Chương 2

Lon Coca Mạnh Yên Chi lấy cho anh không thể làm dịu cơn khát.

Hơn nữa Thẩm Nguyệt Bạch luôn chú ý đến sức khỏe, không thích những đồ uống có ga.

Sau khi suy nghĩ vài lần, người đàn ông đứng dậy đi vào phòng bếp.

Vốn định xem tủ lạnh của Mạnh Yên Chi còn thứ gì có thể giải khát hay không.

Nhưng tủ lạnh trống rỗng, chỉ có hai lon Fanta, hai lon bia dứa, xếp thành hàng không đồng đều nhau.

Cuối cùng Thẩm Nguyệt Bạch sắp xếp chúng thành một hàng thẳng tắp, không chọn loại nào cả.

Anh quyết định tự lấy một chiếc ấm đun nước, thuận tiện rửa sạch và cắt quả chanh duy nhất còn sót lại bên cửa tủ lạnh.

Pha một ít nước chanh.

Làm xong việc này, Thẩm Nguyệt Bạch giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười một giờ.

Nhớ đến túi rác vừa mới thu dọn giúp Mạnh Yên Chi, đoán rằng mấy ngày qua cô trốn trong nhà chắc chắn đều gọi cơm hộp.

Thẩm Nguyệt Bạch gọi điện thoại cho trợ lý, nhờ anh ta đưa một ít nguyên liệu nấu ăn đến.

***

Mạnh Yên Chi tắm rất chậm.

Từ tắm rửa, chăm sóc da đến thoa kem dưỡng thể, cô dành bốn mươi phút trong phòng tắm.

Hơi nóng ngày càng tăng gần như hấp chín cô, đầu cũng choáng váng.

Mãi đến khi bọc khăn tắm từ phòng tắm bước ra, Mạnh Yên Chi mới bị luồng khí lạnh trong phòng khách làm cho tỉnh táo lại.

Trong khí lạnh của điều hòa dường như có hương thơm thoang thoảng của cơm.

Cái bụng teo tóp của Mạnh Yên Chi lập tức kêu gào, cơn đói nối tiếp nhau kéo đến.

Cô không kiểm soát được đôi chân, bước đến phòng bếp bên kia.

Dựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang bận rộn bên trong.

Thẩm Nguyệt Bạch đang thái thịt gà, nghe thấy tiếng bước chân cũng không vội quay đầu nhìn lại.

Mắt vẫn nhìn thẳng, tay cũng không dừng, chỉ nói một câu:

“Trước tiên em ngồi chơi một lát, nửa giờ sau ăn cơm.”

Mạnh Yên Chi: “Wow, Thẩm sư huynh lại có thể nấu ăn!”

Tiếng kêu cảm thán kinh ngạc của cô khiến Thẩm Nguyệt Bạch dừng con dao trên tay lại.

Cuối cùng anh cũng quay lại nhìn Mạnh Yên Chi, ánh mắt tươi cười dừng lại trên người cô gái đang dựa vào khung cửa.

Ánh sáng trong đôi mắt phượng dường như bị đông cứng lại, giây sau đó lại bị tan chảy bởi làn sóng nhiệt ập tới.

Người đàn ông vội vàng quay mặt đi, nhưng đôi vai hồng hào cân xứng và đôi chân thon thả của Mạnh Yên Chi đã khắc sâu vào từng tế bào ký ức của anh.

Giọng nói không được tự nhiên:

“Chỉ có thể nấu vài món ăn gia đình, cũng không biết có hợp với khẩu vị của em không.”

Thẩm Nguyệt Bạch nói xong liền quay lưng lại, tiếp tục thái rau.

Nhưng anh rất khó có thể tập trung, vừa lơ đãng, suy nghĩ sẽ lập tức quay lại cảnh tượng vừa rồi.

Chỉ cần nghe Mạnh Yên Chi nói chuyện, nhịp tim của Thẩm Nguyệt Bạch đã bắt đầu mất kiểm soát.

“Sử dụng một câu nói mà fan anh hay nói, sản phẩm mà Thẩm ảnh đế tạo ra, nó phải là cực phẩm!”

“Kể cả là cơm trắng thì em cũng có thể ăn ba bát lớn.”

Khả năng nịnh nọt của Mạnh Yên Chi ngày càng tốt hơn.

Thẩm Nguyệt Bạch đang đưa lưng về phía cô cong cong khóe môi.

