Chương 1: Sống lại

Trong buổi chiều hè đầu tháng năm, không khí tràn ngập ánh nắng.

Thiên kim Đỗ gia Đỗ Hữu Vi ngồi ngơ ngẩn trên giường lớn của cô được nửa giờ.

Vào ngày đầu tiên thành phố A có tuyết rơi, cô từ vịnh Tam Cầm nhảy xuống, nước biển từ từ nuốt lấy cơ thể, Đỗ Hữu Vi biết mình chết chắc.

Nhưng khi vừa mở mắt, cô đang ngồi trên chiếc giường quen thuộc, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, không nhìn thấy một chút tuyết nào.

Đỗ Hữu Vi bỏ ra nửa giờ để suy nghĩ, cảm thấy chỉ có hai khả năng.

Một, đó là ký ức nửa năm sau đó chỉ là cơn ác mộng đáng sợ.

Hai, cô trọng sinh.

Mặc dù Đỗ Hữu Vi thành tích không tốt, nhưng cô cũng là một thanh niên tốt, vẫn luôn tin tưởng vào khoa học. Những cái kì quái kia chỉ có mẹ cô tin cho nên cô cho rằng… Điên rồi, mình trọng sinh!

"Phần phật" một tiếng, gió thổi cửa sổ khép hờ ra, Đỗ Hữu Vi nhìn ra ngoài, xốc chăn mỏng đi tới.

Cửa sổ phòng ngủ của cô có thể quan sát toàn bộ vườn hoa của biệt thự tốt nhất. Mặc kệ là mảng hoa tươi lớn, hay là mặt cỏ được cắt chỉnh tề và tượng điêu khắc nữ thần Bắc Âu, đều có thể thấy hết.

Đỗ Hữu Vi chống tay trên bệ cửa sổ, gió nhẹ lại thổi tới đúng lúc, cô ngửa đầu thật sâu thở dài một cái.

Nửa năm trước, cả nhà cô bị đuổi ra khỏi biệt thự này, trải qua cuộc sống so tên ăn mày còn không bằng. Nhưng hiện tại, cô đã trở về.

Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, bất luận thế nào, cô cũng không để mọi chuyện về lại như cũ.

Đỗ Hữu Vi nhếch khóe môi, xoay người đi phòng chứa quần áo.

Cô có năm căn phòng chứa quần áo, trong đó bốn căn là dựa theo kiểu mới nhất về "Xuân hạ thu đông" mà trưng bày hợp lý: quần áo, giày, mũ, túi xách, cùng các loại trang sức,... Còn lại là nơi để quần áo ngủ.

Bởi vì hôm nay không có ý định đi ra ngoài, nên cô tìm một bộ đồ mặc ở nhà cho mình, sau đó đi thang máy xuống vườn hoa.

Đỗ Hữu Vi thích ngắm hoa, uống trà, dắt chó đi dạo tại vườn hoa. Thế nên người nhà liền thuê nhân viên chuyên dụng xây cho cô một phòng tắm nắng, bên trong có xích đu, bàn trà và có cả người giúp việc.

Ba con chó lớn đang chơi đùa trên bãi cỏ trông thấy Đỗ Hữu Vi liền tranh nhau chen lấn chạy về phía cô. Khi cả nhà Đỗ Hữu Vi ra khỏi biệt thự, ba con chó mà cô nuôi bị người ta đuổi đi rồi thả đến nơi nào, cô không dám nghĩ.

Đỗ Hữu Vi và người nhà sau lúc đó đều trôi qua vô cùng thê thảm, càng không nói đến ba con chó.

"Gâu gâu gâu!" Ba con chó lớn vây quanh, liếʍ láp bắp chân cô. Đỗ Hữu Vi ôm bọn chúng, thân mật xoa đầu ba con : "Nhất Nhất, Nhị Nhị, Kim Anh Tuấn!"

Nhất Nhất, Nhị Nhị, Kim Anh Tuấn là tên Đỗ Hữu Vi đặt cho hai con German Shepherd và một con Golden Retriever, lông vàng được đón về muộn nhất, tất cả mọi người nghĩ tên nó Tam Tam nhưng Đỗ Hữu Vi muốn tên nó phải độc, lạ nên đặt là Kim Anh Tuấn.

"Tiểu thư, trà chiều đã chuẩn bị xong, ngài có muốn dùng bây giờ không ?" - Quản gia thấy Đỗ Hữu Vi liền đi tới hỏi thăm.

Mắt Đỗ Hữu Vi sáng lên, buông con chó trong ngực ra nhìn quản gia gật đầu: "Được."

Trà chiều của Đỗ Hữu Vi đều do quản gia phụ trách, quản gia làm đồ ăn chính vẫn kém đầu bếp Michelin nhưng đồ ngọt tuyệt đối sánh bằng. Hôm nay, trà chiều của Đỗ Hữu Vi gồm: một miếng bánh phô mai, một chồng bánh quy, một ly hồng trà và món ngọt cô thích nhất, bánh su kem.

"Ngô quản gia, ông làm bánh su kem rất ngon, vỏ ngoài nướng xốp giòn, kem bên trong lại không quá ngấy." Quản gia chuẩn bị 4 loại bánh khác nhau: vị phô mai, vị chocolate, vị matcha và vị bơ. Đỗ Hữu Vi thích nhất là vị matcha vì vậy cô ăn nó đầu tiên.

"Cảm ơn tiểu thư đã khen ngợi." Ngô quản gia cung kính khom người với Đỗ Hữu Vi sau đó thẳng tắp đứng một bên.

Đỗ Hữu Vi ăn xong bánh su kem matcha, còn liếʍ liếʍ ngón tay khiến Ngô quản gia rất ngạc nhiên.

Ngược lại Đỗ Hữu Vi không để ý đến hình tượng của mình, lúc trước cô chỉ có thể ăn bánh mì vừa cháy vừa khô mà tránh đói qua ngày, nằm mơ cũng không thể thấy Ngô quản gia làm bánh su kem cho cô ăn.

"Ngô quản gia, khi nào ông rảnh có thể dạy tôi làm bánh su kem không ?"

Ngô quản gia kinh ngạc nhìn cô, vừa rồi vẻ mặt Đỗ Hữu Vi như thường ngày ông còn tưởng tiểu thư không sao. Nhưng cô hết liếʍ ngón tay lại đòi dạy làm bánh khiến ông gặp đả kích rất lớn: "Tiểu thư, lúc nào ngài muốn ăn cứ nói với tôi, tôi sẽ làm ngay lập tức!"

Đỗ Hữu Vi không đồng ý nói: "Tôi thấy chính mình học mới tốt, không phải lúc nào ông cũng có thể làm bạn với tôi."

Hiện tại Ngô quản gia có chút muốn giúp Đỗ Hữu Vi gọi xe cứu thương.

Ông còn đang cân nhắc phải dùng từ làm sao cho hợp lễ nghĩa thì cô giúp việc tên A Thu đã đi tới: "Tiểu thư, Tôn Tiêu Tiêu tiểu thư muốn gặp ngài."

"Hữu Vi, tớ tới rồi." Tôn Tiêu Tiêu từ sau lưng nữ hầu đi tới, thấy Đỗ Hữu Vi đang ngồi uống trà chiều, bên chân là ba con chó lớn mà cô nuôi.

Đỗ Hữu Vi bưng chén trà, quay đầu nhìn về phía cô ta.

Tôn Tiêu Tiêu là tam tiểu thư Tôn gia, học cùng trường đại học với Đỗ Hữu Vi mới thân thiết. Nhưng cũng chính Tôn Tiêu Tiêu ở bên châm ngòi ly gián, hại cô chọc giận Trương Thánh Trạch, cuối cùng phải nhảy xuống biển tự sát. Mà Tôn Tiêu Tiêu lại bình an vô sự chĩa mũi nhọn về phía Đỗ gia.

Đỗ Hữu Vi đè nén cảm xúc, nhếch miệng cười một cái: "Tiêu Tiêu, cậu tới rồi."

"Gâu!" Chú chó lông vàng vẫn nằm yên bên chân cô ngửi thấy mùi của Tôn Tiêu Tiêu liền sủa một tiếng.

Tôn Tiêu Tiêu dừng bước, không dám đi tiếp nói: " Hữu Vi, chó nhà cậu thật dữ !"

