Chương 11.1

Đến khi cô tỉnh lại, gối đã ướt một nửa.

Sau khi bà ngoại qua đời, cô vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, lần đầu tiên khóc đến khổ sở như vậy dĩ nhiên là ở trong mộng.

Ngu Chi rất ít nằm mơ, thỉnh thoảng nằm mơ cũng không nhớ rõ nội dung, nhưng lần này thân ảnh Phó Thời Thâm trong mộng lại đặc biệt rõ ràng.

Chiếc trâm cài nhấp nháy dưới ánh đèn.

Chớp mắt đã đến ngày mười lăm.

Ngu Chi như thường ngày, buổi trưa cùng Lương Bội đi căn tin ăn cơm, sau khi trở lại phòng học, bạn học nhảy nhót cho tới trưa rốt cục mệt rã rời.

Trong phòng học lâm vào im lặng ngắn ngủi.

Ngu Chi lấy bài thi ra, đem tất cả câu sai xem qua một lần, lại một lần nữa ghi chú xuống, dự định qua hai ngày lại tiếp tục làm một lần.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi cùng một đề không sai lần thứ hai mới thôi.

Qua một nửa thời gian, Ngu Chi đột nhiên ngừng lại.

Giờ phút này tâm tình của cô rất vui vẻ, mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nét chữ khoa trương trên bài thi vẫn phản bội cô.

Nghĩ đến buổi tối có thể nhìn thấy Phó Thời Thâm, lại có một niềm vui khó hiểu.

Cô không biết tại sao.

Nhưng loại vui vẻ này đã kéo dài mấy ngày, đặc biệt là ngày hôm nay.

Lúc Ngu Chi định để mình tỉnh táo lại tiếp tục làm bài, chủ nhiệm lớp đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẫy vẫy tay với cô.

Ngu Chi đứng dậy đi ra ngoài.

Trong văn phòng.

Chủ nhiệm lớp lão Chu nói: "Ngu Chi à, trong khoảng thời gian này thầy đã thấy được cố gắng của em tuần sau là kỳ thi lớn của trường chúng ta, em phải nắm lấy cơ hội này, nhảy ra khỏi lớp chúng ta, tranh thủ đến một lớp tốt hơn.”

“Em biết rồi, thầy yên tâm đi, em sẽ cố gắng.”

Lão Chu từ trên bàn làm việc lấy ra mấy đề ôn tập đưa cho Ngu Chi.

“Bài thi này là thầy lấy từ trường khác, đều là một số đề rất quan trọng, em cầm đi ôn tập một chút, hy vọng có thể giúp em.”

“Cảm ơn thầy.”

Lão Chu phất phất tay: "Được rồi, thầy tìm em cũng không có chuyện gì khác, em về phòng học nghỉ ngơi đi, hy vọng sau này em còn nhớ thầy.”

Lão Chu dạy học sinh hư đã lâu, bình thường cũng không yêu cầu học sinh cái gì, nguyện vọng lớn nhất chính là hi vọng bọn họ làm người tốt.

Nhưng đột nhiên xuất hiện một Ngu Chi như vậy, đánh thức một vài thứ khác trong lòng ông, nhưng vừa nghĩ tới Ngu Chi khẳng định là phải đi lớp khác, trong lòng lão Chu lại xuất hiện ngàn vạn lần không nỡ.

Đợi đến khi Ngu Chi đi xa, lão Chu vẫn còn thở dài.

Trong phòng làm việc còn có thầy giáo khác, trêu chọc nói: "Lão Chu, thầy lại luyến tiếc học sinh như vậy?"

Lão Chu thở dài nói: "Các thầy không hiểu.:

Trong giọng nói tràn đầy bất lực.