Chương 3

Khi gọi tên cô, tim Thẩm Nguyệt Bạch đập rất nhanh.

Tim Mạnh Yên Chi càng nhanh hơn anh.

Chỉ cảm thấy phía sau gáy căng cứng, da đầu bị lòng bàn tay của người đàn ông làm cho nóng lên.

Trán cô toát một tầng mồ hôi mỏng, cô khẩn trương đến mức lưỡi cũng run lên.

“Thẩm, Thẩm sư huynh…”

Ánh mắt Thẩm Nguyệt Bạch dán chặt vào cô như một con sói đang khóa con mồi.

Ánh mắt kiên nhẫn, tràn đầy dịu dàng.

Giây tiếp theo, người đàn ông buông tay, rút lui và ngồi lại trên ghế.

Anh nhìn khuôn mặt đang nhanh chóng đỏ lên của Mạnh Yên Chi, cô gắng nén cười, giọng điệu trở lại ôn hòa như trước.

“Không trêu chọc em nữa.” – Anh nói.

“Việc liên hôn em hãy suy nghĩ một chút, nếu em còn có điều gì lo lắng, chúng ta có thể ký thỏa thuận.”

Mạnh Yên Chi nhìn Thẩm Nguyệt Bạch, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến chỉ có gương mặt tuấn tú phóng to của anh.

Và hơi thở nóng rực của anh phả vào vành tai cô, loại cảm giác tê dại đó khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Một lúc lâu sau, Mạnh Yên Chi mới lấy lại tinh thần, giọng điệu có vài phần mất tự nhiên.

“Em… sẽ suy nghĩ.”

Thẩm Việt Bạch mấp máy môi, sợ tấn công quá mạnh mẽ sẽ phản tác dụng, nên chỉ nói một tiếng “được”.

Cuối cùng, anh còn nói thêm:

“Anh còn có việc, thu dọn xong chỗ này anh phải rời đi.”

“Nếu em suy nghĩ xong hãy gọi cho anh.”

Mạnh Yên Chi gật đầu, đứng dậy giúp dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi cô còn đang suy nghĩ nên tìm lý do gì để mời Thẩm Nguyệt Bạch về trước, không ngờ chính anh đã mở miệng trước.

Sau khi thu dọn xong đống bừa bộn, Mạnh Yên Chi đích thân tiễn Thẩm Nguyệt Bạch đến cửa.

Lúc này cô mới chú ý đến dôi dép lê dưới chân anh, là đặc biệt chuẩn bị cho Tần Xuyên khi cô mới chuyển đến đây.

Đáng tiếc, đôi dép này từ lúc mua về, đã nằm yên trong tủ giày đến khi bám đầy bụi.

“Thay giày đưa anh xuống tầng không?”

Giọng nói từ tính của người đàn ông đưa Mạnh Yên Chi quay lại từ những suy nghĩ xa xôi của mình.

Đôi mắt sáng ngời của cô dừng trên người Thẩm Nguyệt Bạch, một lúc sau, cô cam chịu số phận đi thay giày.

Trong lúc chờ cô thay giày, Thẩm Nguyệt Bạch đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cô.

Mạnh Yên Chi: “Làm sao vậy?”

Người đàn ông hỏi: “Em có lưu số điện thoại của anh không?”

Mạnh Yên Chi thành thật lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

Thẩm Nguyệt Bạch cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được duỗi tay xoa đầu cô.

“Vậy em định liên lạc với anh bằng cách nào?”

Đúng ha!

Mạnh Yên Chi tỉnh táo lại, nhanh chóng quay vào nhà lấy di động, trao đổi số điện thoại với Thẩm Nguyệt Bạch, thuận tiện thêm cả Wechat.

Chuyện này ngẫm lại còn khá hoang đường.

Khoảng cách giữa bọn họ đã ba năm vẫn không thể kéo gần lại, chỉ một buổi sáng ngắn ngủi trôi qua, bất giác đã tiến gần hơn rất nhiều.

Mạnh Yên Chi một bên chửi thầm, một bên sửa đổi ghi chú bạn bè Wechat của Thẩm Nguyệt Bạch.

Lúc cô sửa ghi chú, cô đứng bên cạnh Thẩm Nguyệt Bạch, cũng không cố ý tránh né anh.

Người đàn ông dựa vào ưu thế chiều cao của mình, rũ mắt nhìn xuống, xem hết nội dung trên màn hình điện thoại của cô.

