Chương 11

Người đàn ông sững sờ.

Mặc dù chỉ cách màn hình điện thoại lạnh lùng, dù chỉ là một chuỗi văn bản cứng nhắc.

Trái tim anh vẫn bị đảo lộn như cũ.

Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt Bạch mới phục hồi tinh thần.

Nghĩ đến dáng vẻ Mạnh Yên Chi trốn sau màn hình trộm thẹn thùng.

Khóe môi anh cong đến mức độ sâu nhất.

Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ánh sáng, lấp lánh như dãy ngân hà.

“Thẩm sư huynh?” – Mạnh Yên Chi lại gửi đến một tin nhắn.

Người đàn ông không kịp thu lại ý cười trên môi.

Tin nhắn mới lại nối gót kéo đến.

“Anh còn nguyện ý không? Thẩm sư huynh.”

Hai tin nhắn liên tiếp được gửi đến, mơ hồ bộc lộ sự thiếu kiên nhẫn của Mạnh Yên Chi.

Người đàn ông mỉm cười, chăm chú nhìn vào dòng chữ “anh còn nguyện ý không?” vài giây.

Anh đưa điện thoại di động đến gần bên môi, cuối cùng mấp máy khóe môi.

“Anh nguyện ý.”

***

“Anh nguyện ý.” – Người đàn ông nói rõ ràng từng chữ.

Giọng nói trầm khàn vang lên trong phòng khách yên tĩnh, xua tan nổi bất an mơ hồ trong lòng Mạnh Yên Chi.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi, thời gian trôi qua mấy phút nhưng Thẩm Nguyệt Bạch không trả lời, cô còn nghĩ rằng anh ấy đã hối hận.

Tiếp theo, Mạnh Yên Chi gửi một vài yêu cầu của cô cho Thẩm Nguyệt Bạch.

Bí mật kết hôn, tiếp tục sự nghiệp làm nghệ sĩ, nếu một bên yêu đương có thể chấm dứt thỏa thuận, và trong thời gian thực hiện thỏa thuận, hai bên không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Lúc cô gõ những dòng chữ kia, sắc mặt đã ửng hồng.

Đặc biệt là cụm từ “nghĩa vụ vợ chồng”, khiến Mạnh Yên Chi liên tưởng đến lời đề nghị của Tần Quả.

…… Ăn sạch Thẩm Nguyệt Bạch.

Mạnh Yên Chi đỏ mặt, tim đập thình thịch gửi tin nhắn đi.

Cố gắng giữ tâm mình trong sạch, không bị mê hoặc bởi ham muốn nam sắc.

Sau khi gửi tin nhắn, cô vội vàng nhắn thêm một câu “chúc ngủ ngon”.

Nói với Thẩm Nguyệt Bạch cô muốn đi ngủ trước.

Muốn anh sau khi suy nghĩ xong thỏa thuận hãy gọi cho cô.

Một giấc này, Mạnh Yên Chi ngủ đến ngon lành yên ổn.

Lúc tỉnh lại, mặt trời đã hiện ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng ban mai mỏng manh nhuộm những đám mây thành màu vàng nhạt, đỏ bừng một đoạn như gấm.

Có vài tia nắng xuyên qua tầng mây, rơi xuống những cành liễu bồng bềnh trong gió ngoài cửa sổ.

Cảnh sắc bên ngoài được đóng khung trong cửa sổ sát đất, tựa như một bức tranh của năm tháng bình yên.

Mạnh Yên Chi nằm nghiêng trên giường, chăm chú nhìn “bức tranh” chuyển động một lúc lâu.

Cuối cùng sự yên tĩnh đã bị Tần Quả thức giấc bên cạnh cô phá vỡ.

“Chi Chi…”

“Mấy giờ rồi?”

Mạnh Yên Chi đưa tay chạm vào chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường ngủ.

“Sắp bảy giờ rồi.”

Vào giữa mùa hè, ngày dài đêm ngắn, luôn có ảo giác thời gian rất dài.

Tần Quả hàm hồ đáp lời, xuống giường đi vệ sinh.

Mạnh Yên Chi mở khóa di động, vào giao diện WeChat.

Lúc này cô mới nhìn thấy tin nhắn Thẩm Nguyệt Bạch gửi cho cô tối qua.

