Chương 11.2

Dịch giả: Cửu Nhất hi vọng các bạn có thể tiếp tục yêu thích bộ truyện này.

Ngoài ra còn bộ “Tiểu Khuynh Tâm”, “Qúy Thứ Năm”, “Cuốn sách của cô gái cặn bã” của cùng dịch giả, hi vọng nhận được sự yêu thích của các bạn <3

Sau khi Ngu Chi trở lại phòng học, Lương Bội vừa lúc tỉnh dậy.

Cô ấy giơ cánh tay thiếu chút nữa cứng ngắc lên, tò mò hỏi: "Cậu vừa mới đi đâu?”

“Đến văn phòng.”

“Hả?"

Lương Bội khó hiểu:" Lão Chu tìm cậu làm gì?”

“Cho tớ mấy bài thi, để tớ chuẩn bị cho kỳ thi.”

Lương Bội cười ra tiếng: "Lão Chu nhất định là trông cậy vào cậu thi tốt, lấy lại hãnh diện cho lớp chúng ta.”

Ngu Chi cảm thấy bài thi trong tay đột nhiên có chút nặng nề.

………..

Buổi tối trở lại nhà cũ.

Ngu Chi mới đi tới cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm náo nhiệt.

Vừa đi vào, Phó Minh Minh liền lôi kéo hai người cao hơn cậu rất nhiều đi tới trước mặt Ngu Chi.

“Anh hai, anh tư, cô ấy chính là Chi Chi tỷ.”

Anh hai Phó Minh Sanh nhìn thấy Ngu Chi, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ước chừng qua vài giây, anh ta mới kịp phản ứng chào hỏi:

"Chào Chi Chi, anh là Phó Minh Sanh, em giống như Tiểu Ngũ gọi anh là anh hai là được.”

“Anh hai.”

Ngu Chi kêu một tiếng, bộ dáng nhu thuận, cũng không luống cuống, Phó Minh Sanh hiếm khi thất thần.

Phó Minh Minh biết Anh tư Phó Thịnh không phải là người chủ động chào hỏi, vì thế cố ý giới thiệu với Ngu Chi:

"Chi Chi tỷ, đây là anh tư, cầm rất nhiều rất nhiều huy chương quán quân cờ vây, rất lợi hại.”

Nghe Tiểu Ngũ khích lệ mình như vậy, trên mặt Phó Thịnh hiện lên vẻ không được tự nhiên, sau đó xấu hổ nói với Ngu Chi: "Xin chào.”

“Xin chào, xin chào.”

Ngu Chi lễ phép đáp lại.

Chờ sau khi bọn họ giới thiệu xong, Phó Kỳ ở bên cạnh ghét bỏ nói: "Tiểu Ngũ, sao em lại giống như hoa giao tiếp vậy?"

Phó Minh Minh tức giận cáo trạng với Từ Lan: "Mẹ, anh ba nói con là hoa giao tiếp!”

Từ Lan trừng mắt liếc Phó Kỳ một cái, Phó Kỳ lại trừng mắt liếc cậu một cái.

Khi mấy người đang cãi nhau, một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nước biển từ lầu hai đi xuống, khí chất thanh lệ lịch sự tao nhã, giống như trong tranh thủy mặc dân quốc đi ra.

Bà lập tức đi tới trước mặt Ngu Chi.

Bà lớn lên cực đẹp, Ngu Chi trong lúc nhất thời nhìn ngây dại.

Nhị phu nhân Lâm Thu Dung lộ ra một nụ cười hiền lành với cô.

“Con chính là Chi Chi đi, thật đáng yêu, khó trách lão thái thái mỗi ngày ở trong điện thoại khen con.”

Trên tay Lâm Thu Dung cầm một cái hộp, bà ưu nhã vươn tay, đưa cho Ngu Chi

“Lúc trước con trở về, thím Hai không có ở đây, đây là quà thím Hai tặng cho cho con.”

Nhìn hộp gỗ trầm hương thượng hạng, Ngu Chi biết món quà này khẳng định khôngrẻ, cô ngại ngùng nhận đồ quý giá như vậy.

Ngay khi cô vắt hết óc nghĩ cách từ chối khéo léo, phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Nhận lấy đi, lòng tốt của thím hai.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Phó Thời Thâm đang đứng ở cửa.

Đôi chân dài bao bọc dưới bộ âu phục tinh xảo đập vào mắt cùng đôi mắt thâm thúy không thấy đáy kia, cả người lộ ra một loại khí chất lãnh đạm, như thế cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.