Phiên ngoại asisu

Tên người đó là Ryan!

Một người đàn ông hoàn hảo nhưng không hiểu sao vẫn chưa lập gia đình!

Từ khi Asisu quyết định đến thế giới hiện đại, sống một cuộc sống mới, người đầu tiên nàng gặp được là hắn. Trước kia là nàng hại cha hắn, mà hiện tại hắn lại đang giúp nàng đuổi một đám biếи ŧɦái đi.

"Tiểu thư Asisu, cô không sao chứ?" Ryan hỏi.

"Không có chuyện gì... Đa tạ ngươi đã cứu ta." Trong lòng ngẫm nghĩ.

"Không phải cô nói đi tìm em trai sao? Có ở đây không?"

"Không có."

"Vậy hiện tại cô có chỗ ở chưa?" Hắn nhìn Asisu một thân rách nát, không biết là trang phục của nước nào, nói.

"Không... không có..."

"Vậy hiện tại cứ ở tạm ở nhà tôi đi. Chuyện của em trai cô tôi sẽ nghĩ cách, nhất đinh sẽ tìm được cậu ta." Ryan an ủi Asisu một chút, sau đó liền đưa nàng về nhà Rido.

Người nhà Rido đều rất tốt, Asisu cũng yên ổn ở đây, nhưng nàng không nghĩ bản thân cứ ăn không ngồi rồi như vậy được, vì thế liền giúp bọn họ chút việc vặt. Dù sao trước kia nàng cũng là một trong hai người đứng đầu Ai Cập, mấy việc điều hành sắp xếp ăn uống, cuộc sống hằng ngày này không có gì là khó khăn. Đúng lúc quản gia ở đây xin nghỉ phép, phu nhân Rido liền để nàng tạm thời thay thế.

Đối với cuộc sống hiện đại nàng cũng ngày càng quen thuộc, Asisu cũng muốn yên ổn sống ở đây nên bắt đầu học tập, bắt đầu chuộc lỗi.

Chỉ cần là chuyện của nhà Rido, nàng đều cố gắng hoàn thành thật tốt. Bởi vì Carol không có ở đây, nàng liền thay thế cô ấy chăm sóc phu nhân Rido, Ryan cùng Roddy. Dần dần mọi người cũng quen với sự có mặt của nàng.

Hôm nay Ryan uống rất nhiều rượu, nguyên nhân là bởi đây là sinh nhật của Carol.

Khi được người ta đưa về, thần trí cũng không còn tỉnh táo.

Asisu không dám quấy rầy phu nhân Rido, bởi vì tâm trạng bà ấy hôm nay cũng không tốt lắm.

Nàng đành tự xử lí mọi thứ, để người đỡ Ryan về phòng, sau đó giúp hắn thay đồ, lau mặt.

"Carol, giờ em đang ở đâu..." Ryan trong mơ cũng vẫn lo lắng cho em gái mình.

"Cô ấy không sao cả, bởi vì đã có một người đàn ông yêu cô ấy, ở bên cạnh chăm sóc cô ấy rồi." Thế giới này cực kì bài xích việc an hem họ hàng gần yêu nhau, Asisu thông qua học tập cũng đã tiếp thu được đạo lí này. Cho nên nàng càng quyết định từ bỏ tình cảm dành cho Menfuisu.

"Shirley... Em nhất định phải hạnh phúc... Ha ha...Vị hôn phu như anh thật thất bại mà..." Xem ra Ryan bị đả kích tương đối lớn.

"Không... Cô ấy cũng tìm được hạnh phúc của mình rồi, Ryan tiên sinh, anh cũng vậy thôi. Không cần suy nghĩ nữa..." Vừa mất đi em gái, ngay cả vị hôn thê cũng biến mất, đúng là hai cái đả kích lớn. Nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ tới bây giờ, cũng là một người đàn ông cứng cỏi rồi!

Khẽ ôm thân hình run run kia vào lòng, muốn cho hắn cảm nhận được một chút ấm áp.

Nhưng mà có lẽ quá mức mềm mại đi, Ryan thoải mái cọ cọ, sau đó thế nhưng nâng tay vuốt ve.

Tay hắn rất lớn, cũng thật ôn nhu.

Asisu cũng không có trốn tránh, ngược lại phối hợp. Đúng vậy, là nàng thiếu nợ nhà Rido. Chỉ cần Ryan muốn, cho dù tính mạng nàng cũng vui vẻ chấp nhận. Đây là Asisu, khi đã muốn gì thì đều sẽ toàn tâm toàn ý mà làm. Hận một người cũng vậy, yêu một người cũng vậy.

Cắn răng thừa nhận hết thảy, nhẹ nhàng nói: "Chỉ... chỉ cần có thể lấp đầy khoảng trống trong tim anh... như vậy em..."

---

Ryan có chút mơ màng tỉnh dậy, trên giường ngoài mình còn có một thân ảnh xinh đẹp khác. Cô ấy thu thành một đoàn, trên má còn vương lại nước mắt.

Hồi tưởng lại tối qua bản thân đã làm cái gì, Ryan có xúc động muốn tự chụp chết mình.

Nhưng đồng thời, hắn nhớ lại lời người con gái ấy đã nói. Chỉ cần có thể lấp đầy chỗ trống trong tim anh! Tim chợt thình thịch đập nhanh, thì ra cô ấy quan tâm mình như vậy, cho nên mới có thể chấp nhận mình uống say làm càn.

Bất luận như thế nào, Ryan vẫn là một người đàn ông có trách nhiệm, hơn nữa đối với Asisu, hắn đúng là có chút khác, chỉ là không biết đó có phải yêu không.

Ryan đề cập đến chuyện kết hôn, nhưng Asisu cự tuyệt.

Cứ như vậy, sau khi Carol trở về, họ liền không có thời gian nói đến chuyện này. Thẳng đến khi Ryan đưa Carol tới Ả Rập, thuyền gặp bão, kém chút đã bỏ mạng nơi biển khơi.

Tim Asisu cơ hồ đau như bị thiên đao vạn quả. Nàng cầu xin các vị thần, chỉ cần Ryan có thể bình an trở về, nàng chấp nhận đánh đổi tính mạng của mình.

Phía sau lưng mạnh mẽ bị một người ôm lấy, sau đó nghe một thanh âm nói: "Đứa nhỏ ngốc..."

Là Ryan, hắn đã trở về. Asisu mừng như điên đứng lên, nhìn thấy Ryan hoàn hảo đứng trước mặt mình.

Ryan cười nói: "Anh cũng không yếu đuối đến mức để một người con gái đánh đổi sinh mạng cho mình. Nhưng mà, anh chấp nhận để người con gái ấy, từ nay về sau cùng anh chia sẻ sinh mệnh này... Em đồng ý không, Asisu?" Nói xong lấy ra một chiếc nhẫn.

"Em có thể chứ?" Asisu có chút thụ sủng nhược kinh, lại có chút không dám tin. Vốn nghĩ tình huống này chỉ có thể nhìn thấy trong phim, nhưng bây giờ lại xuất hiện ngay trước mặt, mà nhân vật chính còn là bản thân mình.

"Có thể..."

Asisu nhào vào trong lòng Ryan, nỉ non nói: "Em rốt cục cũng tìm được rồi... tìm được hạnh phúc thuộc về em..."