Chương 4

Thẩm Nguyệt Bạch đang trên đường trở lại khu biệt thự Vân Châu Chi Nhãn.

Anh vừa rời nhà cũ, vì có uống chút rượu với ông cụ nên giọng anh hơi khàn.

Nhận được cuộc gọi từ Mạnh Yên Chi, anh thoáng ngạc nhiên trong giây lát, còn nghĩ rằng nhanh như vậy cô đã nghĩ xong chuyện liên hôn.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng cô gái mang theo tiếng nức nở, cẩn trọng hỏi anh xem tối nay có thể ở lại chỗ anh không.

Thẩm Nguyệt Bạch có chút men say cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp, giọng nói nghẹn lại trong yết hầu một lúc lâu, sau đó anh ngồi thằng người, trầm giọng hỏi Mạnh Yên Chi.

“Hiện tại em đang ở đâu, anh đến đón em?”

***

Khi xe bảo mẫu của Thẩm Nguyệt Bạch dừng lại trước cửa hàng tiện lợi 24h, Mạnh Yên Chi vừa đánh xong một trận Anipop (*).

Sau khi gọi cho Thẩm Nguyệt Bạch, cô hủy bỏ dịch vụ gọi xe trực tuyến.

Theo lời Thẩm Nguyệt Bạch nói, lúc này trời đã khuya, nơi này cũng khá xa, một cô gái trẻ xinh đẹp như Mạnh Yên Chi nếu đơn độc gọi xe trực tuyến sẽ không an toàn.

Anh không yên tâm.

Lại nói hai người bọn họ chỉ mới tách ra một buổi chiều.

Nhưng Mạnh Yên Chi lúc ở nhà và Mạnh Yên Chi lúc đã thay quần áo, trang điểm nhẹ để ra ngoài là hai người khác nhau.

Khi cô bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, ánh đèn chiếu vào người cô, phản chiếu làn da như tuyết của cô trắng nõn đến mức phát sáng.

Cô mặc một chiếc váy ôm hoa hồng màu đỏ đen dài đến gối.

Chiếc váy tôn lên đường cong hoàn hảo và quyến rũ của cô, không chút nào che giấu, cả hai mặt ngây thơ và xinh đẹp hoàn toàn hòa quyện vào nhau.

Vẻ đẹp thuần khiết mang theo chút khát vọng đó khiến người khác không thể dời mắt, chỉ có thể theo bản năng lăn lộn hầu kết.

Đây là lần đầu tiên Tô Ám gặp Mạnh Yên Chi, mặc dù trước đó đã xem qua ảnh chụp của cô, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy được sự kinh diễm như khi gặp người thật.

Mạnh Yên Chi nhìn anh bằng đôi mắt hoa đào xa lạ và ngượng ngùng, không có chút quyến rũ nào.

Mái tóc xoăn dài đến ngang eo được buộc cao bằng chiếc băng đô màu đen đỏ, tóc bên tai hơi xoăn trông rất nghịch ngợm đáng yêu.

Ngũ quan không thuộc loại tinh tế nhỏ nhắn, chiếc mũi cao, đôi môi đỏ mọng, nhìn tổng thể độ nhận diện rất cao, lại dẻo dai mạnh mẽ.

Ví dụ như tối nay, phong cách trang điểm và vẻ ngoài của Mạnh Yên Chi chính là phong tình thuần khiết.

Cô chỉ vừa đứng lại bên đường, lại bất giác thu hút ánh mắt của Tô Ám.

Mãi đến khi Thẩm Nguyệt Bạch ho nhẹ một tiếng, lúc này mới kéo người đàn ông đang thất thần quay lại với hiện thực, nhanh chóng đón Mạnh Yên Chi lên xe.

Sau khi Mạnh Yên Chi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyệt Bạch, dưới ánh mắt chết chóc của người đàn ông ngồi ở đối diện, Tô Ám chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không liếc mắt nhìn cô lần nào nữa.

Nhưng điều này cũng không ngăn được anh nghe cuộc trò chuyện của Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch.

“Thật ngại quá Thẩm sư huynh, tối nay phải làm phiền anh rồi.”

Mạnh Yên Chi vẻ mặt ngượng ngùng.

Thẩm Nguyệt Bạch nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, đưa cho Mạnh Yên Chi chiếc chăn mỏng mà trợ lý vừa mang đến cho anh, đặt lên đùi cô.