“Chỗ này có thể sửa thành bất kỳ bên nào cũng không được cưỡng chế đối phương thực hiện nghĩa vụ vợ chồng được không?”

Sau đó Thẩm Nguyệt Bạch đã gửi một bức ảnh chụp màn hình, là nội dung thỏa thuận mà Mạnh Yên Chi đã gửi cho anh ngày hôm qua.

Người đàn ông dùng màu đỏ tô vào dòng tin nhắn cuối cùng.

….. Hai bên không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Mạnh Yên Chi xem lại nội dung bản thỏa thuận đã được anh sửa đổi.

Cô cảm thấy không có chỗ nào không đúng cả.

Sau đó trả lời anh một câu: “Có thể!”

Không ngờ lúc này Thẩm Nguyệt Bạch cũng thức dậy.

Gần như ngay lập tức trả lời:

“Anh đã nhờ Tô Ám tìm người soạn thảo thỏa thuận, buổi trưa em có rảnh không?”

“Cùng nhau ăn cơm nhé!”

Mạnh Yên Chi sửng sốt hai giây mới đáp lại: “Được!”

Đúng lúc này Tần Quả quay lại, vừa ngáp vừa hỏi Mạnh Yên Chi.

“Cậu có muốn chạy bộ buổi sáng không?”

***

Chạy bộ buổi sáng trở về đã là tám giờ.

Tần Quả phải đi làm nên cô ấy đi tắm trước.

Mạnh Yên Chi mang bữa sáng đã mua trên đường về bày ra bàn, sau đó lau sàn nhà.

Chờ Tần Quả tắm xong ra ngoài, đến lượt cô đi tắm.

Thời gian một buổi sáng hoàn toàn bị lãng phí.

Mạnh Yên Chi nhận được điện thoại của Thẩm Nguyệt Bạch nói sẽ cho người đến đón cô.

Đúng mười hai giờ trưa.

Mạnh Yên Chi được trợ lý của Thẩm Nguyệt Bạch đưa vào một nhà hàng tư nhân đặc biệt nổi tiếng.

Hai người đi thẳng từ thang máy VIP lên tầng cao nhất của nhà hàng.

Sau khi ra khỏi thang máy, Mạnh Yên Chi chú ý đến toàn bộ tầng cao nhất của nhà hàng này đều yên lặng không một tiếng động.

So sánh với tầng dưới không còn chỗ trống, nơi này có vẻ đặc biệt trống trãi.

Cô phỏng đoán, có lẽ một tầng này là do Thẩm Nguyệt Bạch đặt bao hết.

Dù sao anh cũng là đỉnh lưu trong giới giải trí, siêu sao quốc tế, sự riêng tư khi đi ra ngoài phải được đảm bảo.

“Mạnh tiểu thư, mời cô tự nhiên.”

Người trợ lý trẻ tuổi mới ngoài hai mươi mỉm cười lịch sự với Mạnh Yên Chi.

Sau khi đưa người ra khỏi thang máy, anh ta quay lại thang máy và rời đi trước.

Bên trong nhà hàng sáng sủa vì có sửa sổ, điều hòa thổi ra làn khí lạnh lẽo.

Làn gió mát mang đến hương hoa sơn trà thanh nhã và dễ chịu.

Tươi mát không bết dính, Mạnh Yên Chi cảm thấy rất dễ ngửi.

Nhà hàng tư nhân này rất nổi bật trong số rất nhiều nhà hàng ở Vân Thành.

Ngày thường rất khó đặt chỗ.

Bên trong nhà hàng rộng rãi thoáng mát, lại có vẻ như chỉ có duy nhất Mạnh Yên Chi.

Cô nghĩ Thẩm Nguyệt Bạch vẫn chưa đến.

Nên bước đến cửa sổ sát đất bên kia, tìm một vị trí thích hợp có tầm nhìn và ánh sáng tốt.

Không ngờ, Mạnh Yên Chi vừa ngồi xuống.

Sau đó có tiếng đàn piano phá tan sự yên tĩnh.

Nghe thấy âm thanh cô liền ngước mắt lên.

Theo ánh sáng, ánh mắt cô rơi vào chiếc đàn piano màu đen đặt gần cửa sổ cách đó không xa.

Mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp đang ngồi trước cây đàn piano.

Mạnh Yên Chi bất giác đứng dậy, giẫm lên đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng bạc, chậm rãi nghiêng người về phía đó.

