Chương 4.1: Đồ đệ đệ bất hiếu

Lạc Khê ra khỏi sơn động với vẻ mặt khó hiểu, thí luyện tâm ma vừa rồi nàng cũng không thấy có cái gì đáng sợ hết á.

Nếu có thì chắc là phần lớn thí luyện đều kể về quá trình trúc mã của nguyên chủ quen biết với nữ chính, còn có một phần lớn cảnh phía sau nàng chẳng hiểu gì hết.

Tuy là nàng kế thừa thân thể của nguyên chủ, nhưng mà nàng không hề kế thừa ký ức của nàng ấy nha, nên tất nhiên nàng cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi, cho nên cả quá trình, nàng đều giống như đang xem một bộ phim điện ảnh vậy.

Chỉ là, nàng vẫn không hiểu sao bản thân lại có thể đi ra khỏi sơn động được?

Trong nguyên tác viết nguyên chủ thiếu chút nữa đã mất mạng, may mà gặp được đại ma đầu Phi Nguyệt. Trong thí luyện tâm ma, không tới vài phút, hắn ta đã ra ngoài, tốc độ này khiến nàng không thể tin tưởng được.

Lạc Khê là người đầu tiên đi ra, nàng đứng một bên tự hỏi một hồi mới thấy những người khác lục đυ.c bước ra.

Nhưng mà, sắc mặt của những tu sĩ kia không được tốt lắm, thậm chí đã qua thí luyện, nhưng còn có người luôn lẩm bẩm đòi xuống núi, có người còn khóc ngay tại chỗ.

“Nương ơi, con sai rồi, ngày đó con không nên bỏ đi, bây giờ con lập tức trở về! Trưởng lão, trưởng lão, cho ta trở về đi!”

“Ta sẽ phát tài hehehe, thật nhiều tiền, phát tài, đại phát tài. . .”

Lạc Khê: . . .

Đối với sự việc xảy ra trước mặt, Kính trưởng lão giống như đã rất quen thuộc. Ánh mắt hắn ta liếc nhìn một đệ tử, ý bảo kéo kẻ kia đi, rồi lại nhìn sang những người khác với vẻ mặt bình thản:

“Đã kết thúc cửa thứ hai, các ngươi đều là những người có tư chất tốt, chỉ cần qua vòng cuối thì sẽ chính thức trở thành đệ tử Huyền Ngọc Môn. Ba mươi người đứng đầu trên bảng xếp hạng đi theo ta, còn lại sẽ thu dọn đồ đạc đi theo sự chỉ dẫn của các sư huynh, sư tỷ khác.”

Hắn ta vừa dứt lời, thì những tu sĩ tinh thần không tỉnh táo lập tức bị mang đi, hiện trường chỉ còn Kính trưởng lão và những tu sĩ thanh tỉnh.

Trong ống tay áo, Kính Nghiêu lấy ra một viên ngọc hình tròn, tay còn lại thực hiện một số động tác, trước mặt hắn ta lập tức xuất hiện một chiếc bàn thủy tinh. Hắn đặt viên ngọc trên bàn, đọc danh sách, và bắt đầu kiểm tra tư chất của những người được gọi.

“Lý Mẫn, thổ mộc kim tam linh căn, luyện khí nhất giai, qua.”

“Trương Ngưu, ngũ linh căn, chưa luyện khí, trượt.”

. . .

Kinh Nghiêu liên tục gọi tên hơn phân nửa số tu sĩ, giữ lại phần lớn là tam linh căn, ngay cả nhị linh căn cũng rất ít, chứ đừng nói đến đơn linh căn và biến dị linh căn.

“Triệu Lâm, hỏa thổ song linh căn, luyện khí nhị giai, qua.”

Lạc Khê ngẩng cao đầu nhìn nam tử áo vàng từ trên đài đi xuống. Nàng nghĩ thầm, người này khá quen mắt, vì vậy nàng liền nhìn thêm vài lần. Đối phương cũng vừa lúc nhìn lại, chỉ là khi hắn ta nhìn thấy nàng thì lộ ra sắc mặt khinh miệt.

“Ha, ta còn tưởng là ai, đây không phải là vị đυ.c nước béo cò trong bí cảnh kia sao?”

Triệu Lâm bước tới, nghĩ đến thời gian hắn ta lãng phí ở chỗ Lạc Khê, lại còn thiếu chút nữa vì nàng mà đắc tội với Mộ Nam Chi, liền tức giận.

Lần đó, còn bị Lâm Kỳ mắng một trận, khiến hắn ta mất hết mặt mũi trước mọi người, cho nên lần này, hắn ta sẽ không buông tha cơ hội báo thù.

“Cũng không biết loại người như ngươi làm thế nào mà có thể hoàn thành hai cửa khảo hạch, nói không chừng là dùng thủ đoạn nào đó không thể miêu tả được.” Trên mặt hắn ta không hề che giấu vẻ chán ghét, “Ha, thế thì thế nào, chỉ bằng ngươi, thì dù có hơn trăm năm nữa cũng không thể nào tu luyện được.”

Lạc Khê bị hắn nói tức tới trợn mắt: “Ngươi là ai? Ngươi ngông cuồng như vậy, người không biết còn tưởng ngươi là thiên tài tuyệt thế đấy, hở tí là soi mói người khác. Còn nữa, ta ăn cơm của ngươi à? Đến cả tu vi của ta cũng không nhìn ra, ngươi thì giỏi lắm à?”

