Chương 7

- Kỹ thuật hôn của anh thật kém.

- Nếu không chúng ta thử lại lần nữa, cùng anh hôn môi rất thoải mái.

Hai câu nói này bất chợt hiện lên trong đầu Mạnh Yên Chi.

Cô nhớ rõ…. Đây là lời thoại trong giấc mộng.

Vì sao…..

Cả người Mạnh Yên Chi cứng đờ, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.

……Cái gọi là mộng xuân, có lẽ… Căn bản không phải chỉ là giấc mộng!?

Sau khi van ký ức được mở ra, những mảnh ghép hình ảnh từ sâu trong tâm trí dần hiện lên, tự ghép thành một bức tranh.

Mạnh Yên Chi vội vàng cụp mi xuống, lãng tránh ánh mắt của người đàn ông.

Tuy là như thế nhưng cũng không ngăn cản được cảm giác xấu hổ mãnh liệt trong lòng.

Trước tiên cô đỏ mặt, sau đó màu đỏ lan dọc theo những đường cong duyên dáng trên khuôn mặt đến tận mang tai.

Thẩm Nguyệt Bạch quan sát cận cảnh toàn bộ quá trình.

Độ cong khóe miệng cũng dần gia tăng, ngay cả ánh mắt nhìn Mạnh Yên Chi cũng trở nên vui vẻ.

“Cuối cùng cũng nhớ ra?”

Giọng nam trầm thấp, pha lẫn ý cười.

Mạnh Yên Chi lại cảm thấy từng lời anh nói ra đều như bị lửa thiêu đốt, đốt cháy tai cô.

Đầu óc cô ong ong như máy tính bị chập, màn hình đầy vết rỗ, còn có âm thanh xèo xèo báo hiệu.

Một lúc lâu sau, Mạnh Yên Chi mới nâng hàng mi dài cong vυ"t của mình lên.

Ánh mắt cô lần nữa đối diện với Thẩm Nguyệt Bạch.

“Tại sao lúc đó…. anh không đẩy em ra?”

Cô chột dạ, ánh mắt lóe lên, chỉ liếc nhìn Thẩm Nguyệt Bạch rồi hạ mi xuống che khuất tầm nhìn của mình.

Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, rõ ràng là đang thiếu tự tin.

“Sức lực của em quá lớn!”

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông khẩn trương, nói ra những lời nói dối nhưng mặt không đỏ tim không rung.

Mạnh Yên Chi hận không thể tìm một vết nứt trên mặt đất để chui xuống.

Thẩm Nguyệt Bạch ngồi thẳng người, nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, thuận thế duỗi một chân ra.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, tóm lại trong quá trình di chuyển, anh đã va nhẹ vào đầu gối của Mạnh Yên Chi.

Trong khoảnh khắc đó, những ngón chân trắng nõn của Mạnh Yên Chi siết chặt lại.

Biểu hiện như chim sợ cành cong, thiếu chút nữa đã ngã khỏi ghế.

Thẩm sư huynh vừa nói cái gì?

Sức lực của cô quá lớn?!

Mạnh Yên Chi cắn cánh môi, hàng mi rũ xuống che khuất đôi mắt chứa đầy vẻ khó tin.

Sau một trận đấu tranh tư tưởng, cô cẩn thận trộm liếc nhìn Thẩm Nguyệt Bạch.

Vẻ mặt người đàn ông vô cùng nghiêm túc, giống như anh không hề nói đùa với cô.

Mạnh Yên Chi đầu hàng.

Vài giây sau, cô di chuyển về phía trước, duỗi tay ra.

Cô nắm lấy vạt áo Thẩm Nguyệt Bạch như muốn thăm dò.

Giọng nói Mạnh Yên Chi mềm mại, nhuần nhuyễn thể hiện sự đáng thương và vô tội.

“Thật xin lỗi, Thẩm sư huynh…. Đó là vì em uống say.”