Sư huynh – Thẩm Nguyệt Bạch, đây là ghi chú Mạnh Yên Chi sửa cho anh.

Thẩm Nguyệt Bạch tự hỏi, khi nào Mạnh Yên Chi mới có thể sử dụng giọng nói chim hoàng anh du dương của mình.

Bỏ qua họ của anh, chỉ gọi anh một tiếng “sư huynh” mà thôi.

***

Mạnh Yên Chi đưa người xuống dưới tầng của chung cư, nhìn theo Thẩm Nguyệt Bạch lên xe bảo mẫu đang chờ dưới bóng cây ven đường.

Lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm, kéo cơ thể mệt mỏi quay trở về.

Trong lúc chờ thang máy, Mạnh Yên Chi suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Nguyệt Bạch.

“Thẩm sư huynh, cảm ơn anh hôm nay đã đến thăm em.”

Kết quả là tin nhắn không thể gửi đi, vì điện thoại của cô không có thẻ sim, cũng không có mạng.

Mạnh Yên Chi không quan tâm nữa, khóa màn hình điện thoại loại rồi cầm trên tay.

Cô nghĩ, đợi về đến nhà kết nối wifi và gửi lại lần nữa.

Điều cô phải cân nhắc bây giờ là lời đề nghị liên hôn trước đó của người đàn ông.

Nếu những gì Thẩm Nguyệt Bạch nói là đúng, ông nội thật sự có ý định gả cô cho người đẹp giải trí Thẩm Phục.

Thì Mạnh Yên Chi thà lấy Thẩm Nguyệt Bạch còn hơn.

Ít nhất Thẩm Nguyệt Bạch giữ mình trong sạch, đến nay vẫn độc thân.

Đinh……

Thanh máy đã đến.

Mạnh Yên Chi thu hồi suy nghĩ rồi bước vào thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng lại thì có người chen vào, cả người bao bọc trong một loại nước hoa phức hợp.

Cụ thể là sự kết hợp của những mùi hương nào, Mạnh Yên Chi không thể phân biệt được.

Nhưng cô cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, giống như loại nước hoa mà người đại diện của cô thường dùng.

Vì thế Mạnh Yên Chi ngước mắt nhìn người phụ nữ vừa bước vào.

Quả nhiên, người kia đúng thật là người quản lý chưa bao giờ xem trọng cô – Trương Nhiễm.

Lúc này Trương Nhiễm đang cúi đầu chọc vào điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho người khác.

Vì phép lịch sự nên Mạnh Yên Chi chào cô ta.

“Chào chị Nhiễm!”

Lúc này Trương Nhiễm mới nhận ra người còn lại trong thang máy chính là Mạnh Yên Chi.

“Ai da, em còn sống là tốt rồi, điện thoại của em tắt máy nên chị không liên lạc được, chị còn nghĩ em sẽ nghĩ quẩn trong lòng.”

Trương Nhiễm cất điện thoại đi.

Cô ta đang cùng bạn bè nói về Thẩm Nguyệt Bạch, bởi vì vừa rồi dường như cô nhìn thấy xe bảo mẫu của Thẩm Nguyệt Bạch bên ngoài.

Đối mặt với giọng điệu chế nhạo của người phụ nữ, không biết là cố ý hay vô tình.

Mạnh Yên Chi khẽ nhếch khóe môi, vui vẻ trả lời một câu:

“Cảm ơn chị Nhiễm đã quan tâm.”

Cô biết trước nay Trương Nhiễm vẫn không thích cô, bởi vì cô ta là fan của Khương Vạn Nguyệt.

Trên thực tế, Mạnh Yên Chi đã quanh quẩn ở tuyến thứ mười tám suốt ba năm qua mà không có tiến triển gì, điều này có liên quan rất lớn đến thái độ lạnh nhạt của Trương Nhiễm đối với cô.

Cô thuộc nhóm nghệ sĩ nghèo khó quanh năm, thu nhập trung bình mỗi tháng chỉ vài nghìn.

Ngay cả chỗ ở cũng là căn hộ được công ty sắp xếp khi cô mới ký hợp đồng.

Trương Nhiễm xem thường Mạnh Yên Chi, Mạnh Yên Chi cũng không thích nổi cô ta.