Triệu Lâm không nghĩ tới Lạc Khê là kiểu nhân mô cẩu dạng*, không dễ chọc. Hắn ta bị nàng chọc tức, sắc mặt đỏ bừng, không thể nói thêm lời nào, chỉ có thể liên tục kêu “Ngươi, ngươi, ngươi.”

(Nhân mô cẩu dạng: chẳng ra hình người; thân phận là người nhưng hành xử như chó → dùng để châm biếm)

Hắn ta định tiếp tục thì ở phía bên kia đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các tu sĩ.

Kính Nghiêu: “Mộ Nam Chi.”

“Là Mộ cô nương, người đẹp lại thiện lương, chưởng môn cũng đã tự mình thừa nhận là biến dị linh căn, chắc không cần kiểm tra đâu!”

“Ta cũng thấy thế, lúc ở bí cảnh, ta may mắn được Mộ cô nương kéo lại, nếu không thì cũng không thể nào đứng ở đây được nữa.”

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Mộ Nam Chi mang theo Lãnh Sương kiếm đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới, làn váy màu tím theo gió khẽ lay, nàng ta vững vàng đứng trước quả cầu bằng ngọc.

Kính Nghiêu nhìn về phía Mộ Nam Chi, khẽ gật đầu: “Băng linh căn biến dị, luyện khí ngũ giai, qua.”

Lời nói này lập tức tạo nên sự náo động.

Triệu Lâm nhìn thân ảnh trên đài, ánh mắt sáng ngời. Lúc hắn ta nhìn Lạc Khê, thấy nàng vẫn vân đạm phong khinh*, hắn ta tiếp tục trào phúng:

“Chậc chậc chậc, kẻ như ngươi mà cũng có thể làm cho Mộ cô nương giúp ngươi giải vây. Loại tư chất như ngươi thì có sống hai đời cũng không đuổi kịp người ta!”

(Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác)

Hắn ta xoay người để xem biểu cảm của nàng, nhưng lại phát hiện đã không thấy nàng đâu.

. . .

Lạc Khê cũng không thèm đếm xỉa tới hắn ta, người đời có câu nói rất hay, chó cắn ngươi một miếng, người cũng không thể nào quay lại cắn lại chó, có đúng không.

Trước khi Mộ Nam Chi đi lên phía trên kia, nàng đã chú ý tới đối phương rồi. Hơn nữa, bên người nàng ta còn có một thân ảnh màu đỏ đi theo.

Điều này mới là thứ khiến nàng để tâm, Phi Tinh và Mộ Nam Chi ở bên nhau? Chẳng lẽ hắn ta cũng là một trong những con cá của nữ chính?

Lạc Khê tự hỏi liệu bản thân nàng có bỏ sót chi tiết nào không. Chỉ thấy sau khi Mộ Nam Chi kiểm tra xong, rồi đi xuống đài, nam nhân kia nhanh chóng tiến lại gần, tình ý trong mắt tràn ra.

Không biết vì sao, từ sau khi đi ra khỏi sơn động, giác quan của Lạc Khê giống như bị phóng đại, vừa lúc có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.

“Nam Chi, đừng giận!” Phi Nguyệt cười nhìn nàng ta: “Ta ở lại đây thì có thể bảo vệ được nàng.”

“Ngươi có biết, nếu thân phận ngươi bị bại lộ, sẽ rất nguy hiểm không?”

“Ta tự có chừng mực!” Phi Nguyệt nghe nàng ta nói vậy, bỗng trở nên nghiêm túc hơn: “Nói đến đây thì lần trước ta nhìn thấy nữ nhân kia lỗ mãng với nàng trong bí cảnh, vốn định dạy dỗ nàng ta, ai ngờ nàng ta lại bỏ chạy. Nghe nói lúc đó nàng còn muốn cứu nữ nhân kia? Đối với loại người như này thì nàng còn khách khí làm gì?”

Hắn ta tuy đang cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn. Mộ Nam Chi nhớ lại nữ nhân có dung mạo giống bản thân đến ba phần kia, mặc dù không vui, nhưng nàng ta lại che giấu rất tốt, chỉ cười nhạt: “Nàng ấy cũng không làm ta bị thương, hà cớ gì phải so đo?”

Nàng ta không quen hành động như vậy, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không phải là phong cách của nàng ta.

Phi Nguyệt bất đắc dĩ: “Ngươi đúng là lương thiện.”

Sau đó Lạc Khê cũng không nghe bọn họ nói thêm gì nữa, chỉ mơ hồ nghe thấy Mộ Nam Chi kêu lên một tiếng Phi Nguyệt.

Lạc Khê: !!!

Nàng cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy thật. Thái độ Phi Nguyệt đối với nữ chính đúng là rất tốt, còn ánh mắt nhìn nàng thì giống như đang nhìn hàng pha ke vậy.

Chỉ cần nghĩ vậy, nàng cũng không thể ngồi yên được, trong lòng đâm hắn ta vài nhát cho hả dạ. Nghĩ tới lời hắn ta vừa nói, ngày đó, người nói năng lỗ mãng với nữ chính cũng không phải nàng mà, thế quái nào lại bắt nàng nhận tội là sao?