Giọng nói trầm khàn của người đàn ông như một dòng điện, xuyên qua cơ thể Mạnh Yên Chi.
Khiến cô tê dại từ tai đến tận xương tủy.
Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, mấp máy môi:
“…Không phải anh đang tắm sao?”
Giọng nói của cô rất nhỏ, nếu so sánh như tiếng muỗi kêu cũng không sai.
Thẩm Nguyệt Bạch ở bên kia điện thoại dĩ nhiên nghe không rõ.
“Em nói gì thế?”
Mạnh Yên Chi nuốt một ngụm nước bọt, giả vờ bình tĩnh, nhẹ giọng đáp lại.
“Em nói thời gian không còn sớm nữa, em muốn đi ngủ…”
“Sẽ…không mở video.”
“Vậy thì, à, Thẩm sư huynh ngủ ngon.”
“Tạm biệt!”
Tốc độ nói của Mạnh Yên Chi chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã nhanh chóng tăng lên.
Tựa như bị ấn nút tua nhanh.
Nói xong những điều cần nói, Mạnh Yên Chi trực tiếp cúp điện thoại.
Động tác lưu loát dứt khoát, hoàn toàn không có chút lưỡng lự nào như lúc bắt đầu gọi video.
Hô……
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Mạnh Yên Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô đang cố gắng hít thở sâu để điều hòa nhịp tim cuồng loạn của mình.
Tần Quả, người đã “nhẹ nhàng lăn đi” cách đó không lâu, đột nhiên xuất hiện.
Cô lại “lăn” trở về bên cạnh Mạnh Yên Chi.
Tần Quả mang trên mặt nụ cười bát quái, như chim nhỏ nép vào vai Mạnh Yên Chi.
“Chi Chi…”
“Nói nói mau, tình huống hiện tại là như thế nào?”
Vừa rồi, nhân lúc Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch đang trò chuyện.
Tần Quả trốn ở cửa phòng ngủ, nhanh chóng tiêu hóa hết những chuyện tối nay.
Đầu tiên, cô chấp nhận sự thật là người bạn thân nhất của mình thật sự là phú bà.
Tiếp theo lại tiêu hóa sự thân mật của Thẩm Nguyệt Bạch đối với Mạnh Yên Chi không giống mối quan hệ bình thường.
Loại cảm giác thân mật đó, loại giọng điệu đó…
Vốn đã sớm vượt qua giới hạn của vai vế.
Mạnh Yên Chi liếc nhìn Tần Quả đột nhiên đi đến, mệt mỏi với tiếng gọi “Chi Chi” nhéo cổ họng của cô ấy.
Cô lắc lắc bả vai, cố gắng đẩy Tần Quả ra.
Giọng nói không còn sự tự tin.
“Không phải trước đó tớ đã nói với cậu rồi sao, tớ đã đánh cược thua ba mẹ.”
“À, cậu nói cậu thua cuộc, phải về nhà thừa kế gia sản.”
“Ồ đúng rồi, và còn phải liên hôn đúng không?”
Đầu óc Tần Quả nhanh chóng xoay chuyển.
Lúc vừa nghe Mạnh Yên Chi nói gia đình cô ấy muốn toàn quyền kiểm soát cuộc sống của cô ấy.
Tần Quả thật sự cảm thấy đau lòng thay cô vài giây.
Kết quả hiện tại Mạnh Yên Chi lại nói với cô:
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối tượng liên hôn của tớ là Thẩm sư huynh.”
Tần Quả: “…”
Vài giây sau, trong ánh mắt chột dạ của Mạnh Yên Chi.
Tần Quả đột nhiên ngồi thẳng người, chăm chú nhìn thẳng vào Mạnh Yên Chi.
“Gả! Phải lập tức gả! Không gả không phải người!”
Nói xong, cô nhìn Mạnh Yên Chi với ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Loại chuyện tốt như có chiếc bánh từ trời rơi xuống như vậy mà cậu còn do dự!?”
“Cậu có còn là phụ nữ nữa không?”
Mạnh Yên Chi bị nghi ngờ giới tính: “…”
Một lúc lâu sau, cô thở dài.
“Quả Quả, tớ không muốn trở thành Tần Xuyên thứ hai.”
Tần Quả vốn chỉ hận rèn sắt không thành thép đột nhiên hiểu được nổi lo lắng của cô.
Cô gác lại tâm lý phấn khích, khoanh chân ngồi cạnh Mạnh Yên Chi, bắt đầu nghiêm túc giúp cô phân tích vấn đề.
“Tại sao cậu lại trở thành Tần Xuyên thứ hai?”