Thật sự là đôi chân trắng nõn dưới chiếc váy ôm sát mông của cô quá bắt mắt, giống như một đóa hồng đỏ nở rộ bị nhuộm màu sắc của tuyết, vừa thuần khiết lại đầy du͙© vọиɠ.

Kỳ thật Mạnh Yên Chi còn một ý tưởng khác, chính là nhờ Thẩm Nguyệt Bạch giúp cô đặt một phòng khách sạn.

Nhưng người đàn ông cảm thấy không an toàn, không yên tâm để cô ở khách sạn một mình.

Vì thế cuối cùng Mạnh Yên Chi vẫn theo anh trở về khu biệt thự Vân Châu Chi Nhãn.

***

Xe bảo mẫu đi vào khu biệt thự và dừng lại trước đài phun nước.

Tô Ám như một người mẹ già, trên đường đi đã mua cổ vịt và các loại đồ ăn vặt, còn có một số loại trái cây mà Mạnh Yên Chi thích ăn, toàn bộ đều mang vào nhà.

Sau đó lại thu dọn một phòng khách khác để Mạnh Yên Chi ở.

Sau khi làm xong những việc này, anh cùng trợ lý rời đi, dành lại thời gian riêng tư cho Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch.

Khi Tô Ám và những người khác rời đi, Mạnh Yên Chi còn đang tắm.

Vì không có quần áo để thay, Thẩm Nguyệt Bạch cũng sơ sót chuyện này, không chuẩn bị cho cô.

Nên cuối cùng chỉ có thể nghe theo ý kiến của Mạnh Yên Chi, tìm cho cô một chiếc áo phông mà anh chưa từng mặc qua.

Người đàn ông cao một mét tám lăm, Mạnh Yên Chi chỉ cao một mét sáu tám, mặc áo phông của anh, giống như một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn, trông càng thêm nhỏ bé.

Nhưng cô rất thích cảm giác rộng rãi thoải mái này.

Mạnh Yên Chi tắm xong đã hơn mười giờ tối.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là bóng đêm mờ mịt, hoàn toàn yên lặng, khó có thể tin rằng cô đang ở một khu vực gần trung tâm thành phố.

Vân Châu Chi Nhãn là một khu vực giàu có được phát triển ở thành phố Vân Thành, là nơi tấc đất tấc vàng.

Những năm gần đây giá nhà đất đã tăng vọt đến mức khủng khϊếp, dù có ra giá cũng không có người muốn bán.

Chủ đầu tư đã áp dụng thiết kế bao quanh là công viên, biệt thự ẩn mình trong công viên nước trang nhã, thực hiện ý tưởng về sự yên tĩnh giữa sự nhộn nhịp.

Mạnh Yên Chi thu hồi suy nghĩ, đi qua hành lang dài đến phòng khách.

Xuất phát từ lễ phép, cô nghĩ trước khi đi ngủ nên nói lời cảm ơn với Thẩm Nguyệt Bạch.

Không ngờ Thẩm Nguyệt Bạch cũng vừa tắm rửa xong, mặc một bộ đồ ngủ màu xám mát mẻ, đang ngồi trên ghế sô pha bọc da cao cấp đợi cô.

Cách trang trí trong nhà của Thẩm Nguyệt Bạch nghiêng về tông màu lạnh, rất phù hợp với tính cách lạnh lùng cấm dục trong ngành của anh.

Anh là người duy nhất sống trong biệt thự hai tầng rộng lớn, trong ngoài đều nhìn ra được dấu hiệu anh chỉ sống một mình.

Mạnh Yên Chi rất chắc chắn, Thẩm Nguyệt Bạch vô cùng cẩn thận trong đời sống riêng tư.

Cô đoán bản thân chính là người khác giới đầu tiên được Thẩm Nguyệt Bạch đưa đến đây.

Nghĩ như vậy, gánh nặng tâm lý của Mạnh Yên Chi càng thêm nặng nề.

“Anh Tô Ám và những người khác đã đi rồi sao?”

Điều hòa trong phòng khách đủ lạnh, Mạnh Yên Chi vừa mới tắm xong nên khẽ run lên vì có chút lạnh, lấy danh Tô Ám để phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha nghe thấy âm thanh liền quay lại nhìn, ánh đèn trắng bạc phác họa rõ ràng những đường nét mạnh mẽ trên gương mặt khỏe khoắn của anh.

Vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông bất ngờ lọt vào ánh mắt của Mạnh Yên Chi.

Cô hít một ngụm khí lạnh, bước chân dừng lại, đứng ở vị trí cách sô pha ba bước.

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt phượng đen như mực của Thẩm Nguyệt Bạch khóa chặt lấy cô, đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm lướt qua vài gợn sóng.

Vài giây sau, anh cố gắng nhìn đi nơi khác, giọng nói dịu dàng, trầm thấp đáp lại:

“Đi rồi!”

Dưới tác động khép của vẻ ngoài siêu điển trai và giọng nói trầm ấm của anh, sắc mặt Mạnh Yên Chi trở nên nóng bừng.

Cô không thể tìm thấy điều gì để nói.

“Thẩm sư huynh, anh có cảm thấy điều hòa hơi thấp không?”

Đương nhiên Thẩm Nguyệt Bạch biết điều hòa đang thấp, trước khi đi tắm còn cố ý chỉnh điều hòa xuống mười sáu độ, nghĩ rằng Mạnh Yên Chi sẽ thích.

Vì thế trong lúc nhất thời anh không có phản ứng.

“Có một chút.”

“Lạnh không?”

Người đàn ông hỏi xong, ánh mắt lại vô thức lướt qua đôi chân trắng bóng, cân đối và thon thả của Mạnh Yên Chi.

Không đợi Mạnh Yên Chi trả lời, người đàn ông đã nâng cao âm lượng lên một chút.

“Tiểu K.”

Mạnh Yên Chi: ??

Cô nghĩ rằng trong nhà Thẩm Nguyệt Bạch còn có người khác hoặc thú cưng.

Không ngờ chỉ một giây tiếp theo, một giọng nam máy móc lạnh lùng vang lên từ trong góc.

“Tiểu K đã khởi động máy, làm mát ở chế độ mười sáu độ C, xin chủ nhân đưa ra yêu cầu.”

Mạnh Yên Chi nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một máy điều hòa thẳng đứng màu đen vàng đứng ở góc phòng khách.

Máy điều hòa cao một mét tám, ngoài màn hình tinh thể lỏng cao cấp, trên thân máy không tìm thấy một nút bấm nào, khung thân lắp đặt máy móc kín kẽ.

Nếu trên màn hình tinh thể lỏng kia không xuất hiện gương mặt với những đường nét dễ thương, Mạnh Yên Chi cũng không chú ý đến.

Sau khi chăm chú nhìn vào đồ vật kia ba giây, Mạnh Yên Chi cuối cùng cũng xác định vừa rồi đáp lời Thẩm Nguyệt Bạch chính là nó.

Mạnh Yên Chi vô thức đi đến góc tường.

Nhìn khuôn mặt với những ký tự tiếng Nhật dễ thương trên màn hình tinh thể lỏng ở cự ly gần, bình máu của cô gần như cạn sạch.

“Làm mát ở chế độ hai mươi độ C.”

“Được, thưa chủ nhân.”

Hai giọng nói lạnh lùng đan xen vào tai Mạnh Yên Chi.

Dù là giọng nói quyến rũ trầm thấp của Thẩm Nguyệt Bạch, hay giọng nói lạnh lùng máy móc của Tiểu K, Mạnh Yên Chi đều rất yêu thích.

Đây đúng là một bữa tiệc thịnh soạn của đôi tai.

Mạnh Yên Chi bị mê hoặc rất lâu, cuối cùng cũng nhìn chằm chằm vào “gương mặt” đáng yêu của Tiểu K.

Cô tỏ ra hơi tiếc nuối.

“Giọng nói này phải xứng với một gương mặt đẹp trai hơn.”

Thẩm Nguyệt Bạch ở sô pha bên kia hơi bối rối.

Một lúc sau, anh mới chú ý đến Mạnh Yên Chi đang đứng trước máy điều hòa Tiểu K.

“Đây là do một người bạn của anh nghiên cứu phát minh, nếu em thích anh sẽ nói anh ta tặng em một cái.” – Thẩm Nguyệt Bạch nghiêm túc nói.

Mạnh Yên Chi xoay người xua tay với anh.

