Chương 2: Trương Thiếu Ngôn

Nếu cô biết cái mà mẹ cô gọi cải mệnh là đưa cô đêm hôm khuya khoắt đến công viên Lệ Trạch này làm thức ăn cho muỗi, thì Đỗ Hữu Vi đời này nhất định sẽ phải làm một người con phản nghịch.

Hôm qua Tưởng Mạn Lâm tới tìm cô, nói đại sư kêu muốn cải mệnh phải ở gần hổ. Tưởng Mạn Lâm nghĩ nên đi đâu tìm hổ, cuối cùng đưa Đỗ Hữu Vi đến công viên Lệ Trạch.

Công viên Lệ Trạch có nơi điêu khắc kiến trúc, bên ngoài là bãi cỏ, vừa vặn dùng tảng đá điêu khắc một con hổ. Hiện tại Đỗ Hữu Vi đang ngồi dưới chân tượng hổ, nghiêm túc làm thức ăn cho muỗi.

"Mẹ, con có thể về không?" Đỗ Hữu Vi cầm điện thoại, tuyệt vọng cùng mẹ cô trò chuyện video.

Tưởng Mạn Lâm bên kia ống kính lắc đầu nói: "Không được, đại sư nói, từ tám giờ đến mười giờ con phải ngồi ở đó, đúng hai giờ, một giây đồng hồ cũng không thể thiếu."

Đỗ Hữu Vi: ". . ." Tốt nhất đừng để cô biết là đại sư nào, nếu không cô cũng đem hắn ném đến nơi này làm thức ăn cho muỗi !

"Con cứ ở đó đợi đi, mẹ đã nói với lái xe và vệ sĩ đúng mười giờ mới đưa con về nhà, đừng nghĩ có thể chuồn đi. Cứ như vậy, tạm biệt."

Mẹ cô không hề lưu luyến mà tắt video.

Đỗ Hữu Vi: ". . ." Tạm biệt mẹ.

Tối hôm đó Đỗ Hữu Vi ngồi dưới chân hổ đến mười giờ, về nhà không chỉ thu hoạch vết muỗi cắn đầy chân, còn cảm lạnh, cổ họng bị khàn.

Chẳng phải số mệnh của cô vẫn không tốt sao!

Nhưng thế này vẫn không thể gợi lên sự đồng tình của Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ, ngày thứ hai Đỗ Hữu Vi lại bị ném tới chỗ tượng hổ ngồi. Đại sư nói, phải ở đó đủ ba ngày.

Hôm nay Đỗ Hữu Vi thông minh hơn, nước xịt muỗi, nhang muỗi, tất cả đều mang trên người, pin dự phòng cũng mang theo, nếu không phải nơi này không cho đem đồ ăn, cô có thể đem cả siêu thị chuyển tới.

"Khụ khụ." Đỗ Hữu Vi ho khan hai tiếng, cầm điện thoại đăng trong vòng bạn bè.

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Tám giờ tối mà tới công viên Lệ Trạch đã tính là gì? Tám giờ, chín giờ, mười giờ, tôi đều đã qua.

Tin tức này Đỗ Hữu Vi muốn phát cho mẹ cô nhìn, cố ý phát trong nhóm bạn bè. Nhóm bạn bè này đa số là gia đình và bạn bè thân thiết nhất của cô, trước kia Tôn Tiêu Tiêu cũng ở trong nhóm này nhưng hôm qua Đỗ Hữu Vi mới đuổi ra.

Mẹ yêu: Con gái, kiên trì là thắng lợi!

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ căn bản không có chút thương xót!

Đỗ Hữu Vi bĩu môi, dứt khoát mở diễn đàn trường học, nhìn một chút. Cô đã ba ngày không đi học, nhưng trong trường vẫn lưu truyền tin đồn về mình.

