Phiên ngoại mousand

Ta là sự tồn tại dơ bẩn, mọi người đều dành cho ta cái ánh mắt vừa tôn kính vừa coi thường. Bọn họ đối với người lai lịch không rõ, lại được quốc vương để ở trong Phong thần điện này, tràn ngập đủ loại cảm xúc.

Nhưng hắn thì khác!

Izumin là anh trai lớn hơn ta hai tuổi. Thời điểm quốc vương đưa hắn tới gặp ta, đôi mắt lạnh nhạt nhưng trong suốt kia đã hoàn toàn rửa sạch nội tâm ta. Hắn hướng ta nở một nụ cười, khi ấy ta mới biết được hóa ra trên đời này lại có một nụ cười mỹ lệ tràn đầy mê hoặc như vậy.

Cứ như vậy mà lún sâu vào. Mặc dù biết rõ đây là tình cảm cấm kỵ.

Khi mới gặp nữ nhân kia, thật sự ta không cảm thấy cái gì là đe dọa, thế nhưng lúc bắt gặp ánh mắt Izumin nhìn nàng ta, trong lòng ta cảm giác ghen tị điên cuồng.

Ta muốn trả thù, cho dù khiến Izumin đau lòng ta cũng tuyệt đối không để cô ta bước chân vào Hitaito. Nhưng cuối cùng nàng vẫn được Izumin mang về. Hơn nữa còn hiểu được suy nghĩ của ta, ở trước mặt ta nói, nam nhân yêu nam nhân không có gì sai.

Ta sợ ngây người. Vì sao lại có một nữ nhân như vậy cơ chứ? Nàng sao lại có thể ủng hộ cái suy nghĩ hoang đường này, hơn nữa đây lại còn là tình địch của ta. Nàng cũng không tiết lộ bí mật của ta cho Izumin, đối với điểm ấy ta thật sự cảm nhận được khí độ của một người nam nhân trên người nàng.

Có lẽ vương tử lựa chọn nàng ấy cũng không phải sai lầm....

Thấy nàng ấy lại một lần nữa chạy trốn khỏi vương tử, ta tức giận không nguôi. Đến khi nghe tin nàng ta cùng vương tử cử hành hôn lễ, ta cả đêm ngựa không ngừng vó chạy đến.

Ngăn cản sao? Ta không có tư cách, như vậy ta còn tới đây làm gì? Bản thân ta cũng không hiểu được hiện tại mình đang suy nghĩ cái gì. Vì thế khi nhìn thấy bọn họ đi vào tân phòng, ta liền bỏ trốn, lại một lần nữa quay về thần điện, không gặp mặt bất cứ ai.

Thuộc hạ cùng các thần quan thỉnh thoảng báo cáo ta một số tin tức của họ, nghe nói nàng ta lại một lần nữa bỏ trốn.

Rõ ràng đã thành hôn rồi vì sao lại nhất quyết muốn rời đi, nữ nhân đáng chết này. Ta quyết định đi gặp Izumin, người mà ta luôn khắc trong tim.

Lúc này hắn đang tự giam mình ở chỗ sâu trong hoàng cung, ngồi uống rượu dưới ánh trăng, cười tự giễu.

"Nàng ta lại bỏ trốn sao?"

"Không, lần này là ta để nàng ấy đi. Vốn muốn cùng nàng ở lại nơi đây, dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng... Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn rời đi." Izumin đem chén rượu uống cạn.

Đã trở thành vợ chồng, mấy từ này tuy rằng ta biết là sự thật, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng.

"Vậy lại bắt nàng ta về..."

"Nơi này... rất đau... Cũng mệt mỏi, ta luôn luôn đuổi theo bóng hình nàng, không nghĩ cuối cùng lại khiến bản thân mình bị nàng chán ghét. Chuyện lần này... ta lại ở trong lúc nàng ấy ý thức không rõ ràng mà cưỡng bức, là ta sai rồi phải không? Nhưng lúc ấy ta không thể khống chế được bản thân mình, ha ha ha..." Izumin có chút điên cuồng nói.

Không thể nhắc lại, lòng ta co rút đau đớn rời khỏi cung điện của hắn, sau đó gửi thư để An An giúp ta tìm được nàng.

Theo lời An An, ta rất nhanh tra ra được nơi nàng ta rơi xuống. Nhưng đến tối lại nhân được thư của An An, nữ nhân kia lại đang ở Jovial.

Ta không do dự mà chạy tới Jovial, vốn nghĩ sẽ tốn rất nhiều công sức mới có thể khuyên nàng ta trở về. Nhưng không nghĩ tới nàng ta đột nhiên trở mặt, nhất định muốn quay về bên cạnh Izumin. Sau đó ta thật muốn tự vả cho mình mấy cái, không dưng lại đem tình địch kéo về, đem người trong lòng tặng cho người khác!