“Không cần không cần, nơi ở hiện tại của em là do công ty sắp xếp, không cần những thiết bị thông minh như vậy.”

Hơn nữa, những chiếc điều hòa thông minh và dễ thương như Tiểu K, nên xuất hiện ở những biệt thự cao cấp như nhà của Thẩm Nguyệt Bạch.

Đến căn hộ của cô thì quả là thiệt thòi cho nó.

Nói đến đây, Thẩm Nguyệt Bạch liếc nhìn cô, ý bảo Mạnh Yên Chi đến ghế sô pha bên này ngồi.

Mạnh Yên Chi vốn dĩ muốn đến phòng khách nghỉ ngơi để tránh gây rắc rối cho anh, nhưng lúc này cô phải thay đổi ý định.

Cô đi đến ghế sô pha, thận trọng ngồi ở góc sô pha, giữ khoảng cách với người đàn ông hơn một mét.

Thẩm Nguyệt Bạch cũng không để ý, chỉ trầm giọng hỏi cô:

“Đã gặp rắc rối sao?”

Mạnh Yên Chi bị người đàn ông nói trúng tâm tư, cô khẽ cắn môi im lặng một lúc.

Cuối cùng, dưới sự tấn công của ánh mắt dịu dàng mà người đàn ông mang lại, cô nhẹ nhàng nói ra.

Nhắc đến những điều tồi tệ, Mạnh Yên Chi chỉ muốn uống rượu.

Đúng lúc trên bàn trà có trái cây mà Tô Ám đã rửa sạch trước khi đi, còn có cổ vịt và những món ăn vặt khác.

Thẩm Nguyệt Bạch vào bếp lấy bia.

Hai người ngồi cạnh nhau trên thảm, khoảng cách trực tiếp được rút ngắn, thỉnh thoảng họ còn chạm vào cánh tay nhau.

Loại tiếp xúc vô ý này thật khéo trêu chọc lòng người.

Trái tim Thẩm Nguyệt Bạch rung động hết lần này đến lần khác, trong cơ thể trở nên khô nóng, ngay cả khí lạnh của điều hòa cũng không thể xua tan.

May mắn là Mạnh Yên Chi đang có tâm trạng chán nản, hoàn toàn không nhận ra điều khác lạ của anh.

Mạnh Yên Chi cũng không hiểu tại sao bản thân lại thế này.

Mỗi lần nói chuyện cùng Thẩm Nguyệt Bạch, sự mạnh mẽ tự lập ngày thường của cô đều sẽ không tự chủ được mà sụp đổ.

Có lẽ do tác dụng của cồn, sau khi nói được vài câu, mắt cô bắt đầu nóng lên.

“Anh ta biết rõ em rất chán ghét loại chuyện này, vậy tại sao còn muốn cùng Khương Vạn Nguyệt hạ nhục em?”

Mạnh Yên Chi cắn cánh môi, cố gắng không khóc.

Sợ bị Thẩm Nguyệt Bạch phát hiện, lại làm xấu mặt nhà họ Mạnh.

Sau khi Thẩm Nguyệt Bạch phân tích ngọn nguồn sự việc, hàng mày cau chặt.

Một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Mạnh Yên Chi an ủi cô, tay kia cầm di dộng gửi tin nhắn Wechat cho Tô Ám.

Rốt cuộc thì Mạnh Yên Chi không phải là một người có tâm địa gian xảo.

Muốn giữ mặt mũi cho lão Mạnh, dù có chịu thua thiệt cũng không dám lên tiếng.

Sợ mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, ông cụ trong nhà sẽ nổi giận và tuyệt tình cắt đứt mọi con đường ở lại giới giải trí của cô.

Vì vậy lúc cô bị ủy khuất, căn bản không có nơi nào để phát tiết.

Chỉ có thể dựa vào uống bia và chơi game để chuyển hướng chú ý, điều chỉnh cảm xúc của bản thân.

Hoàn cảnh này của cô, Thẩm Nguyệt Bạch vô cùng thấu hiểu.

Trước kia anh cũng vạch rõ ranh giới với gia đình, một người đơn độc bước chân vào giới giải trí.

Đó là một hành trình dài, phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ và bất công, trải qua bao nhiêu gian khổ, anh đều biết rất rõ.

Nhưng anh may mắn hơn Mạnh Yên Chi vì đã gặp được lão Mạnh.