Đặc biệt là giọng điệu gay gắt của Trương Nhiễm mỗi khi nói chuyện với cô, cô ta có thể phá hỏng tâm tình vui vẻ cả ngày của Mạnh Yên Chi.

“Chị Nhiễm đến tìm em sao?”

Cô mỉm cười, bên ngoài vẫn tỏ ra thân thiện.

Lúc này Trương Nhiễm mới nhớ ra việc chính, lấy kịch bản từ trong túi ra.

“Nha, đây là Vạn Nguyệt nhờ chị mang đến cho em, cô ấy đã tốn rất nhiều công sức để giành vai nữ chính cho em đấy.”

“Em nha, nhanh chóng trở về trang điểm thay quần áo, buổi tối cùng đạo diễn ăn một bữa cơm và đến xem phim trường một chút.”

Mạnh Yên Chi nhìn lướt qua tên phim, dường như là một bộ phim thanh xuân vườn trường dành cho giới trẻ.

Trước đây cô đã từng quay một vài bộ phim truyền hình chiếu mạng, tất cả đều được quay với kinh phí thấp, hiệu quả của tác phẩm một lời khó nói hết.

Đó là loại video treo ở các góc của trang web, mặc dù miễn phí cũng có rất ít khán giả sẵn sàng xem.

Ngay cả trong loại kịch bản này, Mạnh Yên Chi cũng chưa bao giờ đóng vai chính.

Kỳ thật, thái độ làm việc của Mạnh Yên Chi vẫn luôn nghiêm túc.

Chỉ vì cô không xuất thân từ chuyên môn, nên nền tảng không tốt bằng các nghệ sĩ chuyên nghiệp.

Cùng một nhân vật và kịch bản giống nhau, cô cần phải tiêu tốn năng lượng gấp ba đến năm lần so với người khác để có thể tiêu hóa và nghiên cứu.

Dù vậy, kỹ năng diễn xuất của Mạnh Yên Chi vẫn chỉ ở hạng ba.

***

Sau khi nhận được kịch bản, Mạnh Yên Chi theo thói quen mở ra đọc.

Xem rất cẩn thận và nghiêm túc.

Trương Nhiễm ở bên cạnh nhìn cô trước sau vẫn duy trì dáng vẻ chưa hiểu việc đời thì cong khóe môi, giọng điệu khinh thường nói:

“Vạn Nguyệt nói, kịch bản này là để em thử nước, nếu em diễn tốt, chắc chắn sau này sẽ cho em những cái tốt hơn.”

“Đương nhiên, cơ hội đã trao cho em, có thể nắm bắt được hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào em.”

Kịch bản của bộ thanh xuân vườn trường này cũng không tệ lắm.

Mạnh Yên Chi nhìn sơ lược vài lần, lúc thang máy lên đến tầng liền đóng kịch bản lại.

Cô hỏi Trương Nhiễm:

“Đạo diễn là ai?”

Trước đây Mạnh Yên Chi còn nghĩ rằng, Khương Vạn Nguyệt nói sẽ cấp tài nguyên cho cô để bổi thường chỉ là lời nói suông.

Không ngờ cô ta thật sự bảo Trương Nhiễm mang kịch bản đến đây tặng cho cô.

Trường hợp thế này phải xem xét thật kỹ tấm lòng của cô ta.

“Đến lúc gặp mặt em sẽ biết.”

Trương Nhiễm theo cô ra khỏi thang máy.

Cùng đến nơi ở của Mạnh Yên Chi.

Trương Nhiễm luôn miệng phàn nàn trời nóng, thúc giục Mạnh Yên Chi nhanh chóng mở cửa để cô ta vào trong hưởng chút điều hòa.

Sau khi vào nhà, giày cũng không thay, người phụ nữ lập tức lao vào phòng khách.

Mạnh Yên Chi nhìn sàn nhà sạch sẽ ngăn nắp, cũng không nói gì.

Chỉ cảm thấy có lỗi với Thẩm Nguyệt Bạch.

Bởi vì sàn nhà này anh đã lau đi lau lại ba lần.

Ngay lúc cô đang nghĩ đến anh, Thẩm Nguyệt Bạch đã gửi tin nhắn Wechat cho cô.

“Nhớ lắp sim điện thoại di động, đưa tài khoản Wechat của ba mẹ em ra khỏi danh sách đen.”

Mạnh Yên Chi trả lời “xin chào”, gửi lại tin nhắn mà cô đã gửi thất bại trước đó.

