Chương 9

Ting…..

Cánh cửa thang máy bên cạnh mở ra.

Có người từ bên trong bước ra ngoài.

Tần Xuyên là một nam nghệ sĩ nổi tiếng, mức độ nổi tiếng của anh ta Mạnh Yên Chi không thể so sánh được.

Vì thế anh ta không dám ở lại lâu hơn.

Sau khi đeo lại khẩu trang, người đàn ông liếc mắt nhìn thật sâu Mạnh Yên Chi, xoay người bước vào thang máy bên cạnh.

Vừa ra khỏi thang máy là một nhà ba người, sống ở căn hộ bên cạnh chỗ Mạnh Yên Chi.

Khi ra ngoài, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp mặt như hôm nay, chẳng qua là họ không biết Mạnh Yên Chi là nghệ sĩ.

Họ chỉ xem cô là một người hàng xóm bình thường với ngoại hình bất phàm.

Con trai của nhà họ rất thích Mạnh Yên Chi, mỗi lần gặp cô đều gọi “chị ơi”.

Cái miệng nhỏ rất ngọt ngào.

Nhìn Tần Xuyên đi thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm.

Mạnh Yên Chi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nói lời tạm biệt với người bạn nhỏ nhà bên cạnh, cô mang theo vali đi một thang máy khác xuống tầng dưới.

Trên đường đến nơi ở của Tần Quả, Mạnh Yên Chi không ngừng suy nghĩ về mục đích Tần Xuyên đến tìm cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy tám phần là Tần Xuyên đến để khinh thường cô.

Nghĩ lại những lời anh ta vừa nói, Mạnh Yên Chi cảm thấy có chút buồn nôn.

Quả nhiên, con người sẽ thay đổi.

Chàng trai ba năm trước thức khuya viết nhạc, ánh mắt thâm tình vừa chơi đàn vừa hát cho cô nghe.

Đã bị thời gian bào mòn một cách triệt để.

***

Chín giờ tối.

Tần Quả cuối cùng đã kết thúc cuộc phẩu thuật, chào hỏi chủ nhiệm và rời đi trước.

Tần Quả về đến nhà đã gần chín giờ bốn mươi.

Mạnh Yên Chi vừa tắm xong, đang dùng khăn lông lau mái tóc dài ẩm ướt.

“Tớ mua sầu riêng và cổ vịt, ăn chút gì đó rồi hãy ngủ.”

Thay giày xong, Tần Quả mang thức ăn vào phòng bếp trước.

Ngôi nhà cô thuê là một căn hộ nhỏ dành cho hai người, một phòng ngủ chính khá lớn, một phòng làm việc nhỏ hơn.

Có nhà bếp, phòng tắm và hai phòng khách.

Ngày thường Tần Quả chỉ sống một mình, rất thoải mái.

“Quả Quả, chờ cậu tắm xong, tớ có một vài điều muốn nói với cậu.”

Mạnh Yên Chi trùm khăn lông lên đầu, đi theo Tần Quả vào phòng bếp.

Cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn nên nói với Tần Quả một chút về hoàn cảnh gia đình mình.

Bởi vì vụ cá cược đã kết thúc, cô muốn lập tức chấm dứt hợp đồng với giải trí Bắc Hải.

Sớm muộn gì Tần Quả cũng sẽ biết xuất thân của cô.

Mạnh Yên Chi còn hy vọng cô ấy có thể giúp cô cho một vài lời khuyên về chuyện liên hôn.

Ánh mắt Tần Quả nhìn cô đầy nghi ngờ sau đó đồng ý.

Cô vốn nghĩ rằng Mạnh Yên Chi muốn giải thích với cô về việc tối qua đã ở nhờ nhà một người bạn khác giới.

Kết quả….

Hay lắm!

Mạnh Yên Chi vẫn chưa nói xong, trong ấn tượng của Tần Quả người bạn thân nhất xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, vẫn luôn vừa học vừa làm.

Trực tiếp trở thành thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính nhà họ Mạnh!

Vô cùng huyền nhuyễn.

“Cậu là đang phát sốt nên mê sảng đúng không?”

Tần Quả chậm chạp nghiêng người, duỗi tay sờ trán Mạnh Yên Chi.

Cô thật sự không dám tin tưởng.

Loại chuyện tốt như người bạn thân nhất là một phú bà thất sự, lại rơi trúng đầu mình!