Sau đó, con đường trở thành ngôi sao của Thẩm Nguyệt Bạch bằng phẳng hơn rất nhiều, anh đã trở thành một vị thần trong giới.

Sự việc đêm nay, Mạnh Yên Chi có thể tự bảo vệ mình thoát thân quả thật không dễ dàng.

Về phần Ngô Tấn và Trương Nhiễm, anh sẽ thay cô xử lý tốt việc này.

***

Sau khi gửi tin nhắn cho Tô Ám, người đàn ông nhận ra Mạnh Yên Chi đang cố gắng kìm nén tiếng nức nở.

Vẻ lạnh lùng trong mắt anh lập tức biến mất.

Thay vào đó là sự đau lòng và không biết phải làm sao.

“Đổi chủ đề đi, chúng ta nói chuyện khác nhé!”

Mạnh Yên Chi lắc đầu, uống cạn lon bia trong tay, thiếu chút nữa đã bị sặc.

Thẩm Nguyệt Bạch vội vàng đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô.

“Uống chậm một chút.”

“Thẩm sư huynh, anh nói xem đến cuối cùng em có điểm nào không tốt?”

Mạnh Yên Chi hơi nhướng mày.

Đuôi mắt ửng đỏ khiến trái tim Thẩm Nguyệt Bạch đau nhói.

Anh biết Mạnh Yên Chi là đang say, lợi dụng men say để phát tiết, lời nói của cô cũng chỉ là những lời của người say.

Nhưng Thẩm Nguyệt Bạch vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô.

Anh duỗi tay ra, dùng ngón cái lau đi tia sáng lấp lánh nơi khóe mắt của cô.

Giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Ngoại trừ ánh mắt không tốt lắm, còn lại những mặt khác đều rất tốt.”

Hai mắt Mạnh Yên Chi mờ mịt, cô mím môi, dường như không bị thuyết phục.

“Tại sao ánh mắt của em lại không tốt?”

Bộ dạng lúc nghiêm túc của cô rất đáng yêu, giống như một chú mèo với mái tóc xoăn.

Thẩm Nguyệt Bạch mỉm cười, vẻ mặt cưng chiều, giọng điệu nhân nhượng.

“Anh sai rồi, ánh mắt của em rất tốt.”

Lúc này Mạnh Yên Chi mới hài lòng, cô nhấp nhấp môi tiếp tục uống bia.

Sau khi uống xong, dường như cô đã bắt đầu hiểu ra và cẩn thận suy nghĩ.

“Thật ra anh nói cũng không sai, thị lực của em quả thật không tốt lắm.”

Nếu không tại sao lại xem trọng tên cặn bã Tần Xuyên đó.

Cô xiêu vẹo tựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu gối lên cánh tay mình, hướng mặt về phía người đàn ông.

Mạnh Yên Chi nói tiếp:

“Em biết trước kia em đồng ý chờ đợi anh ta là bản thân ngu ngốc, nhưng Thẩm sư huynh, em vẫn rất tức giận….”

“…. Anh nói xem vì sao anh ta không đường đường chính chính nói lời chia tay với em, em không phải loại người la liếʍ đeo bám người khác.”

Đây là điều khiến Mạnh Yên Chi cảm thấy khó chịu nhất.

Ba năm trước cô tin tưởng Tần Xuyên, vì anh ta mà đánh cược tất cả.

Nhưng anh ta lại khiến cô thua cuộc một cách thảm hại.

Cuối cùng, anh ta thậm chí còn không có can đảm đến trước mặt cô để trực tiếp nói lời chia tay.

Mạnh Yên Chi mím môi mỉa mai, nước mắt lăn dọc theo khóe mắt.

Trước khi Thẩm Nguyệt Bạch đưa khăn giấy đến, cô đã xoay đầu, vùi mặt vào khủyu tay, cắn chặt môi, cố gắng không cho bản thân khóc thành tiếng.

Thẩm Nguyệt Bạch cau chặt mày rậm, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Khăn giấy bị anh nắm chặt lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được tay chân, anh nghiêng người về phía trước ôm lấy Mạnh Yên Chi.

“Tựa vào ngực anh mà khóc.”

***

( *) Anipop: là một trò chơi ghép 3 đơn giản và thư giãn được phát triển bởi Happy Elements.