Chương 5

Tuy Mạnh Yên Chi đang say, nhưng cô biết người đang ôm cô là người nổi tiếng trong giới giải trí – Thẩm Nguyệt Bạch.

Vòng tay anh thật ấm áp.

Dù cách lớp quần áo, Mạnh Yên Chi vẫn có thể cảm nhận được sự rắn chắc và ấm áp của l*иg ngực anh.

Bộ não và trái tim cô vốn đã hỗn loạn, lúc này đã hoàn toàn bị nhiệt độ cơ thể của người đàn ông đun sôi.

Lộc cộc lộc cộc sủi bọt.

Một lúc lâu sau Mạnh Yên Chi mới giãy giụa, ngẩng đầu khỏi l*иg ngực anh.

Đôi mắt cô như hoa đào sau mưa, nước mắt đọng trên hàng mi, cô chăm chú nhìn người đàn ông không chớp mắt.

Sau khi nhìn khoảng bảy tám giây, Mạnh Yên Chi cau mày, đứng thẳng người, duỗi tay ôm lấy mặt Thẩm Nguyệt Bạch, nũng nịu nói:

“Thẩm sư huynh, anh đừng động….”

“Động đến đầu óc em choáng váng.”

Thẩm Nguyệt Bạch sửng sốt một lúc, nhìn thấy bàn tay vươn tới của Mạnh Yên Chi sắp bị nắm trượt, anh vội vàng đưa mặt mình đến lòng bàn tay cô.

Mạnh Yên Chi ôm lấy gương mặt người đàn ông, cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lắc lư, nhiều lần chạm vào chóp mũi người đàn ông.

Thẩm Nguyệt Bạch hít một ngụm khí lạnh, không quên ôm eo cô.

Giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng mang vị chát như trái cây chưa chín.

“Em cẩn thận một chút, đừng để ngã!”

Đôi môi mỏng hơi hé mở, nội tâm người đàn ông đang lặng lẽ diễn ra một cuộc chiến tranh.

Đây là lần đâu tiên anh nhìn kỹ ngũ quan của Mạnh Yên Chi ở khoảng cách gần.

Lông mày thanh tú, mắt hoa đào ngấn nước, chiếc mũi cao trắng nõn, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt…

Có lẽ vì cô đang say, cả ánh mắt đều là sự mơ hồ mông lung, có thể làm nổi bật sự quyến rũ ngọt ngào.

Chỉ cần bị ánh mắt quyến rũ của Mạnh Yên Chi thu hút, Thẩm Nguyệt Bạch đã lập tức vứt bỏ áo giáp của mình.

Anh giữ cô đứng vững, muốn kéo khoảng cách xa một chút, phá vỡ bầu không khí ái muội.

Đáng tiếc, Mạnh Yên Chi không cho anh cơ hội.

Cô như một kẻ ngốc, nắm lấy vạt áo ngủ của Thẩm Nguyệt Bạch, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đến gần.

Đôi môi mềm mại đỏ mọng phủ lên đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông.

Hô hấp của Thẩm Nguyệt Bạch gần như ngừng lại, trong đôi mắt sâu thẳm luôn luôn trầm tĩnh nổi lên gợn sóng.

Trong phòng khách yên tĩnh, có thể nghe rõ nhịp đập trái tim trong l*иg ngực của anh.

Vang dội như tiếng sấm, dày đặc như tiếng mưa xối xả.

Anh nghĩ rằng, giây tiếp theo Mạnh Yên Chi sẽ rút lui.

Nhưng cơ thể mềm mại như bông của cô gái lại đứng lên.

Một bên dùng kỹ thuật trúc trắc cạy mở môi và răng anh, một bên bám vào cổ anh, ngồi lên đùi anh.

Lưng Thẩm Nguyệt Bạch đang tựa vào sô pha, anh không thể không duỗi thẳng đôi chân dài của mình.

Bàn tay to lớn không biết phải đặt vào đâu, cuối cùng dưới sự tấn công mạnh mẽ của người phụ nữ, đã đặt lên vòng eo thon nhỏ chỉ một tay có thể ôm hết của cô.

Đối mặt với kỹ thuật hôn vụng về của Mạnh Yên Chi, Thẩm Nguyệt Bạch ban đầu còn ngơ ngác, để cho cô tùy ý xâm chiếm.

Lý trí của anh đã hoàn toàn sụp đổ trong thời gian này.

Thay vào đó là sự khao khát Mạnh Yên Chi từ sâu trong nội tâm.