Giống như đang nằm mơ vậy.

Mạnh Yên Chi dở khóc dở cười.

Cô bắt lấy bàn tay Tần Quả đang sờ trán mình.

“Tớ không bị sốt, những gì tớ nói đều là sự thật.”

“Ba cậu có phải là Mạnh ảnh đế đã tránh bóng nhiều năm nay không?”

“Là ông ấy.”

“Mẹ cậu là Giang ảnh hậu cũng đã tránh bóng nhiều năm?”

“Không sai.”

“Cậu còn quen biết với Thẩm ảnh đế đang nổi tiếng?”

“Không phải tớ vừa mới nói sao, anh ấy là bạn của ba tớ, cũng tốt nghiệp Đại học Y Vân như chúng ta.”

Tần Quả nuốt khan, cố gắng để dáng vẻ hiện tại của bản thân bớt ngu ngốc hơn.

Cô cầm lấy điện thoại di động của Mạnh Yên Chi đặt trên bàn trà, trực tiếp vỗ vào mặt mình.

“Lời nói không có căn cứ, cậu phải chứng minh cho tớ xem!”

“…”

“Nếu cậu nói như vậy, cậu mau gọi video cho Thẩm ảnh đế!”

Tần Quả đã nghĩ ra một lối tắt để cô chứng mình những gì đã nói.

Mạnh Yên Chi: “…”

Hiện tại cô sao có thể không biết xấu hổ mà gọi cho Thẩm Nguyệt Bạch, nụ hôn buổi sáng vẫn còn đọng lại trong đầu cô chưa tiêu hóa được.

Tần Quả thấy cô bất động, càng nghi ngờ Mạnh Yên Chi là bị tên khốn Tần Xuyên kí©h thí©ɧ quá mức.

Mạnh Yên Chi hiển nhiên hiểu được ánh mắt của cô ấy.

Cô thở dài, nhận lấy điện thoại.

“Phải nói trước, sau khi gọi xong video chứng minh được những gì tớ nói là sự thật, cậu không được trách tớ trước đây đã giấu cậu những chuyện này.”

Mạnh Yên Chi quyết định trước tiên phải giành cho bản thân một kim bài miễn tử.

Tần Quả liên tục gật đầu đồng ý, bắt đầu hưng phấn xoa xoa hai tay.

Dù sao anh ấy cũng là Thẩm ảnh đế, Tần Quả không phải người thích theo đuổi thần tượng nhưng vẫn rất ngưỡng mộ ngoại hình của Thẩm Nguyệt Bạch.

Đó là sức hút đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành, có thể mê hoặc người khác đến mức không cần gì khác hơn.

Mạnh Yên Chi khẩn trương kéo đến tài khoản Wechat của Thẩm Nguyệt Bạch.

Đầu ngón tay lưỡng lự dừng lại trong khung trò chuyện video.

Vài phút trôi qua, Tần Quả không thể nhìn được nữa.

Thay cô ấn vào gọi đi.

Trong lúc Mạnh Yên Chi vẫn còn đang hoảng loạn, tiếng chuông cuộc gọi video vang lên.

Cô bất giác nín thở, rũ hàng mi xuống để che khuất tầm mắt.

Trong quá trình chờ đợi, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất dài.

Sau khoảng thời gian dài như một thế kỷ, video cuối cùng đã được kết nối.

Nhưng chỉ được kết nối ở chế độ giọng nói.

Màn hình điện thoại hiển thị giao diện gọi thoại, nhưng lại không thấy Thẩm Nguyệt Bạch.

Lúc này Mạnh Yên Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Quả bên cạnh: “???”

“Chi Chi?”

Giọng nam khàn khàn tựa như bị một lớp vải voan bao phủ, nghe rất nhẹ nhàng êm ái.

Tần Quả vừa định hỏi Mạnh Yên Chi có phải tùy tiện tìm một người bạn diễn cho cô xem hay không, nhưng bất giác cô đã che miệng lại.

Đôi mắt mở to như chuông đồng, thật không thể tin được.

Đó thật sự là giọng nói của Thẩm ảnh đế!

Đối với khả năng nhận dạng âm thanh của Tần Quả, giọng nói của Thẩm Nguyệt Bạch rất dễ nhận biết.

Siêu cấp dễ nghe!

Dễ nghe đến mức có thể khiến lỗ tai mang thai!

