Chương 3: Cải mệnh

Đỗ Hữu Vi ở công viên Lệ Trạch làm thức ăn cho muỗi hai ngày, đến ngày thứ ba nói gì cũng không đi.

Sáng sớm, cô gặp Tưởng Mạn Lâm liền cáo trạng mình bị ốm nên không đi, Tưởng Mạn Lâm liền đặc biệt đem trái cây lên thăm.

"Khụ khụ khụ."

Mới vào cửa, Tưởng Mạn Lâm liền nghe được Đỗ Hữu Vi ho khan không ngừng: "Con gái, bệnh nặng như vậy sao? Uống thuốc chưa?"

Đỗ Hữu Vi kéo chăn, suy yếu gật đầu: "Rồi ạ. Mẹ, giọng con so với hôm qua nghiêm trọng hơn."

Tưởng Mạn Lâm nghe, sau đó nhíu mày: "Con đừng nói chuyện, thật khó nghe."

Đỗ Hữu Vi: ". . ." Đây là mẹ cô đó

"Nào, ăn chút trái cây làm dễ chịu cổ họng." Tưởng Mạn Lâm lấy một miếng lê được cắt gọn, đút cho Đỗ Hữu Vi, "Nếu con không muốn đi công viên Lệ Trạch thì không đi, dù sao con hổ kia cũng không phải thật, có khi cũng không có hiệu quả."

Đỗ Hữu Vi ngậm lấy miếng lê ngọt ngào, liều mạng gật đầu, mẹ cô rốt cuộc cũng có chút lương tâm!

Tưởng Mạn Lâm nói: " Mẹ đã cho người mua hai tấm vé vào cửa vườn bách thú, ngày mai mẹ dẫn con đi vườn động vật hoang dã, nhìn hổ thật."

Đỗ Hữu Vi: "Dạ?"

Tưởng Mạn Lâm: "Cũng không biết vườn bách thú có nguyện ý để con vào ngồi cùng hổ một lúc không ?"

Đỗ Hữu Vi: "Hả? ? ? ?"

Đây là mẹ cô sao! Coi như hổ nguyện ý cô cũng không nguyện ý!

"Mẹ, coi như con không đi công viên Lệ Trạch, mẹ cũng không cần đưa con đi làm thức ăn cho hổ..."

Tưởng Mạn Lâm cười sờ đầu Đỗ Hữu Vi, lại đút cô một miếng lê: "Buổi sáng mẹ cùng đại sư trò chyện, anh ta nói con ngã bệnh thì không cần đi công viên Lệ Trạch. Ngày mai chúng ta đi đến chỗ của đại sư cầu bình an còn phải xin một con hổ để con đặt ở đầu giường."

"Vâng..." Chỉ cần không đi công viên Lệ Trạch có muôn vàn muỗi, mọi việc đều dễ nói chuyện. Mà cô cũng muốn nhìn xem, đại sư nào lại dám hố cô.

Tưởng Mạn Lâm đi, bệnh của Đỗ Hữu Vi cũng khá hơn phân nửa, lại sinh long hoạt hổ bắt đầu chơi điện thoại.

Vệ Duệ thấy Đỗ Hữu Vi tối hôm đăng bài cũng để lại bình luận.

"Cậu thế nào rồi?"

Đỗ Hữu Vi thấy bình luận này liền ngừng lại.

Vệ Duệ là bạn thân tốt nhất của cô, trước khi Tôn Tiêu Tiêu xuất hiện, quan hệ hai người rất tốt. Đỗ Hữu Vi lên đại học mới chơi với Tôn Tiêu Tiêu, Vệ Duệ đã nói với cô nhiều lần, cảm thấy Tôn Tiêu Tiêu không đơn giản, nhắc cô đừng tìm Tôn Tiêu Tiêu để chơi, Đỗ Hữu Vi nhất định không nghe.

