Chương 14

Ngồi ở một góc phòng, Điền Nhiễm lấy ra mấy bịch mì gói ăn liền rồi gặm lên

Răng rắc răng rắc... Toàn bộ phòng trừ bỏ thanh âm nhai nuốt mì ăn liền thì không còn tiếng gì khác.

“Chắc lúc nãy vừa bị hạt cát bay vào, đôi mắt như thế nào lại khó chịu đến vậy!”

Điền Nhiễm cười nói, nhưng cho dù như thế, nước mắt trên khóe mi cũng tự động chảy xuống dưới không ngừng.

Một giọt rồi lại một giọt nương theo gương mặt, nhỏ giọt trên sàn nhà.

“Hiện tại ta đã sinh hoạt ở mạt thế, thật sự nếu trở về không được, thực muốn trở lại sinh hoạt như trước kia , thật sự không có khả năng nữa rồi...”

Điền Nhiễm lau khô nước mắt, cho tới nay, nàng đối với thế giới này không có cảm xúc gì chân thật cho lắm, thẳng đến giờ khắc này, nàng lại bị người ta chán ghét, đột nhiên cảm giác tủi thân lúc này mới hoàn toàn bạo phát.

Mặc kệ nàng tiếp thu được hay không, nàng đã không còn ở thế giới kiếp trước nữa, mà thế giới này cùng thế giới của nàng quả thực cách biệt một trời một vực, đây là mạt thế! Thế giới đã bắt đầu tan vỡ, chế độ chính trị đã dần dần tán loạn, người dân sẽ đánh mất nhân tính, tiền bạc như cặn bã.

Tang thi quật khởi, nhân loại điên đảo chống trả, hoàn cảnh rách nát. Sinh mệnh như cỏ rác, lương thực so với mạng sống còn quý hơn, nhân loại bước đi càng thêm gian nan.

Sinh hoạt ở thế giới này, Điền Nhiễm không chỉ phải phòng ngừa tang thi, còn càng phải đề phòng những con người có dụng tâm hiểm ác.

“Ta nhất định sẽ sống sót”

Điền Nhiễm lau khô nước mắt trên má , ánh mắt cũng trở nên kiên nghị hẳn lên, nếu trở về không được, như vậy phải hảo hảo ở thế giới này sống sót, huống chi bản thân còn có bàn tay vàng lớn như vậy.

Bình phục cảm xúc tốt hơn, Điền Nhiễm đứng dậy bắt đầu thu thập những vật phẩm hữu dụng trong tiệm , quần áo - giày - dụng cụ, đại bộ phận đều bị Điền Nhiễm thu vào trong không gian, bất luận đi đến địa điểm gì, Điền Nhiễm đều sẽ không đem toàn bộ đồ vật thu hồi mà sẽ lưu ra một phần cấp cho người đến sau cần.

Đồ vật đã được thu thập tốt, Điền Nhiễm lấy bản đồ ra để nghiên cứu, nhìn mặt trên ghi rõ các tuyến đường, Điền Nhiễm hơi nhíu mày lại, ô tô nàng không biết lái, còn xe máy không biết lái đến bao lâu mới có thể tới căn cứ, xem ra nếu chính mình không học được cách lái xe, đành tìm một bạn đồng hành biết lái xe vậy.



Bất quá trước khi tìm được đồng bọn, nàng nên đi ra bên ngoài tìm mấy chiếc xe tốt một chút, đặt sẵn ở không gian mới được.

Điền Nhiễm nhìn thời gian, lúc này mặt trời đang đứng giữa đỉnh đầu, nàng có thể đi ra ngoài, tìm kiếm mấy loại phương tiện nhìn tương đối thực dụng bỏ vào trong không gian.

Nói làm là làm, Điền Nhiễm đem ba lô cất vào trong không gian, tính toán khi ra trận cơ thể sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau khi ra khỏi cửa, Điền Nhiễm đem cửa đóng lại, sau đó tránh ở sau một chiếc xe, hướng tới địa điểm mục đích đi đến.

Một bên tránh né tang thi, một bên bước chân nhanh nhất có thể, đi đến một toà nhà lớn ở trung tâm, nơi đó có cửa hàng bán ô tô đầy đủ kích cỡ, nhất định có thể tìm được mấy chiếc xe không tồi.

Hơn một giờ sau, Điền Nhiễm đứng ngoài cửa sắt, nhìn thân hình tang thi bên trong đi tới đi lui hơi có chút cứng đờ, trong lòng suy tư đối sách.

Bên trong ít nhất có hơn ba mươi cái tang thi, nếu là tùy tiện đi vào, chỉ sợ là cho chúng nó thêm cơm ăn, cho nên xem ra phải nghĩ cái biện pháp đem các tang thi đều dẫn ra khỏi cái địa phương này .

“Có rồi!”

Điền Nhiễm không cẩn thận liếc đến đồng hồ trên cổ tay chính mình , vì thế ánh mắt sáng lên, một cái ý tưởng xuất hiện trong đầu nàng.

Điền Nhiễm nép vào một cái góc chết, đem một cái ba lô cùng một thùng giấy từ trong không gian đem ra. Mở ra thùng giấy, bên trong là một đống đồng hồ báo thức.

Pin còn tốt, thanh âm chuông báo cũng tốt, Điền Nhiễm cõng một ba lô đồng hồ báo thức hướng đường phố đối diện chạy qua đi, đồng hồ báo thức nhiều như vậy, đoán ra thanh âm tuyệt đối không nhỏ, cũng đủ đem tất cả tang thi bên trong đều dẫn ra đây.

Đi đến góc đường, Điền Nhiễm tìm một chiếc xe tàn tạ bị vứt bỏ, sau đó đem cửa sổ xe kéo xuống một phần ba, lập tức đem chiếc ba lô đồng hồ báo thức đã chuẩn bị ném vào thùng xe, cửa xe đóng chặt, Điền Nhiễm mới quay về cửa sắt của khu trung tâm.

Lặng lẽ chui vào phòng bảo vệ, Điền Nhiễm đem cửa sắt mở ra, sau đó trực tiếp nấp vào phía dưới cái bàn, còn dùng một cái thùng giấy chắn phía trước chính mình , vô luận bên ngoài thấy thế nào, đều sẽ không nhìn ra bên trong có người.