Nói xong, Mạnh Yên Chi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên chớp chớp mắt với người đàn ông.

Trên gương mặt trắng sứ thoáng ửng hồng, một đôi mắt hoa đào nhiễm sương sớm, bị bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng nhẹ.

Ánh mắt vô tội hơn cả nai con lạc trong rừng, thật khó để không thương hại.

Ngay cả một người ý chí sắt đá như Thẩm Nguyệt Bạch, cũng bị Mạnh Yên Chi xuyên thủng bức tường trái tim.

Cô còn ném một viên sỏi vào dòng sông trong trái tim anh.

Một tiếng bùm, viên sỏi tạo ra những bọt nước bắn tung tóe, làm ướt đẫm trái tim Thẩm Nguyệt Bạch.

Anh sắp không trụ được nữa.

Khóe môi đã sắp hiện ra độ cong, Thẩm Nguyệt Bạch hơi mím môi như muốn che đậy, sau đó quay mặt đi.

Giọng điệu có chút mơ hồ.

“Tha thứ cho em!”

Ô hô!

Mạnh Yên Chi thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, tầm mắt của người đàn ông lại dán vào người cô.

“Anh còn có vấn đề khác.”

Trái tim vừa mới được thả lỏng của Mạnh Yên Chi bỗng chốc căng thẳng, cô nín thở nhìn về phía anh.

“Cái gì?”

“Có phải em thích anh không?”

Thẩm Nguyệt Bạch nheo mắt lại, ánh sáng dịu dàng tràn ra từ khóe mắt, khóe môi bất giác nhếch lên.

Mạnh Yên Chi sửng sốt một giây, sau đó thành thật lắc đầu.

Cô không phải, cô không có, làm sao có thể?!

“Vậy tại sao em lại hôn anh?”

Lúc Thẩm Nguyệt Bạch hỏi câu này, anh đặt một khuỷu tay lên mép bàn ăn.

Cả người dựa sát vào, một tay ôm một bên má, tư thái lười biếng mỉm cười.

Tầm mắt anh dán lên người Mạnh Yên Chi ẩn chứa sự trêu chọc tươi sáng.

Ánh mắt sâu kín, nhưng không hiểu sao lại khiến Mạnh Yên Chi cảm nhận được một luồng sức mạnh xuyên thấu mạnh mẽ.

Tựa như ánh mắt Thẩm Nguyệt Bạch là ngọn lửa tháng bảy, khi nó dừng trên người cô, có thể đốt cháy những lỗ hổng trong trái tim cô.

Mạnh Yên Chi cảm thấy trái tim mình như bị ánh mắt của anh nghiền thành tờ giấy mỏng.

Chỉ cần Thẩm Nguyệt Bạch dùng ngón tay nhúng nước rồi chọc nhẹ, mọi suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đều có thể bị anh vạch trần.

Đơn giản là cô có thể tự mình xử lý được.

Mạnh Yên Chi do dự mở miệng.

“Có, có lẽ là bởi vì…”

“Bởi vì… Anh được công nhận là nam nghệ sĩ hôn môi giỏi nhất trong ngành.”

Kết quả tối qua thử một chút, cảm giác cũng khá ổn.

Loại lời nói thật lòng này, Mạnh Yên Chi chỉ dám chửi thầm trong lòng.

Không thể để đối phương nghe được.

Sau khi trả lời câu hỏi của Thẩm Nguyệt Bạch, Mạnh Yên Chi buông lỏng vạt áo của người đàn ông.

Cô rút tay về lặng lẽ túm góc áo của mình, im lặng chờ phản ứng của anh.

Thẩm Nguyệt Bạch sửng sốt một lúc, sau đó mày kiếm cau lại.

Giọng nói không thể không trầm xuống.

“Có chuyện này sao?”

“Anh không biết à?”

Mạnh Yên Chi buông lỏng góc áo, cô ngước mắt lên và chạm phải đôi mắt đen đầy nghi ngờ của người đàn ông.