Tiếng lộc cộc của giày cao gót hoàn toàn phù hợp với âm thanh của đàn piano.

Giai điệu tươi sáng kết hợp với hương thơm của hoa sơn trà, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến cảnh bình minh sau cơn mưa trên vùng núi vắng.

Mạnh Yên Chi tựa như một đóa hoa sơn trà.

Cô duyên dáng ngồi cạnh cây đàn, bắt chéo tay và mỉm cười nhẹ nhàng.

Thẩm Nguyệt Bạch đàn xong một khúc nhạc.

Những ngón tay thon dài như xương mận rời khỏi bàn phím đen trắng, anh đứng dậy đi về phía Mạnh Yên Chi.

“Chờ em thật lâu.”

Mạnh Yên Chi duỗi tay phủi lớp sơn đen trên thân đàn piano.

Không chút keo kiệt khen anh một câu.

“Đàn rất hay!”

“Thẩm sư huynh thật sự toàn năng.”

Thẩm Nguyệt Bạch vẻ mặt hưởng thụ.

Vì sân khấu bên này có bậc thang, nên người đàn ông rất tự nhiên đưa tay về phía Mạnh Yên Chi.

“Em nên sửa lại cách xưng hô với anh.”

Lòng bàn tay to rộng của anh dang ra trước mặt Mạnh Yên Chi.

Ánh sáng dịu nhẹ bên ngoài cửa sổ bao phủ lên nó, phác họa vòng cung gần như mê hoặc đôi mắt của Mạnh Yên Chi.

Sau một lúc lâu cô mới phản ứng lại, chậm chạp đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay anh.

Lông mày hơi nhướng lên.

“Vì sao?”

Bàn tay thô ráp ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng bao bọc bàn tay mềm mại như mèo của cô.

Lực tay cẩn thận, cảm giác ấm áp và mềm mại.

Thật khó để không động tâm.

Vì vậy Thẩm Nguyệt Bạch có chút thất thần.

Anh nắm tay đưa Mạnh Yên Chi đến bàn ăn trước, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô.

“Chi Chi, chúng ta sắp kết hôn rồi!”

Lúc này Mạnh Yên Chi mới tỉnh ngộ.

Bàn tay bị người đàn ông nắm đến nóng bừng lặng lẽ siết lấy gấu váy, đôi mắt sáng ngời của cô tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh.

Giọng nói có chút không được tự nhiên.

“Không phải là anh muốn em sửa giọng gọi anh là….”

Ông xã chứ?

Ngượng chết mất, cô không thể gọi được.

Thẩm Nguyệt Bạch bị dáng vẻ xấu hổ đỏ bừng mặt của cô chọc cười.

Giọng nói nhẹ nhàng.

“Nhanh chóng thích ứng thôi, còn phải đối phó với các trưởng bối trong nhà.”

Mạnh Yên Chi ngước mắt nhìn vào mắt anh, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Sau đó, suy nghĩ của Mạnh Yên Chi bị phân tán.

“Đúng rồi Thẩm sư huynh, ba mẹ em và ông nội bên kia anh định làm sao bây giờ?”

Vì ban đầu ông cụ đã nhìn trúng Thẩm Phục, sợ là sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý chỉ vì vài lời nói của Thẩm Nguyệt Bạch.

Mạnh Yên Chi vẫn hiểu rõ tính khí thất thường của ông cụ nhà cô.

So với sự lo lắng của cô, Thẩm Nguyệt Bạch lại rất bình tĩnh.

Với vẻ mặt tự tin nắm chắc phần thắng, anh trầm giọng nói với Mạnh Yên Chi.

“Muốn thuyết phục bọn họ đồng ý cho chúng ta kết hôn rất đơn giản.”

“Chỉ cần chúng ta phối hợp diễn một vở kịch.”

Mạnh Yên Chi nghi ngờ: “Diễn cái gì?”

Ánh mắt Thẩm Nguyệt Bạch nhìn cô dần dần trở nên sâu thẳm.

Sau một lúc im lặng, anh nghiêng người qua bàn ăn, đặt môi mình bên tai Mạnh Yên Chi.

Nghiêm túc thì thầm.

“Diễn….trên giường.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chi Chi: Có cần phải khó như vậy không!