Anh bắt đầu phản công.

Tuy anh cũng không hôn tốt hơn Mạnh Yên Chi, nhưng với khí thế gió cuốn mây bay của anh, cuối cùng vẫn rút cạn sức lực trong cơ thể Mạnh Yên Chi.

Cả người cô mềm như bông nằm trong vòng tay anh, tựa cằm lên vai anh thở phì phò, giọng nói yếu ớt.

“Thẩm sư huynh…”

“Anh ở đây!” – Thẩm Nguyệt Bạch đáp lời cô.

Giọng nói vì động tình mà có chút khàn khàn.

Bàn tay anh đang đặt trên eo cô siết chặt.

Còn tốt.

Người mà Mạnh Yên Chi gọi không phải Tần Xuyên.

Mạnh Yên Chi nghiêng mặt, hô hấp đã bình tĩnh lại, vẻ mặt mê ly nhìn anh.

Không biết sau khi say rượu, đến tột cùng đầu óc cô đang nghĩ gì.

Thẩm Nguyệt Bạch chỉ nghe Mạnh Yên Chi nói:

“Kỹ thuật hôn của anh thật kém.”

“…”

“Em cũng kém, chúng ta đều kém, ha ha…” – Mạnh Yên Chi cười.

Duỗi tay chạm vào chiếc mũi cao của người đàn ông.

Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, giọng nói mềm mại.

“Nếu không chúng ta thử lại lần nữa, cùng anh hôn môi rất thoải mái.”

Mạnh Yên Chi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với Thẩm Nguyệt Bạch, tựa như đang dùng chiếc lông vũ mềm mại nhất trên đời này quét vào trái tim anh.

Loại cảm giác tê dại cực hạn này khiến đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, tình cảm chất chứa ba năm qua, thiếu chút nữa đã vỡ òa.

May mắn là Thẩm Nguyệt Bạch có khả năng tự chủ hơn người.

Anh rũ mắt nhìn cô gái trong ngực, bàn tay to lớn bắt lấy ngón tay đang chạm vào mũi anh.

Lăn lộn hầu kết, người đàn ông thấp giọng nói:

“Muốn thử lại cũng được, nhưng trước tiên hãy trả lời một câu hỏi của anh.”

“Chuyện gì cơ?”

“Em vẫn xem anh là trưởng bối của em sao?”

Mạnh Yên Chi nghiêng đầu, trong tâm trí là một mớ hỗn độn căn bản không suy nghĩ được gì.

Cô ngẩng đầu lên, tay phải vòng qua cổ người đàn ông, tay kia sau một lúc lắc lư, vất vả lắm mới nắm được cằm của anh.

Nói rất đúng tình hợp lý:

“Không phải anh chưa từng xem em là vãn bối sao?”

“Dựa vào cái gì còn muốn em xem anh là trưởng bối?”

Thẩm Nguyệt Bạch cười, giọng nói ấm áp phụ họa theo cô.

“Rất hợp lý.”

Mạnh Yên Chi nghiêng người đến gần hơn, dùng ngón trỏ gõ gõ vào đôi môi mỏng của anh.

“Hiện tại có thể hôn chưa?”

Thẩm Nguyệt Bạch bị ánh mắt mông lung của cô khiến cho tỉnh táo lại.

Anh nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp và kiềm nén.

“Chi Chi, em say rồi!”

“Em không say!”

Lời nói của Thẩm Nguyệt Bạch dường như đã giẫm phải đuôi mèo của Mạnh Yên Chi, cô tránh khỏi người anh, loạng choạng muốn đứng lên.

Xoay vài vòng, muốn tìm bia.

Người đàn ông nhanh chóng đứng dậy đỡ cô.

Kết quả là Mạnh Yên Chi trực tiếp ngã vào l*иg ngực anh giả vờ khóc.

“Anh gạt người, anh nói trả lời câu hỏi xong sẽ cho em hôn!”

Thẩm Nguyệt Bạch dở khóc dở cười, anh dứt khoát ngồi xổm xuống bế Mạnh Yên Chi lên.

Tay anh đỡ lấy cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển của cô, để hai chân cô tựa vào hai bên khuỷu tay anh, giống như đang bế một đứa trẻ.

Mạnh Yên Chi hoảng sợ, cô cúi người ôm lấy cổ người đàn ông.

Thẩm Nguyệt Bạch bế cô lên tầng hai, đi thẳng vào phòng khách đối diện phòng ngủ chính.

