Chương 3.1: Thí luyện tâm ma dễ vậy á?

Sáng ngày hôm sau, mọi người tiến vào bí cảnh đều cảm thấy ngọc bội nóng lên, bóp chặt hai lần, trong nháy mắt đã bị truyền tống ra sườn núi Huyền Ngọc Môn.

Lạc Khê là người cuối cùng ra khỏi bí cảnh, nàng vừa đi ra ngoài, vừa xoa xoa đôi mắt mới tỉnh ngủ, khuôn mặt còn hơi ửng hồng.

Kỳ lạ thật, khi nàng tỉnh dậy thì phát hiện cỏ dại lót phía dưới đã không thấy đâu, làm nàng nửa đêm ngủ không ngon, bị cộm đau điếng người.

Nhưng mà nàng cũng không để ý lắm, khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nàng mới phát hiện thí luyện đã kết thúc.

“Chúc mừng hai trăm tu sĩ thông qua cửa thứ nhất, mặt khác những người không được chọn hiện tại có thể thu dọn đồ đạc xuống núi. Những tu sĩ đã qua cửa đầu tiên hãy đi theo ta để tham gia vòng khảo hạch tiếp theo.”

Lạc Khê thấy vị trưởng lão này khác với vị hôm qua, nhưng nàng cũng không để tâm lắm. Nàng đang rất vui vẻ, định quay về kêu Xuân Vũ thu thập đồ đạc xuống núi.

Tuy rằng trong bí cảnh có gặp một số chuyện, nhưng dù sao thì cũng bình an vô sự là được rồi.

Nàng ngân nga bài hát, đi về phía chỗ của mình, vô tình nghe được lời thì thầm của những người khác.

“Người đứng đầu làm thế nào mà được hơn 1000 điểm vậy? Hơn hẳn người thứ hai 200 điểm lận.”

“Ta còn tưởng Mộ cô nương sẽ là người đứng đầu bảng, thế quái nào lại bị nàng ta đè đầu vậy? Lạc Khê là kẻ nào? Sao trước giờ không nghe thấy?”

“Lạc Khê? Tên này nghe có vẻ quen quen. Ta nhớ rồi! Đây không phải là đại tiểu thư nhà thương gia - Lạc gia à? Nghe nói nàng ta quen được nuông chiều, không nghĩ tới có thể bình tĩnh tham gia thí luyện như vậy?

Nghe lời thảo luận của các tu sĩ, Lạc Khê cảm thấy đầu mình ong ong, nhìn bảng xếp hạng, chỉ có thể hít một hơi.

[Bảng xếp hạng]

Hạng 1: Lạc Khê: 1059

Hạng 2: Mộ Nam Chi: 841

Hạng 3: Phi Nguyệt: 776

“. . .”

“Vị đạo hữu này, chắc ngươi cũng qua được cửa thứ nhất rồi, thời gian cũng sắp đến, chúng ta nhanh chân đi theo Kính trưởng lão đi, cửa thứ hai sắp bắt đầu rồi.”

Lúc nàng nghe thấy vậy, mới hồi phục tinh thần. Nàng nhìn ngọc bội trong tay, trong nháy mắt đã biến thành màu lam.

Ngọc bội màu lam thể hiện cho việc đã thông qua cửa thứ nhất, màu lục có nghĩa là đã bị loại.

Lạc Khê khóc không ra nước mắt: “Đa tạ đã nhắc nhở, ta lập tức đi đây.”

“Không cần khách khí, nói không chừng sau này chúng ta sẽ là đồng môn đấy!” Người nọ cười ngây ngô, trông có vẻ rất thành thật.

“Không biết vòng thứ nhất ngươi được bao nhiêu điểm? Lần này ta đi cùng những người khác để săn gϊếŧ mấy con yêu thú, tổng cộng cũng chỉ được 200 điểm, nhưng mà ta thật sự rất vui.”

Lạc Khê cười gượng: “Ta cũng vậy, may mắn qua được cửa thứ nhất.”

Nàng nghe vị đạo hữu lạ mặt này nói về những gì đã trải qua trong bí cảnh, săn gϊếŧ yêu thú nguy hiểm như thế nào, làm thế nào để hợp tác với những tu sĩ khác, cố hết sức mới có thể gϊếŧ được yêu thú tam giai ra sao.

Lạc Khê cũng chỉ hùa theo hắn ta. Bản thân nàng cũng muốn biết làm sao mà nàng có thể được hơn 1000 điểm, nàng hoàn toàn không có một tí ấn tượng nào.

Nàng mang tâm trạng rối rắm như vậy đi tới địa điểm tiếp theo.

Xung quanh toàn bộ là sông núi, còn bọn họ, hiển nhiên là đang đứng ở sườn núi. Nhiều người bắt đầu suy đoán nội dung khảo hạch cửa thứ hai, không khí trong nháy mắt ồn ào náo nhiệt không ngừng.

Kính trưởng lão hô im lặng, các vị tu sĩ bị âm thanh này làm chấn động, tất cả bọn họ đều yên lặng lắng nghe. Kính trưởng lão thấy mọi người đã đến gần đông đủ, lập tức chỉ vào sơn động cách đó không xa rồi nói:

“Cửa thứ hai là khảo nghiệm tâm ma, cửa này so với cửa trước nguy hiểm hơn nhiều, chỉ cần lơ là cảnh giác một chút thôi thì sẽ rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục*. Chỉ cần có thể qua được sơn động này, sẽ được tính là thành công ở khảo nghiệm thứ hai. Lần này vẫn như lần trước, dựa theo điểm số ở ngọc bội.”

(Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Có vài tu sĩ không coi trọng lắm, nói: “Như này không phải rất đơn giản sao? Ta cảm thấy so với cửa đầu tiên thì cửa này còn đơn giản hơn nhiều, một cái sơn động thì có thể khó tới mức nào cơ chứ?”

Lạc Khê sau khi nghe xong liền chửi tục trong lòng, thí luyện tâm ma so với thí luyện bí cảnh nguy hiểm hơn nhiều, khủng bố hơn nhiều đó huynh đệ.

Trong nguyên tác, ở cửa đầu tiên, nguyên chủ mặt dày gia nhập đội ngũ của nữ chính, mới có thể miễn cưỡng thông qua, nhiều lắm cũng chỉ là bị thương rồi bị mắng vài câu.

Nhưng cửa thứ hai này thì khác, không biết ở bên trong, nguyên chủ nhìn thấy cái gì, tí nữa là chết trong sơn động. Sau đó là được nhóm Phi Nguyệt phát hiện, thấy nàng có dung mạo giống nữ chính, nên mới cứu nàng một mạng.

“Mọi người không được lơ là cảnh giác, Kính trưởng lão đã nói như vậy, chắc hẳn là có đạo lý, ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.”

Lạc Khê nghe thấy giọng nói ôn hòa, dễ nghe liền quay đầu lại, quả nhiên là nữ chính thông tuệ hơn người, trong lòng không ngần ngại giơ cho nàng ta một ngón tay cái.

Nàng thu hồi tầm mắt, lúc nhìn thấy bóng người màu đỏ, nàng chợt giật mình. Nghĩ đến chuyện tốt mà mình đã làm, nàng lập tức hòa mình vào trong đám người.

Mẹ, hay thật, sao kẻ đánh nhau với yêu thú cao giai ở vùng cấm thế quái nào cũng ở đây?

Ánh mắt của Phi Nguyệt vẫn luôn dõi theo thân ảnh màu tím nhạt, khóe miệng hơi cong lên, mặt hắn ta cũng trở nên dịu dàng hơn.

Hắn ta cảm giác được có một ánh mắt kỳ dị đang đánh giá mình, nhíu mày, ý cười trong mắt hắn ta càng sâu khi thấy một nữ tử đang trốn sau lưng những tu sĩ khác.

Lạc Khê thấy đối phương đã phát hiện ra mình thì càng hoảng loạn, nàng lập tức đi qua linh kính để vào sơn động.

Phi Nguyệt được miêu tả trong sách, với ánh mắt vừa rồi của hắn ta chẳng khác gì nhau!

Nàng sởn gai ốc, trong nguyên tác có viết, nguyên chủ dựa vào Phi Nguyệt mới vào được Huyền Ngọc Môn. Nhưng mà hiện tại đã lâu như vậy, cũng không hề thấy bóng dáng hắn ta, loại sợ hãi không tên này làm cho nàng run rẩy sợ hãi.

Nàng lắc đầu, cố gắng gạt bay ý nghĩ này ra khỏi đâu. Không sao cả, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn*, lúc nào đến thì tính sau.

(Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn: bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó)

Lạc Khê quay đầu định đi ra ngoài, nàng quay người lại, tí nữa đã bị quăng thành một đám bùn.

Xem ra chỉ có vào mà không có ra, thế thì cửa thứ hai này chẳng phải là không tiến lên thì không được hay sao? Trong lòng nàng yên lặng ghi thù tên Phi Tinh kia.

Thôi quên đi, so với mất mạng thì nàng vẫn hy vọng là có thể bình an thông qua cửa thứ hai, dù sao thì cửa thứ ba chính là khảo hạch linh căn, kiểu gì nàng cũng sẽ bị loại ra.

Hạ quyết tâm, nàng thấp thỏm đi sâu vào sơn động.