“Cậu kết hôn với Thẩm ảnh đế, không phải vì lợi dụng địa vị của anh ấy trong giới giải trí để tạo chỗ đứng cho bản thân.”
“Nếu chỉ muốn ứng phó với người trong nhà, cậu có thể bí mật kết hôn với Thẩm ảnh đế trước.”
Mạnh Yên Chi bị một câu nói của cô đánh thức, đột nhiên ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô.
Trong đôi mắt đen trắng trong veo, viết rõ ba chữ: Rất hợp lý!
Sau đó Tần Quả tiếp tục phân tích.
“Hơn nữa cậu và Thẩm ảnh đế đều độc thân, cho dù là thỏa thuận kết hôn, cũng sẽ không làm tổn thương đến ai cả.”
“Nếu cậu thật sự không có cảm giác với anh ấy, chỉ cần đợi đến lúc thời hạn của thỏa thuận kết thúc, thì ly hôn với anh ấy.”
“Đến lúc đó hai người đường ai nấy đi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai người.”
Mạnh Yên Chi đã bị thuyết phục.
Cô cảm thấy Tần Quả phân tích rất có lý.
Cũng chỉ là cùng Thẩm Nguyệt Bạch giúp đỡ lẫn nhau, ứng phó với người trong nhà mà thôi.
Chỉ cần thương lượng tốt các thỏa thuận trước hôn nhân, nhất trí kết hôn bí mật, thì cuộc hôn nhân này sẽ không ảnh hưởng gì đến cô và Thẩm Nguyệt Bạch.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Mạnh Yên Chi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cô bắt đầu mang bao tay gặm cổ vịt.
Trong lúc này còn không quên tiếp tục thảo luận những nội dung liên quan đến thỏa thuận tiền hôn nhân với Tần Quả.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Mạnh Yên Chi kết hôn, cô không có kinh nghiệm.
Tần Quả: “Cậu nhìn xem, tớ có giống người đã từng kết hôn lắm không?”
Mạnh Yên Chi bị vẻ mặt không nói nên lời của cô ấy chọc cười.
Sau đó vì muốn bồi thường đã đút cho Tần Quả một ngụm sầu riêng.
“Ai da, đừng nóng giận, tớ không có ý đó.”
Tần Quả chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, sao có thể so đo với cô được.
Lập tức đón nhận thức ăn cô đưa tới, sau đó lại nghiêm túc hỏi Mạnh Yên Chi.
“Cậu định thỏa thuận những gì với Thẩm ảnh đế?”
Mạnh Yên Chi cũng tự đút cho mình một ngụm sầu riêng.
Một bên má phồng lên, cái miệng nhỏ mấp máy một lúc mới nghĩ ra điều thứ nhất.
“Bí mật kết hôn!”
“….”
“Điều thứ hai….”
“Dĩ nhiên muốn anh ấy thuyết phục ông nội tớ, cho tớ một cơ hội nữa được trở thành nông nô trong giới giải trí.”
Tần Quả nghe xong liền mơ màng muốn ngủ, cảm thấy thật nhàm chán.
Vì vậy không đợi Mạnh Yên Chi nói tiếp, cô đã ném “sấm sét” vào người cô ấy.
“Cậu nói xem liệu Thẩm ảnh đế có muốn cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không?”
Tia “sấm sét” này chỉ vang một tiếng đã khiến đầu óc Mạnh Yên Chi nổ tung.
Thiếu chút nữa cô đã bị nghẹn chết vì ngụm sầu riêng đó, nghẹn đến mức ho sặc sụa.
Tần Quả thấy thế đã vội vàng giúp cô vỗ lưng nhuận khí.
“Cậu cần gì phải kích động như thế chứ?”
“….”
Mạnh Yên Chi cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, vội vàng bổ sung thêm một điều khoản vào bản thỏa thuận mà cô đã nghĩ ra.
……Trong thời gian thực thiện thỏa thuận, hai bên không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!
Ngoài ra còn thêm một điều cuối cùng.
Nếu một bên yêu đương, có thể trực tiếp chấm dứt thỏa thuận.
***
Trước lúc đi ngủ, Mạnh Yên Chi gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Nguyệt Bạch.
Cô không đi thẳng vào vấn đề, chỉ gửi một tin nhắn thăm dò:
“Anh đã ngủ chưa?”
Gửi tin nhắn xong, Mạnh Yên Chi nhìn thời gian.
Vừa đúng 0 giờ.
Thẩm Nguyệt Bạch gần như trả lời ngay lập tức.
“Vẫn chưa.”
Mạnh Yên Chi nhìn chằm chằm vào hai chữ anh đáp lại một lúc lâu.