Anh bất lực thúc giục cô:

“Mau mặc quần áo đi, anh xào rau.”

Mạnh Yên Chi lên tiếng đáp “được”.

Sau khi về phòng cô mới nhận ra trên người vẫn còn bọc khăn tắm, khó trách vừa rồi Thẩm Nguyệt Bạch chỉ liếc nhìn cô rồi quay người đi.

Chỉ có thể trách cô vì đói mà mù quáng, cũng đã quen với việc tùy tiện khi ở nhà.

May mắn là Thẩm Nguyệt Bạch cũng chưa nói gì.

Chửi thầm xong, Mạnh Yên Chi lấy từ trong tủ một chiếc váy liền màu đen mặc vào, sau đó lấy máy sấy tóc và đi vào phòng tắm.

Lúc cô sấy tóc xong ra ngoài, hai món và một canh đã ra khỏi nồi, Thẩm Nguyệt Bạch đang bưng cơm.

Hương thơm của cơm và rau hòa quyện vào nhau, vô cùng dễ chịu.

Trước khi động đũa, Mạnh Yên Chi cầm di động chụp vài bức ảnh.

Bởi vì được ăn những món do chính tay Thẩm ảnh đế nấu, có thể xem là may mắn ba kiếp, phải lưu lại làm kỷ niệm.

“Trước đó em nói là em đã thua cược?”

Người đàn ông cầm một cái bát rỗng lấy cho Mạnh Yên Chi một bát canh.

Vì thời gian có hạn, nên anh đã làm món đơn giản nhất là canh cà chua trứng gà, cùng một đĩa gà Cung Bảo và salad dưa chuột.

Biết Mạnh Yên Chi có khẩu vị cay, Thẩm Nguyệt Bạch đã thêm khá nhiều ớt cựa gà vào salad dưa chuột.

Trước khi dùng cơm cho cô uống một bát canh, sau đó nếu ăn đồ cay một chút cũng sẽ không gây kích ứng dạ dày quá nhiều.

Mạnh Yên Chi ngoan ngoãn nhận lấy thức ăn từ người đàn ông.

Sau khi nhấp một ngụm lớn món súp thơm ngon và ấm áp, cô kể cho Thẩm Nguyệt Bạch nghe về vụ cá cược với ba mẹ vào mấy năm trước.

Khi Mạnh Yên Chi hai mươi hai tuổi, thông qua người bạn thân Tần Quả, cô gặp được anh họ của cô ấy là Tần Xuyên.

Lúc đó Tần Xuyên mới hai mươi bốn tuổi, vừa trở về từ nước ngoài sau khi kết thúc khóa thực tập sinh.

Tần Xuyên là người yêu cô trước, vì muốn theo đuổi cô, anh ta còn viết cho cô một bài hát.

Mạnh Yên Chi đúng là bị rung động trước một màn vừa chơi đàn guitar vừa hát tỏ tình của anh ta, nên đầu óc mới có thể nóng lên, cùng Tần Xuyên lao vào bể tình.

Trên thực tế, mối quan hệ của bọn họ kéo dài chưa đầy ba tháng.

Mạnh Yên Chi là một người ngại rắc rối, gặp được người thích hợp và có được tình yêu từ hai phía, là khát khao đẹp nhất của cô về tình yêu.

Cô rất nghiêm túc với Tần Xuyên, nghiêm túc đến mức đã nói chuyện này với cha mẹ.

Còn lên kế hoạch đưa Tần Xuyên về nhà gặp trưởng bối.

Nhưng việc gặp trưởng bối vẫn chưa được đưa vào lịch trình, Tần Xuyên đã đến tìm cô trước, nói về hợp đồng hôn nhân với Khương Vạn Nguyệt.

Sau khi lão Mạnh biết chuyện này, ông lập tức phản đối Mạnh Yên Chi tiếp tục mối quan hệ với Tần Xuyên.

Ông nói rằng Tần Xuyên là một thanh niên không đáng tin cậy, không thể cho Mạnh Yên Chi tương lai mà cô mong muốn.

Nhưng lúc đó Mạnh Yên Chi vẫn còn nhỏ tuổi, hoàn toàn không nghe lọt tai những lời cha cô nói.

Hơn nữa ở nhà cũ bên kia, ông nội vẫn đang thúc giục cô thừa kế công việc kinh doanh của gia đình và liên hôn.

Lúc đó, đầu óc Mạnh Yên Chi nóng lên, dứt khoát nói, cô phải ở bên cạnh Tần Xuyên.