Thiếu chút nữa Tần Quả đã rơi lệ, sự phấn khích không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng e ngại với giọng nói “Chi Chi” của người đàn ông, cô không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Mạnh Yên Chi chậm chạp lên tiếng.

Cô cũng bị giọng nói từ tính dễ nghe của Thẩm Nguyệt Bạch mệ hoặc trong giây lát.

“Có việc cần tìm anh sao?” – Thẩm Nguyệt Bạch hỏi cô.

Giọng nói từ tính chứa đựng sự lười biếng.

Mạnh Yên Chi do dự một lúc.

Cuối cùng vì bị ánh mắt của Tần Quả ép buộc, cô lấy hết can đảm hỏi người đàn ông.

“Sao anh không kết nối video?”

Tần Quả muốn nhìn thấy ảnh đế đích thực.

Chỉ dựa vào giọng nói, không đủ để thuyết phục cô.

Kết quả sau khi Mạnh Yên Chi hỏi xong, người đàn ông ở bên kia điện thoại khẽ cười.

Sau đó có tiếng xả nước.

Giọng nói trầm thấp từ tính của Thẩm Nguyệt Bạch có thêm vài phần hài hước.

“Anh đang tắm…”

“Em muốn xem sao?”

Mạnh Yên Chi: “…”

Không muốn không muốn, đã làm phiền rồi.

So với Mạnh Yên Chi đỏ mặt im lặng.

Tần Quả không nhịn được ồ lên một tiếng.

Thẩm Nguyệt Bạch ở đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp phản ứng, cô đã che miệng lại, nhẹ nhàng lăn đi.

Trước khi rời đi, Tần Quả còn ra hiệu OK với Mạnh Yên Chi.

Muốn bày tỏ hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của cô.

Không cần mở video để chứng minh nữa!

Tần Quả dự đoán, cuộc trò chuyện tiếp theo giữa Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch có thể không phù hợp với trẻ em.

Vì thế cô lịch sự rời đi trước, sợ sẽ nghe được những điều không nên nghe, sau này sẽ bị Thẩm ảnh đế diệt khẩu.

Mạnh Yên Chi mở to hai mắt, không thể tin được Tần Quả cứ như vậy mà rời đi.

Lần này cô bị bán đứng cũng quá dứt khoát rồi!

Khóc.….

Bên kia điện thoại, Thẩm Nguyệt Bạch vừa kịp phản ứng đã thu lại tiếng cười và sự lười biếng.

Giọng nói trở lại vẻ nghiêm túc như thường ngày.

“Bên em có người ngoài sao?”

Mạnh Yên Chi không chú ý đến, anh dùng từ “người ngoài” mà không phải là “người khác”.

Trong đầu chỉ nghĩ đến việc Thẩm Nguyệt Bạch đang tắm, cô lắp bắp:

“À….vừa, vừa rồi là, là bạn của em.”

“Vì vậy gọi video, là ý của bạn em?”

Người đàn ông chỉ dùng một câu đã đoán trúng.

Mạnh Yên Chi chỉ cần xác nhận lại.

Biết được Tần Quả là em họ của Tần Xuyên.

Thẩm Nguyệt Bạch chỉ hỏi :

“Em chắc chắn hai người vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè sao?”

Về vấn đề này, Mạnh Yên Chi cho anh một câu trả lời vô cùng chắc chắn.

“Quả Quả vẫn luôn đứng về phía em.”

“Trên thế giới này, ngoài ba mẹ em, cô ấy là người tốt với em nhất.”

“Cũng không đúng, ba mẹ em còn không tốt với em như cô ấy.”

Mạnh Yên Chi nhỏ giọng thì thầm.

Thẩm Nguyệt Bạch bị cảm xúc nho nhỏ như đang oán trách của cô chọc cười.

Anh vừa cười, bên tai Mạnh Yên Chi liền bắt đầu nóng bừng.

Khẽ mím cánh môi, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

“Chi Chi.”

Người đàn ông gọi cô.

Giọng nói từ tính khàn khàn, được bao phủ một tầng ái muội.

Tai Mạnh Yên Chi lại càng nóng hơn.

Cô nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Nguyệt Bạch cũng có chút khàn hơn.

“Mở video đi, anh muốn nhìn em một chút….”

Nhìn dáng vẻ vì anh mà đỏ mặt.