Cuối cùng, cô mang tâm trạng lo lắng gõ ra một câu:
“Thẩm sư huynh, anh giận sao?”
Không còn cách nào, ngày thường Mạnh Yên Chi và Tần Quả trò chuyện trên WeChat đều có thói quen thêm biểu tượng cảm xúc sau mỗi câu nói.
Vì thế khi nhìn vào hai chữ không phân biệt được cảm xúc của Thẩm Nguyệt Bạch, cô cảm giác có gì đó không ổn.
Nhưng thật ra lại khiến Thẩm Nguyệt Bạch bối rối.
Anh trực tiếp gọi video đến khiến Mạnh Yên Chi sợ đến mức tay run lên, chiếc điện thoại đập thẳng vào mặt cô.
Đau chết đi được!
Để không làm phiền Tần Quả đang ngủ.
Mạnh Yên Chi chịu đựng sự đau đớn trên mặt, che loa điện thoại lại, sau đó xuống giường đi đến phòng khách.
Khi video vừa được kết nối.
Mạnh Yên Chi chuyển giao diện video, giơ điện thoại lên làm gương kiểm tra chóp mũi bị đau.
Rõ ràng là bị đập đến đỏ bừng.
Đầu bên kia của video.
Thẩm Nguyệt Bạch dựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn gương mặt nhỏ của cô đang đưa đến gần điện thoại.
Cũng chú ý đến chóp mũi ửng đỏ của Mạnh Yên Chi.
Anh cau mày.
“Mũi em làm sao thế?”
Giọng người đàn ông đột ngột vang lên.
Lúc này Mạnh Yên Chi mới che lại chóp mũi, kéo xa màn hình, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha trong phòng khách.
Giọng nói mơ hồ của cô phát ra từ khe hở giữa các ngón tay.
“Không sao, không cẩn thận nên bị đυ.ng trúng.”
“Có nghiêm trọng không?”
Trong giọng nói của người đàn ông chứa đựng sự lo lắng rất rõ ràng.
Mạnh Yên Chi cảm thấy trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn lắc đầu.
Thẩm Nguyệt Bạch đang cau mày nhẹ nhàng giãn ra một chút, nghiêm túc nhắc nhở cô.
“Sau này nhớ phải cẩn thận.”
“Được…”
Mạnh Yên Chi kéo dài âm cuối, giọng nói vô cùng mềm mại ngọt ngào.
Bất giác toát ra vài phần làm nũng.
Chủ yếu là vì gương mặt nghiêm nghị của Thẩm Nguyệt Bạch, tràn đầy phong thái của trưởng bối.
Mạnh Yên Chi dễ dàng liên tưởng đến cha cô.
Sau khi đáp lời được một lúc lâu, cô mới bàng hoàng nhận ra bản thân vừa có hành động làm nũng với người đàn ông kia.
Gương mặt nhỏ nhắn bất chợt đỏ bừng.
Thẩm Nguyệt Bạch ở đầu bên kia video cũng mang vẻ mặt sững sờ.
Sau đó nhìn thấy gương mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng, anh lấy lại tinh thần, không nhịn được khóe môi lại cong lên.
Giọng nói cũng lưu luyến hơn nhiều.
“Trả lời câu hỏi trước đó của em.”
“Anh không tức giận.”
Mạnh Yên Chi gần như lạc lối trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng ý cười của anh.
Trái tim đập thình thịch.
Thật lâu sau mới thành thật gật đầu.
“Em biết rồi.”
Không tức giận là tốt rồi.
Cũng không cần cố ý gọi video để chứng minh điều đó với cô.
“Tìm anh có việc gì sao?” – Thẩm Nguyệt Bạch hỏi.
Lúc này Mạnh Yên Chi mới nhớ đến việc chính.
Nhìn gương mặt tuấn tú của người kia trên màn hình, cô bất chợt khẩn trương.
Phải mất một lúc cô mới lắp bắp mở miệng.
“Thẩm sư huynh…”
“Có thể ngắt video call trước được không?”
Thẩm Nguyệt Bạch nghi ngờ trong giây lát.
Nhìn thấy Mạnh Yên Chi xấu hổ đến vành tai cũng đỏ bừng, anh liền đồng ý.
Sau khi ngắt video call, người đàn ông cầm chiếc điện thoại trên tay lặng lẽ chờ đợi.
Nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Anh tò mò, có chuyện gì mà Mạnh Yên Chi không thể nói trong video call.
Dứt khoát phải ngắt video call và gõ chữ phiền phức như vậy.
Ba phút sau.
Thẩm Nguyệt Bạch nhận được tin nhắn WeChat từ Mạnh Yên Chi.
“Thẩm sư huynh, chúng ta kết hôn đi!”