Chương 8

“Tồi! Quá tồi!

“Tên khốn Tần Xuyên! Đúng là kẻ tồi!”

Tiếng mắng tức giận của Tần Quả khiến những suy nghĩ rời rạc của Mạnh Yên Chi bị kéo lại.

Cô dùng tay quạt gió, cố gắng làm dịu đi hơi nóng trên mặt.

Tần Quả ngồi ở đối diện bàn cơm sau khi tức giận mắng xong, lại phát hiện nhân vật chính là Mạnh Yên Chi đang thất thần.

Cô gái vén mái tóc ngắn ngang tai lên, để lộ một bên tai trắng hồng.

“Chi Chi, sao cậu không mắng?”

“Cậu đang nghĩ gì thế?”

Nửa giờ trước Mạnh Yên Chi cùng Tần Quả gặp nhau ở tiệm bánh ngọt.

Nhưng suy nghĩ của cô vẫn còn dừng lại ở thời điểm Thẩm Nguyệt Bạch hôn cô vào một giờ trước.

Lúc đó cô bị anh hôn đến cả người tê dại, đầu cô có dấu hiệu chập điện.

Vì thế, sau đó cô rời khỏi Vân Châu Chi Nhãn bằng cách nào, Mạnh Yên Chi cũng không nhớ rõ lắm.

Dường như là trợ lý của Thẩm Nguyệt Bạch đã lái xe đưa cô rời đi.

Trước khi rời đi, người đàn ông dùng ngón cái ấn lên môi cô, thay cô lau đi hơi ẩm trên môi.

“Anh hứa với em, chờ em thức dậy sẽ cho em hôn đủ.”

“Nói được thì làm được.”

Đó là nguyên văn lời nói của Thẩm Nguyệt Bạch.

Đôi mắt phượng đầy ý cười của người đàn ông đó, đến hiện tại vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí Mạnh Yên Chi, không cách nào vứt đi được.

***

“Chi Chi? Mạnh Yên Chi!”

Tần Quả cuộn đốt ngón tay, nhẹ nhàn gõ lên mặt kính của bàn ăn.

Đôi mắt lơ đãng của Mạnh Yên Chi tập trung lại, dừng trên gương mặt cô ấy.

Cô sờ sờ mặt mình như muốn che giấu điều gì đó.

“Thật xin lỗi Quả Quả, tớ nóng quá!”

Nóng đến mức hoàn toàn không thể tập trung được.

“Nóng sao?”

Tần Quả nghi hoặc.

“Máy điều hòa trong cửa hàng rất tốt, tớ còn cảm thấy có chút lạnh.”

Cô mặc chiếc váy lụa đen, cổ áo kiểu sơ mi hơi hé mở.

Tay áo tùy ý vén lên, để lộ một phần cánh tay trắng đến phát sáng.

Nếu cẩn thận nhìn kỹ hơn, có thể mơ hồ nhìn thấy dấu hiệu sởn da gà, những sợi lông mịn như nhung đang dựng đứng.

Vì thế Tần Quả thật sự không cảm thấy nóng.

Nhưng cô nhìn kỹ sắc mặt Mạnh Yên Chi, một mảng ửng hồng, nhìn qua có vẻ thật sự rất nóng.

“Cậu bệnh sao?”

Tần Quả duỗi tay chạm vào trán Mạnh Yên Chi.

Nhiệt độ có chút bất thường, nhưng không nóng bỏng như đang phát sốt.

“Tớ vẫn ổn.”

Mạnh Yên Chi rụt trán lại, quyết định nói chuyện nghiêm túc trước.

“Quả Quả, tớ có thể dọn đến chỗ cậu tá túc một khoảng thời gian được không?”

Tần Quả vừa mới về nước, sự việc xảy ra giữa Mạnh Yên Chi và Tần Xuyên, cô chỉ thông qua mạng xã hội biết được một ít.