Ngày đó, sự việc của cô, Phan Tĩnh và Trương Thánh Trạch bị người thêm mắm thêm muối viết một bài, đăng trên diễn đàn trường, hiện tại còn bị dán ở đầu trang, đằng sau có một chữ "Hot". Đỗ Hữu Vi tiện tay mở, nhìn thoáng qua, bên trong đủ loại, cái gì ngưu quỷ xà thần đều có. Bây giờ Đỗ Hữu Vi trong mắt học sinh toàn trường là một đại tiểu thư vừa buồn cười vừa đáng thương, mà ngược lại Phan Tĩnh thành người thắng lớn.

Người đăng này có ID là "Chiếc vòng ngọt ngào", một người hoạt động cực kì tích cực. Kiếp trước, Tôn Tiêu Tiêu nói với cô ID này là của Phan Tĩnh nhưng bây giờ Đỗ Hữu Vi không thể không hoài nghi đây có phải là tài khoản của Tôn Tiêu Tiêu không.

Chiếc vòng ngọt ngào: Ngày kia là vũ hội 520, hiện tại Trương Thánh Trạch chắc chắn sẽ không khiêu vũ cùng Đỗ Hữu Vi, cô ta đến lúc đó bị toàn trường cười nhạo. Thật đáng thương.

Calorie của ngươi: Đỗ Hữu Vi nhất định không tới đâu. Dù gì cô ta đã không đến trường ba ngày rồi!

Cá khô nho nhỏ: Cũng không có quy định cô ta phải là bạn nhảy của Trương Thánh Trạch? Đỗ Hữu Vi dù gì cũng là đại tiểu thư của Đỗ gia, kiếm bạn nhảy chẳng phải dễ dàng sao?

Chiếc vòng ngọt ngào: Cậu thì biết cái gì? Bạn nhảy tìm rất dễ dàng , nhưng so với Trương Thánh Trạch tốt hơn sao? Đến lúc đó bạn nhảy của Trương Thánh Trạch nhất định là Phan Tĩnh. Đỗ Hữu Vi tự tìm bạn nhảy không phải tự làm mình mất mặt ?

Uống nhiều nước nóng: Nói cũng đúng, Trương Thánh Trạch là người của Trương gia nha.

Chiếc vòng ngọt ngào: Đúng là đáng đời Đỗ Hữu Vi. Lấy Trương Thánh Trạch ra khoe khoang bây giờ lại tự vả.

Đỗ Hữu Vi nắm chặt điện thoại, mấy người nhiều chuyện này! Bài tập làm xong rồi sao, tại sao còn không mau đi làm mà lại đi thêm đủ loại gia vị trên diễn đàn thế này? Còn chuyện bạn nhảy của Trương Thánh Trạch, Tôn Tiêu Tiêu lại dùng Phan Tĩnh ra oai phủ đầu mà đi khoe!

"Bốp" một tiếng, cô ném điện thoại đi, hai giây sau, liền nhặt về.

Trừ vỏ ngoài hơi trầy xước thì không còn nơi nào bị hỏng. Đỗ Hữu Vi vỗ vỗ, nghĩ thầm vừa rồi xúc động, cái điện thoại di động này là kiểu mới nhất, rất đắt.

Nhưng cái ID "Chiếc vòng ngọt ngào" cô nghĩ mình phải tìm hiểu một chút.

Đỗ Hữu Vi chuẩn bị trở lại ngồi dưới tượng hổ, trước đường đá liền có một người đàn ông đi qua.

Người đàn ông khá cao, so với anh cô còn cao hơn, anh mặc một bộ âu phục màu đậm, dù chỉ thấy bóng lưng, cô cũng có thể thấy từ sợi chỉ cho đến chất vải được cắt may chỉnh tề có giá trị không nhỏ. Anh ta giống đang hút thuốc lá, khói lượn lờ từ giữa ngón tay bay ra, chỗ của Đỗ Hữu Vi cách rất xa, ngửi không thấy mùi khói.