Lúc cô thay giày, Trương Nhiễm đã bật điều hòa trong phòng khách.

Khí lạnh cuồn cuộn thoát ra từ cửa gió, nhiệt độ trong nhà nhanh chóng giảm xuống.

***

Luồng khí lạnh đều đặn thoát ra từ các lỗ thông gió, trợ lý mang chăn mỏng đến cho Thẩm Nguyệt Bạch đắp lên chân.

Người đại diện Tô Ám ngồi ở đối diện anh nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Yên Chi có ổn không?”

Thẩm Nguyệt Bạch cũng không ngẩng đầu lên, anh đang xem tin nhắn Wechat của Mạnh Yên Chi trả lời mình.

“Trạng thái của cô ấy tốt hơn tôi nghĩ.”

“Vậy là tốt rồi, cậu cũng bớt lo lắng.”

Tô Ám thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau anh lại hỏi: “Sao cậu không dành nhiều thời gian cho cô ấy hơn?”

Động tác gõ bàn phím của Thẩm Nguyệt Bạch hơi dừng lại, nhớ đến một loạt phản ứng của Mạnh Yên Chi khi nhắc đến chuyện liên hôn.

Người đàn ông âm thầm thở dài trong lòng.

“Sợ làm cô ấy không được thoải mái.”

Tô Ám cũng không rõ nguyên nhân.

Sau một lúc cố gắng nhưng vẫn không nghĩ ra, anh đã bỏ cuộc.

“Vậy hiện tại cậu định đi đâu, về nhà cũ hay biệt thự Vân Châu Chi Nhãn bên kia?”

“Trước tiên về nhà cũ đi.”

Thẩm Nguyệt Bạch đã hứa với ông cụ, buổi tối sẽ về ăn cơm.

Anh muốn nhân tiện thương lượng cùng ông cụ việc liên hôn với nhà họ Mạnh.

Ít nhất phải giải quyết chướng ngại vật Thẩm Phục trước đã.

***

Sau khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon ở Vân Thành dày đặc, tựa như một dãy ngân hà.

Ngược lại, bầu trời đêm bị những ánh đèn trong thành phố phản chiếu thành một màu trắng bạc, không thể nhìn thấy một ngôi sao nào.

Mạnh Yên Chi được Trương Nhiễm đưa đến một địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc ở ngoại ô phía tây.

Nghe nói vị đạo diễn họ Ngô kia thích những món ăn riêng ở đây, nên đã hẹn gặp mặt ở bên này.

Đối với vị đạo diễn họ Ngô kia, Mạnh Yên Chi đã đưa ra rất nhiều suy đoán.

Gần như tất cả các đạo diễn họ Ngô trong giới này đều được tìm kiếm.

Kết quả khi gặp mặt, cô không thể so sánh đối tượng này với bất kỳ cái tên nào.

“Đây là đạo diễn Ngô Tấn.”

Trương Nhiễm giới thiệu ngắn gọn với Mạnh Yên Chi.

Đối phương còn nhiệt tình hơn những gì Mạnh Yên Chi đã nghĩ, cười với cô đến mức không khép miệng được.

Đôi mắt sáng quắc, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Xuất phát từ lễ phép, Mạnh Yên Chi đã bắt tay ông ta.

Kết quả sau khi đối phương nắm tay cô, ông ta liền nhân cơ hội sờ soạng mu bàn tay của Mạnh Yên Chi.

“Tiểu Mạnh bên ngoài xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, chị Trương, lẽ ra chị nên giới thiệu cô ấy với tôi sớm hơn.”

Mạnh Yên Chi phải mất rất nhiều sức lực mới có thể rút tay lại, cô không khỏi cau mày.

Bất giác sinh ra một loại cảm giác chán ghét người đàn ông to béo gần năm mươi tuổi trước mặt.

Cô phớt lờ ánh mắt của Trương Nhiễm muốn cô ngồi gần đạo diễn Ngô.

Mạnh Yên Chi hỏi: “Không biết đạo diễn Ngô có những kiệt tác nào?”

Đối mặt với sự thẳng thắn của cô, sắc mặt Trương Nhiễm thay đổi.

“Yên Chi, sao em lại như thế?”

Trương Nhiễm vừa nói, vừa duỗi tay kéo Mạnh Yên Chi.