Cô chỉ biết Tần Xuyên làm Khương Vạn Nguyệt mang thai, cũng vì thế, anh ta và Mạnh Yên Chi chính thức chia tay.

Nghĩ đến Mạnh Yên Chi đợi Tần Xuyên ba năm, Tần Quả cảm thấy đối với cô như vậy thật không đáng giá.

Bởi vì ngay từ lúc còn nhỏ cô đã được đưa ra nước ngoài làm thực tập sinh, so với một người không có tình cảm anh em họ gì cả.

Tần Quả lại càng quan tâm người bạn thân nhất là Mạnh Yên Chi hơn.

“Dĩ nhiên có thể, tớ vẫn ước gì cậu có thể đến sống cùng tớ.”

Tần Quả vừa dứt lời.

Đúng lúc người phục vụ mang món bánh ngọt mà họ gọi đến.

Món được mang lên đầu tiên là Tiramisu do Tần Quả gọi.

Cô cầm thìa nhẹ nhàng múc một miếng lớn ra hiệu cho Mạnh Yên Chi mở miệng.

“A….”

Mạnh Yên Chi cũng phối hợp ăn một ngụm lớn.

Mang theo vị ngọt nhẹ của rượu và cà phê lan tỏa giữa môi và răng cô.

Nó khiến cô nhớ đến nụ hôn có mùi vị bạc hà thanh mát và ngọt ngào của Thẩm Nguyệt Bạch không lâu trước đó.

“Nhưng mà Chi Chi, căn hộ cậu đang ở có vấn đề gì sao?”

Giọng nói của Tần Quả đã kéo suy nghĩ của Mạnh Yên Chi quay lại.

Cô khẽ cau mày, sau đó kể cho Tần Quả nghe những chuyện đã xảy ra ở hội sở âm nhạc tối qua.

Tần Quả nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình.

Nếu không phải vì Mạnh Yên Chi lôi kéo, cô ấy đã bắt đầu hành động rồi.

“Hay cho một Trương Nhiễm chó cậy thế chủ!”

Tần Quả tức giận, nhưng không đến mức bị cơn giận làm choáng váng đầu óc.

“Người ở phía sau làm chủ chuyện này là bà già Khương Vạn Nguyệt đó?”

“Cô ta muốn đào hố bôi đen cậu? Hay là muốn ép cậu rời khỏi giải trí Bắc Hải?”

Mạnh Yên Chi cầm ly cà phê nóng trong tay lên nhấp một ngụm nhỏ.

Giọng điệu bình thản.

“Không rõ lắm.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, Tần Quả lại lo lắng thay cô.

“Chi Chi, Tần Xuyên có biết chuyện này không?”

Cô ấy nghĩ rằng, Tần Xuyên chắc chắn có tình cảm với Mạnh Yên Chi.

Mặc dù chia tay, cũng không đến mức để Khương Vạn Nguyệt đẩy Mạnh Yên Chi vào ngõ cụt.

Kết quả là Mạnh Yên Chi chỉ liếc nhìn cô ấy cũng không nói gì.

Nhưng ánh mắt của cô đã cho Tần Quả câu trả lời.

“Tên khốn!”

Tần Quả không nhịn được, lại mắng thêm một câu.

Sau đó cô hỏi Mạnh Yên Chi.

“Vậy tiếp theo cậu dự định thế nào?”

Mạnh Yên Chi chắc chắn không thể ở lại giải trí Bắc Hải.

Bởi vì Khương Vạn Nguyệt là chị cả ở giải trí Bắc Hải.

Cô ta còn ở đó một ngày, sợ là Mạnh Yên Chi sẽ không có cuộc sống yên bình ở giải trí Bắc Hải.

“Đi một bước xem một bước.”

“Gần đây tớ có rất nhiều chuyện phiền lòng.”

Mạnh Yên Chi thở dài.

Tần Quả còn muốn nói gì đó với cô, nhưng điện thoại di động của cô ấy lại vang lên.