Dường như phát giác có người đang nhìn mình, người đàn ông quay đầu lại, nhìn về phía Đỗ Hữu Vi.

Người dưới ánh trăng vừa quay đầu lại, trong nháy mắt Đỗ Hữu Vi có chút hoảng hốt.

Từ trước tới nay cô chưa từng gặp người nào đẹp như người này, anh không giống những người đàn ông hiện tại để tóc dài qua mi mà chia tóc thành kiểu 4:6, chải lên trên khiến người khác nhìn thấy hết dung nhan hoàn mỹ, đúng là một khảo nghiệm giá trị nhan sắc.

Anh ta rất dễ khống chế loại kiểu tóc kén người này, nhan sắc tuyệt đẹp tìm không ra chút khuyết điểm nào.

Khí chất của anh làm cường điệu bộ âu phục đang mặc, giày da sáng bóng như tỏa sáng, khí chất bá đạo tổng tài đập vào mặt.

Đỗ Hữu Vi cùng anh ta đối mặt hai giây, liền cảm giác mình như bị bá vương thời cổ làm cho tổn thương. Cô dời ánh mắt ra chỗ khác, cười lên tiếng chào: "Chào buổi tối."

Tiếng nói như vịt đực vừa nói ra, Đỗ Hữu Vi hận không thể bóp chết chính mình.

Trời ạ, cái giọng nói quái quỷ này thì chào hỏi kiểu gì!

Người đàn ông đến cả lông mày cũng không động một chút nào, anh nhìn Đỗ Hữu Vi, hít một ngụm khói, ánh lửa lúc sáng lúc tối ở giữa ngón tay, vì anh mà đốt lên pháo hoa sáng nhất.

Anh không nói một lời nào liền dập điếu thuốc trong tay, đem điếu thuốc chuẩn xác mà ném vào thùng rác, xoay người đi.

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Trời, chảnh cái gì chứ, không phải khuôn mặt chỉ đẹp một chút, vóc người cũng tốt một chút thôi sao.

Hứ!

Đỗ Hữu Vi lấy điện thoại di động của mình, ngồi bên cạnh con hổ, không đầy một lát, lái xe liền đi tới nói với cô: "Tiểu thư, đã đến giờ, có thể trở về nhà."

Đỗ Hữu Vi thoáng sững sờ: "Nhanh vậy sao?"

Cô vô thức nhìn thoáng qua trên thời gian trên điện thoại di động, đã mười giờ rồi.

. . . Xem ra có cảnh đẹp vào ban đêm, thời gian luôn trôi qua thật nhanh.

Cô và lái xe trở về, Trương Thiếu Ngôn cũng trở về xe của mình. Trợ lý Cao Dã trông thấy anh về, liền lập tức đứng nghiêm, giúp Trương Thiếu Ngôn mở cửa xe: "Ông chủ, ngài trở về rồi?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn ngồi lên xe, Cao Dã giúp anh đóng cửa lại.

Trên người Trương Thiếu Ngôn còn mùi khói nhàn nhạt, gió đêm cũng không thể xua tan. Cao Dã ngồi vào ghế phụ, cẩn thận hỏi: "Ông chủ, trực tiếp trở về biệt thự?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn vẫn tích chữ như vàng.

Cao Dã không nói gì, cùng lái xe liếc mắt một cái, liền đi về biệt thự của Trương Thiếu Ngôn.

Sau khi lên xe, Trương Thiếu Ngôn vẫn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, Cao Dã cũng không dám tùy tiện nói gì. Mặc dù bình thường ông chủ là một bức tranh mặt lạnh, không ai dám lỗ mãng ở trước mặt anh, nhưng mấy ngày nay, anh so với bình thường càng không chọc được.

Bởi vì mấy ngày nữa, là ngày giỗ của Lâm Huy.