Suy nghĩ dễ dàng bị lạc lối.

“Một năm trước anh cùng Triệu Ninh – Triệu ảnh hậu hợp tác trong bom tấn gay cấn «Sống Sót», không phải hai người có cảnh hôn dưới mưa sao?”

“Cảnh hôn đó được quay rất đẹp!”

Từ đó về sau, Thẩm Nguyệt Bạch được mệnh danh là nam diễn viên hôn môi giỏi nhất trong ngành.

Có nữ nghệ sĩ nào trong giới lại không muốn được quay một cảnh hôn đẹp với anh chứ?

Cho dù Mạnh Yên Chi là một thành viên trong suốt ở tuyến mười tám.

Sau khi xem xong bộ phim đó, cũng sẽ có mộng xuân trong vài ngày.

Chỉ là trong mơ cũng không phải muốn hôn là được.

Nhịp tim của Mạnh Yên Chi lại lặng lẽ tăng nhanh.

May mắn là Thẩm Nguyệt Bạch rũ hàng mi xuống, cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nên không nhận ra sự khác thường của cô.

Vài phút sau.

Thẩm Nguyệt Bạch một lần nữa nhướng mi, bình tĩnh quay lại nhìn Mạnh Yên Chi.

Suy nghĩ một lúc để tìm từ ngữ thích hợp.

“Đó là quay tá vị và hôn thế.” (*)

Mạnh Yên Chi: “…”

Cô đã vào ngành này được ba năm, đây là lần đầu tiên biết được, Thẩm ảnh đế nổi danh đỉnh đỉnh khi quay cảnh hôn lại dùng cách quay tá vị và hôn thế!

Không!

Nói chính xác hơn, có lẽ cô không ngờ rằng hai nhận vật lớn như Thẩm Nguyệt Bạch và Triệu Ninh khi hợp tác đóng phim…

Lại không hôn thật ?!!

Hai người này đều thật sự là đỉnh lưu trong ngành, trong mắt khán giả, họ là những đại diện cho phái thực lực, tận tâm với công việc.

Nhưng cảnh hôn lại dùng diễn viên đóng thế !!!

Mạnh Yên Chi không dám tin.

Bởi vì Thẩm Nguyệt Bạch không phải loại người dễ dàng sử dụng diễn viên thay thế.

Nhớ trước đây, lúc quay bộ phim hành động bom tấn « Âm Dương ».

Những cảnh đánh nhau và cả những cảnh yêu cầu cao về kỹ thuật diễn suất của Thẩm Nguyệt Bạch đều do chính anh hoàn thành.

Một diễn viên đánh cược cả tính mạng để hoàn thành một cảnh quay xuất sắc, tại sao lại dùng diễn viên hôn thế?

Mạnh Yên Chi không nghĩ ra, trong lòng là mớ hỗn độn, rắc rối khó gỡ.

Suy nghĩ của cô hoàn toàn bị phá hỏng.

Thẩm Nguyệt Bạch không biết trong ngành lại có cách nói như vậy.

Ngày thường cũng không có ai dám lan truyền những lời đồn đãi vớ vẫn như vậy trước mặt anh.

Anh không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

Nhưng là Mạnh Yên Chi…

Thẩm Nguyệt Bạch cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút.

Sau đó anh mấp máy môi, nói thêm một câu.

“Anh cũng chưa bao giờ đóng cảnh hôn!”

Nói chính xác hơn, từ lúc yêu Mạnh Yên Chi ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã không thể quay cảnh hôn được nữa.

Vì thế mới tồn tại câu chuyện hôn thế.

Mạnh Yên Chi sao có thể biết được điều này.

Cô cũng không thèm quan tâm đến điều này.

Chỉ là có chút không cam lòng.

“Nhưng em nhớ rất rõ cảnh hôn đó, đạo diễn còn quay đặc tả Triệu ảnh hậu!”