Là chủ nhiệm khoa phẩu thuật tim của bọn họ, nói có một ca phẩu thuật quan trọng, bảo cô lập tức đến bệnh viện.

Theo lý thuyết, Tần Quả vừa mới về nước, có một ngày nghỉ phép.

Nhưng nghề bác sĩ này, có trách nhiệm chữa bệnh cứu người, nên Tần Quả bên này không dám chậm trễ.

Sau khi đưa chìa khóa nơi ở của mình cho Mạnh Yên Chi, cô thanh toán xong liền rời đi trước.

Mạnh Yên Chi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì có một số việc cô vẫn chưa sắp xếp tốt suy nghĩ của bản thân, sợ Tần Quả sẽ hỏi đến.

Đặc biệt là kế hoạch trong tương lai của cô.

Chỉ một hai câu rất khó có thể giải thích rõ ràng.

Ngồi trong cửa hàng bánh ngọt đến khoảng hai giờ chiều.

Mạnh Yên Chi lấy kính râm từ trong túi ra và đeo vào.

Cô chỉ là một nhân vật trong suốt ở tuyến mười tám, mức độ nổi tiếng không cao.

Nhưng tốt xấu gì cô cũng là một mỹ nhân thật sự, đi trên đường tỷ lệ quay đầu rất cao.

Cho nên lúc Mạnh Yên Chi ra ngoài, vẫn rất ý thức ngụy trang một chút.

Sau khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, cô bắt taxi đến nơi ở của Tần Quả.

Tần Quả sống ở khu chung cư Quỳnh Hoa nằm trên đường vành đai thứ ba phía tây Vân Thành, cách chung cư nơi Mạnh Yên Chi sống không xa.

Từ cửa hàng bánh ngọt bên này đi qua, sẽ đi ngang qua khu chung cư.

Vì thế Mạnh Yên Chi xuống xe ở nửa đường.

Giữa ban ngày thế này, Trương Nhiễm sẽ không đến mức đưa tên đạo diễn Ngô kia đến đây chặn đường cô.

Mạnh Yên Chi di chuyển rất nhanh, về nhà thu thập một chiếc vali cỡ vừa.

Cô xếp vài bộ quần áo để thay và một ít đồ dùng sinh hoạt vào bên trong.

Lần này cô không quên mang theo đầy đủ tất cả các loại giấy tờ.

Bởi vì nếu lần sau có quay lại đây, cũng chỉ e là dọn nhà chuyển đi.

Mạnh Yên Chi thay một đôi giày trắng đơn giản và thoải mái sau đó ra cửa.

Vừa đóng cửa lại, cô xoay người liền gặp Tần Xuyên từ thang máy bước ra.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo ngày thường màu xám nhạt, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng.

Chiếc khẩu trang cotton che kín nửa khuôn mặt của anh ta.

Mặc dù vậy, Mạnh Yên Chi vừa liếc mắt đã nhận ra anh ta.

Tần Xuyên ra khỏi thang máy, tiến lên phía trước nửa bước, đã nhìn thấy Mạnh Yên Chi đang kéo chiếc vali.

Đơn giản là dừng bước lại, đứng yên chờ cô đến.

Hai người đứng cách xa nhau vài mét, chăm chú nhìn nhau một lúc.

Mạnh Yên Chi điều chỉnh lại hô hấp, rũ thấp lông mi, giả vờ không nhìn thấy người đàn ông đó, căng da đầu đi qua.

Không còn cách nào khác, cô không thể mang theo vali quần áo đi cầu thang bộ.

“Em muốn đi đâu?” – Người đàn ông cau mày.

Giọng nói xuyên qua chiếc khẩu trang cotton, nghe có vẻ nặng nề hơn bình thường.

Mạnh Yên Chi không để ý đến anh ta, đi thẳng đến chỗ ấn nút thang máy.

