Chương 3.2: Thí luyện tâm ma dễ vậy á?

Bên ngoài sơn động.

Trong đại điện.

Ba vị tôn giả ngồi chính giữa đại điện, vị trí cao nhất là chưởng môn Huyền Ngọc Môn, Ninh Cẩn.

Người bên trái, mặc y phục màu lam đang cầm quạt, vẻ mặt nhàn nhã là tôn giả Vân Vô Nguyệt, người bên phải mặc váy màu trắng như tuyết, ánh mắt lãnh đạm là tôn giả Hoa Dạ.

Ở phía dưới, đứng hai bên, ngoại trừ Kính trưởng lão, còn có bốn vị trưởng lão khác của Huyền Ngọc Môn. Ở giữa đang bày một thủy kính rất lớn, có thể thấy được toàn cảnh.

“Tu sĩ này tư chất không tồi, dung mạo cũng rất xinh đẹp, đợi lát nữa khảo hạch linh căn xong, ta nhất định sẽ chọn vài người đẹp mắt.”

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, nữ nhân mặc một chiếc váy dài đỏ tươi, mái tóc được búi gọn bằng một chiếc trâm vàng hình quạt, trên xương quai xanh còn đeo thêm vòng cổ mã não đỏ đẹp mắt.

Nam tử ôm kiếm bên cạnh cười: “Phiến trưởng lão, trong sơn cốc của ngươi cũng không thiếu mỹ nhân, nhưng mà bọn hắn năng lực không tốt, cần phải cải thiện thêm nhiều nha.”

Phiến Nguyệt biết Kiếm Linh châm chọc nàng ta là vì khảo hạch năm trước, đệ tử giỏi nhất mà nàng ta coi trọng lại thất bại.”

Gương mặt tinh xảo của nàng ta trong nháy mắt biến sắc: “Ngươi!”

Nam tử áo xanh đứng bên cạnh biết hai người này luôn mâu thuẫn với nhau, vừa định mở miệng thì Ninh Cẩn ở trên đại điện đã lên tiếng.

“Đủ rồi, đây là đại điện, thế này còn ra thể thống gì?”

Thanh âm uy nghiêm vang lên, hai người chỉ dám trừng mắt nhìn nhau rồi quay đầu đi.

Ninh Cẩn nhìn về phía thủy kính, nhớ tới điểm số bên ngoài bảng, lơ đãng hỏi: “Nghe nói trong bí cảnh có tu sĩ đạt được 1000 điểm? Kẻ đó lai lịch như thế nào?”

Kiếm Linh là trưởng lão phụ trách cửa thứ nhất, hắn liền đứng ra nói: “Hồi bẩm chưởng môn, là người của Lạc gia ở kinh thành, hình như tên là Lạc Khê!”

Hoa Dạ bình tĩnh lắng nghe, ánh mắt nhìn về thủy kính bỗng có chút gợn sóng.

Tuy là người đứng đầu thì không hiếm, nhưng mà từ trước giờ, tổng điểm của cả ba cửa của những người đứng đầu đa số cũng chỉ hơn 900 điểm, mà lần này, có người mới ở cửa đầu đã phá kỷ lục tổng điểm, được chưởng môn để ý cũng không có gì lạ .

Huống chi mọi người xem trọng nhất là Mộ Nam Chi, người vừa trở thành đệ tử thân truyền, thế mà lần này, Lạc Khê lại cao hơn nàng ta tận 200 điểm.

“Chưởng môn, nghe nói Lạc tiểu thư và đệ tử Nam Cung Ly của ngài là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên.”

Ninh Cẩn nhìn người đàn ông áo xanh, nghe lời hắn ta nói, liền có chút hứng thú: “Thì ra là hài tử của Lạc gia à. Cầm trưởng lão có biết điểm của nàng ta làm sao mà có không?”

“Là thảo dược!”

Chưa đợi Cầm Phong trả lời, nữ nhân mặc váy áo màu lục đậm đã ôn nhu nói.