Nữ chính trong cảnh hôn đích xác là Triệu Ninh, điều này không thể nghi ngờ!

Nhớ tới trước đây, lúc bộ phim vừa ra mắt, Mạnh Yên Chi còn cùng cư dân mạng chèo thuyền CP cho Thẩm Nguyệt Bạch và Triệu Ninh.

Người đàn ông nhìn thấy sự nghi ngờ và thất vọng mơ hồ của cô, đôi mắt anh tối sầm lại.

Nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích với cô.

“Triệu Ninh đích thân diễn cảnh đó!”

Điều này ngụ ý là….

Hai nhân vật chính được cả trong ngành và ngoài ngành tôn sùng trong cảnh hôn tuyệt mỹ đó, thực tế là diễn viên hôn thế của Thẩm Nguyệt Bạch và ảnh hậu Triệu Ninh.

Mạnh Yên Chi ngộ ra.

“Ra là thế!”

“Khó trách kỹ thuật hôn của anh lại kém như vậy, hóa ra anh không có kinh nghiệm!”

Mạnh Yên Chi dứt lời.

Gương mặt tuấn tú âm u của Thẩm Nguyệt Bạch đột nhiên phóng đại trước mắt cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi mỏng nóng bỏng, mềm mại của người đàn ông phủ lên đôi môi chưa kịp khép lại của cô….

Mọi chuyện xảy ra vô cùng đột ngột.

Mạnh Yên Chi chỉ cảm thấy cánh môi mình bị nhuộm nóng, ngay cả suy nghĩ cũng bị hòa tan.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể bị động đi theo tiết tấu môi lưỡi của người đàn ông.

Không có bất kỳ quy tắc nào đón nhận nụ hôn như sấm sét này…

So với sự hoang mang của Mạnh Yên Chi, Thẩm Nguyệt Bạch hôn rất tập trung, chuyên chú.

Anh nhắm nhẹ mắt, dùng tay cố định phía sau gáy và cằm của cô gái.

Chính bản thân dùng hành động như muốn chứng minh điều gì.

Trong biệt thự to lớn, sự yên tĩnh bao trùm sự ái muội.

Thời gian dần dần trôi qua, hô hấp của hai người cũng dần rối loạn.

Sau đó, tiếng hít thở hòa quyện vào nhau, trở nên nặng nề hơn.

Mạnh Yên Chi cuối cùng vì hít thở không thông dần lấy lại chút lý trí.

Trong mắt cô lay động làn sóng bồng bềnh, duỗi tay đẩy vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông.

Cảm nhận được sự phản kháng của Mạnh Yên Chi.

Thẩm Nguyệt Bạch hạ thế tấn công.

Cuối cùng sau một trận gió cuốn mây tan, anh lưu luyến rút khỏi lãnh thổ của cô.

Vì đề phòng Mạnh Yên Chi mềm nhũn không bị ngã.

Bàn tay to lớn của người đàn ông trượt xuống sau eo của Mạnh Yên Chi, nhẹ nhàng đỡ lấy cô.

Rũ hàng mi xuống, anh nhìn thật sâu gương mặt ửng đỏ như hoa hồng của cô gái, anh nhếch môi cười hài lòng.

Nhân lúc Mạnh Yên Chi còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Thẩm Nguyệt Bạch tiến đến gần cô hơn, đôi môi mỏng nóng bỏng nhẹ nhàng cọ vào vành tai cô rồi dừng lại.

Âm thanh có chút khàn, giọng điệu nhẹ nhành bay bổng, nhưng giữa những câu từ đều lộ ra uy lực.

“Kỹ thuật hôn của anh…”

“Rất, kém?”

***

Tác giả có lời muốn nói :

Yên Chi : Em kém! Là em kém! Thật sự là em rất kém!

***

(*) Quay tá vị - nghĩa là đạo diễn sẽ quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem.