Chương 89: Izumin đăng cơ

Ta đột nhiên hiểu vì sao Anubis muốn nhào vô sàm sỡ Cerberus. Cái mỹ nữ đứng trước mặt kia, đến ta còn muốn chảy máu mũi thì con sói kia đỡ thế quái nào được. Một nụ cười của nàng là đủ nghiêng thùng đổ nước... à nhầm nghiêng thành đổ nước.

Chòm râu bạch tuộc của Anubis rung rung, mặt cũng đỏ bừng, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên: "Tiểu Cer, tiểu Cer... Cuối cùng ta cũng nhìn thấy nàng..."

"Vậy Anubis, thả tiểu chủ nhân của ta được chứ?"

"Được được..."

Lại nhào vô ôm, thuận tiện muốn hôn luôn...

"Chịu không nổi... Chịu không nổi..." Cerberus rốt cục nhịn không nổi nữa, thẳng tay cho Anubis một cái vả.

"Sao lại đánh ta, rõ ràng nàng xuất hiện vì ta mà? Chẳng lẽ vì tên đàn ông xinh đẹp kia sao? Ta không đẹp mắt như hắn, nhưng ta thật lòng yêu nàng mà. Cerberus, vị hôn thê của ta, nàng quay về với ta đi!"

"Không được, ta đã nhận định ngài Hades là chủ nhân của mình, vì vậy tuyệt đối sẽ không quay trở về nữa."

"Vì sao?"

"Ta nói rồi, ngài ấy là chủ nhân của ta..."

"Ta đi cầu xin, nhất định đem nàng quay về..."

"Không thể..."

"Các ngươi... Có thể bớt cái miệng lại được không?" Ta thấy hai tên này muốn nói tới hoa tàn nguyệt lặn mất, không thể không mở miệng cản lại.

"Ở đây không có chỗ cho nữ nhân như cô lên tiếng!" Anubis điên cuồng hét lên.

"Người thử sủa loạn với tiểu chủ nhân của ta coi..." Ba, Anubis ăn thêm một cái tát.

"Được được... Ta có thể thả cô ấy, nhưng nàng quay về với ta được không?"

"Đã nói không thể..."

"Ây, tiểu Cer là hộ vệ của nhà ta, muốn đưa nàng đi, có phải ngươi nên..." Chỉ chỉ mũi mình.

Anubis chỉ giật mình một cái, sau đó đột nhiên vòng qua Cerberus phóng thẳng tới trước mặt ta, cái thân hình to đùng kia đột nhiên thấp đi một phần, nói: "Vậy xin tiểu chủ nhân trả tiểu Cer lại cho ta, đa tạ..."

Giật giật khóe miệng, người anh em, ngươi đúng là co được giãn được.

"Tiểu chủ nhân đừng mà... Oa... Ta không muốn quay lại cạnh hắn, tùy hứng kiêu ngạo, bên người lúc nào cũng một đám ong bướm qua lại. Ta ghét hắn nhất..."

Rõ ràng có mùi gian tình, không lẽ giữa bọn họ thật sự có cái gì?

"Ta có thể để mỗi năm nàng qua chỗ ngươi ba ngày, còn về phần có nắm được cơ hội hay không là do ngươi."

"Chỉ có ba ngày sao?"

"Vậy hai ngày..."

"Ba ngày thì ba ngày... Thật tốt quá tiểu Cer, ta hứa với nàng, đám nữ nhân kia ta sẽ đuổi hết, một mống cũng không chừa... Được không, được không?" Anh bạn khổng lồ Anubis ở bên người Cerberus nhảy tới nhảy lui, nào có phong thái một vị thần, rõ ràng là một con husky to đầu mà....

"Tiểu chủ nhân..."

"Ba ngày đổi lấy tính mạng của ta, không được sao?" Ta tội nghiệp nhìn Cerberus, rõ ràng giọng điệu là thích, vì sao còn không chịu cho hắn một cơ hội chứ. Thế giới của chó, bổn cô nương từ chối hiểu...

"Nhưng mà..."

"Chỉ có ba ngày, chẳng lẽ ngươi sợ hắn làm gì ngươi sao?"

"Hắn dám..." Cer – nữ vương – berus online.

"Vậy cứ thế mà làm..." Ta cười vỗ tay.

"Tiểu chủ nhân..." Cerberus lại thở dài.

Anubis búng ngón tay, trói buộc trên người ta lập tức được giải trừ. Hắn dè dặt nhỏ giọng hỏi Cerberus: "Vậy khi nào ta có thể tới đón nàng..."

"Ai biết... Tóm lại không phải bây giờ..." Cerberus khôi phục hình dạng ban đầu, ba đầu cùng nhắm mặt, trực tiếp bỏ lơ Anubis.

"Ta cũng ở lại..."

"Không được..." Nếu ngươi ở lại chúng ta đây còn có thể đánh lộn sao?

Anubis vậy mà lại thật sự nghe lời ta, có lẽ hắn đã biết địa vị của vị tiểu chủ nhân này lớn đến đâu. Vì thế nói: "Vậy chờ mọi chuyện kết thúc, ta sẽ tới đón nàng ấy... có được không?"

"Được..." Ta gật đầu đáp ứng,.

Anubus thở phào nhẹ nhõm, mở trận pháp rời đi: "Tiểu Cer ta chờ nàng..."

Cerberus không đáp ứng, chỉ hừ một tiếng.

Kế tiếp, ta rốt cục cũng có thể rời khỏi cái trận pháp chết tiệt này. Izumin chào đón nói: "Nàng không sao chứ..."

"Không sao, không vấn đề gì cả..." Chỉ là đem bạn cún nhà ta một năm bán đi ba ngày mà thôi.

Nhìn Cerberus đang khó chịu trong lòng, ta thật sự muốn cười một trận. Nhưng mà sợ lỡ cười ra tiếng, chắc nó bỏ nhà mà đi mất, thôi ráng nhịn.

Quân đội của quốc vương và Izumin đã bắt đầu chiến đấu. Izumin vì lo lắng cho ta nên vẫn luôn ở bên cạnh trận pháp.

"Có biện pháp gì để quốc vương tỉnh táo lại không?" Ta nhìn người vẫn luôn đứng một bên, Kai.

Hắn trầm mặc một hồi rồi gật đầu, tức là có thể...

Sau đó hắn vừa muốn rời đi, Amazone bên cạnh đã lên tiếng: "Ta đi cùng ngươi, có thêm một phần trợ giúp."

"Được!"

Vì sao... Vì sao? Lời của ta hắn chỉ gật đầu, mà lời của nữ vương Amazone thì đáp lại? Có gian tình mà...

Hai người một trước một sau bước vài trận chiến, nhưng mà thứ tự có chút sai sai nha, sao lại là Amazone đi trước, Kai đi sau?

Không hổ là nữ vương đại nhân! Quả nhiên lợi hại, phản công thành công! Ta dùng ánh mắt bội phục nhìn bọn họ, trên mặt là nụ cười gian.

"Nàng... Nàng cười cái gì?" Izumin kì quái hỏi.

"Không có, chỉ là ta nghĩ..." Muốn phản công nha...

"Đây là chiến trường... Không nên suy nghĩ bậy bạ..."

"Đúng, là chiến trường. Vậy ta phải lên sân khấu mới đúng chứ." Ta bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay nói.

"Nàng ngoan ngoãn ở yên trong này đi..."

Ta căn bản không để lời của Izumin vào trong tai: "Ta chỉ đi chào hỏi quân đội của quốc vương một chút thôi..." Nói xong vỗ vỗ Cerberus: "Tiểu Cer đi nào..."

Cerberus gầm nhẹ, biến lớn để ta leo lên.

"Bay một vòng trên trời nào..."

Cerberus ngoan ngoãn phóng lên, từ phía quân của Izumin tới quốc vương, rống vài tiếng, nhắc nhở bọn họ chú ý trên đầu.

Mà ta nhìn phía dưới, Amazone cùng Kai đã đi được nửa đường, quả nhiên là nữ vương, không ai địch nổi.

Hiện tại hi vọng sự xuất hiện của ta sẽ tạo thêm cơ hội cho bọn họ.

Hắng hắng giọng, Shir – làm màu – ley online: "Binh lính Hitaito nghe đây, các ngươi thật sự muốn đối đầu với thần sao?"

Hiệu quả tương đối tốt, rất nhiều người đã dừng tay.

"Quốc vương của các ngươi trúng nguyền rủa của ma nữ, ông ta căn bản không biết mình đang làm gì, chẳng lẽ các ngươi cũng u mê nghe lời hắn, mối chống lại các vị thần, chấp nhận bị trừng phạt sao?" Ta cao giọng, tận lực diễn vai nữ thần cao cao tại thượng.

Phía dưới một mảng im lặng, nhưng rất nhanh bắt đầu có tiếng tranh luận.

Kai cùng quốc vương khoảng cách còn 5 mét, 2 mét...

"Buông vũ khí, ta có thể suy nghĩ không trừng phạt các ngươi..."

Có binh lính đã sợ tới mức quăng luôn vũ khí trong tay, ta cảm thấy mĩ mãn cơ hồ muốn cười ha ha.

Nhưng quốc vượng lên tiếng: "Không được tin mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của cô ta, cô ta mới là ma nữ... Ai có thể gϊếŧ cô ta liền được trọng thưởng."

Kai đã tiếp cận mục tiêu.

Quốc vương còn chưa nói được hai câu phía sau Amazone đã xuất hiện, muốn bắt người. Nhưng đột nhiên ông ta biến mất.

Thất bại sao?

Chúng ta ở trên trời thấy rất rõ ràng, người đưa quốc vương đi là San.

Tuy rằng việc ta bị hại cùng hắn không có quan hệ, nhưng khi nhìn thấy người này, hận ý của ta vẫn không thể nén lại được. Cerberus hiểu rõ tâm ý ta, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, há mồm hướng San táp tới.

Tốc độ của San khá nhanh, chắc chỉ có dùng gió mới cản chân hắn lại được. Lần trước giao thủ bởi vì lực lượng của ta suy yếu nên mới gặp khó khăn. Nhưng lần này thì khác rồi, thừa dịp Cerberus công kích hắn, ta ở xung quanh dệt nên một cái phong võng thập phần cường đại, lần này tuyệt đối không để hắn trốn.

San xông loạn ra xung quanh nhưng đều bất khả thi, đột nhiên hắn vung tay ném quốc vương lên phía bên trên phong võng, bản thân cũng theo sát phía sau.

Hỏng rồi, hắn định dùng quốc vương làm bia đỡ sao? Chẳng lẽ bị dồn vô đường cùng, cứu không được thì gϊếŧ chết, quyết không để quốc vương khôi phục thần trí sao?

Làm sao bây giờ? Duy trì phong võng? Quốc vương chết chắc rồi! Giải trừ phong võng, cả hai người kia sẽ chạy thoát!

Giật giật khóe miệng. Được rồi ta cũng có chút thánh mẫu, không thể gϊếŧ bố chồng được, dù sao cũng là ông nội của con gái ta đó... Chỉ có thể giải trừ phong võng thả bọn họ đi.

Nhắm mắt lại, đành đợi cơ hội khác vậy.

Nhưng lại nghe San a một tiếng, ta giật mình vội nhìn lại. Kai rõ ràng ở bên dưới, không hiểu sao bây giờ đã xuất hiện ở đây, cũng đem San bắt lấy.

Ta triệu hồi gió đem hai người cuốn lại, tránh trường hợp cả hai cắm mặt xuống đất. Nhưng là ta nhỏ mọn đi, cố ý không cứu quốc vương, dù sao người này trong lòng ta vẫn để lại bóng ma tâm lí không hề nhỏ. Kết quả ai cũng biết, San cùng Kai an toàn đáp xuống, còn quốc vương thì có một nụ hôn ngọt ngào với đất mẹ.

Amazone lập tức ấn quốc vương trên mặt đất, cắn đầu ngón tay lấy máu nhỏ lên người ông ta. Nhưng mà người cũng đã hôn mê, để ông ta hạ lệnh ngừng chiến xem chừng bất khả thi.

"Dừng tay..." Izumin lên tiếng, ngăn cản binh lính Hitaito đang muốn xông vào cứu người.

"Các ngươi thật sự muốn chống lại các vị thần sao? Hỡn nữa ta là vương tử Hitaito, các ngươi cũng muốn kháng lệnh ta sao?"

Không hổ là chồng ta, không hổ là vương tử, một câu nói đã uy nghiêm mười phần, cản hành động của tất cả mọi người.

Sau đó Izumin lại nói: "Ta sẽ tạm dừng công kích, đợi khi phụ vương tỉnh lại sẽ giải quyết mọi chuyện rõ ràng."

Di? Hắn không thừa thắng xông lên sao? Tò mò – ing...

Izumin nhìn nhìn ta, nói: "Cho nên, các ngươi tốt nhất đừng tự chủ trương, nếu không thần trừng phạt xuống..." Khi hắn nói lời này, vừa đúng lúc ta tới bên người hắn.

Vì thế binh lính Hitaito cũng không dám có hành động gì, bọn họ thật sự e ngại thần. Thứ hai, quốc vương còn ở trong tay Amazone! Izumin tiếp nhận quốc vương, sau đó đoàn người lui về doanh trại.

"Izumin, vì sao không trực tiếp công thành..." Ta bắt lấy cơ hội hỏi.

"Công thành nhất định tử thương vô số, sẽ khiến dân chúng bất mãn. Nhưng có phụ vương ở đây, chỉ cần ông ấy tỉnh lại giải thích mọi chuyện, Hitaito tự sụp đổ." Izumin cười nói.

Thì ra là vậy, đúng là kế hay. Ta gật gật đầu nói: "Ta hiểu... Nhưng mà, Khambat liệu có nhân cơ hội này làm ra chuyện gì không?"

"Sẽ không, hiện tại San và phụ vương đều ở trong tay chúng ta, cô ta hẳn không có biện pháp gì. Huống chi ta còn cho người vây thành Hitaito, cô ta không thể chạy thoát."

Ách... Lão công nhà ta thật đáng sợ, rõ ràng ta luôn dính bên người hắn, thế mà không biết hắn chỉ huy người khác thế nào. Được rồi, hắn luôn biết cách cho ta kinh hỉ...

Kết quả đến giữa trưa quốc vương cũng không tỉnh lại. Sau khi San tỉnh lại cũng không nhớ gì. Hắn chỉ biết vốn định đi tìm Kai, nhưng lại gặp phải Khambat, sau đó cái gì cũng không nhớ được.

Hắn thấy ta, trực tiếp chào hỏi: "Đã lâu không gặp..."

"Đã lâu không gặp..." Cái đầu ngươi, ta giật giật khóe miệng nói: "Mới hai tháng trước ngươi cho ta ăn một đao thôi, ha ha..."

"Hả... Vậy sao? Hoàn toàn không nhớ rõ." San xoa xoa đầu nói: "Ta phải tạ lỗi thế nào đây?" Đến gần ta hỏi.

Vị huynh đệ này, từ khi rời làng thay đổi cũng nhiều đấy, lại còn đổi thành một tên sát gái luôn.

Nhưng xem chừng quên luôn một điểm rồi, ta cũng sẵn lòng nhắc: "Hiện tại ta là mẹ đứa nhỏ rồi nha..."

"Thật đáng tiếc..." San thở dài.

Ngay lập tức ta bị lão công nhà mình kéo lại, phu quân đại nhân cười lạnh: "Có vấn đề gì sao?"

"Không... không có..." San lập tức vặn lại cái não của mình, chọc tới đế vương... Vẫn là bỏ đi...

Tới chập tối quốc vương cũng tỉnh dậy.

Hắn ngược lại với San, có vẻ nhớ mình đã làm mấy chuyện vớ vẩn gì. Trầm mặc gần nửa giờ mới nhìn ta cùng Izumin lên tiếng: "Nữ nhân kia là ta gặp ở một tiểu quốc, tóc dài màu vàng thật sự so với người con gái sông Nile rất giống nhau. Chính vì vậy ta mới thu nhận, không nghĩ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy."

Nghe được giống với người con gái sông Nile, Izumin lập tức nắm chặt tay ta, lại dùng giọng điệu bất thiện nói: "Nói cách khác, phụ vương người cũng không giống như San, hoàn toàn mất ý thức. Như vậy người làm gì hẳn cũng đều nhớ được đúng không?"

"Vậy nên ta cũng không thể tiếp tục đảm nhận vị trí này nữa, từ giờ trở đi Izumin sẽ trở thành quốc vương Hitaito đời tiếp theo. Các ngươi nghe rõ chưa?"

"Rõ!" Tất cả đều hưởng ứng quyết định này.

"Như vậy công chúa hẳn có thể đạm nhận vị trí vương hậu?" Izumin hỏi thẳng.

"Đúng vậy!"

Đối với người cổ đại, lực lượng của thần là tuyệt đối. Cho nên sự xuất hiện của ta tại trận chiến trước thành Hitaito đã tạo thành một sự ảnh hưởng không hề nhỏ. Quốc vương căn bản không thể phủ định điều này, Izumin biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi. Đơn giản là muốn để tất cả mọi người biết sự thật này.

Izumin trầm ngâm một lúc sau nói: "Vậy ta sẽ phái người đưa phụ vương tới Siwa, hi vọng người cùng mẫu hậu trải qua cuộc sống an nhàn tự tại ở đó..." Nói xong lại cầm tay ta: "Hiện tại con cũng nên đi làm công việc của mình."

Trâu nha!

Mắt ta lấp lánh, không hổ danh trượng phu nhà mình, thế nhưng trực tiếp đưa phụ vương tới một nơi xa xôi, cũng không có nói sẽ đón trở về. Cũng giống như muốn nói, trục xuất ông ta.

Nhưng mà, cũng là hắn trừng phạt đúng tội. Điểm ấy chính hắn cũng mười phân rõ ràng, bởi vì trừ bỏ bị Khambat nguyền rủa một phần, các hành vi khác đều xuất phát từ chính suy nghĩ của ông ta. Nói cách khác, ở trước mặt Izumin cường bạo nữ tử, tấn công các tiểu quốc lân cận, gϊếŧ người làm vui, tất cả đều xuất phát từ du͙© vọиɠ của chính ông ta. So với những tội trạng đó, sự trừng phạt của Izumin vẫn còn nhẹ nhàng.

Ta cũng không phải thánh nữ tới mức bảo niệm cái gì mà tình cha con. Căn bản quốc vương khi làm những chuyện ác độc kia cũng chưa từng nghĩ đến hai chữ "tình thân".

Izumin đi ra ngoài, cùng quốc vương tuyên bố với mọi người, vương tử Izumin từ nay sẽ trở thành tân quốc vương của Hitaito. Đồng thời cũng truyền tin vào phía trong thành.

Cửa thành tuy rằng đang đóng, nhưng chúng ta từ xa cũng có thể nghe được tiếng hò reo vui mừng...