Bàn tay Dược Chi giơ ra, chỉ trong chớp mắt, trong lòng bàn tay trống trơn đã xuất hiện một màu xanh lục, trên đó rõ ràng là đống “cỏ dại’’ mà Lạc Khê đã nằm lên.

“Thược dược, thất tinh thảo, quế chi,. . .”

Vân Vô Nguyệt phe phẩy quạt, tuy hắn ta không hiểu lắm về dược lý, nhưng nghe được tên mấy thảo dược quý hiếm như vậy, cũng không khỏi tán thưởng: “Nửa ngày trước, ta nhìn thủy kính, nàng ta vẫn là người đứng cuối, hiện tại thế mà đã nhảy lên vị trí đứng đầu. Vận khí của tiểu nha đầu này không tệ. Lần này, tên mười người đứng đầu xem ra không thể không có tên nàng ta.”

Huyền Ngọc Môn là đại môn phái đứng đầu Cửu Châu, tuyển đệ tử đương nhiên sẽ có cơ chế riêng.

Ba mươi người đứng đầu có thể nhảy qua vị trí ngoại môn, vào thẳng nội môn. Mười người đứng đầu có thể vào đại điện gặp ba vị tôn giả, nếu may mắn còn có thể trở thành đệ tử thân truyền. Thế nhưng muốn trở thành đệ tử thân truyền cũng không dễ, môn phái thành lập hơn ngàn năm nay, nhưng ba vị tôn giả tổng cộng cũng chỉ có tám vị đệ tử thân truyền.

Nhiều năm trôi qua, hôm nay, chưởng môn cũng chỉ mới thu đệ tử thứ mười hai là Mộ Nam Chi, khi đó mới nhiều hơn một người.

Kiếm Linh cũng không quá coi trọng: “Cũng chỉ là một tiểu nha đầu, ta cũng không thấy nàng ta có danh tiếng tốt gì. Đứng vị trí thứ nhất thì thế nào? Có thể qua được thí luyện tâm ma với thành tích tốt như vậy nữa không thì còn chưa biết? Cho dù nàng ta có 1000 điểm thì sao, cuối cùng không qua được thí luyện linh căn, thì còn không bằng nàng ta ngoan ngoãn trở lại kinh thành làm đại tiểu thư của nàng ta!”

“Ha ha! Ta thấy tiểu nha đầu này cũng không tồi, dung mạo xinh đẹp, nếu vào được vị trí ba mươi người đứng đầu, ta sẽ cho nàng ta vào Phiến cốc.”

Phiến Nguyệt đứng bên cạnh thủy kính, nhìn dung mạo thiếu nữ, cảm thấy rất vừa lòng, vô hình trung cũng làm Kiếm Linh khó chịu.

Nàng ta cười quyến rũ, quả nhiên, thấy khuôn mặt đối phương đen thui, nhịn không được lại càng cười vui vẻ hơn.

Lúc này, thủy kính chính giữa đại điện phát ra gợn sóng lớn, cảnh tượng bên trong biến hóa, rất nhanh đã xuất hiện một bóng người.

Kính Nghiêu: “Bẩm ba vị tôn giả, cửa ải thí luyện tâm ma thứ hai đã kết thúc, có thể chuẩn bị tiến hành cửa cuối, thí luyện linh căn rồi.”

Nghe vậy, mọi người trong đại điện đồng thời nhìn về bảng xếp hạng.

[Bảng xếp hạng]

Hạng 1: Lạc Khê: 2059

Hạng 2: Mộ Nam Chi: 1467

Hạng 3: Phi Nguyệt: 1233

Mọi người: !!!

–––––

Ghi chú:

Ba vị tôn giả: Ninh Cẩn, Hoa Dạ, Vân Vô Nguyệt

Năm vị trưởng lão: Kiếm Linh, Phiến Nguyệt, Kính Nghiêu, Cầm Phong, Dược Chi