Về sau cô cùng Tôn Tiêu Tiêu chơi càng thân, Vệ Duệ ngược lại không thân thiết, thế nhưng khi Đỗ gia gặp rủi ro, tất cả mọi người không dám cứu bọn họ, chỉ có Vệ Duệ dám đắc tội Trương gia, vụиɠ ŧяộʍ cho cô tiền...

Đỗ Hữu Vi nhấn vào ảnh chân dung của Vệ Duệ trên Wechat, mở cuộc trò chuyện riêng, nhắn cho cô ấy ba tin.

Hữu Vi Vi: Duệ à, tớ thật là quá thảm rồi!

Hữu Vi Vi: Duệ à, cậu là bằng hữu cả đời tốt nhất của tớ!

Hữu Vi Vi: Buổi chiều cậu có rảnh không, tớ mời cậu đi làm chuyện lớn để bảo vệ sức khoẻ!

Vệ Duệ: ". . ."

Nghe nói Đỗ Hữu Vi trong trường học phát sinh chuyện lớn, chỉ là không nghĩ tới, cô vậy mà bị kí©h thí©ɧ lớn như vậy.

Đỗ Hữu Vi nói làm chuyện lớn để bảo vệ sức khoẻ, dĩ nhiên không phải cái gì kinh khủng, mà là hàng thật giá thật toàn thân SPA. Nằm trên giường đấm bóp, tỉ mỉ bôi tinh dầu toàn thân, sau đó được chị gái xinh đẹp xoa bóp, Đỗ Hữu Vi cảm giác bệnh cảm của mình đều bay xa.

"A, thật thoải mái. . ." Bên trong gian phòng có âm nhạc êm dịu, Đỗ Hữu Vi nghe liền cảm thấy buồn ngủ.

Vệ Duệ nằm bên cạnh cô, cũng là bộ dáng thả lỏng: "Cậu nói dì tìm người coi bói cho cậu, có tác dụng không?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Vẫn là quan điểm cũ, nhưng hôm qua tại công viên Lệ Trạch tớ nhìn thấy một anh chàng cực đẹp."

"Phốc." Vệ Duệ bất thình lình cười ra tiếng, "Đỗ Hữu Vi, cậu có thể có chút tiền đồ không?"

Đỗ Hữu Vi vô tình nói: "Cậu nếu trông thấy anh ta cũng sẽ không có tiền đồ."

"Đẹp trai như vậy sao ?"

"Đúng vậy, nhưng anh ta quá cao lãnh lại mặc toàn đồ đắt tiền, chắc là địa vị cũng không nhỏ."

Vệ Duệ đuôi lông mày giật giật, đang tự hỏi: "Không thể nào, nếu ai có tiền tại thành phố A, hẳn là cậu phải biết mới đúng."

"Tớ cũng đang suy nghĩ vấn đề này, khả năng anh ta từ nơi khác tới đi."

Vệ Duệ nói: "Cũng có thể thân phận của soái ca đó quá cao, sẽ không tham gia những bữa tiệc xã giao bình thường như chúng ta, cho nên cậu không biết."

Lời này làm Đỗ Hữu Vi phải suy nghĩ một chút: "Thành phố A còn có dạng người này?"

"Có nha, ví dụ như. . ." Vệ Duệ đang muốn nói Trương gia Trương Thiếu Ngôn, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về. Đỗ Hữu Vi vừa bị Trương Thánh Trạch kí©h thí©ɧ, cô vẫn không muốn ở trước mặt Đỗ Hữu Vi nói đến người của Trương gia.

"Ví dụ như ai?" Đỗ Hữu Vi thấy cô chậm chạp không nói gì, tò mò hỏi.

"Không có ai, nói cậu cũng không biết." Vệ Duệ đành đánh lạc hướng: "Lại nói thợ đấm bóp ở đây, tay nghề rất tốt."

"Đúng vậy, tớ nghĩ mời một người về nhà." Đỗ Hữu Vi nói đến đây, nhìn chị gái xinh đẹp xoa bóp: "Tiền lương một tháng của các chị là bao nhiêu?"