Sau đó, vì Tần Xuyên mà mối quan hệ giữa cô và gia đình càng trở nên căng thẳng.

Lão Mạnh vì muốn hòa hoãn mối quan hệ, đã đặt cược với Mạnh Yên Chi.

Đánh cược xem trong thời gian ba năm Tần Xuyên cùng Khương Vạn Nguyệt ký hợp đồng hôn nhân, có giữ được trái tim mình hay không.

Nếu thời hạn ba năm trôi qua, Tần Xuyên thực hiện lời hứa hẹn với Mạnh Yên Chi.

Khi đó nhà họ Mạnh sẽ thật lòng nhận anh ta là con rể, đồng thời sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh ta công thành danh toại.

Ngược lại, Mạnh Yên Chi phải hồi tâm, trở về nhà kế thừa gia sản.

Và chấp nhận sự sắp xếp từ phía nhà cũ, liên hôn.

Theo lời của lão Mạnh nói, Mạnh Yên Chi cô là con ruột của Mạnh gia, cho dù là liên hôn thì đối tượng kết hôn chắc chắn sẽ được chọn từ hàng ngàn người xứng đáng với cô.

Muốn để Mạnh Yên Chi không cần quá mức phản đối liên hôn.

Kết quả, Mạnh Yên Chi dùng một câu nói đã gϊếŧ chết cha mình.

“Nếu đã như vậy, trước kia vì sao ba không nghe theo sắp xếp liên hôn của ông nội, lại mặt dày quấn lấy mẹ con không buông?”

Sắc mặt của lão Mạnh lúc ấy rất đẹp.

***

Sau khi cuộc trò chuyện được mở ra, trong chốc lát không thể đóng lại được.

Mạnh Yên Chi kể cho Thẩm Nguyệt Bạch nghe những chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa cô và Tần Xuyên.

Trong suốt quá trình người đàn ông không động đũa nhiều, chống khuỷu tay lên mép bàn, đan các ngón tay vào nhau, chăm chú nhìn Mạnh Yên Chi.

Quả là một người biết lắng nghe.

Chỉ là khi nghe cô nói về Tần Xuyên, người đàn ông sẽ bất giác cau mày.

Sau khi Mạnh Yên Chi nói xong, Thẩm Nguyệt Bạch đã có kết luận:

“Vì vậy em trốn tránh mọi người, cũng không phải hoàn toàn chỉ vì thất tình.”

“Cũng vì sợ ba mẹ bắt em trở về liên hôn?”

Trong miệng Mạnh Yên Chi đang nhai một ngụm rau, trên môi còn đọng chút dầu, cô gật gật đầu với anh.

Thẩm Nguyệt Bạch: “Thật sự không muốn liên hôn?”

“Thật lòng cũng không phải không muốn.”

Mạnh Yên Chi liếʍ sạch vết dầu trên môi.

Cô rũ hàng mi đen dày của mình:

“Em chỉ…. sợ ông nội sẽ gả em cho một người xa lạ mà em chưa từng gặp mặt.”

Dù sao sau khi chia tay với Tần Xuyên, Mạnh Yên Chi đã không còn ôm hy vọng về tình yêu nữa.

Vì vậy, cô không còn phản đối việc liên hôn như ba năm trước nữa.

Nhưng cô vẫn muốn đấu tranh một chút.

Bởi vì việc thừa kế công việc kinh doanh của gia đình đối với cô là một gánh nặng, hiện tại cô không đủ khả năng gánh vác.

Hơn nữa cô vẫn còn muốn tiếp tục cạnh tranh trong giới giải trí.

Cũng hy vọng một ngày nào đó có thể giống như Thẩm Nguyệt Bạch, nổi tiếng từ bắc đến nam, cả trong và ngoài nước.

Sau đó đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí, mạnh mẽ vả mặt Tần Xuyên và Khương Vạn Nguyệt.

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy hả giận!

Vẻ mặt Mạnh Yên Chi tức giận, trong nháy mắt cô không muốn nằm yên nữa.

Thẩm Nguyệt Bạch đương nhiên không biết những suy nghĩ kỳ lạ của cô, chỉ cẩn thận phân tích câu trả lời vừa rồi của Mạnh Yên Chi.

Anh vô thức siết chặt những ngón tay đan vào nhau.

Sau khi ngồi thẳng lưng, anh nghiêm túc hỏi cô:

“Nếu đó là anh thì sao?”

“Hả?”

Tâm trạng tức giận của Mạnh Yên Chi bị gián đoạn, đầu cô có chút bế tắc.

Thẩm Nguyệt Bạch nhìn cô, trái tim đang co thắt dữ dội như nhảy lên cổ họng.

“Ý của anh là…”

“Em có đồng ý gả cho anh không?”

Mạnh Yên Chi choáng váng.

Đột nhiên cô có chút nghi ngờ người đàn ông đang ngồi đối diện mình, có thật sự là Thẩm Nguyệt Bạch hay không.

“Thẩm sư huynh…. Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.”

Sau khi Mạnh Yên Chi mạnh mẽ khởi động lại đầu óc, cô không dám nhìn người đàn ông đó nữa.

Cô vùi đầu vào ăn uống, dù có cơm hay không cũng vùi mặt vào bát rồi cho vào miệng như đang vui đùa.

Sau đó tay Thẩm Nguyệt Bạch lướt qua bàn ăn, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô.

“Anh đang nghiêm túc.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như tiếng sấm ngang tai.

Mạnh Yên Chi chỉ cảm giác được làn da bị lòng bàn tay anh bao phủ, nóng bỏng như bị thêu đốt.

Thật lâu sau đó, cô rụt tay lại.

Thẩm Nguyệt Bạch cũng phối hợp thả lỏng sức lực, sau đó nói:

“Thật ra chuyện liên hôn của em, ba em đã nói qua với anh.”

“Người mà ông nội em nhìn trúng là em trai anh, Thẩm Phục.”

Chuyện này Thẩm Nguyệt Bạch cũng vừa biết được trước khi đến đây, là cha của Mạnh Yên Chi đã nói với anh.

Thẩm gia và Mạnh gia vốn là môn đăng hộ đối.

Một bên đứng đầu trong ngành dược phẩm, một bên dẫn đầu trong giới bất động sản.

Đều là những gia đình danh gia vọng tộc trong giới thượng lưu ở Vân Thành.

Nếu hai nhà liên hôn, chính là sự liên minh bền chặt, đôi bên cùng có lợi.

Đây chắc chắn là một chuyện tốt đối với cả hai nhà.

Mạnh lão gia nhìn trúng Thẩm Phục, đơn giản chỉ vì Thẩm Phục trạc tuổi với Mạnh Yên Chi mà thôi.

Ông cụ cảm thấy hai người họ tuổi tác xấp xỉ nhau, sau khi kết hôn sẽ có nhiều chủ đề chung, càng dễ dàng bồi dưỡng tình cảm hơn.

Hôm nay lão Mạnh nhờ Thẩm Nguyệt Bạch đến thăm Mạnh Yên Chi, cũng là muốn anh nói vài lời tốt đẹp về Thẩm Phục trước mặt cô.

Bởi vì Thẩm Phục là em ruột của Thẩm Nguyệt Bạch.

Mà Mạnh Yên Chi vẫn luôn kính trọng Thẩm Nguyệt Bạch, lời anh nói chắc chắn cô sẽ nghe lọt tai.

Mặc dù Mạnh Yên Chi sinh ra trong hào môn, nhưng cô không có hứng thú với giới thượng lưu.

Hơn nữa cô đã dọn ra ngoài ba năm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình, nên cô không quen biết Thẩm Phục.

Nếu Thẩm Nguyệt Bạch không nhắc đến, cô cũng không biết nhà họ Thẩm có người này.

Sau đó Thẩm Nguyệt Bạch đề cập đến người đẹp giải trí với cô.

Vẻ mặt Mạnh Yên Chi chợt bừng tỉnh.

“Em trai anh là Thẩm tổng của Người Đẹp Truyền Hình?”

“Em nghe nói anh ấy hẹn hò với tất cả nữ nghệ sĩ dưới trướng mình, có phải là sự thật không?”

Bầu không khí căng thẳng và nghiêm túc vừa rồi đã bị tan rã bởi ham muốn buôn chuyện mãnh liệt của Mạnh Yên Chi.

Ngay cả chủ đề cũng bị lệch hướng.

Thẩm Nguyệt Bạch vô cùng bất lực.

Anh muốn nói với Mạnh Yên Chi, thật ra những điều trên internet chỉ là tin đồn, không đáng tin.

Nhưng cuối cùng anh đã từ bỏ cơ hội thanh minh cho em trai mình, chỉ trả lời một cách mơ hồ.

“Không rõ lắm, có lẽ vậy!”

Mạnh Yên Chi nghe thế, ngay lập tức tức giận.

“Thế thì bà đây không cần anh ta!”

Thẩm Nguyệt Bạch sau khi đạt được mong muốn, nhẹ nhàng mím môi, không dám để lộ ý cười.

Anh nhẹ giọng hỏi Mạnh Yên Chi:

“Vậy em có cần anh không?”

Mạnh Yên Chi nhanh chóng liếc nhìn anh.

Đột nhiên kèn trống đều tắt, cô ủ rủ nói:

“Em không dám, fans của anh chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống em.”

“Hơn nữa anh là bạn của cha em, cũng xem như là trưởng bối của em."

Mạnh Yên Chi một tay chống cằm, đôi mắt hoa đào cụp xuống.

Tay kia cầm đũa, khảy những hạt cơm còn sót lại trong bát.

“Chúng ta kết hôn, chắc chắn ba em sẽ là người đầu tiên phản đối.” - Cô lơ đãng nói.

Thẩm Nguyệt Bạch nghe xong sắc mặt tối sầm.

Từ trước đến nay anh chưa từng muốn trở thành trưởng bối của Mạnh Yên Chi.

Nhưng có một số suy nghĩ, không nên bộc lộ ra ngoài.

Vì vậy Thẩm Nguyệt Bạch bình tĩnh lại, tiếp tục đi theo từng bước.

“Anh có thể thuyết phục ông ấy.”

Không chỉ ba của Mạnh Yên Chi, mà tất cả mọi người trong nhà họ Mạnh, Thẩm Nguyệt Bạch đều có đủ tự tin thuyết phục bọn họ ủng hộ cuộc hôn nhân này.

Duy chỉ đối với cô, anh không có tự tin.

Mạnh Yên Chi nâng mi mắt.

Lông mi rõ nét như một cánh bướm, ánh mắt khó hiểu.

Cô nhìn chăm chú Thẩm Nguyệt Bạch một lúc, cau mày hỏi:

“Thẩm sư huynh, anh muốn kết hôn với em để làm gì?”

Thẩm Nguyệt Bạch cũng nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

“Anh thích em.”

Mạnh Yên Chi sửng sốt.

Vẻ mặt cô có chút mất kiểm soát, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Thẩm sư huynh, anh diễn thật giống! Không hổ là bậc ảnh đế.”

Mạnh Yên Chi không ngây thơ đến mức không biết tự lượng sức mình.

Thẩm Nguyệt Bạch sao có thể thích cô.

Đây quả thật là trò đùa hài hước nhất trong năm mà cô được nghe.

Người đàn ông im lặng, đôi mắt cụp xuống để che giấu sự mất mát.

Sau đó anh cũng cười, sửa miệng nói:

“Anh lớn tuổi rồi, gia đình đang thúc giục.”

“Cho nên tình huống của chúng ta giống nhau.”

Sau khi Mạnh Yên Chi ngưng cười, cô hắng giọng, nghiêm túc nói:

“Không được, em vẫn luôn xem anh là trưởng bối.”

“Em sao có thể….”

Lời nói của Mạnh Yên Chi đột nhiên dừng lại.

Thẩm Nguyệt Bạch đã đứng dậy, dựa vào dáng người thon dài của bản thân, nghiêng người đến trước mặt cô.

Gương mặt điển trai của anh chỉ cách cô một centimet.

Một đôi mắt phượng sâu thẳm và quyến rũ khóa chặt cô, trong mắt có ngọn lửa đang nhảy múa.

“Em xem anh là trưởng bối?” - Người đàn ông mở miệng nói.

Hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi Mạnh Yên Chi, hơi nóng ẩm ướt lan ra trên mặt cô, có chút ngứa ngáy.

Nhưng cô không có thời gian quan tâm đến việc này.

Chỉ có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang co rút dữ dội, những cơn sóng nhiệt mạnh mẽ dâng lên mặt.

Mạnh Yên Chi há miệng thở dốc, muốn đáp lại.

Lại bị bàn tay to lớn của Thẩm Nguyệt Bạch đặt lên sau gáy, cô vô thức lùi về phía sau.

Giọng anh khàn khàn nhưng lời nói lại rất rõ ràng.

“Nhưng Chi Chi, anh chưa bao giờ xem em là vãn bối.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chi Chi: Vậy anh xem em là gì?

Thẩm ảnh đế: Bà xã!