Bởi vì vội vã đuổi theo nàng, lại sợ hai người về gặp nhau lại gây chuyện, ta đành không biết xấu hổ mượn một ít sách kì quái từ chỗ An An, cũng không biết làm từ chất liệu gì mà thật mềm mại. Nhưng ta cũng không có tâm tư mà suy nghĩ kĩ, vội vã giục ngựa quay về.

Nữ nhân này khác người ta cũng đã biết, nhưng mà chạy nhanh như vậy đúng là ngoại dự kiến của ta rồi. Đổi ngựa ba lần, cuối cùng ta cũng có thể quay về đến Hitaito.

Trước tiên vội đi vào cung điện của vương tử, thế nhưng lại kì quái thấy đám thủ vệ đều cách xa phòng của hắn, không ai dám bén mảng lại gần.

"Không được... Mousand thần quan, ngài không thể vào..." Thủ vệ ngăn cản

"Vậy các ngươi vào thông báo, nói ta có chuyện gấp cần gặp vương tử..."

"Nhưng mà..."

"Còn không mau đi..."

"Nhưng mà..." Đám lính này sao ta mới đi mấy bữa về đã mang tâm tư con gái hết rồi, cứ lằng nhà lằng nhằng...

Đúng lúc ta muốn nổi khùng liền nghe đinh một tiếng, tựa hồ là tiếng vũ khí rơi xuống đất. Chẳng lẽ hai người đó đánh nhau rồi, ta cắn chặt răng, phóng vào trong.

Thủ vệ phía sau kêu lên: "Mousand đại thần quan, không thể vào..."

Không đợi bọn họ kêu xong ta đã dừng bước rồi, bởi vì sau tiếng động kia bên trong liền yên tĩnh rất nhiều. Truyền ra cũng chỉ có tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, cùng giọng nói nỉ non mê người.

"... Không được... Ta muốn nghỉ ngơi..." Âm thanh của nữ nhân kia khi nào trở nên gợi cảm thế, tim ta cũng lập tức đập nhanh.

"Ha ha... Thố Thố nếu đã tự đưa dê vào miệng cọp, nàng nghĩ ta có thể dễ dàng từ bỏ sao?" Thanh âm Izumin khàn khàn mang theo từ tính, ta nghe mà muốn ngừng thể, cứ thế đứng ngẩn ngơ.

"Thần... Thần quan đại nhân..."

"Cái gì... Chuyện gì...?"

Chúng ta lập tức quay đi, cách xa căn phòng hơn 3 mét mới dừng lại. Ở đây tạm coi như không nghe được những âm thanh trong phòng, ta cũng hiểu vì sao ban nãy đám lính một mực đứng ở chỗ này. Nếu đứng gần cửa, đoán chừng cũng bị mấy âm thanh kia làm cho thập phần khó chịu.

"Hắn... Bọn họ đã bao lâu..."

"Từ... Từ khi công chúa trở về... Đến bây giờ, đại khái cỡ nửa ngày..."

"Nửa... nửa ngày còn không ra..." Izumin ca ca thật sự cường...

"Có lẽ... Có lẽ vương tử không tính sẽ đi ra... Thần quan đại nhân, ngài... ngài chảy máu mũi..."

Ta xấu hổ che cái mũi, vừa muốn giải thích thì lại nhìn đám thủ vệ đang toát mồ hôi "ngắm" ta: "Không nghĩ tới thần quan đại nhân vậy mà cũng chảy máu mũi, chứng minh chúng ta "trốn" ra chỗ này là đúng rồi. Có hai người anh em đã chảy máu mũi nhiều quá mà hôn mê rồi..."

"Vậy các ngươi cứ tiếp tục đứng chỗ này gác đi..." Ta thở dài, "ban" cho bọn họ một ánh mắt "thương hại", sau đó quay về Phong thần điện.

Bọn họ đã ân ái như vậy, ta còn ở đó làm gì?

Đột nhiên nhớ tới mớ sách kia, liền lấy ra xem một chút.

Nhân vật bên trong rất kì quái, nhưng vẫn có thể thấy được là hai nam nhân, bọn họ yêu nhau, sau đó còn lên giường... còn làm mấy cái hành động...

Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sao? Tâm ta loạn thành một đoàn, mặt cũng muốn phát sốt. Vốn không muốn xem, nhưng căn bản không thể khống chế được bản thân.

Đột nhiên sau lưng có người nói: "Hóa ra nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm mấy cái này..."

Ta sợ tới mức xém nữa muốn quăng sách thủ tiêu người luôn. Nhưng nhìn lại thì là Mia đang cong lưng đứng ngay phía sau. Hắn là thần sứ của Phong thần điện, luôn phụ trách việc ăn uống nghỉ ngơi của ta. Không nghĩ lại để hắn gặp tình huống xấu hổ này của bản thân, thật sự giao tiếp cũng muốn gặp trở ngại rồi.