Thợ đấm bóp cười một tiếng, nói: "Chút tiền lương chúng tôi, Đỗ tiểu thư khẳng định không để vào mắt."

Đỗ Hữu Vi nói: "Ài, không thể nói như thế, các chị dựa vào tay làm cơm ăn nha. Rất tốt."

Vệ Duệ hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô: "Tớ nói, ai da, Đỗ đại tiểu thư vậy mà nói ra những lời như thế ?"

Đỗ Hữu Vi híp mắt, ra dáng nói với Vệ Duệ: "Duệ a, chúng ta từ nhỏ sinh ra ở gia đình giàu có, tiền tới quá dễ dàng,nên không đem tiền coi là chuyện đáng kể. Nhưng như thế không được, làm người phải đối với tiền tài tràn ngập lòng kính sợ. Nếu không một ngày nào đó, tiền cũng sẽ rời bỏ cậu."

". . . Tớ có thể mạo muội hỏi một chút, chuyện gì để cậu có cảm nhận như thế?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Cậu đi chợ bán thức ăn chưa?"

"Tớ đương nhiên chưa đi qua, nhà cậu bình thường nấu cơm, chẳng lẽ còn phải tự mình đi mua thức ăn?" Đỗ Hữu Vi hỏi vấn đề này, Vệ Duệ cảm thấy buồn cười, cô và Đỗ Hữu Vi, từ nhỏ đến lớn không làm qua bất cứ cái gì liên quan đến việc nhà.

Đỗ Hữu Vi thở dài, nói với Vệ Duệ: "Chưa từng đi chợ bán thức ăn, không đủ để cùng tớ bàn luận về cuộc sống."

Vệ Duệ: ". . ."

Cô cảm thấy dì Tưởng không nên mang Đỗ Hữu Vi đi đoán mệnh, mà nên mang đi gặp bác sĩ.

Nhất định phải mang đến khoa tâm thần !

Làm SPA xong, Đỗ Hữu Vi toàn thân nhẹ nhõm, ngay cả nói chuyện cũng chẳng muốn. Buổi tối uống thuốc xong ngủ một giấc ngon lành, sáng thứ hai cô bị mẹ đánh thức, nói giờ lành hẹn đại sư đã tới.

Đại sư mà Đỗ Hữu Vi nghĩ không giống, ông ta không ở bên trong rừng sâu núi thẳm, mà mở một phòng làm việc ở trung tâm thành phố.

. . . Đại sư cũng bắt kịp xu thế à.

Cô và Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ đi thang máy đến tầng 23, cửa thang máy vừa mở ra, đã nhìn thấy trên tường đối diện treo bảy chữ to "Phòng làm việc của Thường Tại Tâm ".

"Đây là đại sư Thường Tại Tâm, con trai của đại sư Thường Tâm, cũng là truyền nhân duy nhất của ông ta." Tưởng Mạn Lâm dẫn Đỗ Hữu Vi đến văn phòng đại sư Thường Tại Tâm, giới thiệu cho cô.

Đỗ Hữu Vi đáp ứng một tiếng, dù sao là Thường Tâm hay Thường Tại Tâm, cô đều chưa nghe qua.

"Được rồi." Đi đến trước cửa phòng làm việc của đại sư Thường Tại Tâm, Tưởng Mạn Lâm dừng lại, gõ cửa một cái, "Thường đại sư, tôi đưa con gái tới rồi."

"Mời vào."

Thanh âm vừa truyền ra, Đỗ Hữu Vi lại ngoài ý muốn. Đại sư không phải đều là mấy lão già trung niên sao, thanh âm này của đại sư, sao nghe như người đàn ông 20 tuổi ?

"Vào đi, lát nữa đại sư có thể cùng con tâm sự nhưng con đừng nói linh tinh."

Đỗ Hữu Vi nghe bà nói như vậy, cười một tiếng: "Đúng dịp, con cũng đúng lúc muốn cùng anh ta tâm sự."