Sau đó đẩy cô về phía đạo diễn Ngô đang ngồi trên ghế sô pha, nghiến răng nghiến lợi bên tai cô.

“Em còn muốn vai diễn này không?”

Mạnh Yên Chi vẫn bất động.

Lúc này cô đã biết, điều mà Khương Vạn Nguyệt nói sẽ bù đắp cho cô, tuyệt đối không có chân thành.

Trong phòng riêng ánh sáng tối tăm, những giai điệu của bài nhạc được phát ra cũng du dương, ái muội.

Bầu không khí sắc tình được cố ý tạo ra này đã khiến Mạnh Yên Chi hoàn toàn từ bỏ ý định về vai diễn.

Đôi mắt vẫn luôn ôn hòa của cô được bao phủ một lớp băng mỏng.

Ánh mắt lạnh thấu xương, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn.

“Không có cũng chẳng sao.”

Mạnh Yên Chi nói xong, xoay người rời đi.

Trương Nhiễm theo bản năng nắm lấy cổ tay cô.

“Bao lâu rồi cô chưa kiếm ra tiền, trong lòng cô còn chưa rõ ràng sao? Công ty chúng tôi không nuôi dưỡng những người nhàn rỗi.”

“Mau đến ngồi uống với đạo diễn Ngô vài ly, đừng phụ lòng tốt của Vạn Nguyệt!”

Đúng lúc cửa phòng riêng bị gõ vang, người phục vụ của câu lạc bộ mang bia vào.

Mạnh Yên Chi liếc nhìn đạo diễn Ngô đang từ ghế sô pha đứng lên, lại nhìn Trương Nhiễm đang nắm tay phải của cô không chịu buông.

Hai người này thật sự xem cô là một kẻ ngốc, trong hồ lô bán thuốc gì toàn bộ đều viết rõ lên mặt.

Nhìn tư thế này, Mạnh Yên Chi biết nói nhiều cũng vô ích.

Chỉ sợ muốn thoát thân rút lui sẽ rất khó.

Cô luôn là người không muốn gây chuyện, nhưng cũng không ngại điều này.

Khi người phục vụ mang đồ uống đi ngang qua cô.

Mạnh Yên Chi lập tức cầm một chai bia đá từ tay anh ta, đập nó vào mép bàn đá cẩm thạch gần đó.

Xoảng…..

Chai bia vỡ vụn với những đường cong không đồng đều, bia bên trong tràn ra khắp sàn nhà.

Trương Nhiễm ở rất gần, một mảnh thủy tinh bay sượt qua má cô ta.

Cô ta hét lên một tiếng, không chịu nổi chút đau đớn đó liền buông lỏng tay Mạnh Yên Chi ra.

“Cô vừa làm gì đấy?”

Mạnh Yên Chi mang vẻ mặt lạnh đạm giơ nửa chai bia trong tay lên.

Hướng mũi nhọn về phía đạo diễn Ngô đang tiến lại gần, giọng nói của cô cũng vô cảm không chút để ý.

“Xin lỗi chị Nhiễm, tôi thật sự không thể đảm nhận vai diễn này.”

“Mạnh Yên Chi, cô đừng vô liêm sỉ như vậy!”

Trương Nhiễm còn muốn lao đến bắt lấy cô.

Kết quả Mạnh Yên Chi khẽ cử động cổ tay, đưa chai bia sắc nhọn về phía cô ta.

Trương Nhiễm sợ hãi đến mức nhanh chóng rút lui về vị trí ban đầu.

Sự vô cảm và tàn nhẫn trong mắt Mạnh Yên Chi, Trương Nhiễm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng nghĩ đến những gì Khương Vạn Nguyệt giao phó, Trương Nhiễm lại không cam lòng từ bỏ.

Quyết định nói nhẹ nhàng hơn.

“Yên Chi, em phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Nếu từ chối bộ phim này của đạo diễn Ngô, sau này có thể em sẽ không còn cơ hội đóng vai nữ chính nữa.”

“Đây là Tần Xuyên cầu xin Vạn Nguyệt sắp xếp cho em, đừng phụ tấm lòng mà vợ chồng bọn họ dành cho em.”

Mạnh Yên Chi trong lòng cười lạnh, hóa ra Tần Xuyên cũng biết việc này.

Ánh mắt cô càng lạnh lùng hơn, giọng nói quyết đoán:

“Đưa túi cho tôi, để tôi đi.”

