bên cạnh Trương Thiếu Ngôn, lo lắng nhìn anh.

Sắc mặt anh nhìn qua không hề tốt, trên trán cũng đã có mồ hôi.

Trương Thiếu Ngôn quả thật không tốt, cơn đau đầu lại lần nữa quấn lấy làm anh ngạt thở.