Cao Dã thấy tính tình của anh không tốt, buổi tối hôm nay bọn họ đi tham gia một bữa tiệc thương vụ, trên đường trở về, anh đột nhiên nói muốn xuống xe hút thuốc, lái xe liền dừng trước công viên Lệ Trạch.

Trương Thiếu Ngôn bình thường rất ít hút thuốc nhưng còn hai ngày nữa là tới ngày giỗ của Lâm Huy nên anh hút nhiều hơn.

Biệt thự ngoại ô của Trương Thiếu Ngôn xây trên một ngọn núi nhỏ. Xe tiến vào cửa lớn, xuyên qua vườn hoa, đi thẳng đến bãi giữ xe mới dừng lại. Trương Thiếu Ngôn mở dây an toàn, nhìn Cao Dã phân phó: "Buổi sáng ngày mai vẫn theo lịch trình tới đón tôi."

Cao Dã chần chờ một chút, thử mở miệng thăm dò: "Ông chủ, đã hai ngày ngài không ngủ rồi..."

"Tôi không sao, cứ theo lịch trình mà làm."

"Vâng." Cao Dã gật đầu đáp ứng, đưa mắt nhìn anh rời đi.

Trương Thiếu Ngôn trở về phòng của mình, anh vào phòng tắm thay đồ ngủ liền ngã vào giường. Thời gian không còn sớm, thừa dịp chính mình buồn ngủ, tắt đèn liền nhắm mắt lại.

Trương Thiếu Ngôn ngủ rất nhanh, nhưng cũng không an ổn, đầu anh vẫn tiếp tục có ác mộng. Từ trong mộng bừng tỉnh, đó là cơn ác mộng quen thuộc làm đầu đau muốn nổ tung.

Anh gắt gao đè huyệt thái dương, bỗng nhiên thở hổn hển mấy cái. Đầu giường bên trên đặt thuốc mà bác sĩ cho, anh nhanh chóng lấy bình thuốc, nhưng vì mở nắp quá nhanh mà thuốc đổ gần hết trên giường.

Trương Thiếu Ngôn không để ý, trực tiếp lấy hai viên thuốc màu trắng cũng không dùng nước, trực tiếp đút vào bên miệng, nuốt xuống.

Bên trong căn phòng đen nhánh đều là tiếng thở dốc của Trương Thiếu Ngôn. Sau khi uống thuốc, cơn đau của anh không giảm được bao nhiêu. Trương Thiếu Ngôn lấy điện thoại kế bên gối, cắm tai nghe vào. Mở điện thoại, anh vào một bài hát được lưu.

Bài hát này không có tên, cũng không có tên của người hát nhưng khi giọng nữ truyền vào tai, Trương Thiếu Ngôn như bắt lấy cây cỏ cứu mạng.

Ca khúc có độ dài 4 phút 39 giây, khi bài hát vừa kết thúc, Trương Thiếu Ngôn dần dần bình tĩnh lại, tiếng thở dốc cũng không nặng như vừa rồi. Anh nhắm mắt lại tựa vào đầu giường, thân thể đã ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh.

Trong tai nghe, bài hát còn lặp lại, một lần lại một lần vang lên.

Đây là bài hát duy nhất trong điện thoại của Trương Thiếu Ngôn, anh không biết là ai hát, mặc dù anh từng điên cuồng tìm người này, ai cũng nói Trương Thiếu Ngôn là người đứng đầu của Trương gia không gì không làm được. Thế nhưng anh lại không tìm được một cô gái.

Nghĩ đến đây chỗ, Trương Thiếu Ngôn lãnh đạm nâng khóe môi.

Cô gái này giọng hát trong trẻo, cô hát là dùng điện thoại thu, hậu kỳ cơ bản đều không có chứ nói gì đến việc xử lý âm thanh. Nhưng chính một bài hát không có gì hay trong mắt người khác, lại là niềm hi vọng duy nhất đối với cơn ác mộng vô tận dài dằng dặc của Trương Thiếu Ngôn trong đêm tối.