“Tất cả đều phải mang đi hết sao?”
Điền Nhiễm tò mò hỏi, rốt cuộc nhiều vũ khí như vậy, hai người bọn họ đều không thể một lần mang đi hết.
“Mấy loại vũ khí sắc nhọn kia quá dài, phỏng chừng bọn tôi mang không được”
Dương Khê vẻ mặt đáng tiếc nhìn thoáng qua mấy thanh trường đao treo trên vách tường, những đồ vật Sở ca cất chứa kia đều là tinh phẩm a.
“Kia... Ta có thể hay không lấy hai thanh? Ta chỉ có dao găm ngắn, thời điểm gϊếŧ tang thi đều gặp chút bất tiện ”
Điền Nhiễm nghe Dương Khê vừa nói xong, đôi mắt đều sáng lên.
“Hỏi qua Sở ca một chút đi, nếu anh ấy đồng ý thì ngươi có thể lấy”
Dương Khê hướng Lục Sở nhìn thoáng qua, mới cùng Điền Nhiễm nói.
Điền Nhiễm gật gật đầu, liền đi về hướng Lục Sở.
“Anh Sở, nghe Dương Khê nói mấy cái dụng cụ vũ khí đó, các anh không thể toàn bộ mang đi hết, lát nữa các anh chọn dư lại, có thể hay không cho phép ta lấy hai thanh kiếm?”
Điền Nhiễm đi đến trước mặt Lục Sở , nhìn bóng dáng hắn đang bận rộn mà hỏi.
“Tùy ngươi”
Lục Sở quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ.
Được Lục Sở đồng ý, Điền Nhiễm vội vàng chạy đến khu chứa vũ khí thô sơ sắc nhọn trước mặt, dán chặt mắt nhìn những thanh kiếm dài được treo trên kệ.
Nhìn một hồi, Điền Nhiễm liền đi ra ngoài quan sát chiếc ba lô, nàng tính toán tương lai khi đổi vũ khí, thuận tiện ở thời điểm hai người họ không đi ra liền vuốt dọc thân balo một phen, thu vài món trang bị bỏ vào trong không gian.
“Chúng ta đã thu dọn xong, ngươi đi chọn đao đi”
Dương Khê cùng Lục Sở đi ra, trong tay còn cầm hai cái túi thật lớn , vừa nhìn đã cảm giác nặng cực kỳ.
“Tốt quá, cảm ơn a”
Điền Nhiễm cúi đầu hướng Lục Sở nói lời cảm tạ, liền hướng cửa hàng chạy đi vào.
Thời điểm Dương Khê đi vào thay quần áo, Lục Sở cũng thu vài món quần áo cất trong ba lô, thời điểm thu dọn quần áo, tay Lục Sở dừng lại một chút, quần áo để bên ngoài không còn nhiều, hắn nhớ rằng trước kia đủ để lấp đầy các kệ đến mức có thể che mất tầm mắt hắn.
Lục Sở nhìn thoáng qua ba lô mà Điền Nhiễm đã thu thập kỹ càng, bên trong căng phồng cũng không biết cất chứa cái gì, bất quá có thể toàn bộ ba lô đều dùng đựng quần áo, hắn không rõ đựng nhiều như vậy để làm gì, hẳn là trước khi đến đây còn lấy cho người khác.
Điền Nhiễm đứng ở trong phòng, chọn hai thanh đao mà nàng cảm thấy cầm tương đối thuận tay, liền đi ra ngoài.
Sau khi nàng rời khỏi đây, Lục Sở đem cửa toà nhà của hắn đóng lại, trở về nguyên trạng bộ dáng ban đầu.
Điền Nhiễm chọn hai thanh bởi vì tính toán nếu bị bất cứ tình huống nào, vạn nhất một thanh đao hư hỏng hoặc là rớt mất thì còn có thể đổi ngay. Kỳ thật trong lòng nàng là ước gì có thể thu toàn bộ vào trong không gian a! Nhưng chủ nhân người ta còn ở đó, cho nên chỉ có thể nhịn đi tiếc nuối.
Chuẩn bị tốt rồi, ba người đồng thời rời đi cửa hàng.
“Điền tiểu thư, chúng ta phải đi rồi, có duyên gặp lại a”
Dương Khê thấy Sở ca lạnh lùng nhìn theo Điền Nhiễm ở phía sau, vì thế chỉ có thể căng da đầu hướng Điền Nhiễm nói.
“Ách, vậy có dịp gặp lại”
Điền Nhiễm ngẩn người, bọn họ đây là không cho nàng đi theo nữa. Điền Nhiễm đứng ở cửa tiệm, nhìn theo bóng bọn họ rời đi, vốn dĩ nàng vừa nghĩ sẽ mặt dày mày dạn muốn đi cùng, người kia tuy rằng hơi lạnh lùng một chút, nhưng hiện tại không phải mới tháng 9 sao, nhiệt độ chỉ vừa hạ nhiệt thôi đó, nàng chưa đến mức khiến người ta nóng nảy chứ!
Bất quá nghĩ lại, tưởng tượng bọn họ mang theo nhiều đồ vật như vậy , chỉ sợ chờ bọn họ không chỉ một người mà có thể là cả nhóm người, nàng còn muốn tu luyện, vạn nhất bại lộ cũng không tốt, cho nên mới dẹp đi ý niệm theo bọn họ.
Điền Nhiễm mở cửa, lại chui vào bên trong tiệm: < Hiện tại không có ai quấy rầy nàng nữa, có thể chậm rãi chọn lựa chút quần áo Lục Sở bỏ sót lại, tất cả đều lấy đi cũng không có gì đáng ngại a! > Điền Nhiễm nghĩ thầm trong lòng.
------------------------------------
“Sở ca, kỳ thật Điền tiểu thư nhìn cũng rất nhanh nhẹn” Dương Khê lặng lẽ đối Lục Sở nói.
“Nàng ta nhanh nhẹn không ngừng, ngươi nếu thấy nàng ta tốt, có thể đi theo luôn”
Lục Sở liếc mắt nhìn Dương Khê một cái, lúc này mới nói, thanh âm lạnh băng không mang theo chút cảm tình nào.
Dương Khê nhìn Sở ca liếc mắt một cái, không dám lại mở miệng nói chuyện, hắn cũng chỉ là nói bâng quơ như vậy thôi. Hai người một đường trầm mặc hướng xe Jeep quân dụng đi đến.
Điền Nhiễm trở lại trong tiệm, cầm lấy then chốt cửa của ổ khoá quân dụng trên tay, lại đem mành cửa tối tăm kéo ra, sau đó trực tiếp đem cánh cửa che chắn không còn một kẽ hở.