Đỗ Hữu Vi cười, đặt chén trà xuống, sờ lên lông vàng: "Thật sao ? Kim Anh Tuấn bình thường ngoan ngoãn nhất trong ba con chó nhưng không biết vì sao mỗi lần thấy cậu lại hung dữ?"

Nói đến đây, chính Đỗ Hữu Vi cũng không nhịn được tự giễu, đến Kim Anh Tuấn còn nhìn ra Tôn Tiêu Tiêu không phải người tốt lành gì, chính mình kiếp trước còn bị coi là vũ khí mà sử dụng.

"Gâu!" Đỗ Hữu Vi vuốt ve cũng không thể trấn an Kim Anh Tuấn, nó vẫn tràn ngập địch ý đối với Tôn Tiêu Tiêu.

"Hữu Vi, cậu đem bọn chúng đi được không, tớ sợ quá!" Tôn Tiêu Tiêu trốn ở đằng sau người giúp việc không dám bước tới. Đỗ Hữu Vi thở dài: "Được rồi, nếu cậu sợ thì tớ sẽ cho người dẫn đi. A Thu, em dẫn chúng nó trở về phòng đi."

A Thu nhận lời, đem ba con chó lớn dắt về phòng.

Tầng một của biệt thự Đỗ gia vì ba con chó mà xây một phòng, bên trong rộng rãi và thoáng mát cần gì cũng có.

Tôn Tiêu Tiêu trông thấy chó bị dắt đi, mới đi đến phía đối diện Đỗ Hữu Vi ngồi: "Hữu Vi, hôm nay cậu không đến trường, tớ lo gần chết nên xem cậu thế nào rồi."

Đỗ Hữu Vi đuôi lông mày khẽ động, cuối cùng mới nhớ ra cái gì.

Cô hôm nay không đến trường vì một ngày trước bị Tôn Tiêu Tiêu châm ngòi mà tát Phan Tĩnh một cái, sau đó bạn trai của Phan Tĩnh là Trương Thánh Trạch lại tát cô một cái khiến cô thành trò cười của toàn trường.

". . ." Trời ạ, sao lại không cho cô về sớm hơn một ngày chứ?!

"Hữu Vi, Trương Thánh Trạch lần này thật sự quá đáng, tốt xấu gì cậu ta và cậu có hôn ước sao có thể xuống tay nặng như vậy!". Bây giờ Tôn Tiêu Tiêu đối với Đỗ Hữu Vi là bộ dáng bênh vực kẻ yếu nhưng Đỗ Hữu Vi nhìn ra Tôn Tiêu Tiêu hi vọng chính mình đi báo thù Phan Tĩnh và Trương Thánh Trạch.

Cô ăn một miếng bánh su kem, mới mở miệng nói với Tôn Tiêu Tiêu: " Chúng tớ chỉ là kết thông gia từ bé, không tính là hôn ước, dù sao tớ cũng không thích Trương Thánh Trạch, cậu ta yêu ai, thích ai tất nhiên ở cùng người đó là đúng."

"Nhưng toàn trường đều biết cậu ta và cậu kết thông gia từ bé, hiện tại Phan Tĩnh. . ."

"Kỳ thật tớ cũng hơi thắc mắc, cậu nói là ai đem truyện tớ và Trương Thánh Trạch kết thông gia từ bé lan rộng ra ngoài?"

Tôn Tiêu Tiêu sững sờ, nhìn cô nói:"Không phải tiện nhân Phan Tĩnh kia sao?"

"Sao Phan Tĩnh lại biết?"

"Đoán chừng chính là Trương Thánh Trạch nói với cô ta."

"Trương Thánh Trạch sao phải nói chuyện này với bạn gái mình?"

". . . Cái này cũng chỉ có chính cậu ta biết, có thể muốn cùng cô ta nói rõ ràng đi."

Đỗ Hữu Vi cười, trước khi có bạn gái là Phan Tĩnh, Trương Thánh Trạch đã có mấy người bạn gái, nếu muốn nói cũng đã nói trước đó. Đời trước cô tin Tôn Tiêu Tiêu, cho rằng hết tất cả đều là Phan Tĩnh giở trò quỷ, bây giờ suy nghĩ một chút, nói không chừng chuyện này là do Tôn Tiêu Tiêu nói ra.

"Hữu Vi, chuyện này không thể cứ để như thế, cậu cũng không biết diễn đàn của trường học diễn tả chuyện này ra sao đâu." Tôn Tiêu Tiêu nắm chặt tay của Đỗ Hữu Vi , tận tình khuyên bảo.

Đỗ Hữu Vi rút tay mình về, nhìn Tôn Tiêu Tiêu cười: "Tiêu Tiêu, cậu biết tớ thích mùi gì nhất ở vườn hoa không ? Cậu ngửi thử nơi này có hương vị gì ?"

Tôn Tiêu Tiêu không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn phối hợp nói: "Là hương hoa nha."

Vườn hoa của Đỗ gia được xử lý rất tốt, bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ, cách thật xa cũng có thể ngửi được hương hoa.

Đỗ Hữu Vi nhếch môi, nhìn Tôn Tiêu Tiêu: "Không, là hương vị của tiền"

Cô từ nhỏ đã ngậm lấy thìa vàng sinh ra, xưa nay không biết cuộc sống khó khăn thế nào. Nhưng Trương Thánh Trạch lại cho cô biết hương vị của cuộc sống. Gia tộc Trương thị rất lớn, Trương Thánh Trạch ở Trương gia không tính là địa vị cao gì nhưng chọc giận cậu ta thì Đỗ gia trong nháy mắt có thể sụp đổ.

Lấy trứng chọi đá.

Sống lại lần nữa, Đỗ Hữu Vi không dám nói mình tiến bộ bao nhiêu, nhưng ít ra cô sẽ không đi trêu chọc Trương gia. Cô chỉ muốn bảo vệ tài sản của Đỗ gia, làm một phú hào bình thường.

"Tiêu Tiêu, về sau có chuyện gì liên quan đến Phan Tĩnh và Trương Thánh Trạch, cậu không cần nói cho tớ nữa."

Mắt Tôn Tiêu Tiêu giật giật, nghe theo Đỗ Hữu Vi: "Thật tốt, về sau không đề cập tới bọn họ nữa. Hôm nay cậu nghỉ ngơi tốt đi, tớ không quấy rầy cậu."

"Được." Đỗ Hữu Vi gật đầu, kêu người đưa Tôn Tiêu Tiêu ra ngoài.

Tôn Tiêu Tiêu vừa đi, mẹ của Đỗ Hữu Vi, Tưởng Mạn Lâm lại đến. Nhìn Đỗ Hữu Vi đang uống trà, cảm xúc giống như so với hôm qua tốt hơn, Tưởng Mạn Lâm mới thoáng yên tâm: "Hữu Vi à, bạn học vừa tới tìm con trò chuyện?"

Đỗ Hữu Vi nhìn Tưởng Mạn Lâm, trong lòng lại gợn sóng. Cha mẹ còn có anh trai, đặc biệt cưng chiều cô, Đỗ gia cũng một mực giữ khuôn phép làm gì có nấy, người một nhà căn bản có thể trôi qua rất hạnh phúc. Nhưng bởi vì sự tùy hứng của cô đã hủy đi hết tất cả.

"Mẹ, sao vậy ạ?" Đỗ Hữu Vi cười hỏi bà.

Tưởng Mạn Lâm sờ tóc cô, cười một cái. Bà biết Đỗ Hữu Vi chịu ủy khuất, đúng là hôm qua Đỗ Hữu Vi động thủ đánh người trước, bọn họ còn tìm tới Trương gia nói lý, nhưng không đòi được lý đã đành còn bị nói cách giáo dục con cái một hồi. Rơi vào đường cùng, bà đành phải nói: "Là như vậy, mẹ buổi sáng giúp con đi đoán mệnh, đại sư nói gần đây vận khí con không tốt, muốn cải mệnh phải ở gần Hổ."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Phải, đời trước mẹ cũng đi đoán mệnh cho cô, nhưng lúc ấy cô vẫn còn đắm chìm trong nhục nhã và bi thương, khi mẹ nói xong cô đã bạo phát, sau đó đem người đuổi đi.

Đỗ Hữu Vi biết mẹ lo lắng cho mình, khó được trọng sinh, đời này liền làm một người con ngoan ngoãn: "Vâng, không có vấn đề gì ạ."