Chương 12

“Sở ca, phỏng chừng chỉ là nàng không muốn sẽ tồn tại video khiến mọi người nhìn thấy bản thân nàng xông vào trong tiệm người khác lấy đồ vật, nên mới có thể đem camera an ninh ngắt đi, bởi vì nhà nàng thật đúng là không phải thiếu tiền đâu”

Thiếu niên cười cười hướng nam tử bên cạnh nói.

“Ân, đúng là như vậy thật”

Điền Nhiễm vội vàng gật đầu, thiếu niên này thật sự phản ứng quá nhanh, đều giúp nàng tìm một lý do tốt.

Nhìn kỹ một lúc, Điền Nhiễm mới từ trong trí nhớ của nguyên chủ đào ra hình ảnh một người, này không phải là con trai thứ hai của Dương gia, Dương Khê sao! Thiếu niên đáng yêu này chính là nam nhân đầu tiên trong hậu cung của nữ chủ a, bất quá lúc này hắn như thế nào sẽ xuất hiện ở đây?! Điền Nhiễm nhíu mày nghĩ đến, cốt truyện đã trở nên không giống nhau nữa sao? Nhưng không giống nhau cũng là đúng, cốt truyện bắt đầu từ ngày đầu tiên khi nàng xuyên qua, đã không còn theo đúng quỹ đạo.

“Dương Khê, ngươi như thế nào không ở cùng bọn Chu Kính Vũ?”

Điền Nhiễm đem nghi vấn trong miệng hỏi ra.

“Sau khi ta gặp được Sở ca, liền cùng bọn họ tách ra” - Chàng trai trẻ cười, hai chiếc răng nanh liền lộ ra.

“Nga, thì ra là như vậy a”

Điền Nhiễm gật gật đầu, hình dung lại nam nhân vừa mới gặp kia ở trong lòng .

Tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc, nhớ tới con mắt kia của hắn, hẹp dài màu xanh lục mang theo ánh nhìn lạnh lùng bắn về phía mình. Đó là một đôi mắt xanh lục phảng phất hình dáng màu sắc của liễu đầu mùa xuân, lại phảng phất ánh sáng của nước hồ khi hoá tuyết vào mùa đông. Điều này mang đến sự lạnh lùng của ánh sáng u ám, phiêu đãng một loại hơi thở tử vong tản ra, tạo cảm giác áp bách khiến người đối diện hít thở không thông. Nam nhân thần bí mà nguy hiểm như thế, trong trí nhớ của Điền Nhiễm lại không hề xuất hiện bất kỳ đoạn văn nào miêu tả người như vậy ở tiểu thuyết, thật là kỳ quái a!

Dương Khê liếc mắt nhìn Điền Nhiễm một cái:

Dương Khê nhìn Điền Nhiễm còn đang ngẩn người , không khỏi vuốt cằm nghĩ đến.

“Không đúng a, chẳng lẽ cái nữ nhân béo này ngày đó bị Chu Kính Vũ tàn nhẫn tổn thương, cho nên đem mục tiêu chuyển dời đến trên người Sở ca?!”

Dương Khê thấy mục tiêu mà Điền Nhiễm phát ngốc là Sở ca của hắn, tức khắc cảm thấy sau lưng chợt lạnh, sau đó bị ý tưởng kinh khủng của chính mình doạ hoảng sợ.



“Trang bị đồ vật ngay”

Đột nhiên, Dương Khê nghe được thanh âm từ Sở ca , sau đó xoay người ôm chiếc túi trong lòng ngực, đuổi kịp theo bước chân của Sở ca .

Điền Nhiễm nghĩ một chút, cũng đi theo, sau đó đã bị một màn trước mắt doạ sợ ngây người.

Chỉ thấy bàn tay to lớn của Lục Sở lôi kéo, bức tranh dùng trang trí trên tường đã bị kéo xuống dưới, không biết từ nơi nào xuất hiện trước mặt hắn là một ổ khoá vân tay.

Sau khi Lục Sở giải khóa xong, vách tường trước mặt đột nhiên chuyển động mạnh lên, trong chớp mắt, trước mặt liền nhiều lên một gian phòng.

Nhìn bên trong bày biện chỉnh tề vô vàn các loại súng ống đạn dược trang bị, Điền Nhiễm cảm thấy những vật đó từng diễn trong TV trước kia đều không quá lố, đây quả thực chính là một cái kho vũ khí loại nhỏ a!

“Cô gái này, cô không không chỉ có béo mà còn ngốc”

Thời điểm Lục Sở lấy đồ vật ra, vừa lúc nhìn đến Điền Nhiễm giống như một người nhà quê vừa mới vào thành phố, đang nhìn chằm chằm mọi vật trong phòng, chỉ duy nhất có một điều là trong mắt nàng không có một tia sợ hãi nào, nếu là người bình thường nhìn thấy nhiều súng ống đạn dược như vậy , chỉ sợ đã sớm dọa cho choáng váng, đôi mắt kia của nàng dường như còn mãn nhãn hưng phấn nhìn khắp nơi xung quanh.

Thấy trong phòng đầy súng ống đạn dược, Điền Nhiễm liền nhớ tới bức ảnh đặt trên bàn kia, cho nên mới không sinh sợ hãi. Bởi vì nàng cảm thấy Lục Sở nhất định là đặc công của quốc gia, bằng không nếu không phải người tham gia quân ngũ, cũng không có khả năng sẽ sở hữu nhiều trang bị như vậy . Binh lính sẽ luôn không làm thương tổn bá tánh, hơn nữa xem ra hai người họ căn bản là không đem nàng quy trở thành mối uy hϊếp tồn tại ở đây.

“Cũng không phải của cô, hưng phấn như vậy làm cái gì?”

Dương Khê quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Điền Nhiễm giống sắp chảy nước miếng, vì thế hỏi ngược lại nàng.

“Cũng không được nhìn xem sao?”

Điền Nhiễm nhìn khẩu súng trong tay Dương Khê nói.

Dương Khê ở trước mắt Điền Nhiễm quơ quơ, thời điểm nàng cho rằng Dương Khê sẽ cho nàng sờ một chút, Dương Khê lại đem khẩu súng này cất vào trong ba lô.