Sau khi nhẹ nhàng đặt Mạnh Yên Chi lên giường, người đàn ông ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt tóc trên trán cô, nghiêm túc nói:

“Ngày mai nhé!”

“Chờ em thức dậy, anh sẽ cho em hôn đủ!”

“Được không?”

Mạnh Yên Chi mệt mỏi vì lăn lộn cả ngày, cơ thể vừa chạm vào giường đã mềm nhũn.

Đôi mắt mông lung liếc nhìn người đàn ông trước giường, cô mơ hồ đáp: “Được!”

Mí mắt nặng trĩu, trong nháy mắt hô hấp của cô đã đều đều.

Cô ngủ rất nhanh, một chút cảnh giác với anh cũng không có.

Thẩm Nguyệt Bạch dùng ngón trỏ gãi gãi chiếc mũi cô gái, trái tim vừa được cô lấp đầy hiện tại lại trở nên trống rỗng.

Bởi vì anh biết rõ, tất cả mọi việc Mạnh Yên Chi làm với anh tối nay đều chỉ là men rượu gây rối.

Đến ngày mai khi cô tỉnh dậy, khoảng cách giữa hai người sẽ lần nữa bị kéo ra.

Cô sẽ không hôn anh nữa.

***

Mạnh Yên Chi mơ một giấc mộng xuân.

Trong mơ, dường như cô đã cưỡng hôn Thẩm Nguyệt Bạch.

Loại hành vi lưu manh, đại nghịch bất đạo như vậy khiến Mạnh Yên Chi hoảng sợ tỉnh lại.

Cô thở hổn hển mở mắt ra, đôi mắt hoảng loạn một lúc lâu mới bị ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào nhà xua tan đi.

Ngồi dậy, Mạnh Yên Chi nhìn quanh căn phòng.

Sau khi xác nhận chỉ có một mình đơn độc trong căn phòng, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cảm giác hôn Thẩm Nguyệt Bạch trong mơ quá mức chân thật, khiến cô hiện tại sợ phải đối mặt trực tiếp với anh.

Mạnh Yên Chi cau mày, cô tự hỏi tại sao bản thân lại có giấc mơ như vậy.

Trong giấc mơ, bộ dáng cô cưỡi lên người Thẩm Nguyệt Bạch cưỡng hôn anh, trông giống như một nữ ác bá, một tên lưu manh.

Loại hành vi trêu chọc người đàn ông của gia đình này, tuyệt đối không được!

Ngay lúc Mạnh Yên Chi đang ngồi trên giường ngơ ngác và suy ngẫm về bản thân, cửa phòng đã bị gõ vang.

Bên ngoài truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Nguyệt Bạch.

“Chi Chi, thức dậy ăn bữa sáng.”

Mạnh Yên Chi sợ hãi giật mình, vội vàng nhảy xuống giường đi mở cửa.

Nhìn thấy Thẩm Nguyệt Bạch mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần đùi thể thao màu đen ngoài cửa, gương mặt Mạnh Yên Chi lập tức đỏ bừng.

Ánh mắt của cô dường như dán chặt vào người đàn ông.

Từ tay áo sơ mi được tùy ý xắn lên, đến hai ba chiếc cúc áo được nới lỏng, lộ ra xương quai xanh và cơ bụng… Mạnh Yên Chi gian nan nuốt nước bọt.

Cô xong rồi.

Kể từ hôm qua Thẩm Nguyệt Bạch nói anh ấy chưa từng xem cô là vãn bối, cô dường như không có biện pháp nào nhìn anh bằng ánh mắt nhìn trưởng bối nữa.

Làm thế nào để giải quyết vấn đề này?

Hiện tại cô đã không thể kiểm soát được bản thân, bắt đầu nuốt nước bọt trước cơ thể đẹp đẽ của người đàn ông dưới chiếc áo sơ mi trắng mờ.

“Đẹp không?”

Thẩm Nguyệt Bạch cười nhẹ.

Giây tiếp theo, anh xông thẳng vào cửa, gần như muốn đâm bộ ngực dày rộng và rắn chắc của mình vào mặt Mạnh Yên Chi.

Anh cúi người, ghé đôi môi mỏng vào tai cô, nghiêm túc hỏi:

“Có cần anh cởϊ qυầи áo ra không?”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Yên Chi: !!! Đây chắc chắn vẫn là đang mơ! Tôi muốn tỉnh dậy!!!