Trên đường tới đây, Trương Nhiễm đã lấy túi xách của cô, điện thoại di động của Mạnh Yên Chi vẫn còn trong túi.

Trương Nhiễm thấy nhẹ nhàng cũng không được.

Vẻ kiêu ngạo lập tức lại nổi lên.

“Mạnh Yên Chi, cô đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

“Hợp đồng của cô và công ty đã sắp hết hạn, có còn muốn gia hạn hợp đồng hay không?”

“Đưa túi cho tôi!”

Giọng nói của Mạnh Yên Chi tăng thêm vài phần mạnh mẽ.

Cô hướng nửa chai bia trong tay đến trước mặt Trương Nhiễm.

Trương Nhiễm lập tức sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.

Miễn cưỡng trả lại túi cho cô.

“Nếu cô rời khỏi đây, cũng đừng hối hận!”

Mạnh Yên Chi nhướng mày, nâng chai bia lên và đập nát nó, các mãnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp sàn nhà.

Nhân lúc Trương Nhiễm và đạo diễn Ngô đang hoảng sợ, Mạnh Yên Chi xoay người bỏ chạy.

Khoảnh khắc chạy ra khỏi phòng riêng, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, nỗi sợ hãi dâng lên như thủy triều.

Hội sở âm nhạc này nằm trong khu công nghệ cao ở ngoại ô phía tây Vân Thành, lúc màn đêm buông xuống, khu vực này dân cư thưa thớt, yên lặng đến đáng sợ.

Sau khi Mạnh Yên Chi chạy ra khỏi câu lạc bộ, cô duy trì chút bình tĩnh còn sót lại, dùng điện thoại di động đặt xe sau đó tìm một ngã tư có đèn đường để đợi.

Đối diện giao lộ có một cửa hàng tiện lợi 24h.

Cô suy nghĩ vài lần, rồi quyết định đến cửa hàng tiện lợi chờ xe.

Mạnh Yên Chi cầm di động lật xem danh bạ, từ ông nội đến ba mẹ cô, muốn tìm một nơi để đi.

Bởi vì Mạnh Yên Chi không thể quay lại căn hộ bên kia.

Có khả năng Trương Nhiễm sẽ đưa đạo diễn Ngô đến đó tìm cô.

Hơn nữa những chuyện xảy ra tối nay, mối quan hệ giữa Mạnh Yên Chi và Trương Nhiễm có thể xem như đã hoàn toàn xé rách mặt.

Đúng như Trương Nhiễm đã nói, hợp đồng của cô và giải trí Bắc Hải đã sắp đến hạn, sau những rắc rối này khả năng lớn là sẽ không được gia hạn.

Kể từ lúc Mạnh Yên Chi bắt đầu cá cược với ba mẹ cô vào ba năm trước, cô đã cắt đứt mọi phương thức liên lạc với gia đình, bao gồm cả hỗ trợ tài chính.

Vì vậy hiện tại cô phải đối mặt với hai sự lựa chọn.

Hoặc là thừa nhận thua cuộc, về nhà tiếp nhận mọi sự sắp xếp của gia đình, thừa kế gia nghiệp, liên hôn vì lợi ích của gia đình.

Hoặc là liều mạng đến cùng, tối nay phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ.

Bởi vì ngoài một ít tiền lẻ, trong túi xách của cô chỉ có một chiếc điện thoại di động.

Chứng minh thư còn ở căn hộ, không có nó chứng minh thân phận ngay cả khách sạn cô cũng không thuê được.

Ngay lúc Mạnh Yên Chi đang bối rối, cô đã kéo đến số di động của Thẩm Nguyệt Bạch.

Những lời người đàn ông đã nói với cô lúc sáng vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.

Mạnh Yên Chi hít sâu một hơi, bấm số điện thoại của Thẩm Nguyệt Bạch.

Tiếng bíp vừa vang lên, đối phương đã bắt máy.

Giọng anh khàn khàn, mang theo chút ngạc nhiên.

“Chi Chi?”

Mạnh Yên Chi không khỏi nghĩ đến cảm giác nóng rực khi bàn tay người đàn ông chạm vào gáy cô, mặt cô bất giác đỏ bừng.

Cô hoảng hốt đến mức không có thời gian sắp xếp lại lời nói.

Thốt lên một câu:

“Thẩm sư huynh… tối nay em có thể ở lại chỗ anh được không?”