Kết quả Tần Xuyên nắm lấy cổ tay thon dài trắng nõn của cô, người đàn ông thậm chí còn đứng chắn trước mặt cô.

“Mạnh Yên Chi.”

Tần Xuyên gọi đầy đủ họ tên của cô, giọng điệu như đang nói chuyện với người xa lạ.

Anh ta cởi khẩu trang ra, để lộ gương mặt tuấn tú lạnh thấu xương.

Hầu kết lăn lộn.

“Rốt cuộc em có còn muốn gia hạn hợp đồng hay không?”

“Em có biết Vạn Nguyệt phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể thuyết phục đạo diễn Ngô giao vai nữ chính cho em không?”

Tần Xuyên trầm giọng, tựa như đang đi điều tra chiêu binh.

Lời nói của anh ta khiến Mạnh Yên Chi phải ngước mắt lên, tầm mắt không nghiêng không lệch đối diện với anh ta.

Cô gái mỉm cười.

“Vậy anh có biết tên đạo diễn Ngô kia, là người như thế nào không?”

Ánh mắt Tần Xuyên hơi lóe lên, im lặng không nói.

“Xem ra là anh biết.”

Mạnh Yên Chi nhếch khóe môi cười như không cười.

Dù đã đoán được từ sớm, nhưng sau khi suy đoán được xác nhận, trái tim cô vẫn cảm thấy đau âm ỉ.

Cô hất tay người đàn ông ra, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đỏ bừng của mình.

Nhiệt độ trong lòng dần dần giảm xuống.

Tần Xuyên lên tiếng lần nữa, sự tự tin của anh ta rõ ràng đã không còn mạnh mẽ như trước đó.

Anh ta hạ bàn tay trống rỗng của mình xuống, lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm, chậm rãi nói:

“….Anh cũng vì muốn tốt cho em.”

“Tốt cho tôi?”

Mạnh Yên Chi ngước mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

“Anh biết rõ đạo diễn Ngô kia chính là một hố lửa, còn dung túng Khương Vạn Nguyệt và Trương Nhiễm đẩy tôi vào đó?”

“Đây là thứ mà anh nói muốn tốt cho tôi?”

Tần Xuyên chăm chú nhìn cô một lúc, giọng điệu không còn lạnh lùng như trước đó.

Chuyển sang nhẹ nhàng:

“Ngô Tấn nhát gan, nhiều lắm ông ta chỉ chiếm chút tiện nghi, cũng không thật sự dám làm gì em.”

“Chỉ cần em cắn răng nhịn một chút là đã có được vai nữ chính.”

“Sau khi có phim mới, công ty bên này dĩ nhiên cũng có thể….”

“Nhiều lắm chỉ chiếm chút tiện nghi? Nhịn một chút?”

Mạnh Yên Chi cắt ngang lời anh ta, chọn ra những điểm mấu chốt trong lời nói của anh ta, lặp lại lần nữa.

Thiếu chút nữa đã không nhịn được cười thành tiếng.

Nhưng lúc mỉm cười, khóe mắt cô lại đỏ hoe.

Sau khi dốc hết sức lực để kìm nén nước mắt, Mạnh Yên Chi ngước mắt, cũng không nhìn Tần Xuyên.

Trong giọng nói mang theo sự quyết tâm.

“Xin lỗi, tôi nhịn không nổi.”

“Tôi không phải là anh, bất kỳ ai đến cũng không từ chối được.”

“Bữa cơm mà vợ chồng các người mời, tôi thật sự nuốt không trôi.”

Nói xong, Mạnh Yên Chi nghiêm túc liếc nhìn Tần Xuyên.

Ánh mắt khinh thường mỉa mai, đường cong khóe môi cũng mang ý tứ như thế.

Tần Xuyên bị ánh mắt khinh thường của cô giẫm phải đuôi.

Tức giận đến bật cười, âm lượng cũng tăng lên:

“Được, vậy em chờ công ty chấm dứt hợp đồng đi!”