"Muốn thử không?"

"Hả!?" Ta ngu người nhìn hắn.

Mia đến gần ta, bưng chén nước ấm gần đó khẽ uống một ngụm, sau đó từ từ ngã vào người ta. Tình huống này thật sự giống trong mấy bức tranh kia như đúc, một người nam nhân ở trên một người nam nhân khác, sau đó...

Sau đó hắn cũng muốn làm sao? Câu trả lời là đúng rồi, hai tay hắn khẽ xoa trên người ta, cứ vậy chậm rãi làm tới...

Tiếp xúc trên người như vậy, cơ thể ta cũng chậm rãi có biến hóa, bắt đầu nóng lên, lặng lẽ nuốt nước miếng. Vốn nghĩ sẽ không bị chú ý, nhưng không nghĩ thân thể Mia cũng đã dán lên.

Mọi chuyện tiếp theo, cứ thế mà thuận theo tự nhiên...

---

Buổi sáng, ta muốn rời khỏi giường, nhưng nơi nào đó lại đau như lửa đốt. Nhớ lại chuyện hôm qua, ta thế nhưng cũng không có cảm giác không thoải mái hay chán ghét gì.

"Thần quan đại nhân tỉnh rồi sao? Thân thể có ổn không, có phải còn rất đau..." Mia lại lấy thêm áo phủ cho ta.

"Ngươi... ngươi làm cái gì đây, đó là nội dung trong sách, ngươi làm sao có thể... có thể..."

"Ta đi chuẩn bị nước tắm cho thần quan đại nhân... Ngài chờ một lát." Mia nói xong, xoay người đi.

"Mia ngươi đứng lại..."Lại dám đánh trống lảng, ta không nhịn được đuổi theo tóm lấy vai hắn.

Sau đó ta ngu người lần 2, Mia chảy máu mũi... Hắn hoảng loạn xoa xoa, nói: "Thần quan đại nhân, chẳng lẽ ngài không biết bộ dáng hiện tại của ngài có bao nhiêu mê người sao, ta... ta thật sự nhịn không được."

Hắn ôm ta lên, rõ ràng thấp hơn ta, nhưng khí lực lại kinh người. Một mạch ôm vào tận giường, cũng không có làm gì khác, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho ta sau đó nói: "Ngài nghỉ ngơi cho tốt, ta... ta đi gọi người chuẩn bị nước tắm." Nói xong liền quay người chạy vội.

Một ngày hỗn loạn cứ thế trôi qua, ta cùng Mia vì chính vụ vẫn không thể tránh mặt được. Ngoài mặt thì rất tỉnh, nhưng trong lòng thì đang loạn thành một đoàn. Thẳng đến buổi tối, thời gian trôi qua từng khắc từng khắc, hắn vì sao còn chưa.... Sau đó lại rối rắm, ta đợi hắn tới làm gì cơ chứ?

Nghĩ đến hắn, cơ thể lại bắt đầu nóng lên. Đúng là cơ thể, là cảm giác cơ thể quen thuộc mà thôi. Nhưng mà cũng không phải nữ nhân, sao lại đối với một nam nhân có cái suy nghĩ không muốn xa rời này cơ chứ.

Ở trên giường lăn lộn không ngủ được, lật qua lật lại cũng không thể bình tĩnh lại. Đột nhiên lại thấy nhiều hơn một người, là Mia!

Trong tay hắn cầm theo một quyển sách, cười nói: "Hôm nay thử xem thế nào?"

"Ngươi kiếm người khác mà thử..." Ta có chút buồn bực.

"Người khác không được, chỉ có ngài... Thần quan đại nhân, thân thể của ngài so với nữ nhân còn mê hoặc hơn."

"Ngươi... chạm qua nữ nhân..."

"Một hai người... Nhưng từ khi nhìn thấy ngài, ta đã không còn đυ.ng đến bọn họ." Mia mỉm cười.

A! Hóa ra không phải hắn nhìn thấy sách kia mới muốn ta, mà từ trước đó đã có cái suy nghĩ kia rồi. Bị lừa mà lại vui sướиɠ trải qua một đêm.

Sau đó, ta hỏi hắn: "Quan hệ của chúng ta có thể tiếp tục bao lâu..."

Mia khẽ vuốt vuốt cọng tóc vương trên mặt ta nói: "Chỉ cần ngại nguyện ý, vô luận là bao lâu ta đều sẽ ở cạnh ngài... Vô luận là thứ gì, ta cũng đều thỏa mãn ngài..."

Ba! Ta thò tay bịt miệng hắn lại, nói: "Được rồi!"

Ta hiểu ý hắn, mặt lại bắt đầu nóng lên.

Cứ như vậy, có lẽ cũng không có gì là không tốt!