Tưởng Mạn Lâm đẩy cửa ra, Đỗ Hữu Vi đứng sau lưng bà đi vào. Đối diện cửa chính là bàn làm việc của Thường Tại Tâm, trên bàn công tác có một máy tính, màn hình vừa vặn che mặt đại sư.

Trên tường phía sau bàn làm việc, treo một bức thư pháp rồng bay phượng múa, còn dùng khung gỗ tốt để treo. Tấm thư pháp này thực tế quá chói mắt, Đỗ Hữu Vi nhịn không được liền nhìn sang ——

"Đoạn duyên này đáng trân quý."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Đại sư rất hiện đại cũng rất cổ đại nha !

"Ngồi bên này." Thường Tại Tâm từ trên bên cạnh bàn máy tính đứng lên, nhìn Tưởng Mạn Lâm và Đỗ Hữu Vi nói. Đỗ Hữu Vi lần này rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt anh ta, quả nhiên người đàn ông này rất trẻ, hơn nữa còn cực kì đẹp trai!

So với mỹ nam cao lãnh cô gặp phải ở công viên Lệ Trạch cũng không kém chút nào!

Đỗ Hữu Vi co rút khóe miệng, đi theo mẹ ngồi vào sofa nhỏ kế bên cửa sổ sát đất: "Mẹ không phải nhìn thấy anh ta đẹp trai, cho nên cam tâm tình nguyện bị lừa gạt chứ?"

"Con gái, con nói cái gì đó. Vừa mới dặn con cái gì, không nên nói lung tung."

Thường Tại Tâm cười đi tới: "Không có việc gì, cô ấy thổi phồng rất chuẩn xác."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

A, khắp nơi đều nói đại sư gạt người, quả nhiên da mặt rất dày.

Thường Tại Tâm nhìn Đỗ Hữu Vi, trong mắt ý cười càng sâu: "Đỗ tiểu thư giống như không tin tôi. Nhưng sự tình mơ hồ này là ai cũng sẽ không tin nhưng tôi khẳng định Đỗ tiểu thư sẽ tin."

Đỗ Hữu Vi không khỏi sững sờ, cảnh giác nhìn anh. Câu này của anh ta là có ý gì ? Chẳng lẽ đã nhìn ra cô trọng sinh ?

"Đại, đại sư có ý gì?" Đỗ Hữu Vi thử thăm dò.

Thường Tại Tâm nói: "Mẹ cô trước đó tìm tôi giúp cô tính một quẻ, muốn để tôi giúp cô sửa đổi mệnh một chút. Trên đời này, cũng không phải ai cũng có cơ hội nghịch thiên cải mệnh làm lại một lần."

Đỗ Hữu Vi trong lòng bàn tay nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, đây rốt cuộc là đại sư vừa lúc chó ngáp phải ruồi hay anh ta thật sự là đại sư có phép thuật trong truyền thuyết ?

"Thường đại sư nói không sai, lần này làm phiền đại sư đã giúp con gái tôi."

Thường Tại Tâm đi đến chỗ trống trên sofa nhỏ ngồi xuống, vừa vặn đối diện vị trí của Đỗ Hữu Vi: "Dì Tưởng đừng lo lắng, số mệnh của con dì đang dần thay đổi."

"Vậy tốt rồi." Tưởng Mạn Lâm vui mừng vỗ ngực mình.

Thường Tại Tâm nhìn Đỗ Hữu Vi, nói với cô: "Đỗ tiểu thư có được cơ hội này, nên cố gắng trân trọng, buông xuống thù hận trước kia."

Đỗ Hữu Vi nhìn mắt anh, co quắp khóe miệng. Cô có cảm giác mãnh liệt rằng đại sư này biết hết mọi việc.

"À, đúng rồi." Thường Tại Tâm giương môi, nhìn cô cười cười: "Đỗ tiểu thư nên tích đức, làm nhiều việc tốt."