Chương 12

Phó Thời Thâm chủ động tới chào hỏi: "Thím Hai, sức khỏe thím thế nào? Có đỡ chút nào không?”

Lâm Thu Dung cười nói: "Rất tốt, còn cháu, công việc thế nào?”

“Cũng rất thuận lợi.”

Lâm Thu Dung khen anh: "Thím biết cháu nhất định sẽ thành công mà.”

Thím hai khích lệ anh

Trong lúc hỏi thăm sức khỏe thím hai, Phó Thời Thâm đã tiếp nhận hộp quà từ trong tay Lâm Thu Dung, đưa tới trên tay Ngu Chi, lòng bàn tay chạm nhau, nhiệt độ lòng bàn tay bỗng chốc tăng lên, Ngu Chi nhất thời cảm thấy mềm mại tê dại.

Thấy cô còn đang ngẩn người, Phó Thời Thâm nhắc nhở một câu: "Còn không cảm ơn thím Hai.”

Ngu Chi vội vàng nói: "Cảm ơn thím hai.”

Lâm Thu Dung xoa đầu cô.

Lão thái thái từ trên lầu đi xuống, thấy tất cả mọi người ở đây, đáy mắt tươi cười: "Đều đã trở lại.

Bà nội.

Mấy vị tôn tử Phó gia cùng Ngu Chi đồng loạt kêu lên.

Lão thái thái nhìn con cháu tụ tập đầy đủ tại phòng khách, trong lòng rất vui vẻ.

“Nhanh, đều tới ăn cơm đi.”

Một bàn ngồi đầy ắp.

Lão thái thái dặn dò: "Thu Dung, thân thể con không tốt, sau này có chuyện gì cứ để thằng hai kia đi làm, chuyện công ty con bớt lo lắng một chút, lo cho bản thân nhiều hơn.”

“Con biết rồi mẹ.”

Lúc trước Lâm Thu Dung là tổng giám đốc của công ty, lúc còn trẻ luôn thức đêm tăng ca và xã giao mới khiến cho thân thể bị bệnh. Nhưng tính tình bà thật mạnh mẽ, không muốn buông chuyện trong tay xuống, lão thái thái đã nhắc tới nhiều lần.

Nói xong, lão thái thái lại nhìn về phía mấy vị cháu trai khác, dặn dò vài câu.

Ngu Chi im lặng nghe.

Chỉ là trong bát của cô thỉnh thoảng có thêm chút đồ ăn, cô ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện đều là Phó Thời Thâm gắp cho.

Tim cô đập thình thịch, trong ánh mắt tràn ngập biết ơn.

Cuối cùng, lão thái thái đột nhiên nói đến Ngu Chi.

“Chi Chi cháu gái, về sau cũng là cháu gái bảo bối của nhà chúng ta, nếu ai khi dễ con, ta quyết không dễ dàng tha thứ.”

Phó Kỳ chen vào một câu: "Ai dám khi dễ em ấy chứ, đây không phải là động vào râu rồng, không muốn sống sao.”

Anh hai Phó Minh Sanh cười nói: "Lão tam, cái này cũng không giống em, em ngay cả Tiểu Ngũ cũng dám bắt nạt.”

Phó Kỳ châm chọc một câu: "Tiểu Ngũ lại không đáng giá, ở nhà chúng ta, cháu gái mới đáng giá.”

Chọc cho mọi người cười ha ha.

Ăn cơm xong, mọi người cùng lão thái thái nghe nhạc.

Nghe được chỗ cao hứng, lão thái thái còn tự mình hát vài câu, tất cả mọi người vui vẻ cổ vũ vỗ tay.

Ngu Chi cảm thấy rất ấm áp, làm cho cô nhịn không được nhớ tới bà ngoại.

…………..

Mười giờ tối, mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Ngu Chi lại thấy đèn thư phòng Phó Thời Thâm còn sáng, cô mở cửa lén lút nhìn nhiều lần, sau khi trải qua vô số lần do dự, cô tự động viên mình, sau đó mang theo món quà của mình run rẩy đi tới cửa thư phòng.

Vừa vặn bắt gặp Phó Thời Thâm từ bên trong đi ra, hai người đυ.ng nhau.

“Tìm anh có việc?”

Ngu Chi hoảng sợ, hoảng loạn nhét món quà vào trong ngực Phó Thời Thâm.

“Đây là cái gì?"

Phó Thời Thâm hỏi.

“Món……món quà, trong khoảng thời gian này nhờ có anh hai, cho nên muốn cám ơn anh.”

Ngu Chi rũ mắt, bộ dáng nhìn qua có chút lo lắng.

Phó Thời Thâm nhận lấy chiếc hộp, nhưng nghiêm khắc nhắc nhở một câu

“Em đã gọi anh một tiếng anh hai, anh giúp đỡ em cũng là việc nên làm, lần sau không cần khách khí như vậy.”

“Dạ”

Ngu Chi gật đầu thật mạnh, sợ làm Phó Thời Thâm không vui.

Phó Thời Thâm nhắc nhở:

"Được rồi, thời gian không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi.”

“Được, ngủ ngon anh hai.”

Ngu Chi trở lại phòng của mình, thở phào nhẹ nhõm như thể những thứ trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống

Phó Thời Thâm trở lại phòng tắm rửa một cái, sau đó mở quà Ngu Chi tặng ra, chỉ thấy một cái trâm cài áo nho nhỏ ở dưới ánh đèn lóe ra.

Phó Thời Thâm nhìn hai mắt, đáy mắt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó bỏ đồ vào trong ngăn kéo.

……

Một tuần sau, diễn ra kì thi tại trường Nhất Trung Nghi Ninh.

Cuộc thi vừa kết thúc, Lương Bội đã kéo Ngu Chi đi ăn cơm.

Nhìn Lương Bội đi về hướng này, Ngu Chi nghi hoặc hỏi:

"Không đi căn tin ăn sao?”

Lương Bội xoa xoa đầu đau đầu:

"Vừa mới thi tiêu hao nhiều như vậy, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn chút gì ngon.”

“Được rồi.”

Mới vừa đi vào trong khách sạn, Ngu Chi với Lương Bội đã nghe được Ngu Hân Nghiên đang cùng mấy chị em của cô ta nói chuyện phiếm.

“Lần này tôi nhất định có thể vào lớp A.”

Các chị em đều không tin.

“Hân Nghiên, nếu cậu nói chuyện khác chúng ta còn tin, nhưng cậu nói cậu có thể thi vào lớp A, cái này quá vớ vẩn đi, dù sao tôi cũng không tin.”

“Các cậu có tin hay không, dù sao tôi nhất định có thể vào lớp A, tôi muốn học cùng lớp với Phó Kỳ.”

“Chuyện gì xảy ra vậy Hân Nghiên, cậu rốt cuộc là thích Tống Hàng hay là thích Phó Kỳ, người khác đều nói cậu với Tống Hàng hẹn hò.”

Ngu Hân Nghiên ghét bỏ nói: "Ai nói tôi ở cùng một chỗ với hắn, tôi lại không thích hắn, người tôi thích chính là Phó Kỳ, Tống Hàng chỉ là công cụ tôi tiếp cận Phó Kỳ mà thôi, ai bảo Phó Kỳ và hắn là bạn tốt.”

“Hân Nghiên, lợi hại a, thật không nghĩ tới cậu nhìn đơn thuần như vậy, lại khúc ngoặt hơn ai hết.”

Ngu Hân Nghiên vẻ mặt đắc ý: "Tôi đây chính là áp dụng sách lược, các cậu theo tôi học tập cho tốt.”

“Được, đều học theo cậu, mấy chị em chúng ta mỗi người một cao phú soái.”

Lương Bội lập tức hết khẩu vị, không nói gì:

"Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác ăn, thật xui xẻo.”

Ngu Chi theo cô ấy rời đi.

Hai người đổi nhà hàng khác.

Lúc ăn cơm, Ngu Chi thấy Lương Bội rầu rĩ không vui, liền nói chuyện phiếm một chút: "Bội Bội, cậu thật sự thích Tống Hàng sao?”

Lương Bội không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận: "Đây đều là trong trường học truyền bá lung tung, tôi và Tống Hàng đều không quen biết, cũng không biết nữ sinh nào viết thư tình nặc danh, kết quả được người ta đổ thừa là của tôi.”